Chap 127

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyomin nhìn người trước mặt mặc bộ đồ màu đen còn đeo kính đen cùng chiếc mũ đen, cảm thấy mình không phải đang gặp biến thái thì chính là đang gặp minh tinh. Nhìn bộ dạng như vậy có thể chính là cái đầu tiên rồi. Nghĩ như vậy, Hyomin bày ra tư thế phòng bị, nếu như tên biến thái này dám xông tới làm cái gì, thì tuyệt đối mình sẽ một cước đạp chết hắn.

"Nhị tiểu thư, là tôi." Lúc này đột nhiên người mặc đồ đen bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, lại là Hwayoung! "Hwayoung? Cô sao lại thành như vậy?" Hyomin đánh giá cô, trong đầu lại nghĩ chẳng lẽ cô đã làm gì đến chuyện không nhận ra người, mới biến thành bộ dạng từ người giống như một con dơi?

"Nhị tiểu thư, là như vậy, bởi vì lần trước tôi đến đệ nhất nữ tử ngục giam làm ngục trưởng sau đó chuyện từ chức khiến cho cảnh sát hoài nghi, gần đây bọn họ đang cho người điều tra tôi, cho nên tôi mới ăn mặc như vậy đi gặp chị. Chị và Park tiểu thư (Jiyeon) gần đây như thế nào rồi? Cô ấy giới độc xong hết rồi chứ?"

"Ừ, chuyện cũng đã qua rồi, bây giờ hai người chúng tôi rất hạnh phúc, Soyeon cũng nguyện ý buông tay." Nói đến tình trạng hiện tại, Hyomin không kiềm chế được mà cong khóe miệng, biểu tình cũng thỏa mãn, khiến cho Hwayoung có chút chán nản mà cúi đầu. "Hwayoung chuyện cô ta xử lý sau rồi?" Lúc này Hyomin mới mở miệng hỏi. Người cô nhắc tới dĩ nhiên chính là Sunny.

"Từ sau khi nhị tiểu thư và Park tiểu thư (Jiyeon) thoát hiểm, không riêng gì người của chúng ta, mà bao gồm cả Park gia cùng người trong giới hắc đạo đang đi tìm tung tích cô ta. Ngoại giới cho là món hàng trong tay nhị tiểu thư đã bị cô ta đoạt đi, cho nên toàn bộ mũi dùi đều nhắm đến cô ta. Bị nhiều nơi vây công như vậy mà thế lực của Sunny lại ở nước ngoài, cho nên ngay trong đêm đó đã trở về."

"Ừ, tôi biết rồi. Hwayoung dự tính ban đầu thành lập tổ chức của tôi cũng chỉ là muốn dùng chính thế lực của mình để bảo vệ Jiyeon, hơn nữa cũng là muốn chống lại Park gia. Nhưng bây giờ, dự tính ban đầu cũng đã đạt được mục đích rồi. Soyeon là chị tôi, mà tôi cũng là người của Park gia. Cô quay về nói với những người đó, từ nay về sau, kẻ địch của chúng ta chỉ có một, đó chính là Lee gia (Sunny)"

"Tôi muốn để lại bọn họ cùng đối kháng với Lee gia (Sunny), lúc cần thiết có thể phá hủy Lee gia (Sunny), khiến cho Sunny cái gì cũng không còn."

"Vâng, nhị tiểu thư." Hwayoung gật đầu nhận lệnh, cô cũng biết Hyomin cũng không thích dồn người khác vào chỗ chết bất kể đối phương có làm chuyện gì, chỉ cần không phải là không thể giết thì cô cũng sẽ lưu lại đường sống cho đối phương. Nhưng lần này ai cũng không thể cứu được Sunny. Dù sao thì người cô ta làm bị thương không phải ai khác mà lại chính là Jiyeon mà Hyomin quan tâm nhất.

