Chương 36: Tương Giao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 259 TCN, Vãn Thiên Tông tu tập trường sinh.

Vãn Thiên Tông nổi danh thiên hạ, được suy tôn là đệ nhất phái gia, cũng là nơi xuất thế của rất nhiều tiên thiên cao thủ được cả tu chân giới kính phục. Vãn Thiên Tông từ khi sáng lập rất chú trọng tu tập thiên thuật, hiểu thấu sự vận hành của vũ trụ càn khôn, rất nhiều thiên tai địch họa đều nhờ Vãn Thiên Tông hóa giải mà nhân gian mới thoát được nạn kiếp. Thế nhưng người đời không ai lại không biết, Vãn Thiên Tông một trăm năm trở lại đây ngày càng sa đà vào việc tu tập trường sinh, còn gọi là thăng tiên. Mà đã gọi là tiên thuật thì không thể dành cho con người, tóm gọn trong bốn chữ mà tu chân giới vẫn hay nói là "nghịch thiên khắc tử". Vẫn biết đi vào con đường tu chân ai ai cũng có chung một mục tiêu duy nhất là độ kiếp thăng tiên. Nhưng đó dù sao cũng chỉ là lý tưởng, cũng giống như con người ngày ngày ở trên mặt đất chỉ có thể nhìn lên, trông thấy hào quang của thái dương vĩnh hằng từ rất xa, nhưng để chàm tới nó là điều không thể nào. Các bậc tu chân giả của Vãn Thiên Tông xưa nay chỉ có thể đạt tới cảnh giới tiên thiên, sống trên mây cao, thọ vài trăm tuổi, chỉ với bấy nhiêu đó thôi cũng được cả thế gian suy tôn như thần. Còn chuyện thăng tiên, bản chất con người làm sao có thể? Càng đáng sợ hơn nữa chính là hậu quả của nó. Các gia phái khác nhìn thấy tình hình Vãn Thiên Tông như vậy chỉ có thể vài câu khuyên can, nhưng vị thế thấp hơn nên kết cục vẫn không thay đổi được gì.

"Nghịch thiên khắc tử", tu chân giới ai nấy đều biết "thiên" ở đây ý chỉ đến Khởi Nguyên Thế Tôn. Khởi Nguyên là một vì thần tối cao và duy nhất, cũng chính là cảnh giới tiên thiên vô biên đại viên mãn, đại diện cho mọi bậc cảnh giới mà tu chân giới có thể đạt được và còn cao hơn nữa.

Vãn gia thiên đọa, huyết lệ ngập trời.

Hơn ba nghìn môn đồ của Vãn Thiên Tông, bất kể già trẻ gái trai, hễ trên tay có mang gia ấn tất cả đều phải chết. Mây đen phủ rợp che kín cả bầu trời. Gió xoáy cuồn cuộn bật tung khắp mặt đất. Từ núi đồi đến sông suối đều kịch liệt rung chuyển. Từ trên mây cao, không phải là Khởi Nguyên Thần, Nguyên Thế Tôn, cũng không phải các vị tiên gia xuất hiện, mà là hàng hàng đạo quân mặc áo giáp đen, trên tay cầm thương sắt hoen ghỉ, đầu tóc rủ rượi che khuất những gương mặt đỏ bừng, lúc này từ trên mây đang hùng hồn giáng xuống.

Trên cao là mây đen, lở lửng chính giữa chỉ còn lại một người, còn trên mặt đất là đạo quân âm phủ đông đảo không ít hơn một vạn.

Diêm Ma Tướng Quân.

Toàn bộ Vãn Thiên Tông ngập chìm trong huyết vụ. Các gia phái ở phương xa có vài tu chân giả bói ra được tình hình, sắc mặt khẽ âm trầm, thực chất bên trong đang đè nén một hồi trống kinh hãi. Việc Vãn gia tu tiên không ngờ phải trả giá tới mức này, ngay cả Diêm Ma Tướng Quân vốn là thần trông coi âm phủ cũng đích thân xuất thế, cũng cho thấy Khởi Nguyên Thế Tôn đang giận dữ tới mức nào.

