Chương 38: Độ kiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc thuyền chở Ngự Linh Quân tĩnh tại trên mặt hồ. Nơi Ngự Linh Quân lựa chọn để tiến hành độ kiếp là một hồ nước ở trung tâm Tương Giao Cốc, xung quanh là thế núi trùng trùng, ví như thủy long đàm, đối với kiếp nạn đầu tiên xem như là nắm được lợi thế − Hỏa Nghê Kiếp.

Tương Giao Cốc suốt mấy ngàn năm qua trời xanh mây trắng, vậy mà hôm nay sóng gió lại nổi lên trùng trùng. Sau đó liên tiếp xuất hiện nhiều dị biến.

Những đám mây khổng lồ cao gấp mấy lần ngọn núi, bao vây sơn cốc như yêu thú rống gầm. Từ trong mấy tầng mây từng đợt trút xuống rất nhiều khối đá phủ đầy lửa. Phần lớn đá lửa đều bị thế núi xung quanh đánh bật ra bên ngoài. Ngự Linh Quân ở bên dưới vẫn tạm thời yên ổn. Nhưng đến một khắc sau lại có dị biến lại xuất hiện. Từ bên trong mấy tầng mây dày đặc tia chớp sét, không ngờ rơi xuống một khối lửa khổng lồ. Nói là khối lửa nhưng thật ra còn to hơn một quả núi, càng tiến đến gần mặt đất càng trở nên to lớn khổng lồ. Chỉ e Tương Giao Cốc sắp sửa bị chôn vùi dưới chân nó. Dù là thủy long đàm cũng không sao tránh được.

Hai bên tay Ngự Linh Quân Song luân Nguyệt Vũ đã xuất ra sẵn sàng. Tuy nhiên thứ đáng chú ý lại chính là huyền hỏa trên hai bàn tay của Ngự Linh Quân, từ trong bóng tối đang phát ra sắc tím.

Ngự Linh Quân mắt hướng lên trời:

"Cho ngươi nếm thử Tu La Diêm Hỏa."

Nếu huyền hỏa hai mươi năm trước đã có thể tàn sát thế gian, thì hôm nay dưới bàn tay của Ngự Linh Quân có thể đột phá tới cảnh giới của Tu La Diêm Hỏa. Ngự Linh Quân chính là muốn sử dụng Tu La Diêm Hỏa đối phó với Tam Muội Chân Hỏa của Thượng Cổ Hoàng Nghê. Thượng Cổ Hoàng Nghê là hỏa thần của Khởi Nguyên Thiên Tôn, thân to như núi, khắp người phủ đầy lửa, cũng chính là thần thú trấn áp âm hồn ở đáy điện Diêm La.

Tu La Diêm Hỏa được Ngự Linh Quân thôi động dần hóa ra hữu hình, trở thành một hỏa long thật sự, tạm thời giữ chân được Thượng Cổ Hoàng Nghê không cho xâm nhập xuống đáy cốc Tương Giao. Thế nhưng linh lực của Ngự Linh Quân dĩ nhiên không thể duy trì lâu dài như Thượng Cổ Hoàng Nghê, vốn đã tồn tại từ thuở khai thiên lập địa, chỉ sợ đến khi suy yếu thì Tu La Diêm Hỏa sẽ bị Tam Muội Chân Hỏa kia nuốt chửng.

Song luân Nguyệt Vũ vừa được sai sử liền phóng đi vun vút. Thượng Cổ Hoàng Nghê bị Nguyệt Vũ chém tới tấp mà không mảy may gào thét. Lúc này từ trong cửa hang, Giang Đông đang chèo thuyền tiến ra, khi gần tới nơi thì trợn mắt quát lớn:

"Súc sinh!"

Giang Đông từ trên thuyền phi thân lên không trung mười trượng, Linh Tiết trong tay cũng đồng thời xuất ra. Thượng Cổ Hoàng Nghê nhìn kẻ vừa xuất hiện, trên tay vụt ra một dây roi mỏng dài, không hiểu thế nào lại giống như nhìn thấy đại địch, toàn thân rung động phải liên tu rống gầm. Thượng Cổ Hoàng Nghê là chí tôn thần thú, là hỏa thánh thần thú được Khởi Nguyên Thiên Tôn tạo ra cùng lúc với vũ trụ đất trời, Tam Muội Chân Hỏa bao kín quanh thân thể, lớp da bên ngoài còn cứng hơn thiết giáp. Vậy mà chỉ mới trúng phải một roi Linh Tiết kia liền kinh hãi hú la. Lại nói Linh Tiết của Giang Đông chính là đột phá cảnh giới của Tử Liên năm xưa.

