Chương 46: Ân nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liên Hoa Nhất Trụ Tự, ngoài trời tối om, tiếng côn trùng ầm ĩ lúc xa lúc gần. Chủ tự từ nãy giờ không biết trốn ở đâu, bây giờ xuất hiện, bắt đầu đi thắp nến. Trong chùa không có bàn ghế, bàn thờ thì xiêu vẹo ngổn ngang. Chủ tự từ trước tới nay, lúc gà còn chưa vào tổ đã nằm ngay ngắn trong quan tài chờ ngủ, buổi tối hầu như không bao giờ thắp đèn. Trong chùa vừa may còn vài cây nến cũ, chủ tự đem cắm ở bên hai bên thành quan tài. Ánh lửa vàng kim soi vào bên trong quan tài màu đỏ quạch.

Bạch Nha Tử không quá để ý tới chủ tự. Tuy nhiên lần này nhìn lại, chủ tự kia có gì đó khác thường. Về phần chủ tự, hắn đối với Bạch Nha Tử không hoàn toàn xa lạ.

Chủ tự thắp nến xong, vẫy tay xua Giang Đông và Ngự Linh Quân đứng tụm vào một góc. Trong tự khá chật, chủ tự đi đứng vốn không được dễ dàng, bây giờ lại thêm hai người tướng mạo sừng sững, "tình trong như đã mặt ngoài còn e", đối với hắn mà nói có phần hơi chướng mắt.

Chủ tự dáng người thấp bé, tiến ra phía trước cỗ quan tài, khoảng cách rất gần với Bạch Nha Tử, nói:

"Chính xác là bốn mươi chín mạng người. Vậy mà ngươi vẫn còn dám xuất hiện ở đây?"

Bạch Nha Tử có hơi kinh ngạc, dường như chuyện này nằm ngoài dự tính của hắn.

Chủ tự một tay chống lên quan tài, lưng cũng dựa vào, nói tiếp:

"Chính là ta hèn nhát, tạ sợ chết. Nhưng mà như vậy thì đã sao? Không phải nhờ vậy mà ta vẫn sống, đến giờ này mới có người thờ cúng bốn chín bài vị kia, cũng là..."

Chủ tự nói chậm lại, giọng nói yếu dần:

"Cũng là để vạch trần ngươi, tiên gia áo trắng!"

Máu nhuộm Song Thủy Trai.

Liễm Phương phu nhân cùng phu phụ Tiêu Dương chuẩn bị lên đường, đến Sa Lang trại thay Tiêu Minh chịu tội. Đối với toàn bộ đệ tử Song Thủy Trai, Liễm Phương phu nhân cũng đã sớm an bài, sai người cấp tốc đưa thư tới Âm Nguyệt Cung cầu viện. Âm Nguyệt cung chủ đối với Liễm Phương phu nhân xưa nay đều rất mực kính trọng, đối với đại họa lần này sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ. Trong trường hợp bản thân mình gặp chuyện bất trắc không thể trở về, đám đệ tử ở trai cũng có người che chở.

Bạch Nha Tử đọc thư xong cũng không nói với Hạ Tuyết Kỳ, vẫn là mượn cớ đến Song Thủy Trai đàm luận như mấy lần trước. Hạ Tuyết Kỳ dạo gần đây thường xuyên làm chuyện đó cùng Bạch Nha Tử, cơ thể dù sao cũng là nữ nhi, sinh hoạt quá độ dần trở nên mệt mỏi, đối với chuyện của tu chân giới từ sớm đã giao hết cho Bạch Nha Tử giải quyết.

Song Thủy Trai tới lúc này vẫn trời yên biển lặng. Bạch Nha Tử chưa vội xuất hiện, chỉ lánh mặt bên ngoài, quan sát chờ thời. Quả thực sau đó xuất hiện một nhóm binh lính Sa Lang, bọn chúng đang trên đường trở về tổng doanh trại.

Người đi đầu chợt quay lại hỏi:

"Hạng Tuấn, hắn lại biến đi đâu rồi?"

Đám binh lính bắt đầu xôn xao.

