Chap 134

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng súng bất ngờ không kịp phòng bị vang lên, không chỉ dọa sợ Jiyeon mà còn dọa sợ luôn cả mẹ Park. Cầm điện thoại di động trong tay sững sốt hồi lâu, Jiyeon mới lấy lại tinh thần một lần nữa ấn nút gọi lại cho Hyomin, nhưng chỉ nghe được tiếng máy không bắt được sóng của đối phương. Trong lòng đau đớn, tăng lên rất nhiều. Cảnh tượng mà cô không dám nghĩ tới lại hiện lên trước mắt. Hyomin nhất định là đã xảy ra chuyện!

"Mẹ, con có chuyện phải ra ngoài một chuyến." Jiyeon vừa nói, lập tức cũng đứng dậy, lúc này mẹ Park lại đứng trước cửa mà cản lại. "Con lại đi tìm con nhỏ đó? Không được! Mẹ sẽ không cho con đi!"

"Mẹ, mới vừa rồi mẹ cũng đã nghe được âm thanh trong điện thoại, rất có thể Tiểu Min em ấy đã xảy ra chuyện, con nhất định phải đi tìm em ấy."

"Jiyeon! Rốt cuộc là con điên hay là ngu vậy! Con nhỏ đó có xảy ra chuyện gì thì có liên quan gì đến con! Con vì con nhỏ đó đến cả mạng mình cũng không cần nữa sao! Nếu như bây giờ con nhỏ đó có chuyện, thì tôi cũng sẽ không để cho cô đi! Tôi sẽ không để cho con gái mình mạo hiểm tính mạng vì một đứa con gái khác!"

Thái độ của mẹ Park rất kiên quyết, thấy bộ dạng bà không chịu nhượng bộ, tròng mắt của Jiyeon cũng đỏ lên, không chút suy nghĩ, cuối cùng quỳ xuống."Mẹ, từ nhỏ đến lớn con đều nghe lời ba mẹ, cho đến giờ cũng chưa từng cãi lời hai người. Hôm nay, coi như con cầu xin hai người có được không?"

"Con không hề muốn tổn thương lòng hai người như vậy, càng không hy vọng hai người đối với con là thất vọng, nhưng thật sự con không thể mất đi em ấy. Tiểu Min không phải giống như hai từng nghĩ, em ấy từng giết người, cũng có rất nhiều điều trong quá khứ cũng không thể xóa hết được. Nhưng những chuyện này căn bản em ấy cũng không phải là tự nguyện muốn đi làm, cũng không thể trở thành trở ngại khi con và em ấy sống chung."

"Em ấy rất yêu con, thậm chí đến cả tính mạng của mình cũng không cần. Nếu như không phải là em ấy, có thể con gái của hai người có thể đã chết, còn không thì sẽ trở thành một kẻ mỗi ngày chỉ biết dựa vào ma túy như là quân chủ mà sống ẩn mình. Mẹ, nếu như em ấy xảy ra chuyện gì, cả đời con cũng không thể tha thứ cho mình. Xin mẹ, cho con đi tìm em ấy có được không?"

Đây có lẽ là lần đầu tiên từ nhỏ cho đến giờ Jiyeon mới nói nhiều với mẹ Park đến như vậy, lúc này nhìn con gái quỳ trước mặt nói năng cẩn thận khóc thành như vậy. Trong lòng mẹ Park cũng rất đau, càng nhiều hơn là không thể làm được gì. Bởi vì bà biết, Jiyeon đang khóc cũng hoàn toàn là vì Hyomin. Nhưng hai cô gái sống chung, tại sao có thể nói là hạnh phúc được?

"Bà à, để cho con bé đi đi." lúc này ba Park từ trong phòng đi ra. Hốc mắt của ông dường như cũng có chút ửng đỏ, nhìn ánh mắt Jiyeon vẫn kiên định như trước."Ông..." "Bà để con bé đi đi. Nếu thật sự cô gái kia đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ bà muốn con gái oán mình cả đời sao?"