"Nhị tiểu thư, có một chuyện Hwayoung không biết có nên hỏi hay không?" Lúc này Hwayoung bỗng nhiên mở miệng, cô cúi thấp đầu, chiếc mắt kính đen bản lớn dường như che hết cả khuôn mặt, căn bản không nhìn thấy được biểu tình của cô. "Hỏi đi." Hyomin tùy ý nói.

"Nhị tiểu thư, món hàng kia, có phải chị đã đưa cho Sunny thật rồi không?"

"Ha ha, cô nói sao?" Hyomin không đáp mà hỏi ngược lại, đôi lông mày mảnh khảnh của cô lại câu lên, cứ như vậy tiếu phi tiếu nhìn Hwayoung.

"Tôi cho là nhị tiểu thư sẽ vì Park tiểu thư (Jiyeon), chị có thể hy sinh tất cả mọi thứ."

"Hwayoung cô rất thông minh, nhưng cô lại sơ sót cái quan trọng nhất. Mặc dù tôi có thể vì Jiyeon buông tha hết thảy, nhưng không có nghĩa là hai cái mạng của chúng tôi cũng sẽ buông tha. Món hàng kia đối với tôi không chỉ là một gáng nặng, đối với Park gia thì nó cũng rất quan trọng. Bây giờ bên ngoài đều cho rằng tôi và Soyeon không hợp nhau, cho nên bọn họ muốn món hàng kia, nhất định sẽ nhắm mũi dùi về phía tôi."

"Nhưng nếu bọn họ biết được tôi và Soyeon đã hòa thuận lại, toàn bộ Park gia ngay tức khắc sẽ trở thành nơi để bọn họ tấn công. Đến lúc đó bọn họ sẽ liên kết toàn bộ tàn dư bên ngoài công kích Park gia. Hiện tại bọn họ còn chưa biết được tình hình của tôi và Soyeon, nhất định sẽ không dám tùy tiện động thủ đối với tôi."

"Cô cho là tại bọn họ lại gấp gáp đi tìm Sunny như vậy? Không phải là vì cướp món hàng trong tay của cô ta, chỉ muốn xác nhận xem món hàng đó có thực sự ở trên tay cô ta hay không thôi. Nếu xác định được món hàng đó đã bị Sunny cướp đi, kẻ đầu tiên bọn họ đối phó không phải Sunny mà là tôi."

"Cho nên, món hàng kia tôi sẽ không giao cho bất kỳ người nào." Ngay tại chữ bất kỳ người nào Hyomin liền tăng trọng âm nhấn mạnh, âm thanh lạnh lùng vang lên khiến lòng Hwayoung cũng run lên, thậm chí cũng quên luôn nói chuyện. "Nhị tiểu thư, chị..." Hwayoung ngẩng đầu nhìn ánh mắt đầy sát ý của Hyomin, muốn nói gì đó lại thôi. Cô biết Hyomin đang tức giận, nhưng không biết tại sao cô ấy lại sinh khí.

"Sao vậy? bị tôi hù hả?" Như là nhận ra sự sợ hãi của Hwayoung, Hyomin cười nói, nhìn đối phương cũng không nói lời nào, mới tiếp tục mở miệng. "Hwayoung, những ngày tới cô cũng không cần đi tìm tin tức, còn lại vài chuyện không quan trọng giao cho người bên dưới xử lý là được. Cô cũng biết người tôi tìn nhiệm bây giờ không còn nhiều, cô là một trong số đó. Cảnh sát bên kia, tôi sẽ giúp cô giải quyết hết. Cho nên, phải bảo vệ tốt tính mạng của mình, biết không?"

"Tôi biết, nhị tiểu thư."

"Tốt lắm, tôi cũng quay về nấu cơm đây, chút nữa mà không về Yeon sẽ đói." Hyomin nói xong liền xách túi thực phẩm ra khỏi đường hẻm, hoàn toàn không còn bộ dạng hùng hổ dọa người khi nãy nữa. Nhìn vào bóng lưng gầy nhỏ hồi lâu Hwayoung bất đắc dĩ cười. Xem ra cô cũng không hiểu Hyomin.