"Ta mới nhìn thấy hắn sau lưng. Bây giờ đâu mất rồi?"

"Đêm qua ta thấy hắn uống rượu đến say."

Một vài tên khác hạ giọng nói nhỏ:

"Các ngươi chắc không nghe theo hắn đó chứ? Trốn trại tội này rất nặng. Huyết Tán đại tướng quân biết được chắc chắn sẽ rất thảm."

"Còn chờ tới đại tướng quân ra tay sao? Ta không có gan đó."

"Nhưng mà, ngươi có nghĩ lại không? Điều hắn nói không phải là vô lý. Chúng ta như vầy không phải là đi vào chỗ chết sao? Trung nguyên đầy rẫy tu chân giả pháp lực cao cường, hơn nữa đất rộng người đông. Chúng ta bây giờ tập kết bổ sung lực lượng không phải vì lính Sa Lang bị tiêu diệt gần hết rồi sao?"

"Im lặng!" Người đi đầu quát lên.

Tiếng bàn tán dần dần nhỏ lại, tuy nhiên trong tiếng gió lại bay ra mùi máu.

"Giống như có trại giết mổ quanh đây." – một tên lính lên tiếng, ngay sau đó, từ chính giữa yết hầu của hắn bị rạch ngang một đường, máu từ cổ họng bắn ra mười mấy tia đỏ loét.

Mấy chục tên còn lại còn chưa kịp hét lên, người này nhìn kia, từng người một lần lượt bị cắt cổ, chỉ có điều không nhìn ra là tại sao, hung thủ là kẻ nào. Trên mặt đất đầm đìa những vũng máu. Bạch Nha Tử bạch y trắng xóa, từ từ bước ra. Từ dưới những vũng máu đang bốc lên mấy làn khói màu xanh lục, sau đó lần lượt bị Bạch Nha Tử hút vào tay áo.

...

Chủ tự mặt mũi xanh lè, tứ chi vô lực phải hoàn toàn dựa vào quan tài. Hắn bây giờ chỉ có thể cử động được cơ miệng và phát ra giọng nói.

"Chính là yêu thuật của ngươi, sai khiến xác chết của bọn họ. Tất đều đứng dậy, những cái xác đẫm máu, tất cả đều đi vào Song Thủy Trai."

Ngự Linh Quân từ nãy giờ chỉ ngẩn người lắng nghe. Đến lúc này mới từ sau bước tới, mặc kệ Giang Đông cố nắm tay mình kéo lại thế nào. Giang Đông không còn cách nào đành cùng Ngự Linh Quân tiến ra ngoài.

Chủ tự nằm sụp dưới chân quan tài. Ngự Linh Quân dùng một chân nâng xác chủ tự rồi cũng ném vào trong đó. Sau đó kéo Giang Đông sát lại sau lưng mình, hai mắt nhìn Bạch Nha Tử, tròng mắt đều biến thành màu tím.

"Sư phụ, người đâu cần thiết ra tay với hắn như vậy. Không phải chỉ là một cái xác thay người ở đây chờ bọn ta trở về hay sao?"

Giang Đông đang nấp sau lưng Ngự Linh Quân chợt cảm thấy thắc mắc, trong lòng muốn hỏi nhưng sau đó chỉ đứng lui trở về. Trong tình cảnh này, trước mắt là hai đại quái vật biến thái siêu cấp, Giang Đông thầm nghĩ tốt nhất mình không nên ra mặt.

Bạch Nha Tử hai tay ôm thương vàng, mỉm cười:

"Đệ tử giỏi! Ngươi từ sớm đã nhận ra hắn là hung thi?"

Ngự Linh Quân:

"Sư phụ quá khen. Chỉ có điều, người lại không còn như trước? Chỉ là một cỗ hung thi mà cũng không thể khống chế được."

Giang Đông nấp sau vai Ngự Linh Quân, từ từ nhớ lại, tên chủ tự kia có gan ở trước mặt lão quái vật kia ba hoa nhiều như vậy, hóa ra là do sức lực của lão quái vật đã suy giảm nhiều rồi. Lúc nãy gục xuống có lẽ là bị Bạch Nha Tử cắt đứt tứ chi, nhưng xem ra vẫn không đủ sức cắt lìa. Bạch Nha Tử lúc này quả thực rất yếu.