Vãn Thiên Tông ẩn mình dưới dãy Hoa Tiên Sơn cũng không tránh khỏi nạn kiếp.

Những tiếng gầm gừ cứ vang lên không dứt. Diêm Ma Tướng Quân thi triển Ru Hồn Kinh, Đoạt Hồn Kinh, ngay cả Tán Hồn Kinh là những bài kinh chết chóc, hồn phách nghe thấy liền bị xé ra trăm mảnh cũng không chút thương tình.

Vãn Thiên Tông tuy không thiếu tiên thiên cao thủ, nhưng châu chấu đá xe, một gia phái nhân gian ba nghìn người so với đạo quân âm phủ, đứng đầu là Diêm Ma thì kết cục chỉ có thể là thảm bại.

Chưởng môn Vãn Thiên Tông lúc bấy giờ là Nhật Thần Quân, Vãn Lạc cùng với phu nhân của ông là Bách Thư Quận Chúa, Lã Ngọc Thư, trong biển người hỗn loạn vội vã đi tìm con. Vãn Nha Tử, mười lăm tuổi, hai mắt trợn trắng khi bất ngờ bị phụ thân dùng đoản đao xẻo mất một lớp thịt trên cánh tay mình. Gia ấn Vãn Thiên Tông theo thớ thịt đỏ tươi rơi mất, cánh tay của Vãn Nha Tử cũng đầm đìa máu đỏ. Cùng lúc đó Bách Thư Quận Chúa vừa dắt tới một đứa trẻ khác, tên gọi là Vũ Lam. Vãn Nha Tử và Vũ Lam là biểu huynh đệ, trùng hợp sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm. Bách Thư Quân Chúa không ngờ lại đẩy Vãn Nha Tử ra khỏi mình, từ đó trở đi chỉ ôm chằm chằm Vũ Lam, cùng với ba nghìn môn đồ của Vãn Thiên Tông đánh lạc hướng Diêm Ma, mở cho Vãn Nha Tử một con đường trốn thoát.

Vạn binh của Diêm Ma nội trong một ngày tắm máu Vãn Thiên Tông.

Vãn Nha Tử trong biển người mênh mông, nhớ lại trước đó phụ mẫu hắn gượng ép trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cộng hưởng tri giác truyền thụ hết gia thư thiên thuật của Vãn gia cho mình, ngay cả La Võng Thương vốn là thần binh trấn phái cũng giao luôn cho hắn giữ. Bấy giờ Vãn Nha Tử mới hiểu ra mọi chuyện. Nhưng có một chuyện Vãn Nha Tử mãi về sau cũng không sao biết được, đó là tiếng gào thét của Vũ Lam lúc chết đã gọi tên hắn nức nở như thế nào.

Thần thú trấn phái của Vãn Thiên Tông, Địa Linh Lân là cự thú khổng lồ, nuốt Vãn Nha Tử vào bụng, sau đó liều mạng bức phá khỏi vòng vây.

Sau khi vượt ra khỏi phạm vi một trăm dặm bên ngoài Vãn Thiên Tông, Địa Linh Lân toàn thân cũng đầm đìa máu đổ, sau đó liên lục bay thêm hai nghìn dặm nữa thì kiệt sức rơi xuống. Vãn Nha Tử ở trong bụng Địa Linh Lân đoán rằng thần thú đã chết, sau đó đành nhắm mắt dùng La Võng Thương khoét bụng Địa Linh Lân mới có thể chui ra ngoài. Không ngờ ngay trước mắt lại là Hải Vân Đảo, cũng chính là nơi Địa Linh Lân và đồng loại của nó trước kia được sinh ra.

Vãn Nha Tử ở đó tu luyện suốt mười năm, từng ngày đều mong đợi được phụ mẫu đón về. Mười năm sau Vãn Nha Tử tu luyện cực kỳ tiến triển, chỉ là suốt mười năm ở một mình ở trên Hải Vân Đảo, một chút tin tức về Vãn Thiên Tông cũng không sao biết được. Đến nay tu luyện được một chút thực lực, có thể tự mình thu phục một trong số Địa Linh Lân ở đây, sau đó vượt biển trở về lại quê nhà.