"Yeon, em về rồi, có đói bụng chưa?" Mới vừa vào trong nhà Hyomin đã kêu to. Ngay sau đó nhìn thấy ba người ngồi trên sofa, trong nháy mắt cảm thấy mình như tên ngốc vậy. Nhận ra Eunjung và Boram đang nghiêng đầu đánh giá mình, Hyomin liền lê thân đi trốn, cầm túi thực phẩm chạy tới phòng bếp.

Đang lúc cô ở bên trong làm tới làm lui, không thể rời đi, đột nhiên cảm thấy bên hông nóng lên. Ngay sau đó cả người liền bị ôm chặt lấy, không thể cử động. "Em đang giận hả?" Từ sau lưng là câu hỏi mang vẻ thấp thỏm của Jiyeon. Nghe cô hỏi như vậy Hyomin bật cười. "Làm sao mà biết chứ? em giận ai, cũng sẽ không giận chị. Những chuyện kìa là do em không tốt. Eunjung ghét em cũng là phải."

"Sau khi em đi, chị cũng đã giải thích với cậu ấy chuyện của chúng ta, mặc dù cậu ấy vẫn cần một ít thời gian mới có thể đón nhận em, nhưng sẽ có một ngày hai người trở thành bạn tốt." Thấy Hyomin không có tức giận nổi lòng treo lên của Jiyeon cũng được buông xuống. Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng em ấy, nghe bên trong chính là lực đập mạnh mẽ của trái tim, mơ hồ lại có chút buồn ngủ.

"Mệt rồi sao?"

"Ừ... có chút."

"Chị cứ vào phòng ngủ trước một chút đi, chờ em làm xong thức ăn rồi hãy ra sau có được không? Tối nay mọi người cũng cần cùng nhau ăn chứ?"

"Ừm, phải làm nhiều cơm chút nha."

"Được rồi, chị mau đi ngủ trước đi."

Hyomin cười quay đầu lại hôn lên trán Jiyeon một cái. Có được một nụ hôn ngọt ngào như vậy, Jiyeon hài lòng trở về phòng nghỉ ngơi, mà người bên trong vẫn tiếp tục làm bữa tối hôm nay.

"Min tỷ." Lúc này từ ngoài cửa lại có người đi vào, lần này không phải Jiyeon mà là Boram. "Hả?" Hyomin dừng lại công việc quay đầu nhìn về phía Boram, đã lâu không gặp, cô cũng suýt quên mất tiểu đồ đệ này luôn."Min tỷ, chị cùng Park tỷ tỷ xong chưa?"

"Ừ, Park tỷ tỷ đại nhân đại lượng giàu tình thương nên đã tha thứ những chuyện sai lầm của chị a." Hyomin có chút cảm khái nói, cô đối với cuộc sống bây giờ cũng có chút hài lòng, cũng rất vui mừng vì Jiyeon có thể tha thứ cho mình. "Ừ, thấy các chị cũng tốt, em cũng yên lòng. Thật ra thì, em có chuyện muốn nói với chị."

Boram nói tới chuyện này đột nhiên lại đỏ mặt, bộ dạng giống như là không muốn nói, khiến cho tấm lòng đại thúc của Hyomin lại manh động."Sao vậy? Tiểu mỹ nữ muốn nói gì với chị? Không phải là em yêu chị chứ hả?" "Không phải, em không yêu chị." Boram quyết liệt trả lời, khiến cho sắc mặt Hyomin trầm xuống. Làm ơn đi, cho dù cô không yêu, cũng đừng có nói thẳng thừng như vậy được không? Thật là không thể ưa được mà!

"Em muốn nói với chị, em cùng Junggie ở chung một chỗ."

"Ừ, tui biết." Bị tổn thương lòng tự ái Hyomin uể oải trả lời.

"Ách.. còn nữa, em... em cùng chị ấy... chị ấy bị em..."

"Cái gì?"