Câu nói của ba Park như một mũi tên bắn trúng hồng tâm, đem mọi lo lắng băn khoăn trong lòng mẹ Park nói ra. Bà cũng có thể nhận biết được tình cảm sâu sắc mà Jiyeon dành cho Hyomin, cũng có thể đoán được lúc trước con gái nhà mình khác thường là do ai. Nếu như có thể mẹ Park nguyện ý làm một kẻ độc ác, dùng mọi thủ đoạn ép buộc Jiyeon và Hyomin phải chia tay. Nhưng trong lòng bà lại lo sợ điều ấy, bà sợ sự gần gũi với con gái cùng mình sẽ càng ngày càng xa. Cuối cùng rồi sẽ như là người dưng nước lã.

"Được rồi, con đi đi." mẹ Park vô lực ngồi trên sofa, thấp giọng nói. Con cái lớn cũng không đến lượt những người già như bà xen vào. Giống như lúc còn nhỏ Jiyeon cũng chưa từng nghe lời mình. Dù sao thì đứa nhỏ này vẫn luôn dấu kín tâm sự của mình, làm gì cũng rất có chủ kiến, căn bản không đến lượt bọn họ bận tâm.

"Ba mẹ, cám ơn hai người." Thấy cha mẹ mình rốt cuộc cũng chịu nhượng bộ, Jiyeon lau khô nước mắt từ dưới đất đứng dậy. Cô biết mình hành động như vậy, khiến cho cha mẹ là thế hệ đi trước giống như là cái bao bị đánh vào. Nhất là mẹ Park, chẳng qua là thời gian mấy ngày nay, trên đầu bà tóc trắng cũng bạc đi không ít. Ngay cả nếp nhăn cũng hiện lên rõ ràng.

Cho dù là không còn cách nào tiếp nhận, cho dù là từng phản đối kịch liệt, thì đến giờ phút này, bọn họ vẫn phải nhượng bộ. Có lúc cha mẹ sẽ gây gỗ cùng mình, sẽ phản đối chuyện trong lòng mình. Nhưng điểm xuất phát của bọn họ vĩnh viễn cũng là mình.

"Ba mẹ, con đi." Đơn giản thu dọn một chút, Jiyeon vội ra cửa tìm Hyomin. Cô bây giờ lập tức chỉ muốn nhìn thấy người con gái kia, đem em ấy ôm thật chặt trong lòng."Chờ một chút." Lúc này, mẹ Park từ trong phòng đi ra, cầm một thứ trên tay. Cúi đầu nhìn xuống, bất ngờ đó là con dao thái thịt.

"Mẹ... mẹ...."

"Đi ra ngoài phải chú ý một chút, nếu gặp phải người xấu, cầm cái này phòng thân cũng tốt." mẹ Park nói mặt đầy nghiêm túc, khiến cho Jiyeon có chút dở khóc dở cười. Cô rất muốn nói cho mẹ mình biết, bây giờ giới hắc đạo dùng chính là súng, thậm chí cả dao cũng không cần, huống chi là dao thái thịt. Nhưng cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, Jiyeon cũng không tiện nói ra khiến mẹ Park mất mặt. Vì vậy cô không thể làm gì khác hơn là cầm theo dao thái thịt xuống dưới lầu, sau đó tìm một chỗ kín đáo lén ném con dao thái thịt kia đi.

Ngồi lên xe Jiyeon nghĩ tới đầu tiên chính là nhà của mình và Hyomin. Cô nhanh chóng đạp chân ga, không để ý đến tốc độ lớn, liền lái đến đó, vốn dĩ cần 20 phút đi đường thì lại bị cô rút ngắn xuống còn 8 phút. Xuống xe Jiyeon không đợi kịp vội vàng lên thang máy dùng chìa khóa mở cửa, động tác cơ hồ là liền một mạch, cũng không hề dừng lại.