Bạch Nha Tử bạch y phấp phới, gió lùa vào tà áo cũng phát ra ánh quang. Rồi sau đó tâm tình lại trở nên vội vàng:

"Cảnh Minh, hắn ta có đi cùng với ngươi không? Nếu không có người thì hồn phách cũng được. Đệ tử giỏi, ngươi thật sự không tìm thấy hắn sao?"

Ngự Linh Quân có hơi chưng khựng, vài giây sau hiểu ra liền nói:

"Hoàng Tước Cảnh Minh? Người chẳng phải là do sư phụ hại chết sao? Năm đó khi đưa ta tới Càn Khôn Đạo, chuẩn bị xuyên không, người bảo ta đi giết người, có bảo ta phải đi tìm người sao?"

Ngự Linh Quân giọng điệu kỳ quặc, đây là lần đầu tiên Giang Đông nhìn thấy Ngự Linh Quân tỏ thái độ như vậy.

Bạch Nha Tử hai tay ôm thương vàng, miễn cưỡng chống đỡ mới có thể thể trụ vững, lúc này lại mỉm cười.

"Đệ tử giỏi! Ta lẽ ra nên hỏi thăm ngươi vài câu trước đã. Vậy là, hắn đã chết?"

...

Hung thi tắm máu Song Thủy Trai.

Một đám xác chết gần năm chục tên chậm chạp băng qua cầu cửu khúc. Mấy trăm đệ tử ở Song Thủy Trai dù là tử y hay hồng y, dù là sáu tuổi hay mười sáu tuổi, lần lượt bị mấy bàn tay khổng lồ chọc thủng vào giữa ngực, máu chảy nhiều tới nỗi hồ sen còn chưa kịp nở hoa cũng nhuộm thành đỏ tươi.

Bạch Nha Tử trên hành lang bước vội. Mấy con hung thi kia dù sao cũng chưa đủ đẳng cấp phân biệt ai cần giết, ai không. Còn Bạch Nha Tử, người mà hắn muốn tìm từ nãy giờ vẫn còn chưa tìm thấy. Chỉ sợ còn chưa kịp gặp nhau thì đã bị hung thi giết mất rồi.

Âm thanh giống như một thứ dày đặc bị xuyên thủng vang lên nghe cục mịch. Có lẽ đệ tử cuối cùng của Song Thủy Trai mới vừa ngã xuống. Giang Đông và Tiêu Minh từ đầu đến giờ bị nhốt ở Thông Thiên Đạo, chính là kết giới Liễm Phương phu nhân dựa trên linh lực của toàn bộ đệ tử Song Thủy Trai liên kết. Lúc này Thông Thiên Đạo mở ra, chứng tỏ kết giới linh lực đã bị tiêu diệt, đệ tử Song Thủy Trai bị tận diệt hết rồi.

Bạch Nha Tử mừng rỡ tìm thấy Tiêu Minh, nhưng bên cạnh Tiêu Minh còn có một đệ tử khác, chính là Giang Đông, thành ra vẫn không tiện ra mặt. Bạch Nha Tử vốn định sẽ xuất hiện đúng lúc, giải cứu Tiêu Minh rồi đưa trở về Âm Nguyệt Cung. Kế hoạch bây giờ liền có chút thay đổi. Hai tên tiểu tử này đang chạy như bay rời khỏi Song Thủy Trai. Bạch Nha Tử sau đó cũng tự mình biến mất. Nơi hắn đến, không đâu khác chính là Sa Lang trại.

Bạch Nha Tử tính toán như thần, nhưng rất tiếc hắn đã quên mất Tiêu Minh vẫn còn sư nương và phụ mẫu, cả ba ngượi bọn họ đến bây giờ vẫn còn sống.

Tốc độ phi thăng của Bạch Nha Tử dĩ nhiên nhanh hơn Tiêu Minh và Giang Đông. Hắn đến Sa Lang trại trước, ở đó thám thính hơn một canh giờ.