Ông trời đối với Vãn Thiên Tông chính là muốn đuổi cùng diệt tận. Vùng đất xưa kia từng là một thế gia hưng thịnh, nay chỉ còn là một bãi tha ma lạnh lẽo. Vãn Nha Tử hai đầu gối dần trở nên run rẩy, cuối cùng quỳ xuống. Bên dưới lớp tro tàn này chính là xương cốt của cha mẹ hắn cùng ba ngàn đệ tử đã chết thảm năm xưa.

Vãn Nha Tử sau đó quyết định quay trở lại Hải Vân Đảo, nghiền ngẫm thiên thuật, nhưng không phải để phát huy nó mà là khắc chế, quyết tâm đến một ngày thăng tiên đấu trời, rửa hận tru gia.

Vãn Nha Tử một lần tu luyện bị phản phệ đến mức hồn lìa khỏi xác. Thế nhưng không ngờ chính trong tình cảnh thập tử nhất sinh đó lại giúp Vãn Nha Tử có thể thị kiến và giao kết với rất nhiều âm vong. Hắn phát hiện không phải ai sau khi chết đi linh hồn cũng đều bị Diêm Ma bắt giữ. Có những vong linh oán khí quá nặng, cùng với một chút may mắn nên tạm thời có thể trốn khỏi sự truy lùng của Diêm Ma. Vãn Nha Tử truy hỏi mới biết tất cả oán khí xung quanh Hải Vân Đảo đều là do các Địa Linh Lân ở đây sát hại, lẽ dĩ nhiên sau khi chết sẽ có xu hướng tìm về kẻ giết mình để báo thù. Chỉ ngặt nỗi Địa Linh Lân là thượng thặng thần thú, đám oán khí kia dù có đông đúc hung tợn cỡ nào cũng không làm được gì.

Lại nói về khoảnh khắc Vãn Nha Tử hồn lìa khỏi xác, lúc đó vừa may hắn kịp thời thi triển Ngụy Trường Sinh. Ngụy Trường Sinh là thiên thuật trứ danh của Vãn Thiên Tông, chính là tuyệt kỹ tu luyện giúp các bậc tu chân giả của Vãn Thiên Tông kéo dài tuổi thọ. Vãn Nha Tử nhờ Ngụy Trường Sinh mà kéo hồn về lại xác. Từ đó Vãn Nha Tử dần dần lãnh ngộ được linh lực của hung linh, rồi lại vận dụng thiên thuật khắc chế hung linh để sai sử. Mặt khác, nói về thiên thuật không ai hiểu rõ bằng Vãn Nha Tử, hắn ngược lại có thể hóa luyện hung linh, nhắm vào những điểm yếu của thiên thuật mà khắc chế.

Giang Đông nghe Ngự Linh Quân kể tới đây thì đầu óc quay cuồng. Từ trước đến nay chỉ với một tên Ngự Linh Quân cũng đủ khiến thế gian chao đảo, nay lại biết thêm một lão quái vật khác khủng bố cũng không thua kém gì. Nghĩ tới cảnh tượng hai sư đồ Vãn Nha Tử, Ngự Linh Quân hội ngộ thì thế gian này chắc chắn sẽ không có một ngày yên ổn.

Giang Đông từ nãy giờ cứ mãi lo suy nghĩ, bất giác nhận ra quang cảnh xung có nhiều nét thân quen, chính xác là đã thấy nhiều lần trong những giấc mơ từ trước đến giờ. Bốn bề xung quanh là những vách núi phủ lá cây xanh ngát. Thế núi nghiêng vào nhau, gần như tạo ra một mái vòm khổng lồ. Bốn vách núi đều soi mình xuống nước. Ngự Linh Quân trước đó vừa đi tới bờ sông, lúc này trên tay kéo ra một sợi dây thừng, ở cuối sợi dây neo vào một chiếc thuyền nhỏ đang từ từ cập bến.