Hai mươi năm trước Tử Liên cùng Nhiếp Hồn tung hoành thiên hạ. Bất kể địch thủ có ngoại công cao cường thế nào, là tiên thiên cao thủ hay linh lực thượng thừa, chỉ cần trúng một roi của Tử Liên thì hồn phách đều tiêu tán. Hôm nay đến tay Giang Đông thì đột phá cảnh giới, đừng nói chi những tu chân giả đều là xác thịt phàm nhân, ngay cả thần thú khi bị Linh Tiết đánh trúng cũng đều phải khiếp sợ.

Thượng Cổ Hoàng Nghê chịu một roi của Linh Tiết, mặc dù đau đớn, nhưng trái lại càng khủng bố nổi giận. Thế núi bao bọc Tương Giao Cốc cuối cùng bị phá vỡ. Đất lỡ đá bay cùng rơi xuống ầm ầm. Toàn bộ không gian như sắp bị triệu triệu sóng âm cường đại làm cho sụp đổ. Song luân Nguyệt Vũ như ánh chớp lướt bay, cản lại vô số đất đá sắp rơi về phía Ngự Linh Quân. Từ nãy đến giờ Ngự Linh Quân tận dụng ngoại cảnh làm giảm thiểu uy lực của Hỏa Nghê Kiếp. Đến thời khắc này thì không thể tiếp tục trông cậy vào nó nữa, muốn phi thăng cảnh giới buộc phải dựa vào thể chất và linh lực của chính mình, bằng không độ kiếp cũng xem như thất bại.

Song luân Nguyệt Vũ dựa vào tương linh với linh thần Ngự Linh Quân mà tự mình chiến đấu. Ở trước mũi của Thượng Cổ Hoàng Nghê vẫn không ngừng tung hoành. Thượng Cổ Hoàng Nghê bị chém đến rách toang hai hốc mắt, thế nhưng khi lao xuống tốc độ vẫn đạt đến cực đại phi thường.

Giang Đông trước đó vừa triệu linh được Lôi Giác. Lôi Giác bình thường trông đã to lớn như một tòa tháp chín tầng, vậy mà khi đến gần Thượng Cổ Hoàng Nghê còn chưa cao đến bụng nó. Bây giờ nhìn tới chỗ Ngự Linh Quân đang ngồi nhập thiền càng trở nên lo lắng. Giang Đông từ nãy giờ quan sát trọng kiếp này, bản thân lại không nghĩ ra Ngự Linh Quân sẽ làm sao đối phó. Cơ thể hắn dù cường ngạnh đến mấy cũng không thể so sánh với tứ chi thiết thạch của Thượng Cổ Hoàng Nghê, tan xương nát thịt là kết cục nhãn tiền. Giang Đông nhìn xuống Linh Tiết trên tay mà toàn thân rúng động. Thượng Cổ Hoàng Nghê đang lao xuống vù vù, giống như quả núi ngàn tấn không cách nào ngăn lại được, nếu mạo hiểm xuất ra Linh Tiết, chỉ sợ làm sinh ra dị biến, càng làm sai lệch kế hoạch định sẵn của Ngự Linh Quân.

Ngự Linh Quân vẫn tĩnh tại ngồi thiền, không ngờ cơ thể lại hóa ra hình lửa. Tu La Diêm Hỏa cháy hừng hực khắp người, chỉ mơ hồ nhìn thấy được gương mặt Ngự Linh Quân đang ngẩng lên quan sát.

