Chap 139

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô là ai?" Nghe Soyeon kêu đích danh của mình, khuôn mặt không biểu tình của gã đàn ông ngoại quốc liền trầm xuống. Hắn dùng con mắt u ám xanh dương đánh giá cô, sau đó bật cười."Đương gia của Park gia đúng tài cao gan lớn, thế lực không thể khinh thường. Có thể tra được tên tôi, quả nhiên không phải người tầm thường."

"Steve tiên sinh quá khen, đối với cái hư danh này, ngược lại tôi gánh nổi. Các người trói người kia, đối với Park gia là một thành viên quan trọng, xin ngài thả cô ấy ra." Soyeon nói xong ánh mắt chuyển sang nhìn Hwayoung. Ánh mắt kia không hề mang chút nhiệt độ nào, khiến cho người nhìn thấy cảm giác chính mình sắp rơi vào trong dầu sôi lửa bỏng, không có đường rút.

"Thật không may, vị Park tiểu thư này cũng là khách quý của chúng tôi, e rằng không thể giao lại cho Park tiểu thư (So)"

"Hả? Nếu Steve tiên sinh nói như vậy, tôi cũng hết cách." Soyeon nói xong cũng lấy cây Hắc Phong trong áo ra, nhắm thẳng đến Steve.

"Park tiểu thư, cô quá ngây thơ rồi, chẳng lẽ cô cho là tôi đến Trung Quốc này mà không mang theo một người hay sao?" Steve nói xong, thì tức khắc một đám người mặc quân lục xanh lá cây, đều là những gã đàn ông ngoại quốc cao lớn vây quanh Soyeon chỉa vào đầu cô cả chục họng súng.

"Steve tiên sinh không biết ngươi có nghe qua câu nói này hay chưa, cường long bất áp địa đầu xà*. Tôi biết nước Đức thì thế lực của Park gia cũng không thể so kịp với ngươi, nhưng ở thành phố X này, Soyeon ta, mới là bá chủ nơi này. Ngươi cho thủ hạ đến Park gia ẩn mình nhiều năm, thậm chí còn sát hại cả tiền nhiệm đương gia của Park gia trước đó. Nợ này, các ngươi chỉ thể dùng máu mới trả được."

*Cường long bất áp địa đầu xà: rồng cũng khó thắng được rắn địa phương

Soyeon vừa dứt lời thì quanh kho hàng đột nhiên đùng một tiếng khiến mọi thứ vỡ nát. Đám người vây quanh Soyeon nhìn lên trên, chỉ thấy một đám người mặc đồ đen đang theo dây thừng đi vào, còn chưa chờ bọn họ phản ứng thì một trận mưa đạn vọt đến.

Súng bắn, vừa chạm đã nổ. Soyeon tóm lấy bả vai hai gã đàn ông ngoại quốc, xoay người một cái, lập tức bẻ gãy vai bọn họ. Hai gã đàn ông ngoại quốc không nghĩ tới nhìn bộ dạng cô gầy yếu nhưng sức lực lại lớn đến như vậy, kinh ngạc hơn, ngay cả súng cũng bất chấp dùng, trực tiếp giơ quyền đánh về phía cô.

"Đại tiểu thư! hai tên đó cứ giao cho tôi, cô cứ đối phó tên Steve, cho dù như thế nào cũng không được để bọn họ chạy mất." Lúc này một cô gái từ ngoài cửa sổ nhảy vào, cô mặc bộ đồ da màu đen bó sát người, trên tay đeo đôi găng đầy gai nhọn màu bạc. Nếu như bị đánh trúng một quyền thì sẽ đau đến mất hồn như thế nào.

Cô chính là cận vệ được Park DongHyun huấn luyện đặc biệt để bảo vệ cho Soyeon, hàng năm luôn đi theo bên cạnh Soyeon, chính là phụ tá đắc lực nhất - Eunyeon.

"Ừ, chỗ này giao cho cô. Số người đối phương quá nhiều, hỏa lực cũng khá mạnh, đợi cơ hội tìm thêm cứu viện, không cần ham chiến, lập tức rời đi."

"Vâng."

Nói xong với Eunyeon, Soyeon đi đến chỗ Steve đang đứng và Jiyeon đang ngồi đó. "Steve tiên sinh, ta và ngươi cũng không có quan hệ gì, ta cũng không có ý phát sinh mâu thuẫn với ngươi. Nhưng ngươi ba lần bốn lượt làm tổn thương đến người của Park gia ta, thậm chí còn cấu kết với Lee gia (DongGun) bài ra một cái bẫy đầy khôn khéo để cướp lấy món hàng của Park gia ta. Hôm nay ta cũng sẽ không để cho ngươi rời khỏi đây."