Nhưng mà, khi cô nhìn thấy trong nhà không có bóng người, trong lòng đầy mong đợi của cô đột nhiên rơi vào trống rỗng. Nơi này cũng không có Hyomin. Thậm chí ngay cả mùi hương của em ấy, cũng tiêu tán cơ hồ không ngửi thấy được. Đi vào phòng ngủ của hai người các cô, bên trong bày đầy những món quà hơn một tháng nay em ấy tặng cho mình. Những vật nhỏ này, cũng giống như con người Hyomin vậy, dùng ôn nhu của em ấy, dùng tình yêu của em ấy, từ từ tiến vào đời mình. Cuối cùng, thấm vào trong sâu thẳm nhất của tim mình, vững vàng mà cắm rễ. Nếu như ở nhà không tìm được Hyomin, Jiyeon chỉ có thể đi tới biệt thự Park gia. Trong lòng dự cảm mơ hồ nói cho cô biết, Soyeon sẽ biết tung tích của Hyomin.

Bởi vì biệt thự Park gia nằm ở một nơi tương đối vắng vẻ, lái xe đi, suốt hơn 1 tiếng mới đến. Vừa xuống xe, Jiyeon cũng cảm giác được bầu không khí nơi này không được bình thường. Bình thường luôn có vệ sĩ đứng canh cửa nhưng hôm nay lại không nhìn thấy bóng dáng, thậm chí cổng sát cũng mở lớn. Nghi ngờ đẩy cửa đi vào, đi đến cửa chính trong nhà cũng không có ai ra ngăn cản cô. Đang lúc đưa tay định gõ cửa, thì người giúp việc lại mở cửa ra cho cô.

Thật ra thì, Park gia cũng không phải là không có ai canh giữ. Mà những vệ sĩ ẩn mình trong tối kia đã biết quan hệ của Jiyeon và Hyomin, cho nên cũng coi cô như là một thành viên trong gia đình, căn bản cũng sẽ không ra cản trở cô.

"Cám ơn dì, dì Han, Tiểu Min ở chỗ này sao?" Jiyeon đến chỗ dì Han hỏi thăm tin tức Hyomin, nhưng mà thấy đối phương nghe được mình nhắc đến tên Hyomin thì trên mặt cũng mất tự nhiên. Cho dù bà rất nhanh che giấu ẩn tình, nhưng vẫn bị Jiyeon tỉ mỉ thu vào trong mắt. "Dì Han, cháu nghi ngờ Tiểu Min đã xảy ra chuyện gì đó, nếu như dì biết tung tích của em ấy, nhất định phải nói cho cháu được không?"

"Park tiểu thư, cô cũng biết chúng tôi chẳng qua cũng chỉ là người giúp việc mà thôi, căn bản không liên quan đến chuyện của nhị tiểu thư. Nhưng mà sáng sớm đã thấy cô ấy đi ra ngoài làm việc cùng với Ryu tiểu thư. Mới vừa rồi Ryu tiểu thư cả người đầy máu trở lại, nhưng lại không thấy bóng dáng của nhị tiểu thư. Cô ấy đang ở trong phòng khách cùng đại tiểu thư, nhưng nhìn thấy sắc mặt của đại tiểu thư rất kém, cô..."

Không đợi dì Han nói xong, Jiyeon vội đi tới phòng khách. Trong lòng cô tim đập nhanh như là đánh trống, cơ hồ như muốn nhảy ra khỏi thân thể. Bây giờ cô chỉ muốn nghe được tin tức Hyomin bình an vô sự.

"Đại tiểu thư thật xin lỗi, lần này tôi đã không thể làm tròn bổn phận, mới để nhị tiểu thư xảy ra chuyện."

"Em ấy ở đâu?"

"Lúc đó tôi còn đang phải giải quyết những người đang chạy tới, nhị tiểu thư đã bị họ ném xuống biển. Cô ấy bị thương rất nặng, trừ trên bụng bị đao dâm bị thương, thì trên ngực còn trúng một phát đạn."

"Ý cô là, em ấy chết?" Soyeon khuôn mặt không cảm xúc hỏi, cô luôn là người không thích nói nhảm, nhưng lúc này lại phải phá quy củ. Dù sao đảm nhiệm ai cũng biết, bị súng bắn bị thương, căn bản cũng không thể sống được.

"Đại tiểu thư... tôi..."