Thượng Cổ Hoàng Nghê cuối cùng cũng lao xuống tới nơi. Sóng nước xung quanh bị dạt ra tứ phía. Lửa tràn xuống lòng hồ, tràn vô các hang động xung quanh. Con thuyền chở Ngự Linh Quân từ sớm đã bị áp lực ngàn tấn xé toang ra tan nát. Song luân Nguyệt Vũ ngay lập tức xuất hiện, nhưng không ngờ nó lại đưa Ngự Linh Quân cùng chui thẳng vào vòm họng khổng lồ của Thượng Cổ Hoàng Nghê. Giang Đông đang ngự trên Lôi Giác phi thiên, không ngừng bị giông gió tứ phương hất đẩy, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì điên cuồng hét lên. Ngự Linh Quân vừa bị nuốt chửng. Một trăm đạo hoàng phù không biết từ lúc nào bay túa ra trong gió, vừa nuốt lấy máu của Giang Đông đều chuyển sang màu đỏ thẫm. Một trăm đạo huyết phù theo sai sử của Giang Đông bay tới, dán lên khắp tứ chi của Thượng Cổ Hoàng Nghê.

Giang Đông đang lở lửng giữa không trung sắc mặt dần tái nhợt. Thì ra một trăm đạo huyết phù bám trên người Thương Cổ Hoàng Nghê không phải để hút máu, nhưng chính là liên thông hút máu của người sai sử, chính là Giang Đông, rồi truyền vào vật thể mà nó đang bám vào, chính là Thượng Cộ Hoàng Nghê. Lại nói Giang Đông sinh ra đã có mệnh khắc sinh, người thường ở gần hắn thì dương khí tán dạt, nay lại trực tiếp dẫn máu của chính mình vào cơ thể của đối thủ, còn không phải gọi là đầu độc cả xác lẫn hồn?

Thượng Cổ Hoàng Nghê toàn thân co giật, rơi xuống hồ làm sóng nước đánh lên đùng đùng. Thế nhưng có một điều mà ngay cả Giang Đông hay Ngự Linh Quân cũng đều không thể ngờ tới. Thượng Cổ Hoàng Nghê là hỏa thánh bất diệt, không chỉ sức lực mà linh lực cũng đều thiên thu bất tận, có thể dựa vào càn khôn vũ trụ mà tự nhiên phục hồi. Giang Đông và Ngự Linh Quân hiện giờ dù có là tiên thiên đại lực cao thủ đi chẳng nữa, sức lực cũng đều có giới hạn, đối với tu chân giới có thể một mình tàn sát bảy ngày bảy đêm, nhưng đối với Thượng Cổ Hoàng Nghê, mỗi chiêu xuất ra đều chính là tận lực. Thể lực cùng linh lực rất nhanh đều kiệt quệ. Giang Đông bị một trăm đạo huyết phù hút máu đến toàn thân trắng bệch, chỉ sợ kéo dài thêm vài khắc nữa tính mạng sẽ không thể bảo toàn.

Cả người Giang Đông đang lơ lửng trên không giờ bắt đầu rơi xuống. Nhưng không ngờ từ phía sau lại có một cánh tay đưa ra.

"Giang công tử!"

Chính là tiểu tà dung mấy năm trước ở Hồ Luyến Tâm, không ngờ lại xuất hiện ở đây.

Tiểu tà dung:

"Giang công tử, loại quỷ đạo này quả thật là chỉ có người mới dám nghĩ ra. Được rồi. Việc còn lại cứ để ta lo. Ơn cứu mạng năm xưa nay đã có thể báo đáp."

Giang Đông mặt trắng như tuyết, mông mềm như sương, mắt hoa mày chóng, phải mất một lúc mới nhận ra cậu thiếu niên năm nào, không ngờ diện mạo hôm nay lại trông vừa mắt tới vậy.

"Tiểu tà dung, là ngươi sao? Lâu rồi không gặp, vẫn xinh đẹp như xưa."

Tiểu tà dung được khen thì có hơi ngượng ngùng:

"Đúng là ta. Năm đó không tiện để lộ thân phận. Yêu thú tứ phương cảm nhận dị biến từ mấy tháng trước. Có lẽ là lúc Ngự Linh Quân bắt đầu tiến vào Độ kiếp kỳ. Rong ruổi suốt mấy tháng vẫn không tìm ra đường vào sơn cốc này. Đến khi Thượng Cổ Hoàng Nghê xuất hiện, thế núi bị phá vỡ bọn ta mới lần mò đi vào."

Giang Đông nghe xong chợt cười mỉm, từ khóe miệng trào ra một dòng máu tươi, nói:

"Hóa ra bọn ta còn phải cảm ơn con quái thú kia sao?"

