Chap 136

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước mặt đều là những chai rượu rỗng. Nhìn chất lỏng màu đỏ rót đầy vào ly cầm trên tay, Soyeon cứ như vậy mà thất thần. Cô không phải là một người mê rượu, càng không thích mùi cồn của rượu. Sở dĩ uống, cũng vì muốn uống, bởi vì chỉ có uống rượu mới khiến cho tâm tình cô lắng xuống. Cũng giống như uống trà hiệu quả đều như nhau.

Nhưng mà lúc này cô cũng biết cho dù mình có uống nhiều rượu hơn nữa, cũng không có cách nào khiến cho tâm tình bình tĩnh lại được.

"Đại tiểu thư đừng uống nữa, sẽ tổn hại đến thân thể." Bên tai là giọng mũi đặc nghẹt của dì Han. Ngẩng đầu cũng chỉ thấy cặp mắt sưng dỏ đang đứng cạnh mình. Đã từng mang dung nhan của tuổi thanh xuân, cũng dần bị thời gian đoạt mất. Bà cũng đã gần 50 tuổi rồi nếp nhăn trên mặt cũng xuất hiện, nhưng cũng không hề khó coi.

Nói tới dì Han lúc Park DongHyun còn ở đây, bà vẫn luôn chăm sóc cho cuộc sống thường ngày của người nhà bọn họ. Có thể nói thời gian bà ở Park gia này còn nhiều hơn Soyeon. Cả đời dì Han cũng chưa từng kết hôn, không có con, cho nên bà vẫn luôn xem Soyeon và Hyomin là con mình mà chăm sóc.

Mặc dù vì bối cảnh của Park gia cùng việc giáo dục, bắt luận là Soyeon hay là Hyomin với tính tình của bọn họ cũng không dễ tới gần, dì Han cũng biết thật ra thì tính tình của các cô ai cũng không xấu. Từ năm Hyomin 4 tuổi được đón về đây, cũng đều ăn món ăn bà làm mà lớn lên. Ngay cả tài nghệ nấu nướng giỏi giang kia cũng là do chính tay dì Han đích thân truyền lại.

Từ sau khi Hyomin xảy ra chuyện, người khóc nhiều nhất trong Park gia không phải là Soyeon, cũng không phải là cái người đến cả bóng cũng không nhìn thấy Park DongHyun, mà là dì Han. Bà có thể thoải mái mà khóc lớn, cũng đủ để cho Soyeon ghen tị.

Người bên ngoài luôn xem Soyeon là đương gia hiện tại của Park gia luôn cao cao tại thượng, là nhân vật mà hắc bạch lưỡng đạo đều phải sợ. Bọn họ sợ cô, kính phục cô tất cả đều như vậy luôn kính cẩn với cô. Từ lúc cô bắt đầu hiểu chuyện, Park DongHyun mới nói rõ ràng cho cô biết, cả đời cô, định trước sẽ không giống như những đứa trẻ trong các gia đình bình thường khác. Cũng chính vì vậy mà tạo thành khởi điểm, khiến cho Soyeon không ngừng cố gắng, trở nên mạnh mẽ hơn, mọi chuyện cũng đều tự mình giải quyết cho thật tốt.

Đang còn mang cái tuổi thơ thơ mộng mộng, Soyeon lại bị Park DongHyun đoạt đi cuộc sống thời thơ ấu, cưỡng chế cô bước vào một thế giới mà cô không hề thuộc về. Nơi đó, ngoại trừ là bóng tối vĩnh viễn, chính là không ngừng huấn luyện, tiếp tục huấn luyện. Soyeon biết, nếu như mình không cố gắng chạy thật nhanh, thì sẽ bị người khác đuổi kịp. Mà những người đó vĩnh viễn cũng sẽ không cho kẻ yếu sống sót, chỉ có thể tàn nhẫn giết chết, loại bỏ hoàn toàn.

Trên đời này không có cái gì gọi là đồng tình cả. Ngay cả tình yêu hay là thân tình, cũng không hề bền vững. Ở Park gia thì lại càng là như vậy.