Giang Đông nhìn chiếc thuyền này thì có chút thắc mắc, nhưng đối với sư phụ của Ngự Linh Quân lại càng quan tâm nhiều hơn.

"Hóa ra quỷ đạo của ngươi chính là từ Ngụy Trường Sinh mà thành. Có nên gọi là danh sư xuất cao đồ?"

Giang Đông nói xong thì khì nhẹ một tiếng, chờ Ngự Linh Quân trả lời.

Thuyền cập đến sát bờ, Ngự Linh Quân vén tà áo rồi lần lượt bước hai chân lên thuyền, sau đó quay lại, nói:

"Nhiếp Hồn chính nhờ Ngụy Trường Sinh mà thân xác mới được bảo quản."

Giang Đông không ngờ Ngự Linh Quân lại trả lời như vậy, sau đó không ai bảo hắn tự động bước tới rồi nhảy phóc lên thuyền.

Sau đó ở trên thuyền lại hỏi tiếp, cũng không để ý chiếc thuyền đang đưa hai người đi đâu:

"Chẳng lẽ một trăm năm trước Vãn Nha Tử, à không, là Vãn Nha lão tổ, một trăm năm trước đã cứu Nhiếp Hồn công tử?"

Ngự Linh Quân:

"Phải."

Vãn Nha Tử, nói một cách không chính thức chính là đang nuôi một đám hung thi bên cạnh mình. Để có thể sai sử được hung linh, Vãn Nha Tử phải giúp bọn chúng trốn khỏi sự truy lùng của Diêm Ma Điện. Để làm được như vậy chỉ có cách để cho đám hung linh đó nhập vào một cơ thể sống. Vãn Nha Tử để cho các hung linh đó, từng tên một nhập vài phách của bọn chúng vào cơ thể mình. Chuyện này từ cổ chí kim chỉ có mỗi Vãn Nha Tử lần đầu làm được. Đừng nói đến việc để cho hàng trăm hung linh ngày đêm bu bám xung quanh cơ thể mình như Vãn Nha Tử, nếu là người bình thường chỉ cần một phách của hung linh nhập vào đã phát điên đến không sao chịu nổi, sau cùng phải tìm tới cái chết để giải thoát. Giang Đông nghe tới đó trong lòng kinh hãi phải ợ lên muốn ói.

Ngự Linh Quân:

"Ngụy Trường Sinh tuy có thể miễn cưỡng đẩy lùi cái chết nhưng bù lại người thi triển phải mất một thời gian rất lâu mới có thể phục hồi linh lực. Trong lúc đợi Ngụy Trường Sinh phát huy tác dụng thì người thi triển phải rơi vào trạng thái hôn mê. Thời gian nhanh nhất phải mất năm năm mới có thể tỉnh lại."

Giang Đông há hốc:

"Năm năm?"

Ngự Linh Quân:

"Trong lúc đó, nếu có ngoại địch sẽ vô cùng nguy hiểm. Vì vậy trong suốt khoảng thời gian đó phải có người canh giữ."

Giang Đông vuốt cằm, lẩm bẩm:

"Năm năm đổi lấy một lần sống. Cái giá đó cũng không phải quá đắt."

Nhưng Ngự Linh Quân lại nói:

"Sau năm năm đó, người sống lại nhờ Ngụy Trường Sinh bị hao tổn linh lực nặng nề. Ngay cả sư phụ ta năm xưa cũng phải mất thêm mười năm mới hồi phục được toàn bộ linh lực."

Giang Đông chau mày, thật tình muốn chửi rủa:

"Năm năm bất tỉnh, mười năm phục hồi. Tổng cộng mười lăm năm. Như vậy chẳng khác nào dùng tuổi thọ để đánh đổi. Có khi sống lại rồi liền lặp tức chết già, thậm chí còn không kịp mở miệng khen một câu 'Ngụy Trường Sinh đệ nhất'. Xem ra, ngay cả ngươi cũng không có cách nào cải tiến sao?"

Ngự Linh Quân:

"Nửa năm."

Giang Đông hai mắt long lanh nhìn gương mặt tuấn mỹ của Ngự Linh Quân, nhất thời bị á khẩu.

