Chap 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Soyeon đẩy cửa ra, liếc mắt đã thấy Hyomin ngồi trên ghế sofa không biết là đang suy nghĩ cái gì đó. Nhưng mà trong một tháng ngắn ngủi cô cũng đã gầy đi không ít. Mặc dù đã dặn dò đầu bếp làm một chút thức ăn dinh dưỡng một chút, cho dù có tốt hơn nữa, nhưng mà em ấy không chịu ăn, chính mình cũng không thể làm được gì.

Từ từ đi đến gần sofa, cô từ trên cao nhìn xuống em ấy. Mặc dù người so với tướng mạo lúc còn nhỏ cũng không hề giống nhau lắm, nhưng loáng thoáng vẫn có thể tìm được bóng dáng khi còn thơ. Nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt đầy kinh ngạc, Soyeon chưa từng nghĩ tới một đứa nhóc năm tuổi lại gầy gòm yếu ớt đến như vậy. Nếu như em ấy được nhận nuôi từ những gia đình khác, nhất định sẽ được cưng chiều và yêu thương. Nhưng mà cho đến bây giờ Park gia cũng chưa hề muốn tha cho bất cứ người nào khi đến đây.

Suốt hai mươi năm trôi qua, cho dù không nói ngoài miệng nhưng trong lòng Soyeon cũng phải thừa nhận Hyomin trải qua nhiều năm như vậy thật sự rất ưu tú. Nếu không chính mình cũng không cần dùng đến thủ đoạn thấp hèn này để đoạt em ấy về. Cũng không cần phải dùng đến Jiyeon để uy hiếp Hyomin, có phải là nó rất hèn hạ hay không, cho dù đó là phương thức sai lầm thì rốt cuộc cô cũng đã sai rồi, cũng đã không còn cách để thay đổi được nữa.

Coi như đối phương cả đời đều không còn muốn yêu thương mình, nhưng chỉ cần lưu em ấy lại bên mình như vậy cũng đã đủ lắm rồi.

"Muốn uống trà không?" Soyeon đưa tay nâng cằm Hyomin hỏi nhỏ. Coi như là động tác này hợp với lời nói, nhưng nhìn ra cũng có mấy phần quỷ dị. Trong lúc nhất thời Hyomin cũng không biết phản ứng như thế nào, chỉ có thể ngẩng đầu ngây ngốc nhìn sâu vào hai tròng mắt màu nâu của Soyeon. Trong đó còn có hình ảnh của chính mình, chỉ toàn là mê mang sợ hãi, tựa như lần đầu tiên Soyeon dùng súng đã thương cô, cũng chỉ có yếu đuối đã không thể chịu nổi một kích này.

Chẳng lẽ đã qua nhiều năm như vậy, mình cũng không thể có cách nào kéo lại sự chênh lệch về thực lực với chị ấy sao?

"Được, cám ơn." Hyomin nghiêng đầu né tránh bàn tay của Soyeon, có chút không được tự nhiên mà nói chuyện. Cô cũng không thích đối mặt với Soyeon, bởi vì người con gái trong mắt chứa quá nhiều quá nhiều dối trá. Giống như một cái động màu đen sâu thảm không nhìn thấy đáy, không ai có thể nhìn thấy được. Nếu như cứ vọng tưởng mà suy đoán, để chinh phục, nhất định đến cuối cùng cũng chỉ có thể là một mình. 

"Muốn uống loại nào?" Phản ứng của Hyomin bị Soyeon thu hết vào trong tầm mắt. Cô cũng không có thu tay về, nhưng lại cố ý để đầu ngón tay chạm vào vành tai như lướt qua. Như trong dự đoán, chỉ cảm thấy đối phương toàn kháng cự cùng né tránh. "Ách... Cái nào cũng được, tôi không biết nhiều về trà."

Nghe lời nói của Hyomin, Soyeon xoay người đi đến trước tủ. Cô dùng hai cánh tay nâng ra khỏi hộc tủ một cái hộp trúc giản chứa lá trà cùng bộ công cụ dùng để pha trà, nhìn sơ qua cũng có đến sáu bảy loại.

"Có lẽ em sẽ rất kinh ngạc vì chuyện ta thích pha trà. Thật ra thì ông ấy cũng không thích ta nghiên cứu những thứ này, bởi vì thứ đồ chơi nào chơi xong cũng sẽ không còn. Thân là người của Park gia trừ giết người ra thì cũng không được còn bất kỳ hứng thú nào. Nếu không, cũng sẽ bị đào thải. Cho đến nay em cũng là người thứ hai có thể để ta tự tay pha trà cho em."

