Chap 142

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có thời gian, không có ánh mặt trời, không có âm thanh, không có lời đáp lại, càng không có những khí tức của những người khác. Jiyeon ngây ngô ngồi trên giường, sững sờ nhìn cánh cửa sắt trong phòng. Cô không biết mình đã ở đây ngây người bao lâu rồi, có lẽ chỉ có năm ngày, cũng có thể là nhiều hơn.

Từ sau khi Kang Tae Min áp đặt cho mình một loạt tội danh không có chứng cớ, mỗi ngày đều có người đến hỏi mình có đồng ý thẳng thắn khai báo. Nghe những lời này, người bình thường cũng cho là mình không chịu nhận tội. Chỉ có Jiyeon biết, thật ra Kang Tae Min đang hỏi mình, nơi dấu món hàng kia.

Jiyeon không hề ngốc, cô biết cái gọi là giam tạm thời, qua vài ngày đưa mình đi viện kiểm soát thật ra cũng chỉ là ngụy biện. Có lẽ mình không nói ra tung tích món hàng kia cho bọn họ, thì sẽ bị nhốt ở chỗ này cả đời. Mà cha mẹ vẫn cứ nghĩ là mình đã đi nước ngoài, từ đây im tiếng biệt tích. Bọn họ sẽ thương tâm, sẽ khổ sở, vì lúc về già không có con gái bên cạnh chiếu cố, càng cho rằng mình là một đứa con gái bất hiếu.

Nghĩ đến đây, Jiyeon bất đắc dĩ cười. Cô cho mình là một người thích yên tĩnh, mấy ngày không nói với cô hoàn toàn không phải việc gì khó. Nhưng ở chỗ này, trừ những người kia theo thông lệ mỗi ngày đều tới hỏi cô cũng chỉ biết nói ra ba chữ tôi không biết, sau đó cũng không có cơ hội cho cô mở miệng.

Jiyeon cảm thấy mình như trái banh da cho những người kia phát tiết đánh lên, kiềm chế nóng nảy trong người khiến cho cô như muốn nổi điên. Cô mới ở đây có mấy ngày, phiền não cũng kéo tới. Vậy suốt 2 năm đó, Hyomin làm sao mà chống đở nổi? Bị người thân đưa vào trong ngục, lúc đó em ấy sẽ có bao nhiêu là khó khăn?

Không muốn nghĩ nữa, Jiyeon ngã người xuống giường nằm, nhìn căn phòng sắt ngẩn người. Lúc này, cửa phòng một tiếng cạch cạch mở ra. Xuất hiện trước cửa không ai khác, chính là tên đầu sỏ đã nhốt cô vào đây, Kang Tae Min. Vào lúc này, mặt hắn nhìn mình đầy chán ghét, giống như Jiyeon thật sự là một tội phạm thập ác không thể tha, người người muốn kêu đánh.

"Mấy ngày qua, cô suy nghĩ chưa? Jiyeon, tôi không hiểu một người thông minh như cô lại không chọn hợp tác với tôi. Chỉ cần cô nói ra tung tích món hàng kia, tôi đảm bảo cô sẽ được khôi phục lại chức vị của mình, thậm chí còn cao hơn. Đến lúc đó, cô không chỉ là ngục trưởng của Đệ nhất nữ tử ngục giam, chờ tôi sau khi thăng chức, cô thậm chí có thể trở thành cục trưởng Cục Tư Pháp. Cô biết ý vị này sẽ như thế nào không? Cô sẽ là cục trưởng Cục Tư Pháp trẻ tuổi nhất từ trước đến nay. Hơn nữa, còn là nữ nhân."

Nếu như là trước kia nói những lời này Jiyeon sẽ động tâm. Dù sao ai cũng đều muốn được thăng tiến, không ai lại không thích được lên chức cao hơn. Nhưng bây giờ đối mặt với những cám dỗ này, ngay cả nụ cười khinh thường thậm chí cô cũng lười cho Kang Tae Min. Từ sau khi Hyomin chết cô chẳng khác gì mất đi hết tất cả. Một người ngay cả liên tâm cũng không muốn, tiền tài, hư danh, lại coi là cái gì?

"Kang Tae Min, tôi nói cho ông lần cuối, tôi không biết món hàng kia đang ở đâu. Ông muốn biết, có thể trực tiếp đến hỏi Park Soyeon, không cần phải dùng đến cách giam giữ, uy hiếp hay giết tôi. Nếu bây giờ mà tôi còn bình tĩnh nói chuyện với ông, thì cũng sẽ không sợ ông."