Sau lưng hắn là lều trại của Huyết Tán tướng quân, Liễm Phương phu nhân và phu phu Tiêu Dương cũng đang ở bên trong.

Bạch Nha Tử thính lực nhạy bén, cảm giác có người đang tới liền một bước tránh đi.

Tiêu Minh vừa tới liền muốn xông vào, vừa may Giang Đông dùng Tử Liên kéo tay hắn lại. Cả hai nấp phía sau lều bạt, lắng nghe.

Bạch Nha Tử sau đó có hơi kinh ngạc. Tiêu Minh không ngờ lại xé lều xông vào. Uy danh của Huyết Tán tướng quân ngay cả Bạch Nha Tử còn phải e ngại. Hai tên tiểu tử kia xông vào chính là tìm cái chết.

Bạch Nha Tử chau mày tính toán, thương vàng trong tay cũng đã xuất ra rồi. Bên trong lều bắt đầu vang lên những âm thanh kinh động. Bạch Nha Tử ở bên ngoài quan sát cẩn thận, chỉ cần sơ hở một giây cũng đủ khiến Tiêu Minh mất mạng.

Trong lúc quan sát Tiêu Minh, Bạch Nha Tử cũng vô tình nhìn thấy Giang Đông thi triển phù thuật, bất giác đối với tên tiểu tử này lại có mấy phần kinh ngạc. Phù thuật của hắn như thế nào lại có nét tương đồng với Bạch Nha Tử. Bạch Nha Tử tu tập phù chú, dựa vào mấy lần trải qua Ngụy Trường Sinh ở Hải Vân Đảo, tương thông với vong linh mà lập ra một số chiêu thức. Còn tên tiểu tử ở trước mặt hắn đây, bên ngoài Song Thủy Trai chưa từng gặp qua.

Bạch Nha Tử có hơi xao lãng.

Liễm Phương phu nhân bị đinh đen của Huyết Tán tướng quân giết chết.

Phu phụ Tiêu Dương cũng lần lượt bỏ mạng.

Giang Đông triệu hồi bốn mươi chín huyết phù, xuyên qua làn mưa tên giáo mác, liều mạng cướp xác Liễm Phương phu nhân và phu phụ Tiêu Dương, sau đó phá vòng vây ra ngoài, bỏ lại Tử Liên đang trói chặt Huyết Tán tướng quân. Tiêu Minh lúc này đang đối phó đám binh lính Sa Lang, tạm thời không nguy hiểm tính mạng.

Trong căn miếu gần đó vừa đặt xuống ba xác người. Giang Đông vừa định quay trở lại Sa Lang Trại thì phát hiện dưới chân đã biến thành một vũng máu. Hắn từ đó về sau, mãi mãi cũng không còn cơ hội đi tìm Tiêu Minh.

Sang Lang trại chìm trong khói lửa.

Huyết Tán tướng quân không còn hứng đùa giỡn nữa, chỉ với một luồng công kích, Tử Liên đang trói quanh người tức thì xé tung.

Tiêu Minh suốt nửa canh giờ, ở giữa đám binh lính chém giết điên cuồng nhưng vẫn không có cách nào tiếp cận được Huyết Tán tướng quân. Bây giờ thì không cần thiết nữa, Huyết Tán tướng quân đang tiến lại chỗ hắn.

Bạch Nha Tử thoáng nhìn thấy đinh đen. Ngoại công của Huyết Tán tướng quân tuyệt đối không phải tầm thường, xuống tay cực kỳ nhanh gọn. Nếu Bạch Nha Tử còn không mau ra tay, chỉ e tính mạng của Tiêu Minh khó giữ. Tuy nhiên Bạch Nha Tử lại chưa muốn công khai đối đầu Sa Lang Tây Thực, nhất là ở trước mặt Huyết Tán tướng quân. Kế hoạch của hắn không nằm ở trung nguyên, cũng không nằm ở Sa Lang Tây Thực. Lún sâu vào chuyện này cũng không giúp ích được gì, trái lại còn gây ra phiền toái cho Bạch Nha Tử.