Soyeon vẫn luôn như vậy nói chuyện trong bình tĩnh trầm ổn và từ tốn. Cho dù không nói Hyomin cũng biết người mà đối phương vừa nói ra chính là Park Dong Hyun. Nhìn chị ấy dùng những công cụ pha trà một cách thuần thục đến cả động tác pha trà đều diễn ra giống như đúc trong ti vi. Nếu không phải trên người Soyeon còn mang dáng vẻ lạnh lùng sắt đá, ngược lại sẽ trông hệt như một nhân sĩ pha trà chuyên nghiệp.

"Tốt rồi." Khoảng chục phút sau, Soyeon đem ly trà ngon đẩy đến trước mặt Hyomin, để cho cô thưởng thức. Mặc dù cũng chỉ là một ly trà bình thường, nhưng bởi vì người pha trà là Soyeon, nên ý nghĩa cũng trở nên quan trọng hơn. Hyomin thận trọng bưng ly trà lên, rất sợ làm tay run mà khiến cho ly trà bị đổ. Dù sao thì, không phải ai cũng có cơ hội được uống ly trà này.

Mở cái nắp đậy ly trà bằng gốm, mùi hương thoang thoảng liền phả vào mặt. Hyomin hé miệng nhấp một chút, từ trước đến giờ cô cũng không thích uống trà, cũng không có học vấn gì về cách thưởng thức mùi vị của trà. Chỉ cảm thấy uống không ngon bằng cà phê, nhưng mà bây giờ lại có cảm giác khác. Chỉ là trong lòng mới dám nghĩ như vậy, cô cũng không có ngốc mà đứng trước mặt Soyeon nói ra.

"Ừ... Rất thơm, uống rất ngon." Hyomin buông ly trà xuống mà tán dương, Soyeon nghe xong cũng chẳng nói gì, chẳng qua liếc mắt một cái chỉ thấy Hyomin biểu tình có chút chột dạ, miệng hơi cong lên. Nếu như không phải do lời nói mất hồn của Hyomin, có lẽ cũng khó có ai thấy được nụ cười hiếm thấy của Soyeon. 

Mặc dù nụ cười rất nhỏ, thậm chí cũng không đáng kể, nhưng thật sự là đang cười.

"Đi tắm đi." Chờ đợi cho đến khi khí nóng trên ly trà cũng không còn bốc lên nữa, lúc này Soyeon mới mở miệng. Tắm, là một chuyện mà người nào cũng phải làm trước khi đi ngủ, nhưng trong đó nó cũng có chuyện nhất định phải làm. Hyomin biết, cho dù mình có muốn trì hoãn như thế nào đi nữa, thì thời khắc này cũng sẽ phải đến. Cô đi theo Soyeon đi đến phòng ngủ kế bên đó chính là phòng tắm, siết chặt nắm tay, khiến cho lòng bàn tay cũng in lên những dấu vết sâu hoắm của móng tay, đều là hình dạng của trăng lưỡi liềm.

"Cho em mười phút." Soyeon nói xong, xoay người đi khỏi phòng tắm. Nghe lời nói cũng bá đạo như vậy, Hyomin chỉ biết bất đắc dĩ cười. Trong mắt còn có một chút làn nước làm mờ. Cho dù chính mình có cố gắng thoát khỏi Soyeon bao nhiêu lần đi nữa, thì vẫn không thể không trở lại nguyên điểm ban đầu. Nếu như có thể Hyomin hy vọng có thể quay trở về hai năm trước khi tuyệt vọng đó mà yêu Soyeon.

Như vậy thì cũng sẽ không cần phải mỗi ngày ngồi một chỗ mà đọc suy nghĩ của người con gái này, cũng không cần phải chịu đựng đau đớn này, trái tim này như bị xé tan thành từng mảnh, để có thể đem hình bóng người con gái này đã từng chôn sâu trong tim mà bỏ đi trong đau đớn. Jiyeon, em phải làm như thế nào mới có thể bù đắp lại cho chị đây? Em phải làm gì đây, để có thể quay trở về bên cạnh chị?

Đơn giản cọ rửa sạch sẽ thân thể, bời vì Soyeon cũng không để quần áo cho cô thay, cho nên Hyomin cũng chỉ có thể quấn được một chiếc khăn tắm, căn bản cũng không thể che được bao nhiêu. Cô quay trở lại phòng ngủ lần nữa, lần này cũng đã thấy Soyeon cũng đã ngồi trên ghế sofa, chẳng qua là bộ quần áo mặc trên người đã đổi thành bộ đồ ngủ dài kèm áo khoác bên ngoài màu đen đã thắt lại phần eo.