Ngự Linh Quân nói tiếp:

"Sư phụ sau mỗi lần Ngụy Trường Sinh đều rút ngắn thời gian phục hồi, lần cuối cùng chỉ mất một năm."

Giang Đông lắc đầu lẩm bẩm:

"Quái vật! Hết lão quái vật rồi tới vô sỉ quái vật! Thật đúng với câu danh sư xuất cao đồ."

Tuy nhiên Nguỵ Trường Sinh nếu bị lạm dụng dĩ nhiên sẽ không tốt. Vãn Nha Tử tổng cộng thi triển Ngụy Trường Sinh bảy lần, ngày càng lún sâu vào quỷ đạo. Việc hấp thụ quá nhiều oán khí đang dần khiến tâm ma trong người hắn bộc phát. Có giai đoạn Vãn Nha Tử phải liên tục giết người, hấp thụ dương khí mới có thể áp chế được tâm ma.

Ngự Linh Quân:

"Sư phụ ở Hải Vân Đảo thêm bốn mươi năm, sau đó thì trở lại trung nguyên, trở thành giáo chủ Âm Nguyệt Cung, cũng chính là nơi ta được người thu nhận làm đệ tử."

Giang Đông tạm thời không bàn tới quá khứ xa xôi của Ngự Linh Quân, lúc này chỉ cảm thấy thú vị vì tên Ngự vô sỉ này lần đầu tiên mới chịu nói chuyện nhiều như vậy. Nhân dịp Ngự Linh Quân đang kể chuyện năm xưa, Giang Đông định đem chuyện hắn ta ở trong hang động giở trò "thú tính" với Nhiếp Hồn ra trêu chọc.

"Chính là hang động này sao? Không khí trong này dễ chịu hơn ta tưởng. Mấy lần nằm mơ thấy ngươi và Nhiếp Hồn làm việc cật lực trong này còn tưởng đâu sẽ không thoải mái, còn lo sợ cảm xúc sẽ không đạt được trọn vẹn."

Ngự Linh Quân đứng thẳng trên thuyền, dù trong hang rất tối nhưng hồ như vẫn thấy được ánh sáng màu tím nhạt từ hai mắt hắn phát ra, giọng nói âm trầm, ở trong hang sâu càng trở nên cộng hưởng, nói:

"Ngươi muốn thử?"

Giang Đông nghe xong vành tai đột nhiên đỏ ửng, cảm xúc khó tả cứ chắn ngay cổ họng, bản thân hắn cũng không rõ là có nên phản kháng trước mấy lời vô sỉ đó hay không. Nhưng hắn dù sao đã ở với Ngự Linh Quân gần nửa năm rồi, đối với tính cách của Ngự Linh Quân cũng mười phần hiểu rõ, nên suy xét trong lòng:

"Một trang nam tử thuần khiết như ta, đấu võ mồm đối với tên vô liêm sỉ lão luyện nhà hắn dĩ nhiên không thắng nổi. Nhưng có điều, đến giờ này, giờ này hắn ta, hắn ta vẫn cư xử như vậy, rốt cuộc là có ý gì?"

Giang Đông càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, ngồi phía sau Ngự Linh Quân chỉ có thể tự mình cắn môi.

Càng tiến sâu vào bên trong, thạch nhũ trên trần hang càng lung linh thấy rõ. Nếu như trong giấc mơ chỉ là những hình ảnh rời rạc không liền mạch, cùng lắm khung cảnh chỉ tập trung trên cơ thể hai nhân vật chính trong giấc mơ, Giang Đông lúc này lại có thể tận mắt quan sát. Trần thạch nhũ trong hệ thống hang động Tương Giao Cốc thật khiến người ta kinh ngạc. Đó không phải là những nhũ đá chảy xuống thông thường. Thạch nhũ ở đây lại có hình dáng như những nụ hoa to lớn. Mỗi nụ hoa được kẻ sọc bởi những đường khoáng tích màu trắng bạc, trải qua hàng nghìn năm bám lên tạo thành những vệt dài. Trong hang càng tối thì thạch nhũ càng trở lên lấp lánh, giống như có hàng ngàn đốm sáng li ti đang không ngừng nhảy múa.