Trên bầu trời của Sa Lang trại bỗng dội lên mấy tiếng sấm nổ. Bạch quang như ánh dương từ trên cao ập xuống. Tốc độ kinh hoàng, linh lực cường bạo. Huyết Tán tướng quân cũng phải chấn động thất kinh, còn tưởng là thiên tai ập đến.

Bạch Nha Tử trong vùng sáng chói lóa, hất rộng bạch y, Tiêu Minh nhanh chóng bị linh lực kéo vào.

Bạch quang tan đi, người cũng biến mất.

...

Liên Hoa Nhất Trụ tự. Tiếng côn trùng dường như sợ hãi.

Trăng vàng rỉ máu.

Ngự Linh Quân không biết từ lúc nào đã xuất ra Nguyệt Vũ, tuy nhiên vẫn tĩnh lặng, không có ý động thủ. Sau khi nghe Bạch Nha Tử nhắc lại kế hoạch năm xưa, giờ mới nói:

"Không vội. Ta còn phải cảm tạ sư phụ năm xưa ở Sa Lang trại cứu ta một mạng, sau đó còn giúp ta tìm lại xác Giang Đông, Tử Liên cũng mang về, còn không ngại hao tổn linh lực thi triển Ngụy Trường Sinh lên thân xác của hắn, nhờ vậy mới có thể bảo toàn. Tất cả những chuyện đó, bây giờ nghĩ lại, sư phụ hao tổn tâm trí không ít, an bài thật chu đáo."

Giang Đông đang trốn sau lưng Ngự Linh Quân, đột nhiên nghe nhắc tới mình, cũng không rõ là đang nói về chuyện gì, nhưng dường như Giang Đông chưa từng biết qua ký ức đó, phút chốc định lên tiếng hỏi, nhưng cuối cùng lại thôi. Xem ra Ngự Linh Quân và Bạch Nha Tử, hai đại quái vật này chỉ mượn mình làm cớ, vờn qua vờn lại, quả thực rất nhiều chuyện. Giang Đông nghĩ vậy, lại tiếp túc bám vào vai Ngự Linh Quân nghe ngóng.

Bạch Nha Tử nghe mấy lời đó xong không rõ là cao hứng hay phiền muộn, nét mặt không biểu lộ cảm xúc, còn chưa vội đáp lại. Quả nhiên một lúc sau, Ngự Linh Quân nói tiếp:

"Xin hỏi, ở núi cực hàn năm xưa, thân xác của Giang Đông bây giờ thế nào?"

Lại hỏi về ta? Giang Đông chợt nghĩ. Quả thực Ngự Linh Quân trước đây có nhắc tới một người tên là Giang Đông. Không chỉ có Ngự Linh Quân mà toàn bộ Ngự Linh Cung ai ai cũng biết. Những ký ức bất chợt hiện về, khung cảnh hoan ái ở Tương Giao Cốc còn không phải là của tên Giang Đông đó sao? Còn Giang Đông lúc này đang nấp sau lưng Ngự Linh Quân và tên đó không phải cùng một người.

Bạch Nha Tử ngẩng mặt lên, ánh mắt đưa về phía gã nam nhân lấp ló phía sau, nói:

"Còn không phải là hắn? Sau khi đến thời không đó, ngươi tìm được hắn ở núi cực hàn?"

Ngự Linh Quân lần này tin Bạch Nha Tử không biết về tên nam nhân đang bám sau lưng mình. Lúc này hơi nhích người qua phải, hoàn toàn che Giang Đông khỏi tầm nhìn của Bạch Nha Tử, không cho nhìn!

Bạch Nha Tử thấy vậy thì có hơi cười khẩy.

Ngự Linh Quân lại nhìn về phía Bạch Nha Tử, phát hiện sau tay áo lão có một vệt sáng chập chờn, chính là hung linh. Tử quang trong mắt Ngự Linh Quân lóe lên như kiếm khí.

"Linh phách đó?"

Ngự Linh Quân định đưa tay ra thu hồi linh phách thì Bạch Nha Tử đột nhiên cười lớn.