"Các người đang nói cái gì?" Nghe từ trong phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện, Jiyeon cũng không nhịn được nữa mà đẩy cửa đi vào. Nhìn người nằm trên giường toàn thân quấn băng gạc, Hwayoung mặt đầy nước mắt, còn có khuôn mặt Soyeon đầy u ám. Cô không hiểu, tại sao hai người lại lộ ra biểu tình như vậy.

"Park tiểu thư, Tiểu Min đâu rồi? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với em ấy, cô biết em ấy ở đâu không?" Jiyeon si ngốc hỏi, tầm mắt cô có chút đăm đăm, cứ như vậy trống rỗng nhìn Soyeon, giống như một người mù."Em ấy đi cùng Hwayoung tiêu hủy món hàng, lại gặp phải mai phục. Bây giờ, cũng chẳng biết đi đâu."

Soyeon thấp giọng trả lời, giọng cô cũng không có bất kỳ thay đổi gì, nếu như có thể cẩn thận xem xét, có thể nhìn thấy ngón tay cô đang run rẩy dưới lớp áo khoác."Không biết đi đâu? Ha ha, cái gì mà lại nói không biết đi đâu? Park Soyeon không phải là cô rất lợi hại hay sao? Tại sao không đi tìm em ấy? Tại sao lại để em ấy làm chuyện nguy hiểm như vậy?" Jiyeon mất khống chế hét lên với Soyeon, khuôn mặt tái nhợt hốc mắt cũng đỏ lên. Kinh người, nhưng lại chật vật.

"Tôi để em ấy đi làm? Jiyeon, cô có biết không, em ấy đi làm chuyện này, hoàn toàn là vì cô? Em ấy muốn rút lui khỏi hắc đạo hoàn toàn, vì cho là làm như vậy thì cha mẹ cô sẽ tiếp nhận em ấy, cho nên mới muốn đi tiêu hủy món hàng kia. Em ấy là em gái của tôi, nếu như không phải là cô..."

"Đại tiểu thư." Soyeon nói được một nửa, liền bị tiếng nói bên ngoài truyền vào cắt đứt. Cô để cho người bên ngoài đi vào, khi nhìn thấy chiếc điện thoại di động họ cầm trong tay, hai tròng mắt cũng rũ xuống. Chỉ thấy thân máy đã dính đầy máu khô, phía trên còn có một cái lỗ tròn, rõ ràng là bị đạn bắn thủng. Mà chủ nhân chiếc điện thoại này chính là Hyomin.

"Người đâu?" Soyeon hỏi những thủ hạ kia, bọn họ nghe được đứng sau lưng đồng loạt cúi đầu.

"Nói cho tôi biết, người đâu rồi."

"Đại tiểu thư, chúng tôi đến sau núi MY, cũng chỉ tìm được cái di động này. Mới vừa kiểm tra thẻ nhớ về cuộc nói chuyện trong di động, phía trên hiển thị cũng là trong lúc nhị tiểu thư gặp nạn, tất cả các cuộc gọi tới cũng đều là gọi cho Park tiểu thư (Jiyeon). Trừ kho hàng, thì sau núi toàn bộ đều là vết máu của nhị tiểu thư. Rất có thể nhị tiểu thư ở kho hàng đã gặp phải mai phục, chống đỡ vết thương gọi điện cho Park tiểu thư, sau đó ở phía sau núi..."

Lời nói kế tiếp, những thuộc hạ này cũng không dám nói tiếp nữa. Nhưng kết quả miêu tả sinh động như vậy. Jiyeon cầm lấy chiếc di động vỡ nát không nguyên vẹn, nắm chặt trong tay. Cô có thể tưởng tượng được lúc đó Hyomin không có lấy một sự giúp đỡ, nhiều sợ hãi. Trên người em ấy còn bị thương, còn chảy nhiều máu như vậy, đầu tiên nghĩ tới lại không phải gọi điên cầu cứu Soyeon, mà lại gọi cho mình.

Khi đó, mình không nghe điện thoại, em ấy sẽ chán nản như thế nào? Có lẽ, em ấy cũng chỉ muốn nói với mình những chữ cuối cùng mà thôi.

"Tiếp tục tìm kiếm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Ta không thể để cho người của Park gia chết không minh bạch như vậy!''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#mdkc