Dây thắt lưng hai bên hông khiến cho chiếc eo nhỏ thon gọn của chị ấy cũng triển lộ ra. Chiếc áo hở cổ hơi rộng để lộ một mảng da thịt trắng bóng trước ngực. Cũng không như thân thể của mình đầy những vết sẹo, Soyeon rất ít khi bị thương, cho dù là có bị thương cũng chỉ là những thương tích nhỏ, căn bản trên người chị ấy cũng không để lưu lại bất kỳ dấu tích gì. 

Cho dù là mới tắm xong, quanh người chị ấy vẫn luôn là luồng khí âm lãnh như vậy. Mái tóc dài màu đen còn ẩm ướt tán loạn trên vai không chút nào mang vẻ của sự luộm thuộm xộc xệch, ngược lại còn làm tăng lên vẻ tùy ý cùng lười biếng. Đôi môi mím lại tạo nên một độ cong bằng phẳng, vốn dĩ dung mạo của chị ấy đã xinh đẹp có sẵn hiện tại lại khiến cho chị ấy tăng thêm phần uy nghiêm.

Hyomin đang suy nghĩ nếu như mà gương mặt này cười lên, thì sẽ như thế nào. Nhưng đáng tiếc Soyeon rất ít cười, ít đến nỗi cơ hồ là không hề có. Mà nụ cười yếu ớt khi nãy lại như một đóa phù dung sớm nở tối tàn, cũng bởi vì như vậy mà khiến cô thất thần bỏ qua.

"Tới." Soyeon dựa lưng vào sofa, ra lệnh cho Hyomin. Chị ấy vĩnh viễn đều là như vậy, bản chất kiêu ngạo không hề thay đổi, tựa như tất cả mọi người đều phải phục tùng mệnh lệnh của chị ấy, không cho phép bất kỳ kẻ nào chống cự. Mà trong lòng chị ấy, những chuyện này đều là đương nhiên. Cũng như lúc này chính mình cũng không có khả năng để cự tuyệt chuyện ấy cùng chị.

Hyomin nghe lời đi đến trước mặt Soyeon, mặc dù đã để tốc độ kiềm lại chậm nhất, nhưng cũng phải đi đến điểm cuối. Cô cũng để ý, tuy chỉ là chặng đường ngắn ngủi nhưng tầm mắt của Soyeon đều chỉ ngưng tụ trên mỗi người mình. Ánh mắt cũng không còn lạnh lẽo và khinh miệt như ngày thường, mà lúc này đang mang theo một loại ý nghĩ mãnh liệt muốn chiếm làm của riêng cùng những xao động bên trong. 

Đây là chính là một mãnh thú sẽ tùy lúc mà nổi điên. Chị ấy sẽ lấy đi cái cuối cùng của mình thuộc về Jiyeon toàn bộ chiếm làm của riêng, sẽ đem tôn nghiêm của mình mà giẫm dưới chân, khiến cho mọi thứ nát tan.

"Lên giường nằm." Lại là giọng nói không cho phép nghi ngờ, Hyomin cũng máy móc leo lên giường mà nằm, sau đó cũng không động đậy gì nữa. Cô biết Soyeon thích màu đen, nhưng không ngờ lại cố chấp đến mức, cả cái gar trải giường cũng là màu đen. Trên tay nhiễm đầy máu người, ngủ trong một căn phòng như vậy, thật sự sẽ thấy an tâm sao?

"Em đang suy nghĩ cái gì vậy?" Không biết từ lúc nào Soyeon đã đi lại cạnh giường, đưa tay chống thân thể nằm lên người mình. Mái tóc ướt của chị ấy vẫn còn đang dán lên mặt mình, mùi dầu gội trên tóc vẫn còn thoang thoảng mang đến chút cảm xúc trơn trượt. Nhưng lại khiến cho Hyomin không được tự nhiên ngoảnh đầu đi chỗ khác, cũng không dám nhìn chị ấy nữa. 

"Ta biết em không thích ta đụng vào em, nhưng đây chính là con đường em chọn, cho nên em phải tự mình gánh lấy. Bởi vì bây giờ em căn bản vô cùng yếu ớt cái gì cũng không thể vực nổi." Ngay cả đây chính là những lời nói thật, nhưng lại khiến cho người nằm đó nghe được cũng tổn thương. Hyomin biết, bản thân mình và Jiyeon phải chia tay, nguyên nhân lớn nhất cũng chính là do Soyeon. Có thể chính mình, cũng nên có trách nhiệm.