"Thủ đoạn của các người tôi cũng biết rõ, trong ngục giam các người lén giết chết tội phạm cũng không phải một hai lần gì, nếu muốn giết tôi, thì cứ làm. Mặc dù tôi và Park gia cũng không còn nửa điểm quan hệ, nhưng tôi cũng không thể vô duyên vô cớ mà mất tích như vậy được, Park Soyeon không phải là không biết. Cô ấy sẽ không bỏ qua bất kỳ người nào muốn uy hiếp Park gia, cho dù là ông."

Từ đầu đến cuối, Jiyeon cũng chỉ ngồi trên giường. Mặc dù cả người cô gầy đến chỉ còn da bọc xương, nhưng trên người vẫn luôn mang cổ tư thái không giận tự uy. Cô nhìn Kang Tae Min chằm chằm, ánh mắt bình tĩnh không tìm được chút gợn sóng. Vô bi, vô vui, vô giận, vô oán. Tựa như hắn trong mắt cô như là một con rối biết nhảy, ngay cả giá trị cười nhạo cũng không có.

Không nghi ngờ chút nào, thái độ Jiyeon như vậy lại chọc giận Kang Tae Min. Hắn cho một đám nam nhân mặc lục quân, những tên này đi vào không nói một lời, trực tiếp lôi Jiyeon từ trên giường xuống một trận quyền đấm cước đá. Cuối cùng nhìn Jiyeon co rúc trên mặt đất không ngừng co giật, Kang Tae Min đem đám người kia rời đi.

"Khụ khụ..." Phun máu trong miệng ra, Jiyeon nằm trên đất hao sức thở hổn hển. Những tên đó không đánh vô mặt cô, nhưng lại đạp mấy cái lên người cô. Vén áo lên cũng thấy đầy vết bầm tím trên da, cô cười tự giễu. Không nghĩ tới có ngày mình cũng bị đối xử như vậy.

Hai ngày kế tiếp, người của Kang Tae Min cũng không đến nữa, người đưa cơm cho cô cũng biến mất không thấy đến. Mỗi ngày, Jiyeon cũng chỉ có thể uống nước tiết kiệm mà chống đỡ tiếp. Rất nhiều lần từ trên giường bước xuống tầm mắt của cô đều mà một mảng đen nhánh, giống như người bị mù tùy ý tắm một cái liền lên giường nằm dài nhắm mắt ngủ.

Như vậy, lại hết một ngày.

Đau đớn trên thân thể hành hạ cô, dạ dày đã lâu không được ăn uống đau như muốn nứt ra. Jiyeon gục mặt vô bồn cầu nôn ọe, nhổ ra đều là chất lỏng có mùi tanh, trong đó còn có vài tia máu. Cố vô lực bò từ dưới đất lên trên giường, vô lực tựa vào vách tường. Cô cảm giác được thân thể mình sắp không chịu nổi, nếu như không được ăn gì, có lẽ cô sẽ phải chết vì đói.

"Ha ha..." Jiyeon cười khan, không biết tại sao, nghĩ đến chết vì đói, cô lại nhớ tới lời mẹ Park thường kể cho mình câu chuyện quỷ đói đầu thai. Nghe nói, do kiếp trước người đó chết đói, kiếp sau sẽ biến thành một người thích ăn, hơn nữa còn ăn rất nhiều và rất mập nữa. Nghĩ đến đây, trong đầu Jiyeon lại hiện lên hình ảnh vóc người Hyomin uyển chuyển cùng người cảnh mình ngắn một thước rưỡi to gấp ba mình, cười lại càng thêm lợi hại.

"Tiểu Min... nếu như kiếp sau chị biến thành một người mập mạp, em còn thích chị không?"

"Bất kể là Yeon có biến thành hình dáng gì, em cũng sẽ yêu chị. Chị mập, em sẽ ăn cho mập giống như chị." Âm thanh như có như không, từ ngoài cửa truyền tới. Mà âm thanh kia cô không thể quen thuộc được hơn nữa.