Tiểu tà dung bất giác cau mày, không nghĩ Giang Đông thương thế kinh hoàng đến mức này vẫn có thể đùa giỡn.

Giang Đông ngồi tựa vào vách đá, vừa ho mấy cái, nói tiếp:

"Thế còn ngươi, khụ khụ, kéo theo mấy ngàn yêu thú ở phía sau kia, lấp kín Tương Giao Cốc của ta là để làm gì? Tới đây muốn tham quan hay sao? Nếu như vậy thì xin đợi dịp khác. Nhà ta hôm nay còn bao việc, không tiện nghinh đón các ngươi rồi."

Tiểu tà dung trong lòng than trời, nói:

"Giang công tử! Người đừng đùa nữa, kẻo nội thương lại càng bộc phát. Chúng ta đến trợ giúp người và Ngự Linh Quân một tay, hi vọng giúp hai người vượt qua được Hỏa Nghê Kiếp."

Giang Đông chỉ tay về phía hồ nước. Thượng Cổ Hoàng Nghê từ lúc không còn bị trăm đạo huyết phù bám trên người mới dần dần im lặng, lúc này nằm giữa hồ chỉ hổn hển thở ra.

Giang Đông quệt máu trên miệng, nói tiếp:

"Ngươi, nếu ta đoán không lầm. Mấy năm trước từng nghe qua có thế lực mới hình thành trong mang hoang tu luyện, chính là Thượng Thú Chi Tôn, sinh ra từ yêu khí của vạn ngàn yêu thú. Hóa ra là lại đẹp thế này!"

Thượng Thú Chí Tôn, vẫn là vẻ ngượng ngùng, nhưng sau đó cũng ngắn gọn đáp:

"Phải!"

Giang Đông bật cười:

"Thượng Thú Chí Tôn? Là ngươi? Một tiểu tử nhỏ xíu nắm đó?"

Thượng Thú Chi Tôn đột nhiên cau mày, giật lùi lại một bước:

"Ta không nhỏ!"

Giang Đông huơ tay:

"Được, được. Của ngươi không nhỏ, không nhỏ chút nào. Vậy nói xem, giúp bọn ta bằng cách nào đây?"

Thượng Thú Chi Tôn nhìn khắp các yêu thú xung quanh đang chờ lệnh, nói:

"Độ kiếp dù thế nào cũng phải do chính tu chân giả dựa vào bản thân mình vượt qua. Việc chúng ta có thể làm là tổn hao sức lực của Thượng Cổ Hoàng Nghê càng nhiều càng tốt, Ngự Linh Quân sẽ là người ra đòn cuối cùng."

Giang Đông khịt mũi, cảm giác trong cổ họng đang trào ra máu đặc, nói:

"Nhưng hắn bị nuốt vào bụng rồi. Phải làm sao?"

Thượng Thú Chi Tôn:

"Thượng Cổ Hoàng Nghê bị một trăm đạo huyết phù truyền máu huyết chí âm, nhất thời không thể phục hồi nhanh được. Chỉ có điều, lớp da của nó không dễ dàng công phá. Nhưng ta nghĩ Ngự Linh Quân nhất định có tính toán. Chúng ta ở bên ngoài nhân cơ hội này đánh thêm một trận chí mạng với nó."

Giang Đông lại mỉm cười:

"Kế hoạch của ngươi đó sao? Xuất hiện oai phong hùng tráng như thế, rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ."

Thượng Thú Chi Tôn mặt mũi đỏ bừng, chỉ sợ đám yêu thú xung nếu hiểu được tiếng người sẽ khiến hắn mất mặt.

"Giang công tử, chớ có xem thường ta!"

Giang Đông lại huơ tay:

"Thôi được rồi. Cứ theo cách của ngươi. Chỉ là đừng có tùy tiện xông vào. Ngự Linh Quân ở trong bụng nó, các ngươi làm hắn bị nhào lộn đến hoa mày chóng mặt, đến lúc ra ngoài đừng mong sống yên ổn với hắn ta. Tốt nhất nên tấn công ở hai khu vực, một nửa trước mặt, một nửa phía sau đánh vào hạ khẩu của nó."