"Park đương gia đùa giỡn một chút cũng không cười." Nghe Soyeon nói chuyện giống như uy hiếp, Steve cười to nói, hắn tựa lưng vô ghế ngồi, lần nữa xoay chiếc nhẫn trên tay. Cùng lúc đó, một nam một nữ đi cạnh hắn cũng vọt lên chỗ Soyeon.

Ả kia rút trường kiếm ra khỏi hông sau đó không ngừng phạt kiếm vèo vèo xoạt xoạt. Gã đàn ông kia cởi chiếc áo choàng đen kia ra khỏi người, lộ ra bộ mặt thật trên mình đeo rất nhiều phi đao. Nếu như Hyomin có ở đây, nhất định sẽ nhận ra hắn, hắn chính là kẻ ngày đó ở MY báo cho Lee DongGun biết chỗ tàng trừ hàng cùng gã đàn ông ngoại quốc.

Thấy bộ dạng hai người kia Soyeon vẫn đứng yên tại chỗ, nhét Hắc Phong vào túi áo, biểu tình trên mặt thật ung dung. Sự khiêu khích trắng trợn như vậy, khiến cho ả ta và gã đàn ông kia đen mặt. Chỉ thấy gã đàn ông nhảy lên một cái, cả người bay lên không trung co thành khối tròn, hai tay bắt chéo nhau, rút ra hai phi đao từ bắp đùi, phóng đến chỗ Soyeon. Tốc độ liền một mạch, nhanh đến nỗi mắt người cũng không nhìn kịp.

Cùng lúc đó ả đàn bà kia cầm trường kiếm bổ đến trước mặt, lưỡi kiếm bạc phát quang. Đối mặt với thế tấn công mãnh liệt như vậy, hai tay Soyeon vẫn để trong áo khoác không hề rút ra. Khi ả đàn bà kia vừa cách mình chưa qua hai thước liền cúi người xoay đi. Lần này không chỉ tránh thoát phi đao của gã đàn ông kia, mà còn tránh được trường kiếm của ả đàn bà kia.

Hai chân cô như lướt trên đất, đột nhiên lộn nhào lên, nhảy ra sau lưng ả ta. Cái chân mảnh khảnh thon dài vòng qua một đường, đá trúng ba cái xương sườn của ả ta, cuối cùng đá bay người ả ra xa vài thước. "A!" ả đàn bà khụy xuống đất, khạc ra một búng máu. Ả đưa tay sờ lên xương sườn của mình, một cước làm gãy hết ba cái.

"Bitch!" dưới cơn tức giận, ả ta liền chửi tục, hai tròng mắt nhìn Soyeon, cơ hồ muốn phun lửa. Bên kia gã đàn ông nhìn thấy phi đao của mình bay vào khoảng không, lại lần nữa công kích. Lần này, không phải hai cây mà là sáu cây. Nghe từ sau lưng tiếng vèo vèo bay trong gió, Soyeon xoay người lại thấy sáu chiếc phi đao lao thẳng đến chỗ mình. Mỗi một cái đều nhắm vào điểm yếu trên người.

"Không thú vị." Soyeon nói xong, né người tránh thoát hai cây, đồng thời đưa cái chân dài đá bay hai cây. Chiếc áo khoác màu đen trên người chuyển động theo người cô, còn dư lại hai cây cuối cùng, bị cuốn vào trong đó, cuối cùng rơi trên mặt đất, phát ra tiếng leng keng thanh thúy.

Lần này, ả đàn bà và gã đàn ông kia có chút giật mình. Bọn họ trong tổ chức luôn là hai người giữ chức ám sát, muốn giết chết ai cũng chưa từng thua, lại không nghĩ tới Soyeon đùa bỡn như đang vỗ tay. "Kayla, Hall, các ngươi lui ra." lúc này Steve đột nhiên mở miệng, cho dù hai tên thủ hạ cùng lúc bị thất thủ, nhưng trên khuôn mặt anh tuấn của hắn không hề lo lắng.