Cưỡng ép mình mở mắt ra, cho dù tầm mắt có chút mơ hồ, nhưng Jiyeon vẫn nhìn thấy có bóng người đứng trước cửa. Cô mặc bộ đồng phục giống của Đệ nhất nữ tử ngục giam, lại có chút không giống. Cái mũ màu xanh đen đội trên đầu cô, đem mái tóc dài dấu trong đó, làm lộ ra toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô từ mọi góc cạnh. Trên người mặc bộ đồng phục xanh đen, nút áo vàng kim hình tròn chỉ gài bên trong hai cái, để lộ cái cổ thon dài của cô, vùng xương xanh quai tinh xảo, cùng với nơi giữa hai bên ngực không cần nặn cũng đã tự nhiên có rãnh sâu. Nếu như cẩn thận nhìn xem, còn có thể nhìn thấy bên trong lộ ra hơn nửa đoạn băng gạc.

Tầm mắt nhìn xuống là vòng eo nhỏ nhắn có thể ôm bằng một cánh tay, phía trên còn có một cái roi da màu đen khảm vàng cùng với cây gậy cảnh sát cũng là màu đen. Cái váy cơ hồ ngắn tớ nỗi chỉ có thể che được hai cái mông, nó bó sát bao quanh đường cong hoàn mỹ của cái mông cô. Đứng một mình như vậy khiến cho người ta nảy sinh dục vọng đích thân đi tới cởi xuống.

Vào lúc này cái người mặc đồng phục ngục trưởng nhìn mình cười không đứng đắn. Cô chậm rãi đi đến chỗ mình, đôi chân dài thon nhỏ được đôi vớ đen bọc lại, dưới chân còn đi đôi giày cao gót chừng 8cm. (Ồi ôi.....quả là yêu nghiệt 😂)

Đợi đến lúc hai người càng gần, gương mặt đó cũng rõ ràng hơn. Đó là dung nhan của một người mà cô không thể nào quen thuộc hơn, cả đời này cô cũng không thể quên được, càng không muốn quên đi người này.

Còn cho là mình đã xuất hiện ảo giác, Tần Nhuế nghiêng ngả lảo đảo bò xuống giường, đưa tay chạm vào người trước mặt. Khi ngón tay chạm vào thân thể chắc chắn không tiêu tán, tiếp nhận mùi sữa thơm lần nữa len vào khoang mũi, cả người Jiyeon kích động xém chút nửa bất tỉnh, cũng may trong lúc nguy cấp đối phương đem cô ôm vào trong ngực, mới không để cho cô ngã xuống.

"Tiểu Min, là em sao? Là em đến đón chị đúng không? Chị biết mình cũng sắp không chịu nổi, cũng biết em sẽ không cam lòng để chị ở lại chỗ này. Vừa nãy chị còn đang nghĩ em có đến đón chị không, không nghĩ tới em lại đến thật, Em biết không? Chị rất nhớ em! Thật sự rất nhớ em! Thậm chí nghĩ đến thôi chỉ muốn phát điên!"

Jiyeon hết một lần rồi lại một lần sờ mặt Hyomin, hận không đem được cô hòa vào trong thân thể mình. Cô không nghĩ tới mình sống chỉ có từng ấy năm còn có thể gặp được Hyomin, cũng giả sử rất nhiều, cô bây giờ đã chết. Hai người các cô đang ở một không gian khác, một thế giới mà khi các cô còn sống chưa từng hoàn thành được cái ôm.

"Jiyeon, đừng khóc. Chị tốt như vậy, em làm sao có thể nhẫn tâm cho chị đi một mình như vậy? Không sao, tất cả mọi thứ, kết thúc rồi. Em sẽ ở bên cạnh chị, cả đời chung một chỗ." Hyomin vừa nói xong, móc trong túi ra một thanh chocolate nhét vào trong miệng Jiyeon. Mặc dù thân thể đã lâu không được ăn uống gì một miếng đồ ăn nhỏ này cũng không đủ, nhưng cũng khiến cho Jiyeon khôi phục thần trí.

Khi tầm mắt dần rõ ràng, Jiyeon sững sỡ nhìn người đứng trước mặt mình, đôi môi run rẩy cũng không cách nào phun chữ ra được. Cô trước tiên tự nhéo lên đùi của mình một cái, thấy truyền tới đau đớn, mới buông tay ra."Em... không có chết?" Âm thanh Jiyeon run rẩy, hai tròng mắt cô lóe sáng, trong đó cất dấu mừng rỡ, càng nhiều hơn là thấp thỏm.