"Ha ha ha! Đồ đệ giỏi! Nhưng mà, ngươi đến giờ vẫn nghĩ đây là linh phách của cha mẹ mình hay sao?"

Ngự Linh Quân biết trong Song luân Nguyệt Vũ, nằm trong hai điện có hai linh phách ẩn mình. Mặc dù đã nhiều lần triệu hồi nhưng đều không thấy linh ứng. Thứ kim thạch tạo nên điện ngọc vô tình lại rất hòa hợp với linh thức và các vong linh. Một khi đã nhập vào thì ngay cả Ngự Linh Quân cũng không có cách nào truy hồi. Năm đó ở Ngự Linh Cung, cung nữ Lục Nhi vừa chạm vào Nguyệt Vũ bàn tay liền trở nên thối rữa. Chính là do hung linh từ điện ngọc đoạt xá. Lục Nhi phải lập tức chặt đứt bàn tay bị ám nguyền đó đi. Sự phản kháng kịp thời khiến cho hung linh bị đánh bật ra khỏi thân xác của nàng. Ngự Linh Quân trước đó do hung linh ẩn trốn trong điện ngọc, không thể tương linh truy hỏi. Hung linh sau đó không còn chỗ ẩn nấp, Ngự Linh Quân lập tức tương linh, kết cục nhận ra đó không phải là cha mẹ mình. Sau đó liền tiêu diệt.

Chỉ có điều, Ngự Linh Quân vẫn nhìn chằm chằm vào ánh sáng mờ ảo phát ra trong tay áo của Bạch Nha Tử, âm thầm kinh ngạc:

"Hung linh đó tại sao lại không nghe lệnh ta? Ngay cả khi ở bên ngoài điện ngọc cũng thể tương linh sao? Không đúng! Trừ phi, trừ phi..."

Bạch Nha Tử hai tay chống thương, nhìn qua Ngự Linh Quân, hỏi:

"Ngươi đang thắc mắc?"

Ngự Linh Quân nhíu mày.

Bạch Nha Tử thư thái điềm đạm:

"Xem ra sư phụ này vẫn còn có thứ để dạy cho ngươi. Ta không biết hai mươi bốn năm qua, ở thời không đó ngươi cảm ngộ về quỷ đạo tăng tiến tới mức nào. Nhưng ngươi có biết, có một thứ gọi là linh thức?"

Ngự Linh Quân góc mặt hơi nghiêng:

"Dĩ nhiên biết."

Bạch Nha Tử một tay buông khỏi thương vàng, hất nhẹ tay áo, luồng linh quang màu vàng nhạt từ bên trong bắt đầu lộ ra, bay tới lòng bàn tay của Bạch Nha Tử, sau đó từ từ cuộn tròn.

"Phong bế linh thức, đã nghe qua chưa?"

Ngự Linh Quân liếc mắt qua phải, dường như đang tìm kiếm người phía sau. Quả thực người phía sau đang thì thầm vào tai hắn:

"Chỉ có phong bế linh lực thôi, ngươi không nhớ năm xưa sư nương dạy chúng ta sao? Làm gì có thứ gì gọi là phong bế linh thức. Lão quái vật đó chỉ giỏi khoác lác thôi. Ngươi đừng tin."

Ngự Linh Quân nghe xong thì quay lại Bạch Nha Tử:

"Là độc nhất tương linh? Không lẽ hung linh đó lựa chọn người, sư phụ?"

Bạch Nha Tử gật gù:

"Đệ tử giỏi! Quả nhiên năm xưa ta không nhìn lầm người."

Độc nhất tương linh chính là lý do khiến Ngự Linh Quân không cách gì truy hỏi hung linh. Một số hung linh đặc biệt, lúc sinh thời là pháp sư có linh lực cao cường, khi chết đi trở thành hung linh, để tránh bị kẻ khác thao túng, có thể tự mình phong bế linh thức, liên kết với một người còn sống mà linh thức đó cực kỳ tin tưởng. Trong quỷ đạo, mục đích của việc thu phục hung linh là lợi dụng oán hận nằm trong linh thức của hung linh để gia tăng linh lực. Hung linh phong bế linh thức vì vậy mà trở nên vô dụng, từ đó không sợ bị pháp sư truy bắt.