"Boss!" "Back off!" nghe lời Steve nói, hai người kia còn muốn nói thêm, lại bị đối phương khó chịu ra lệnh vì sợ cũng không dám mở miệng nữa. "Park tiểu thư, tôi muốn tại chỗ này ngoại trừ tôi thì bất kỳ người nào, đều cũng không phải là đối thủ của cô. Đã như vậy, để tôi bồi cô đùa vui một chút." Steve nói xong, cởi bỏ âu phục và áo sơ mi trên người để lộ bắp thịt cuồn cuộn trên người.

"Vô cùng vinh hạnh." Soyeon dứt lời, hai người liền đánh nhau. So với hai tên kia thì Steve đúng là đối thủ phiền phức. Lực công kích của hắn cực lớn, tốc độ ra quyền cũng rất nhanh, thậm chí khiến cho Soyeon né người tránh thoát, cũng phải trúng một quyền trên vai.

Rắc rắc tiếng gãy nghe rất rõ ràng, bả vai mình cũng rũ xuống, Soyeon biết tất nhiên xương cũng đã bị gãy. So về mặt công phu thì Steve lại mạnh hơn cô rất nhiều. Lần này gãy một bên tay, không thể nghi ngờ là liên tiếp gặp nạn. "Đại tiểu thư! Người đã được cứu! Đi mau!"

Đang lúc Soyeon tính cách giải quyết Steve, thì âm thanh của Eunyeon truyền đến. Thấy cô đã đưa Jiyeon ngồi lên xe, Soyeon lại do dự. Là một người hiếu chiến, ít khi cô lại đụng phải một đối thủ như là Steve này. Cho dù về mọi phương diện mình đều yếu hơn, nhưng vẫn muốn đọ sức một lần.

"Đại tiểu thư! Bọn họ còn có mai phục bên ngoài! Đi thôi!" Eunyeon hét lên lần nữa, Soyeon trầm tư trong chốc lát, liền lợi dụng lúc thủ hạ đang che chở cho mình mà chạy ra ngoài. Trước khi lên xe, cô nhìn thấy Steve khinh mệt nhìn mình có Hwayoung đứng đó mà mỉm cười, nắm chặt quả đấm. Cô nhất định phải tự tay giết chết những kẻ đó.

Bởi vì một tay của Soyeon đã bị thương nên không thể lái xe được, chỉ có thể để cho một thủ hạ của Park gia thay cô ngồi vào ghế tài xế. Vài chiếc xe cắt đứt đường đi, cố gắng mở đường trên con đường ngoằn nghèo tại MY này. Không lâu sau đã thấy 8 chiếc xe đi theo sau. Cho dù còn đường này rất nguy hiểm nhưng họ vẫn lái rất nhanh, căn bản giống như là chạy trên đường bình thường.

"Đại tiểu thư, xe bọn họ đã cải tạo qua, tốc độ cực nhanh, sắp đuổi đến rồi." Âm thanh trong điện thoại của Eunyeon truyền đến, Soyeon không trả lời, cũng không biểu lộ cái gì. Sau lưng truyền đến tiếng súng, , quay đầu nhìn lại, thì đã thấy có một chiếc xe là người của Steve đang đuổi theo. Nếu như mình có thể đánh bại hắn, thì lúc này cũng sẽ không bị rượt đuổi như là chó rớt xuống nước.

"Đại tiểu thư, chúng ta ra khỏi đây, tiếp theo sẽ đi đâu?" thủ hạ lái xe có chút lo lắng hỏi, người của Steve đuổi theo từ đằng sau còn rất nhiều đuổi không kịp bọn họ cũng không thể bỏ qua cảnh giác."Tập hợp tất cả mọi người trong thành phố X lại, đối thủ là kẻ đứng đầu tổ chức Hắc Thủ của nước Đức, thực lực không thể khinh thường. Dùng hỏa lực lớn nhất, tiến hành chiến đấu."

"Vâng!" tên thủ hạ kia cũng là lần đầu tiên trải qua nguy hiểm như vậy, hắn vội vàng gọi điện đến trụ sở chính của Park gia thuật lại mệnh lệnh của Soyeon, trong thanh âm còn có chút run rẩy.

Lúc này, đột nhiên có một chiếc xe màu xám lái đến bên cạnh họ. Chỉ nghe được một tiếng vang rầm thật lớn, thủ hạ lái xe cho Soyeon cũng tắt thở. Mà kẻ nổ súng còn đang ngồi trong chiếc xe bên cạnh kia.