"Ừm, em không có chết." Thật ra thì từ đầu đến cuối, Park Hyomin cũng chưa có chết. Tiêu hủy ma túy, là kế mà cô cùng Soyeon bày ra, mục địch là muốn tìm ra kẻ muốn lấy được món hàng đó nhất. Mặc dù trong hai người cũng không ai ngờ được tên gián điệp đó là Hwayoung, nhưng cũng đã sớm chuẩn bị xong. Chuẩn bị mọi thứ cứu viện cho Hyomin.

Ngày đó, bề ngoài Hyomin đưa Hwayoung đi MY. Nhưng trước đó một ngày Soyeon đã phái những thủ hạ có thân thủ tốt nhất mai phục bên núi hoặc cải trang đi ngang trên đường. Chỉ cần phát hiện chút động tĩnh, thì lập tức thông báo cho Hyomin. Mặc dù kế hoạch hai người an bài không chê vào đâu được, nhưng người tính không bằng trời tính. Các cô lại không nghĩ tới tên địch nhân kia lại quang minh chính đại theo Hyomin đi lên núi, càng không nghĩ tới Hwayoung lại đột nhiên đánh lén Hyomin.

Sau khi bị thương, Hyomin dẫn Hwayoung đến sau núi. Cô vốn muốn dùng cách này để gây chú ý cho thủ hạ, nhưng lại không ngờ tới Hwayoung ác ý nổ súng bắn nát điện thoại di động của mình. Những người mai phục dưới chân núi nghe được tiếng súng vang, trong lòng tất cả giật mình. Bọn họ không biết địch nhân thông qua biện pháp gì mà có thể vượt mặt bọn họ đi lên núi, đang lúc bọn họ hoảng hốt chạy lên núi, thì Hyomin đã từ đỉnh núi rớt xuống biển.

Phát súng trên ngực Hyomin đúng là Hwayoung muốn lấy mạng cô. Nhưng không rõ là do cấu tạo thân thể bất đồng hay là do người hiền tự có thiên tướng, Người bình thường tim thương nằm bên trái, nhưng vừa lúc tim Hyomin không nằm hoàn toàn ở bên trái mà lại thiên hết về bên phải, giữa lồng ngực cũng là trung gian. Phát súng kia của Hwayoung chỉ cách tim Hyomin 0.05 li. Nếu như nghiêng một chút sẽ lấy mạng cô.

Những thủ hạ kia bất chấp việc đi bắt Hwayoung, vội vàng nhảy xuống biển tìm Hyomin. Mặc dù phát súng trên ngực không trúng điểm yếu, nhưng Hyomin vẫn bị thương rất nặng. Bởi vì mất máu quá nhiều, lại rơi xuống biển, khi mò được cô lên, cả người cũng chỉ còn lại một hơi thở thoi thóp.

Mấy tên thủ hạ hốt hoảng ôm cô đến chiếc xe đậu dưới táng cây ngay dưới chân núi, dùng mọi biện pháp cầm máu đơn giản cho cô, nhưng căn bản cũng không có hiệu quả gì. Nhìn thấy máu trên người cô theo ghế ngồi chảy xuống dưới đất, mà nơi này cách bệnh viện gần nhất cũng phải mấy phút, những người kia tiếp đó đầu đổ đầy mồ hôi gấp gáp thiếu chút nữa là khóc lên.

Thật vất vả mới đưa được Hyomin đến bệnh viện, khi đó cô cơ hồ cũng không còn hô hấp. Ở trong phòng cấp cứu ngây người suốt mười mấy tiếng, mới cứu lại được. Thân thể và xương cốt Hyomin quá kém, vết thương do đạn bắn cùng với vết dao đâm lại rơi vào trong nước lạnh, hơn nữa cũng vì chuyện của Jiyeon khiến thân thể mệt mỏi quá độ, tích tụ thành bệnh. Sốt cao thường xuyên không giảm, vết thương cũ cùng vết thương mới thi nhau tái phát, cuối cùng phải nằm trong bệnh viện hơn một tháng mới hoàn toàn khôi phục được ý thức, mấy ngày trước mới có thể chống gậy xuống đất mà đi bộ.