Nếu như mình có thể giỏi hơn một chút, mạnh mẽ hơn một chút, như vậy có phải sẽ bảo vệ được Jiyeon hay không? Cũng sẽ không phải bị Soyeon uy hiếp?

"Nếu như hận ta, vậy thì hãy trở nên cường mạnh, cường đại đến lúc có thể thoát khỏi ta, thoát khỏi Park gia." Soyeon nói xong, đỡ bả vai cô lên xoay qua chỗ khác để cô nằm úp sấp xuống đưa lưng về phía mặt mình. Nghe sau lưng truyền đến âm thanh xột xột xoạt xoạt, Hyomin quay đầu lại đã thấy Soyeon cởi xuống cái áo khoác màu đen, để lộ ra phía sau lưng.

Đây là lần đầu tiên Hyomin nhìn thấy thân thể Soyeon, đúng như những gì mình từng nghĩ, người con gái này hoàn hảo tới mức không có bất cứ sơ hở nào để tấn công. Bất kể là thực lực cường đại của cô, hay là chính là tướng mạo cùng vóc người mà mỗi người con gái luôn coi trọng, Soyeon cũng đều không hề thẹn với thế lực vương giả.

Phía sau cái lưng gầy nhỏ hoàn mỹ đó, cũng chưa từng vì bất kỳ chuyện gì mà bị kẻ khác để lại dấu vết. Cô dựa vào thực lực của chính mình đã chống đỡ toàn bộ Park gia, thậm chí còn khiến cho đám người hắc đạo đối với cô phải cảm thấy kính nể.

Phía sau chính là một hình xăm lớn bao trùm lên da thịt. Đó là hình một con phượng hoàng vây quanh người nó chính là ngọn lửa lớn, nó ngước cao đầu nhìn lên một mảnh của bầu trời. Cho dù đôi cánh có bị phỏng, nhưng đôi con ngươi vẫn luôn sắc béng ngạo nghễ, cũng không hề tìm được một tia tức giận, càng không hề bi ai vì sắp hóa thành tro bụi. Tựa như vết thương kia chính là một loại vinh dự khác.

"Phượng hoàng chính là tượng trưng cho nữ nhân của Park gia chúng ta. Trên lưng mẹ ta cũng có hình xăm của nó, cũng do chính tay Park Dong Hyun xăm lên. Từ hôm nay trở đi, ta cho phép em trở thành người của Park gia, bất luận sinh hay tử." Soyeon nói xong, lần nữa mặc lại áo khoác. Cô khom người từ trong ngăn kéo cầm ra một cái khay, phía trên chính là dụng cụ cùng với mực xăm.

Nếu đã đến nước này, Hyomin cũng tự nhiên biết được Soyeon muốn làm gì. Cô cũng không hề biết để chính thức trở thành người của Park gia còn có một loại nghi thức như vậy. Chính thức trở thành người của Park gia. Lấy được sự cho phép của Park Soyeon cùng Park Dong Hyun. Thì cũng sẽ không còn là cái người như trước kia tùy ý bị sai bảo, là một kẻ hy sinh chuẩn bị đi chết thay.

Những thứ này, cũng từng là thứ mà cô luôn cầu nguyện ước ao có được. Chẳng qua ngày chân chính này cũng đã đến, nhưng Hyomin cũng phát hiện cuối cùng trong lòng mình vẫn luôn bình tĩnh như vậy. Có lẽ, bây giờ cô cũng không còn muốn lấy được cái vinh dự cho phép đó nữa, cũng không cần những thứ gọi là danh dự kia. 

Cô chỉ muốn trở về bên cạnh Jiyeon, làm một người vợ tốt. Cho dù là mỗi ngày phải kêu chị ấy dậy, vì chị ấy mà nấu cơm, giúp cho chị ấy tắm rửa, so với làm đại tỷ của một hắc bang thì vẫn tốt hơn nhiều.

Hyomin mặc cho Soyeon tháo chiếc khăn trên người mình xuống, chỉ cảm giác được đối phương đang so tay trên lưng mình tính cái gì đó, sau đó lại bôi cái gì đó lên. Đang lúc cô muốn xoay người lại nhìn xem Soyeon đang bận rộn làm gì, thì một cây kim nhỏ lạnh như băng đã đâm vào trong da. Theo sau đó, chính là từng trận trận, rộp rộp châm châm đau nhói.