Đối mặt với tình huống như vậy, Soyeon cũng không hề hoảng hốt. Cô mở cửa xe ra, ném thi thể tên thủ hạ xuống, một mình ngồi vào ghế lái tài xế, chân đạp ga, bỏ lại chiếc xe màu xám kia."Đại tiểu thư! Thủ hạ tới đây chỉ còn tôi, mọi người còn lại đều bỏ mạng rồi! Ngoài ra người của Park gia trong thành phố muốn đến đây cũng mất gần 20 phút!"

"Tôi biết, Eunyeon, cô cứ mang Jiyeon theo con đường nhỏ rời đi trước, những người này để tôi xử lý."

"Đại tiểu thư! Không được! Tôi không thể để cô lại một mình được! Cô..."

"Eunyeon! Đây là mệnh lệnh nhất định phải làm theo! Tôi muốn cô bảo vệ Jiyeon, cô nhất định phải làm được! Đưa cô ấy về biệt thự Park gia! Đừng để ý đến tôi!"

"Đại tiểu thư!"

"Eunyeon! Đi!"

Soyeon hét lớn, đây là lần đầu tiên cô mất khống chế mà hét lên. Khi cô lấy lại tinh thần, chiếc xe theo sau mình đã lái đến chỗ khác. Mà phía sau mình, còn có bốn chiếc xe màu xám khác. Những thứ đó đều là người của Steve.

Lúc này, một người từ trong xe phía sau thò ra nửa người, hắn cầm trên tay là cái hỏa tiễn pháo. Nhìn thấy chung quanh đang cháy xém chuẩn bị bắn đạn về phía xe của mình, Soyeon vội vàng đạp cần ga, tay trái rẽ sang bên phải, tránh thoát được hỏa tiễn pháo. Bên này bọn họ kịch chiến dĩ nhiên sẽ đánh động đến cảnh sát thành phố X. Chỉ thấy không ít xe cảnh sát đi theo phía sau, dùng kèn nói không ngừng. Không lâu sau thì bị bỏ lại thật xa, không nhìn thấy bóng dáng.

Bả vai truyền đến cơn đau, khiến cho Soyeon nhíu mày. Bọn họ đang tiến vào con đường trong giai đoạn sửa chữa, trừ mình cùng bốn chiếc xe của Steve, dường như cũng không còn nhìn thấy bóng dáng của những chiếc xe khác. Đang lúc Soyeon suy tính nên lái xe đi đâu, thì đột ngột hai chiếc xe màu xám tăng tốc ép hai bên trái và phải cô, bọn họ càng áp sát mình. Thân xe va chạm nhau, đối phương không hề hấn gì, nhưng xe của mình thì đã biến dạng.

Nhìn thấy cái cột phía trước mắt, Soyeon cũng hiểu được bọn họ đang cố ép mình lao tới đó. Cô dùng tay nắm chặt vô lăng vặn sang, mặc kệ có chuyển được hay không cũng không thể thoát khỏi sự giáp công của hai chiếc xe kia. Nhìn thấy xe mình cách cái trụ kia càng lúc càng gần, đối diện đường đi đột nhiên lại vọt ra một chiếc xe khác, cùng lúc kiềm hãm lại hai chiếc xe đang áp sát mình. Trong lúc nhất thời tiếng va đụng vang lên sau lưng, bốn chiếc xe kia cũng không thể khởi động được nữa.

Bất ngờ xảy ra giúp cho Soyeon tránh được một kiếp. Cô nhìn về phía chiếc xe đã cứu mình, bảng số xe cô không thể không quen hơn được nữa, đó chính là bảng số xe Lee gia. Nói cách khác chính Qri đã cứu cô? Không nghĩ nhiều, Soyeon vội tăng tốc độ đi về phía trước. Không lâu sau, gặp phải một cái hố lớn khiến cho cô phải ngừng xe lại.

Chỉ thấy đối diện đường, bốn chiếc xe màu xám đang từ từ tiến đến. Người xe vẫn nổ súng bắn sau lưng mình, Soyeon vội đảo tay lái, rẽ sang trái. Hết lần này đến lần khác cho đến khi viên đạn cuối cùng bắn trúng bánh xe cô. Chiếc xe nát bét không chịu nổi hoàn toàn chết động cơ, chỉ dừng lại nửa đường cũng không hề nhúc nhích.

Tiếng động cơ vang lên đinh tai nhức óc, nhìn bốn phương tám hướng xe lao tới chỗ mình, Soyeon bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#mdkc
Ẩn QC