Soyeon khi biết được Hwayoung chính là gian tế đã ẩn nấp từ lâu, cũng không nói gì, vội vàng cho thuộc hạ tìm một cái xác ngụy tạo thành Hyomin bởi vì ngâm trong nước quá lâu nên hình dạng cùng mặt mũi cũng không nhìn ra, dùng cái này che dấu tai mắt người ngoài. Nếu Hwayoung muốn giết chết Hyomin thì cô liền tương kế tựu kế thuận thế mà bắt con cá lớn kia.

Còn vì sao Soyeon cũng không đem sự thật Hyomin vẫn chưa chết nói cho Jiyeon biết, cũng là vì cô lo Jiyeon sẽ phong phanh mà tiết lộ. Dù sao Hyomin không chết, chuyện này càng ít người biết càng tốt. Mặc dù Jiyeon
cũng vì Hyomin mà đau lòng đến không muốn sống , như vậy càng dễ bị liên lụy, nhưng Soyeon lại không thể không làm như vậy.

"Jiyeon, cô bị nghi ngờ đánh cắp trái tim của cô gái tên Park Hyomin, hôm nay nhân chứng vật chứng đều ở đây, tòa tuyên án hình phạt của cô như sau. Thứ nhất, vĩnh viễn bồi cạnh người nguyên cáo Park Hyomin, đem cô lấy về làm vợ, cả đời tương thân tương ái chung một chỗ. Thứ hai, phải trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên đời, để cho em yêu chị, cưng chiều chị. Bị cáo Park Jiyeon, cô có nguyện ý tiếp nhận hình phạt này hay không? Nếu như tiếp nhận có thể cùng nguyên cáo rời khỏi đây."

Hyomin nghịch ngợm nói còn không quên nháy mắt với Jiyeon. Nhìn thấy bộ dạng này của cô Jiyeon cảm thấy chất lỏng ướt át từ hốc mắt tuột xuống, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên. Tiểu Min của cô rốt cuộc cũng đã quay về.

"Bị cáo Park Jiyeon nguyện ý tiếp nhận hình phạt của quan tòa đại nhân, nhưng mà ngài mặc lộn đồng phục rồi. Trên tòa án, không có phép mang vớ đen."

"Vậy chị có thích nhìn em mang nó không?"

"Cũng không tệ lắm."

"Vậy thì em phải luôn mang mới được. Đi, chúng ta về nhà."

"Ừ."

Hai người vừa đi vừa nói rất nhiều cảnh vệ nhìn chằm chằm, hai người các cô nắm tay nhau ra khỏi Đệ nhất nữ tử ngục giam, nhưng không ai dám tới ngăn cản. Đứng trước cửa, Jiyeon tham lam hô hấp không khí bên ngoài. Nhìn khuôn mặt Hyomin tràn đầy nụ cười lại lần nữa thất thần. Lúc này một màn quen thuộc như vậy. Mấy tháng trước cô cũng từng tay trong tay với Hyomin mà đứng ở chỗ này.

Khi đó, các cô là hai người.

Bây giờ, lại hợp thành một không thể phân li.

"Chúng ta cứ đi như vậy, còn Kang Tae Min bên kia làm sao đây?"

"Ngô, hắn không phải muốn món hàng kia sao? Em cho hắn, có thể mang chị đi."

"Em thật sự đưa cho hắn?" Jiyeon kinh ngạc nhìn Hyomin, cô không tin một người giữ đồ lâu như vậy lại có thể tùy tiện giao cho người khác.

"Jiyeon, so với chị, những thứ kia căn bản không đáng nhắc tới."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà, từ nay về sau, em sẽ không rời chị đi."

"Tiểu Min, chị yêu em."

"Em biết Yeon yêu em. Nhưng chỉ dùng miệng nói là không đủ nga."

"Vậy em muốn như thế nào?"

"Ít nhất cũng phải có một cái hôn yêu yêu a"

Hyomin vừa nói dứt lời ngay sau đó đôi môi cũng nóng lên. Nhìn khuôm mặt phóng đại trước mặt mình, cô có chút mắc cở mà đỏ mặt, chậm rãi nhắm hai mắt lại đáp lại nụ hôn này.

Yeon nhà cô khi nào lại cởi mở như vậy? Đây còn đang ở đường lớn đó!

_______________ENDING_________________

Đáq lý ra là ta đăng chap này từ trưa hôm qua rồi.....mà do xự cố nhỏ nhỏ.....nên tới giờ mới đăng được.....các tỷ mụi thông cảm nha 😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#mdkc