Chiếc thuyền trôi thêm một lúc thì phía trước nhìn thấy có ánh sáng lờ mờ. Thì ra tuốt trên cao có một lỗ nhỏ, ánh sáng từ bên ngoài xuyên vào, chiếu xuống thẳng tắp giống như một chùm tia sáng.

Thuyền cập bến, Ngự Linh Quân và Giang Đông lần lượt lên bờ. Chỗ này khá rộng rãi, bề mặt là một phiến đá lớn, xung quanh có một số cây cỏ mọc lên thưa thớt. Có lẽ Ngự Linh Quân năm xưa đã cùng Nhiếp Hồn ở trên phiến đá này trị thương.

Giang Đông thấy Ngự Linh Quân đứng rất lâu rồi vẫn không nói gì, trong lòng không nhịn được, hỏi:

"Chúng ta ở đây sao? Còn không có giường ngủ?"

Ngự Linh Quân quay đầu qua bên trái, hướng chỉ vào trong:

"Đằng kia."

Giang Đông nhìn theo hướng đó thì phát hiện ở trong góc là một chiếc giường bằng đá, nói đúng ra là một khối đá khổng lồ, trên bề mặt còn tỏa ra khí lạnh. Hắn liếc qua liền biết là pháp bảo không tầm thường, công dụng trị thương dĩ nhiên là có, chỉ có điều...

"Ngươi đừng nói chúng ta hai người nhưng lại chỉ có một cái giường? Ngươi cao to như vậy, còn chưa tính tới ta, cũng không phải nhỏ."

Ngự Linh Quân hai tay chắp sau lưng, thản nhiên đáp:

"Ngươi có thể nằm dưới."

Giang Đông lại mắc nghẹn ở cổ. Quả thật nói chuyện với Ngự Linh Quân không thể nói quá ba câu. Nếu còn nói nữa chắc chắn sẽ tức nghẹn mà chết.

"Nằm dưới? Dưới đâu?"

Ngự Linh Quân:

"Dưới ta."

Giang Đông:

"Ngươi!"

Giang Đông sau đó không thèm đếm xỉa tới Ngự Linh Quân nữa, một mình chèo thuyền đi tham quan hang động. Tuy nói là tham quan nhưng bên trong rất tối, Giang Đông chèo nửa canh giờ cũng chẳng thấy được gì, cùng lắm tới vài nơi có thạch nhũ phủ kim quang lấp lánh, còn lại đều không nhìn thấy gì. Hắn chèo thuyền một mình trong bóng tối, trong lòng bất giác lại cựa quậy không yên. Đến giờ phút này ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu mọi chuyện tại sao lại diễn ra như vậy. Trong lòng hắn đối với Ngự Linh Quân rốt cuộc là như thế nào? Chỉ là hắn cảm thấy mình càng lúc càng đòi hỏi ở Ngự Linh Quân nhiều hơn. Nếu là nửa năm trước, mục tiêu duy nhất của Giang Đông là tìm cơ hội giết Ngự Linh Quân, hoặc ít nhất là trốn khỏi Ngự Linh Cung rồi tìm cách trở về thời đại của mình. Vậy mà không ngờ trải qua nhiều chuyện như vậy, đến hôm nay người ở bên cạnh hắn vẫn là Ngự Linh Quân. Lại còn một chuyện có thể nói là hư hư thực thực. Giang Đông và Nhiếp Hồn rõ ràng là hai người riêng biệt, sống ở hai thời đại khác nhau, nhưng Giang Đông lại có cảm giác không hoàn toàn như vậy. Bây giờ cứ mỗi lần Ngự Linh Quân đến gần thì trong đầu Giang Đông lại có những ký ức xa lạ ùa về. Chỉ có điều, trong lòng muốn gào thét, tại sao những ký ức đó đều là cảnh trăng hoa. Chính giữa lồng ngực Giang Đông đột nhiên thắt lại, cánh môi đỏ ửng lại bị răng cắn vào.