Thượng Thú Chi Tôn nghe xong sắc mặt không những không thư giãn mà càng thêm đỏ bừng. Suốt mấy trăm năm tu luyện, hôm nay là lần đầu tiên biết được cách bày trận như thế. Sai sử đám yêu thú tôn tử đi đánh ở hạ khẩu* của thần thú, xem ra bản thân khi trở về man hoang phải úp mặt sám hối với tổ tông nửa ngày.

*hạ khẩu: lỗ phía sau, dùng đi đại tiện.

Thượng Cổ Hoàng Nghê suốt một ngày phải đối phó với Tu La Diêm Hỏa, sau đó lại đến Song luân Nguyệt Vũ, tiếp theo lại bị một tiên thiên viên mãn đại cao thủ như Ngự Linh Quân chui trong vào bụng, trước đó còn phải chịu một roi Linh Tiết từ Giang Đông khiến linh thần cũng vài phần nứt vỡ, bây giờ lại xuất hiện thêm một Thượng Thú Chi Tôn cùng hàng ngàn yêu thú loi nhoi lóc nhóc, tuy không thể khiến Thượng Cổ Hoàng Nghê một chiêu chết ngay nhưng để đối phó trong tình trạng sức lực chưa phục hồi thì hậu quả cũng thật sự khó lường.

Hai hốc mắt của Thượng Cổ Hoàng Nghê bị bầy yêu thú cắn xé đến không còn hình dạng, máu từ hai bên mắt chảy xuống như hai ngọn thác đỏ quạch. Ở phía sau hạ khẩu tình hình càng tệ hơn nữa. Đám yêu thú hàng trăm con quần thảo đến không còn trông ra là cái thứ gì. Máu trước máu sau cứ không ngừng tuôn chảy. Về phía Thượng Thú Chi Tôn, biết rõ Thượng Cổ Hoàng Nghê là hỏa thánh dựa vào càn khôn vũ trụ mà tạo thành linh lực. Hắn quyết định không tham gia tấn công trực diện, nhưng ở bên ngoài kiểm soát càn khôn, dùng linh lực yêu thú vạn năm trấn áp khả năng tương linh của Thương Cổ Hoàng Nghê với sông núi đất trời. Linh lực của Hỏa Nghê Kiếp vì vậy mà không cách nào hồi phục.

"Đùng!"

Là tiếng sấm chớp hay tiếng nổ từ dưới hồ dội lên. Cơ thể khổng lồ hàng vạn tấn của Thương Cổ Hoàng Nghê đột nhiên bị xóe toạc. Song luân Nguyệt Vũ cường hóa đến cực đại to lớn, khoét ra một lỗ khổng lồ ngay trước bụng của Thượng Cổ Hoàng Nghê. Tu La Diêm Hỏa theo chân Ngự Linh Quân nhanh chóng lan ra ngoài. Thượng Cổ Hoàng Nghê cả người đau đớn, dùng chân đạp một phát bay vút lên trời, biến mất vào tầng mây.

Ở bên này Giang Đông chống tay lên vách đá cùng nghiếng răng đứng dậy, cũng không để ý nước mắt mình đang không ngừng rơi xuống:

"Độ kiếp rồi sao? Thành công rồi sao? Độ kiếp tiền kỳ thật sự đã thành. Ha ha ha! Không hổ danh là Ngự bảo bối của ta, ngươi làm được rồi. Thật sự sắp thành tiên rồi! Ha ha ha!"

Giang Đông phấn khích chỉ muốn lao tới ôm chằm lấy Ngự Linh Quân, đè hắn ra vật lộn ba ngày ba đêm cũng không chán.

Còn chưa hết vui mừng thì không ngờ Độ kiếp trung kỳ lại ầm ầm kéo tới. Tu chân giới hàng trăm năm qua chưa có ai sống sót để nhìn thấy được kiếp nạn này, chỉ dựa vào những trại nghiệm sơ đẳng từ Độ kiếp tiền kỳ mà đưa ra suy đoán. Nếu Độ kiếp tiền kỳ là Hỏa Nghê Kiếp thì rất có thể tiếp theo sẽ là lôi kiếp được giáng xuống ở Độ kiếp trung kỳ.