Hôm nay cũng là ngày thứ ba Hyomin ra đi. Những kẻ muốn đến lấy lòng Qúy gia, còn không ngừng đến mang theo phòng bì lớn bảy tỏ kính viếng lòng thương tiếc. Soyeon thậm chí còn không muốn động đến những thứ đó, liền cho người giúp việc trực tiếp vứt bỏ. Cô tin rằng Hyomin cũng không cần những thứ đồ dối trá chia buồn này. Cho dù không cần bọn họ đến cầu khấn, thì người nên lên thiên đường cũng sẽ không xuống địa ngục.

Trong 30 năm qua số lần hối hận của Soyeon cũng không nhiều. Trừ những tổn thương đã gây ra cho Hyomin và Qri, thì chính là lần này. Mỗi lần rảnh rỗi vô ích, cô đều nghĩ tới, nếu như ngày đó mình cùng Hyomin, thì em ấy cũng sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng khi ý nghĩ vừa nảy lên, Soyeon lại tự giễu mặc cho nó biến mất. Người cũng đã mất có nghĩ như thế nào đi nữa cũng phí công.

"Dì Han, con không sao, dì mau nghỉ ngơi sớm đi, con muốn ngồi thêm một chút..." Soyeon còn chưa nói xong, thì thuộc hạ từ ngoài cửa đi vào. Người đó nói Qri đã vào trong này, hỏi cô có muốn ra đó hay không. Tình hình đột nhiên phát sinh, khiến cho Soyeon có chút giật mình. Từ sau lần đó tạm biệt trước Lee gia, hai người các cô cũng đã lâu chưa gặp mặt. Ngay cả trong tang lễ của Hyomin cũng không hề nói một câu.

Cho dù không biết tại sao đã trễ như vậy đối phương lại đến đây vì chuyện gì, Soyeon vẫn cứ thế ích kỷ một lần, mặc cho thủ hạ để Qri đi vào. Cô biết rõ, mình không nên gặp người con gái này, thậm chí còn cố tình hời hợt với cô ấy. Nhưng vào lúc này Soyeon lại hy vọng có một người đến bên cạnh bồi mình, cho dù chỉ là không tiếng động mà ngồi cạnh mình, như vậy cũng đủ rồi.

Qri đến người giúp việc cũng tự động lui xuống. Trong phòng khách cũng chỉ còn hai người các cô. "Gần đây có khỏe không? Thương trên tay đã dỡ hơn chưa?" Trầm mặc thật lâu Soyeon trầm giọng đánh vỡ, đây có lẻ là lần đầu sau thời gian sống chung, cô chủ động bắt chuyện.

"Gần đây đều bận rộn chuyện công tác, thương trên tay cũng không còn gì phải lo lắng." Qri nhẹ giọng nói, sau đó cũng không lên tiếng nữa. Một người luôn nói nhiều như cô, hiếm thấy lại yên lặng như vậy. Soyeon có chút nghi ngờ nhìn cô, đúng lúc ánh mắt người kia cũng đang nhìn khuôn mặt của mình, hồi lâu cũng chưa tỉnh hồn.

Từ sau khi chính thức tiếp quản Lee thị, Qri cũng khồng còn là người không có chuyện để làm, mỗi ngày làm đại tiểu thư chỉ biết vui chơi ăn uống. Ngay cả phong cách ăn mặc so với trước cũng không còn giống nhau. Trong ấn tượng của Soyeon, Qri luôn thích các màu sắc tươi trẻ, vì làn da cô rất trắng, bất kể là phối với màu gì thì cũng nhìn rất hợp mắt. Nhất là những bộ đầm dài màu đỏ hoặc quần ngắn, giống như màu sắc thanh xuân tuổi trẻ, từ xưa đến nay luôn vì cô mà tồn tại.

Nhưng bây giờ Qri lại càng giống một ngời trưởng thành và tri thức hơn. Bộ âu phục màu nâu được cắt xén khéo léo, đường nét tinh xảo, nhìn một cái cũng biết là được thiết kế từ một người nổi tiếng. Áo sơ mi trắng bên trong cũng không nhiễm một hạt bụi, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn. Mái tóc nâu uốn quăn luôn được xỏa ra lại được cô tùy ý vén lên, cột lại sau đầu, để lộ cái cổ mảnh khảnh. Tựa như bấm một cái thì sẽ gãy.