"Nhiếp Hồn, ngươi là cái thể loại gì chứ? Quanh năm suốt tháng mỗi ngày đều cùng hắn làm sao? Làm đến không biết chán?"

Giang Đông đang lẩm bẩm thì đột nhiên thở gấp, sau cùng hét lên một tiếng vang xa khắp hang động:

"A..."

Ngự Linh Quân ở trên giường đá cũng vừa mới định thần, lúc này bị tiếng hét kia công kích nên có chút xao lãng.

Giang Đông chèo thuyền cật lực, chiếc thuyền vừa cập bến vẫn còn đà nên đâm thẳng vào rìa đá. Hang động suốt mười tám năm yên tĩnh giờ lại phát lên những tiếng động vang rền.

Ngự Linh Quân ở trên giường đá không từ lúc nào đã cởi bỏ áo. Trước ngực lộ ra một vết sẹo rất lớn. Giang Đông đặt bàn tay lên vừa đủ che vết thẹo, thoáng chốc kinh ngạc không sao nói nên lời. Chỗ này chính là vị trí của quả tim thối rữa. Không lẽ nào Ngự Linh Quân đã tự móc bỏ trái tim của mình rồi sao?

Giang Đông mày chau mắt liếc, không giữ được giọng nói ổn định, quát lên:

"Ngươi bỏ nó rồi sao?"

Ngự Linh Quân một lúc sau mới nhìn lên Giang Đông, nói:

"Ngươi muốn xem, ta lấy cho xem."

Giang Đông nghe xong liền tái mặt, lắp bắp nói:

"Sao? Cái gì? Nói vậy là chưa bỏ sao? Tốt, không cần. Cứ để yên trong đó."

Trong hang dần yên tĩnh trở lại.

Giang Đông bây giờ mới phát hiện Ngự Linh Quân không phải không mặc áo, toàn thân từ đầu đến chân đều không có mặc đồ.

"Gì chứ? Luyện công trị thương là phải như vậy sao?"

Ngự Linh Quân hơi nghiêng đầu, xương quai hàm ở góc độ này càng trở nên sắc bén, nhìn Giang Đông:

"Lục phủ ngũ tạng đều không còn. Cơ thể miễn cưỡng sử dụng huyền hỏa mới lưu dẫn được máu huyết. Thân nhiệt từ lâu đã cao gấp mấy lần người thường, đến khi thôi động linh lực còn tăng cao hơn nữa. Ngươi nói xem, để cơ thể ở trong mấy tầng y phục thì hậu quả sẽ như thế nào?"

Giang Đông đương nhiên biết câu trả lời, đáp:

"Hỏa khí công tâm, tẩu hỏa nhập ma. Ngươi bây giờ lại không còn tim, nếu tẩu hoả nhập có thể sẽ công kích vào nội đan. Nội đan bị công kích hậu quả còn tệ hơn là chết, linh hồn cũng không thể giữ."

Ngự Linh Quân:

"..."

Thêm mấy khắc nữa trôi qua mà Giang Đông vẫn đứng yên sát bên Ngự Linh Quân, hai mắt chằm chằm nhìn mỹ cảnh trước mắt không có dấu hiệu rời đi.

Tuy lục phủ ngũ tạng của Ngự Linh Quân đều hư hại, nhưng nhờ có huyền hỏa hắn tu luyện bấy lâu nên tình trạng chỉ dừng lại ở đó, không ảnh hưởng tới xương cốt hay cơ bắp bên ngoài. Ngự Linh Quân xưa nay chỉ mặc y phục màu tối, làn da trắng ở bên trong càng trở nên tương phản. Vết thẹo giữa ngực tuy lớn nhưng không thể che đi hai khuôn ngực dày cùng hồng tâm nhô cao về phía người nhìn. Từ dưới gờ ngực bò lên mấy đường gân dày cộm, lan ra khắp ngực rồi tụ về hồng tâm. Giang Đông không kiềm chế được hai mắt phải lia xuống bụng dưới của Ngự Linh Quân. Ở hai bên xương chậu lõm xuống thành hai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net