Mặc dù từ nhỏ đến lớn Hyomin cũng đã từng bị thương nặng nhẹ cũng không ít, so với đau đớn khi xăm mình thì số lần nghiêm trọng cũng không hề ít. Nhưng mà cái đau từ những vết thương kia vô cùng tàn nhẫn kia chỉ cần cho qua một chút thì sẽ dịu đi rất nhiều. Nhưng mà xăm mình lại tương tự như một kiểu hành hạ lăng trì. Cảm giác được cây kim qua lại liên tục xuyên vào da thịt của mình khiến cho Hyomin phải gắt gao tay nắm chặt gar giường, cầu nguyện cho chuỗi nghi thức này mau sớm kết thúc.

Khi ánh sáng đầu tiên của ánh mặt trời rọi vào bên trong phòng, thì âm thanh của máy xem vang lên trong một đêm cũng đã dừng lại. Trên mặt Hyomin nhợt nhạt cũng đã phủ một tầng mồ hôi mỏng, thậm chí còn thấm ướt cả cái gar trải giường. Phần lưng trắng nõn của cô cũng đã không còn nữa, nhưng mà thay vào đó chính là hình xăm phượng hoàng lại giống hệt như trên lưng của Soyeon.

Máu tươi theo vết thương chậm rãi chảy xuống, khí tức của mùi máu tanh ngọt nợ vẫn còn quanh quẩn, khiến người ta muốn nôn mửa. Soyeon đem một ít thuốc phòng ngừa dị ứng thoa lên lưng của Hyomin, sau đó đem một tấm màng mỏng giúp cô dán lên lưng. Tất cả những động tác này cũng không có chút lưu tình gì, Hyomin cũng chỉ cảm thấy cô không phải là đang giúp cô bôi thuốc, ngược lại là cố ý làm đau cô.

Làm xong hết thảy mọi công việc, Soyeon nhìn Hyomin một cái rồi cũng không để ý đến cô nữa, mà nằm xuống bên cạnh mà nhắm mắt dưỡng thần. Cũng không để ý đến Hyomin đang chống cái thân thể đau nhức kia mà ngồi dậy, vịn tường chậm rãi đi ra ngoài. Mặc dù mỗi bước đi cũng sẽ làm ảnh hưởng đến vết thương ở sau lưng, khiến cho Hyomin đau đớn đến khó chịu. 

''Ha ha, xem ra tối qua So hẳn là dùng nhiều sức rồi, lại khiến cho cô em gái này phải vịn tường đi bộ rồi sao?'' Đang lúc Hyomin sắp đi vào phòng mình, thì lại có âm thanh của Qri từ phía sau truyền tới. Nghiêng đầu nhìn lại, thì đã nhìn thấy cô đang dựa lưng vô tường bộ dạng hình như là chưa tỉnh ngủ, mà cặp mắt kia cũng đang nheo lại, mập mờ nhìn vào khoảng không.

''Tôi cũng mới biết, thì ra Lee tiểu thư lại thích nghe người khác làm chuyện này. Cô cả đêm không ngủ, một mực đứng trước cửa nghe chúng tôi làm gì vậy?'' Hyomin nói xong, đưa tay chống cửa chờ Qri phản bác mình. Nhưng mà qua một hồi lâu cũng không thấy đối phương mở miệng.

Ngẩng đầu nhìn lại, thì đã thấy Qri đứng tại chỗ mặt không biểu cảm nhìn mình. Hai tay cô đang dùng sức gắt gao siết chặt, nhìn bằng mắt thường cũng có thể đoán được cô gái này đã dùng bao nhiêu sức lực. Không lâu sau thì có chất lỏng màu đỏ từ trong lòng bàn tay tràn ta. Điểm trên sàn nhà màu sắc hết sức nổi bật.

''Park Hyomin, có lúc, tôi thật muốn giết chết cô.'' Nhìn thấy Qri đi đến chỗ mình, Hyomin theo bản năng bày ra tư thế phòng bị. Mặc dù vết thương sau lưng cũng đã khiến cho cô không còn nhiều khí lực, nhưng đối phó với Lee Qri không biết chút công phu nào, thì vẫn dư sức. 

''Nhưng giết chết cô, người sẽ đau. Thậm chí sẽ còn thay cô trả thù, không chút do dự mà giết chết tôi. Ha ha, cuộc mua bán này, thấy thế nào cũng không phải chỉ là tính toán.'' Qri nói xong, xoay người trở về phòng, trong lúc cô mở cửa. Tức khắc Hyomin cũng nhìn thấy trong phòng đó cũng đã tràn ngập vỏ chai rượu, thậm chí còn có những mảnh kính vỡ đầy bén nhọn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chỉ là ún trà xăm hìk thôi.....cũq hk có lm cái chuyện jk jk đó 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#mdkc