"Bồi tôi uống rượu, được không?" Biết mình không nên tiếp tục trạng thái mập mờ như vậy nữa, Soyeon nghiêng đầu nói. Sau đó cũng không chờ Qri đáp lại, liền cầm lấy một chai rượu trắng trên bàn rót vào trong miệng. Vị cồn cay nóng chảy vào trong qua khoang miệng tiến vào trong dạ dày, Soyeon lại côi như là đang uống nước lọc cứ thế uống cạn hết một chai.

"Soyeon, đừng có như vậy được không?" Thấy cô liều mạng mà uống, Qri có nén đau xót trong lòng, nhẹ giọng khuyên nhủ. Cho đến bây giờ cô cũng không có cách nào chấp nhận tin tức Hyomin qua đời. Cô vẫn nhớ tới, lúc nhận được thiếp mời từ Park gia đưa tới, kết quả lại bị dọa sợ không ra hình dáng.

Không ngờ được Hyomin đang còn là một người sống rất tốt đột nhiên lại ra đi như vậy, nhưng biết Soyeon cũng sẽ không lấy chuyện này ra làm trò đùa. Một khắc kia, tất cả dè dặt, tất cả chờ đợi, đều trở thành trống rỗng. Qri hận không thể lấp tức chạy tới Park gia, đem Soyeon ôm thật chặt vào trong lòng.

Cô yêu người con gái này suốt 20 năm, hiểu cô, cũng đã không còn bất cứ mục đích gì, cũng như là một thói quen rồi. Tất cả mọi người, bao gồm Hyomin cũng nhìn thấy được, bề ngoài Soyeon rất kiên cường. Nhưng chỉ có cô mới biết nội tâm người còn gái này có biết bao tịch mịch biết bao cô đơn. Qri quá rõ tại vì Hyomin trong lòng Soyeon, thậm chí cũng nghĩ được trong lòng Soyeon lúc này có bao nhiêu đau khổ.

Cho dù xúc động lái xe đến Park gia, nhưng Qri lại ngừng chân bước tới. Cô đứng cách biệt thự Park gia không xa, nhìn căn phòng Soyeon sáng hết một đêm. Nhìn vào quá khứ lúc này của mình cũng là phí công. Soyeon là một người kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể biểu hiện khuôn mặt yếu đuối ra bên ngoài chứ?

Thà để cho cô giả vờ kiên cường trước mặt mình, còn không bằng để cho cô lén trong đêm tối liếm lấy vết thương ấy.

Vì vậy, Qri chỉ đứng bên cạnh xe, bồi Soyeon cả một đêm. Ngày thứ hai mặt trời mọc lên mới chậm rãi lái xe rời đi. Cô biết mình dùng cách này rất là ngu ngốc, cũng biết mình nên nắm lấy cơ hội này, khiến cho tình cảm giữa mình và Soyeon gần hơn một bước.

Cho dù trong lòng biết rõ, nhưng không nhất định phải đi làm. Cô yêu Soyeon, cho đến giờ cũng không phải vì cô muốn chiếm cô ấy làm của riêng mình. Chỉ cần biết được cuộc sống của cô ấy, thì cô cũng đã thỏa mãn lắm rồi. Dù trong cuộc sống đối phương không có sự tham dự của mình. Nếu như lựa chọn yêu một cô gái như vậy, đến lượt cô gánh vác cùng đối phương đều là mong chờ thống khổ.

"Cái này? tôi còn phải như thế nào nữa?" Nghe Qri nói, Soyeon hỏi ngược lại. Từ đầu đến giờ trên mặt cô cũng không có bất kỳ biểu tình gì, cuối cùng lại mang theo nụ cười vài phần dễ hiểu. Đây là lần đầu tiên Qri nhìn thấy cô cười, nhưng lại khiến cho lòng cô chua xót.