Giang Đông đột nhiên bấu mạnh lên vai Ngự Linh Quân, hai chân nhón lên, kề miệng vào tai đối phương, nói:

"Ngươi thấy sao? Nếu đó là bá bá, bá mẫu tại sao lại chỉ tương linh với lão quái vật đó?"

Ngự Linh Quân đột nhiên bước lên một bước, quên mất một tay vẫn đang nắm tay Giang Đông, vì vậy tự nhiên cũng kéo người phía sau theo cùng. Giang Đông bất ngờ kéo đi, lại kéo về phía Bạch Nha Tử, hốt hoảng dí miệng vào tai Ngự Linh Quân, la lối:

"Ngươi điên rồi sao? Tới gần lão quái vật đó làm gì? Mau lùi lại. Ta thật sự không thích lão ta chút nào."

Ngự Linh Quân căn bản không nghe, sau đó lại nhích người sang một bên, che chắn Giang Đông khỏi tầm nhìn của Bạch Nha Tử, không cho ai nhìn!

Bạch Nha Tử nhếch miệng cười khẩy:

"Ngươi vẫn không tin? Được, linh thức đây, ngươi có thể trực tiếp kiểm tra."

Bạch Nha Tử giơ tay nâng linh thức kia lên, hướng về phía Ngự Linh Quân, khoảng cách giữa hai bên còn chưa tới hai tấc.

Ngự Linh Quân từ trước vốn đã có câu trả lời, nhưng không ngờ lúc này Giang Đông ở phía sau lại có ý động thủ. Giang Đông chính là muốn cướp linh thức. Linh thức này chọn Bạch Nha Tử làm độc nhất tương linh, chứng tỏ hai bên có mối quan hệ đặc biệt. Nếu cướp được linh thức có thể sẽ uy hiếp được Bạch Nha Tử. Chỉ có điều, mỗi khi ở bên cạnh Ngự Linh Quân, Giang Đông luôn chậm hơn một bước.

"Lùi lại!" – Ngự Linh Quân gằn giọng.

Giang Đông ở trước mặt người khác bày trò không thành, cảm thấy mất mặt, chỉ có thể thầm chửi trong đầu.

"Ngươi giỏi lắm. Ta cứ nấp sau lưng ngươi, chờ ngươi xử lý. Ta bây giờ không cần làm gì hết!"

Hai mắt Ngự Linh Quân rời khỏi Giang Đông, trở lại thành màu tím, quét về phía Bạch Nha Tử, cảm tưởng có như có hai đường kiếm khí vừa chém tới.

Bạch quang không ngờ lại bừng lên lóa mắt, bụi cát dưới chân cùng đánh lên tán loạn. Ngự Linh Quân hai mắt trợn trừng, trong tíc tắc để vuột mất Giang Đông, hắn thật không ngờ Bạch Nha Tử lại ra tay trước. Giang Đông bị thương vàng nặng trịch của Bạch Nha Tử ép chặt ở trước ngực. Ngự Linh Quân liếc lên lưỡi thương, màu vàng kim, phản quang, bốn cạnh sắc bén, chính là Phục Thiên Thương lừng danh. Ngự Linh Quân đối với uy lực của Phục Thiên Thương thậm chí còn kinh hãi mấy phần. Tuy nói Bạch Nha Tử sức cùng lực kiệt, nhưng Phục Thiên Thương theo lão ta đã hơn một trăm năm, mặc dù là pháp bảo vô tri nhưng qua ngần ấy thời gian chinh chiến, dần dần cũng có được linh thức của riêng mình. Trong trường hợp cấp bách vẫn có thể tự mình động thủ.

Tròng mắt Ngự Linh Quân nổi đầy gân máu, Giang Đông nhìn thấy Ngự Linh Quân như vậy, không hiểu sao lại không muốn nói gì, cho dù là một tiếng rên la cũng không muốn thốt lên.

Ngự Linh Quân không hiểu sao lại ngẩng mặt cười khanh khách:

"Ha ha ha! Sư phụ, người đối với đệ tử quả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net