Thượng Thú Chi Tôn cùng tàn binh yêu thú, ai nấy đều trọng thương cùng trông ngóng lên trời, lác đác than vãn:

"Lôi Long Kiếp! Nhanh như vậy đã tới rồi sao?"

Tương Giao Cốc trước đó bị Thương Cổ Hoàng Nghê dẫm đạp đến hầu như đổ sụp. Bây giờ ngay cả ngoại cảnh cũng không thể giúp Ngự Linh Quân đỡ thêm kiếp nạn này. Ngự Linh Quân lại sử ra Nguyệt Vũ, song luân hợp thành một vòng chắn khổng lồ. Vòng chắn cực đại được nâng lên trăm trượng. Ngự Linh Quân chính là muốn sử dụng Nguyệt Vũ làm trung gian dẫn điện, cuối cùng dùng chính cơ thể mình hấp thụ sấm sét của Lôi Long.

Giang Đông đứng cách xa quan sát, cứ muốn mắng người kia nhưng cuối cùng không dám. Dù biết cách làm của Ngự Linh Quân là khủng bố ngông cuồng, không khác gì tìm đến cái chết, nhưng bản thân chỉ có thể âm thầm chịu đựng sợ hãi, nếu có thể liền thay Ngự Linh Quân chịu hết những tâm kinh phách động, giúp hắn yên tâm mà vượt qua thêm kiếp nạn này.

Tầng mây trên cao sét bay dày đặt, khi hạ xuống gần mặt đất kích thước càng trở nên khổng lồ. Từ trong mây đen lao xuống một thân rồng sáng chói, sét điện chằn chịt từ cơ thể rồng đều nhắm xuống vị trí của Nguyệt Vũ từ bên dưới đang giương lên.

Ngự Linh Quân từ nãy giờ vẫn lơ lửng trên không, ở bên dưới Nguyệt Vũ không ngừng thôi động linh lực. Khoảnh khắc Lôi Long đâm đầu vào Nguyệt Vũ có thể nhìn thấy được, là những chùm sét lớn gấp mấy lần thân người, điện quang chói lóa mang sức nóng hủy diệt. Còn tưởng đẩu Nguyệt Vũ làm bằng kim loại thần binh, đối với lôi điện sẽ hấp thu được phần nào, thế mà không ngờ lại xảy ra dị biến.

Song luân Nguyệt Vũ từ khi được tạo ra đến nay, linh lực mỗi ngày được tích tụ đều tập trung ở hai viên điện ngọc ở chính giữa. Lúc này từ một trong hai viên điện ngọc chợt xuất ra luồn khói nhạt màu. Ngự Linh Quân nhìn thấy liền biết là hung linh, tuy nhiên điều khiến hắn không ngờ đó là hung linh này từ khi nào đã nhập vào điện ngọc? Đối với hung linh, Ngự Linh Quân không thể nào có mảy may sơ sót. Hung linh kia vậy mà có thể yên ổn ẩn mình lâu như vậy, nhất định có huyền cơ.

Lôi Long trên đầu lại húc mạnh vào Nguyệt Vũ. Ngự Linh Quân cảm nhận từng cơn sóng điện kịch liệt đang xuyên thủng vào trong xương tủy mình. Song luân Nguyệt Vũ ngay sau đó bỗng trở nên vô dụng, thậm chí một chút trở lực ngăn cản lôi điện cũng không có. Ngự Linh Quân cuối cùng phải hoàn toàn gánh chịu hết tất cả thiên lôi, cơ thể chưa bị xé ra trăm mảnh đã là cực kỳ may mắn. Nhưng nếu quan sát kỹ có thể thấy Ngự Linh Quân dù có bị lôi lực đánh mạnh cỡ nào cũng nhất định duy trì ở nguyên một vị trí. Hóa ra vị trí đó đã được hắn tìm ra. Vị trí đó, lở lửng giữa không trung, chính là nơi chân không vô cực, lôi điện đánh vào lập tức bị triệt tiêu, chỉ là cơ thể phải miễn cưỡng chịu đựng trong một vài khoảnh khắc. Cơ thể cường ngạnh cùng với lục phủ ngũ tạng của Ngự Linh Quân vốn đã không còn nguyên vẹn, chịu thêm một chút lôi điện thì đã sao, đối với hắn cũng không khác gì nhiều, đều là một chữ tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net