Cô quá hiểu Soyeon, cô gái này luôn cứng rắn kiên thủ lấy cái tự ái của chính mình. Sinh ở Park gia, thân là Park Soyeon, cô cũng sẽ không cho bất kỳ ai thấy được bộ mặt yếu đuối của mình. Nhưng thấy cô ấy như vậy, cô lại càng thêm đau lòng. Tựa như tang lễ ngày hôm đó trên mặt cô cũng không có chút cảm giác gì, Soyeon từ đầu đến cuối cũng không chảy một giọt nước mắt nào. Bởi vì trong lòng cô ấy đang rỉ máu.

"Cô còn muốn như thế nào? Còn cần tôi phải nói sao? Soyeon, coi như tôi cầu xin cô đối xử với bản thân mình tốt một chút được không? Không cần phải cố gắng giả vờ kiên cường làm gì nữa, cũng không cần phải gải vờ không để tâm tới. Hyomin chết cùng không phải lỗi của cô, tôi biết lòng cô đang rất khó chịu, cũng biết cô đang cứng rắn mà chống đỡ. Cô mềm yếu trước mặt tôi một chút, thì có làm sao đâu?"

Qri nói xong thì hốc mắt cũng đỏ lên, cô đưa tay ôm vai Soyeon, để cho cô ấy tựa vào ngực mình. Mà người kia hệt như có kỳ tích cũng không hề cự tuyệt, ngược lại còn như thuận mà tiến vào. Hai người vỗn dĩ cũng đã làm qua chuyện thân mật, Qri cũng cảm giác được đây là lần đầu tiên mình đến gần Soyeon như vậy.

"Có phải thanh tĩnh một chút thì sẽ khá hơn? So, coi như cô có lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là một cô gái. Min ra đi, tôi cũng rất đau lòng. Cô nên phát tiết mọi thứ hết ra ngoài, đừng đem mọi tâm sự mà giấu trong lòng nữa. Cho dù là chuyện gì thì cũng nên nói cho tôi biết một chút. Tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai biết, cũng sẽ không cảm thấy cô mềm yếu."

"Đáng giá không?" Nghe Qri nói, Soyeon không kiềm chế được đưa tay ôm lấy cô. Động tác này cô đã suy nghĩ rất lâu rồi, đối với cô gái này cũng đã nhớ rất nhiều, cũng không biết tình huống mệt mỏi tích lũy thành đống. Người cô ấy so với trước còn gầy hơn, cho dù vòng eo thọn gọn như vậy, chỉ một tay cũng có thể ôm được, lại khiến cho cô yên lòng."Chuyện tình cảm cho đến giờ có đáng giá không? Tôi sẽ không vì cô đối tốt với tôi mà yêu cô nhiều hơn một chút. Càng không biết bởi vì cô đối xử tệ với tôi, thì ít yêu cô một ít."

"Cô lúc nào cũng cậy mạnh luôn cho mình là đúng, nhưng lại quên mất lúc bị thương tìm một người an ủi cho mình. Tôi không biết lúc này tình cảm cô đối với tôi là gì, có lẽ do cô say, có lẽ cô chỉ muốn tìm một người ấm áp để được ôm trong lòng, cho dù không phải tôi cũng có thể. Nhưng tôi cũng rất vui, lúc cô đang cần, tôi cũng có thể bên cạnh bồi cô."

"Soyeon... tôi... ưm..." Khi đôi môi bị chặn lại, lời nói còn chưa kịp phát ra, lại phải nuốt vào trong bụng. Soyeon nhìn vào hình phản chiếu của mình trong người kia, Qri cười kéo đối phương song song cùng nằm xuống ghế sofa. Cô tách đôi môi mặc cho người bên trên mang theo cái lưỡi ẩm ướt mà xông vào bên trong đó.

Soyeon, chỉ cần cô muốn, cho dù là tốt đẹp thuộc về người khác, tôi cũng sẽ dành được cho cô. Cô không cần phải để ý đến cách làm của mình là đúng hay sai, cũng không cần phải quan tâm hậu quả. Tất cả trừng phạt tôi sẽ thay cô gánh vác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#mdkc