"Em... em ở phía trên." (aaaaa....Ham ca bị áp)

Nếu như nói đến chỗ này rồi mà Hyomin còn không nghe ra Boram nói cái gì, vậy thì cái danh hiệu bỉ ổi nhất thế kỷ mà Jiyeon đặt cho cô coi như vô dụng. Cô dùng ánh mắt từ trên nhìn xuống đánh giá khuôn mặt đỏ bừng của Boram, em ấy là công? Sẽ không phải là nữ lên chức chứ? Hyomin nghĩ đến đây liền quả quyết tà ác.

"Ý em là, em đã công hạ bác sĩ Ham đang ngồi ngoài đó? Hơn nữa mà là trên thực tế chứ không phải là mơ?"

"Vâng!"

"Em thật sự là công?" Hyomin không thể tin hỏi lại lần nữa, nhưng lại lấy được một cái xem thường của Boram.

"Chậc chậc, không hỗ danh là để tử của ta, lại có thể công hạ được bác sĩ Ham bề ngoài ôn nhu nội tâm vô cùng phúc hắc này, tỷ tỷ quả nhiên là không dạy không công cho cưng. Nói nhanh lên, em làm sao đoạt được địa vị công quân, chị đây sẽ vì em viết một quyển tiểu sử, cự kỳ thụ cùng truy đuổi vạn niên thụ."

"Ách... Min tỷ, chị đừng như con nít nữa, không được đâu?" Boram nói ra những từ này khiến cho Hyomin hóa đá tại chỗ. Cô làm sao cũng không nghĩ tới, mới sống được một ít năm, lại bị một cô gái vị thành niên tâm lí còn chưa trổ mã hoàn toàn nói mình là một đứa trẻ. Lập tức ngoại trừ không thể tin chính là ủy khuất.

"Ngô, Ramnie, làm sao em có thể nói tôi giống con nít chứ. Người ta chỗ nào giống con nít hả? Con nít mà có vóc ngời tốt như tui hả, có ngực lớn như vậy sao?" Hyomin vừa nói trực tiếp đem Boram ôm vào trong ngực. Cảm nhận được hai quả bóng mềm mại của đối phương ập trên mặt mình, Boram cảm thấy mình sắp phát điên.

"Min tỷ.... chỗ đó của chị! Sắp đè chết em..."

"Park Hyomin! Buông em ấy ra!"

Lúc này, phía ngoài lại truyền đến tiếng của Eunjung, Hyomin ngẩng đầu đã thấy cô cùng Jiyeon đang đứng ngoài cửa, mặt đầy âm trầm nhìn mình và Boram. "Yeon, nghe em giải thích, em tuyệt đối vô tội! Mới vừa rồi bạn nhỏ Boram một mực quấn lấy em muốn kể cho em nghe sự tích công quân chói lọi của em ấy, em không thể không nghe, cho nên mới..."

"Mới ôm người ta sao?" Hyomin còn chưa nói xong liền bị Jiyeon chặn họng, lời nói đầy lạnh lẽo có thể nhìn thấy đầy điểm nhỏ tức giận. "Yeon..." Phát hiện tranh cãi không dễ xài, Hyomin bắt đầu ra vẻ dễ thương. Nhưng mà cô còn chưa kịp diễn xuất cả người đã bị Jiyeon lôi về phòng. "Jung, tối nay ra ngoài ăn đi, mình có chút chuyện cần nói với người này trước."

"Được, mình và Boram cũng có chuyện cần nói." Eunjung cười dắt tay Boram ra ghế sofa nói, nhưng mà cái cười kia lại có ý u ám đáng sợ.

"Ừ, chút nữa gặp lại." Jiyeon vừa nói xong liền kéo Hyomin mặt đầy ủ khuất về phòng.

Không lâu sau bên trong truyền ra một trận âm thanh rầm rầm đùng đùng. Ngay sau đó, lại là âm thanh thở dốc cùng tiếng ngâm khiến cho người ta mặt đỏ tới mang tai.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
😂😂😂😂😂
Thật là bó cánh mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#mdkc