Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây, một tin tức rất nhanh lan truyền toàn bộ đệ nhất nữ tử ngục giam. Đó là buổi sáng hôm qua, một nữ tù của tầng thứ tám bỗng nổ súng tự sát. Sở dĩ có tin như vậy, nghe nói là do một nữ tù nhân đang thể dục trên bãi cỏ, kết quả lại vô tình nhìn thấy một đám người khiêng nữ nhân mà hôm tổng kết đầu tháng hôm qua đã gây sự với Hyomin đi ra ngoài.

Nữ nhân kia mắt trợn tròn, giống như là đang nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng kinh sợ. Trên thái dương còn có một lỗ đỏ tròn là dấu vết của súng đạn, thực rõ ràng là đã lâu, ngay cả miệng vết thương cũng không còn chảy máu. Ai cũng có thể nhận thấy nữ nhân bị đám người kia khiêng ra không còn dấu hiệu của sự sống, nhưng điểm đáng ngờ cũng là ở đó.

Nữ nhân này tại sao vô duyên vô cứ lại nổ súng tự sát? Mà súng của ả từ đâu mà có? Mấy vấn đề này không ai ngốc đến nỗi chạy tới hỏi ngục trưởng hay cảnh vệ. Dù sao ở trong tù thì mọi người đều biết, ngục giam là một cái chảo nhuộm. Dù là loại người nào đều không thể tránh khỏi bị thuốc nhuộm ăn mòn. Có thể hôm nay ngươi còn vui vẻ, ngày mai đã thành một xác chết.

Trên thế giới không thể có bức tường nào kín kẽ không kẽ hở, chuyện này không biết là ai đồn thổi đầu tiên, sau rồi một truyền mười, mười truyền trăm, làm cho toàn bộ ngục giam đều biết tới. Thậm chí còn rơi vào tai cảnh vệ và ngục trưởng. Boram dĩ nhiên cũng nghe được một ít.

Khi nghe được tin này, điều đầu tiên Boram nghĩ đến là Hyomin. Nàng không cho rằng Hyomin giết nữ nhân kia, mà là lo lắng Hyomin sẽ gặp chuyện không may thôi. Dù sao nữ từ nhân kia mới hôm qua gây sự đã chết, nếu là tự sát thì không có gì. Nhưng nếu là bị sát hại, thì hồ li tinh kia có phải là cũng đang gặp nguy hiểm?

Nghĩ đến đây, Boram vội vàng tìm Jieun nói ý nghĩ của nàng, kết quả lại chỉ làm cho đối phương trêu chọc.

"Cậu không phải luôn mồm nói nữ nhân kia là hồ li tinh chuyên giết người sao? Nếu mà thế thì còn ai có thể giết được cô ấy nữa chứ. Cậu suy nghĩ nhiều quá! Boram, mình thật luôn thắc mắc trong đầu cậu chứa cái gì. Rõ ràng bác sĩ Ham thông minh như vậy, cậu cùng chị ấy gần nhau lâu như vậy mà sao không lây được tý thông minh nào thế?"

"Mình... Mình đâu có... Gần bác sĩ Ham a? Cậu đừng nói lung tung!" Boram liền phản bác, nhưng mà càng nói mặt mũi lại càng đỏ, thanh âm cũng ngày càng nhỏ.. Cuối cùng chỉ còn lại tự mãn ngây ngô cười. Nhìn bộ dạng mơ mộng của nàng, Jieun biết người này lại đang nhớ đến Ham Eunjung, bất đắc dĩ thở dài, liền xoay người rời đi. Dù sao mỗi lần Boram nổi máu mê gái thì không phải một hai phút có thể hoàn hồn.

"Boram? Em đang làm gì vậy?" Ngay tại lúc Boram đang ngẩn người trước cửa căn tin, Eunjung cũng đi tới cửa thấy nàng ngơ ngơ ngác ngác, không khỏi nghi hoặc liền hỏi. Ai ngờ đối phương vừa nghe thấy tiếng nàng lại như một con mèo bị ai dẫm phải đuôi, kêu ré lên làm cho Eunjung bị doạ lui về sau mấy bước.

"Bác... Bác sĩ Ham! Em đâu có nghĩ gì đâu! Em không phải đang nhớ chị! A! Không phải, không phải là em không nhớ chị! Là em rất nhớ chị! Nhưng em vừa rồi không phải là... Nhớ chị!" Boram vừa hoàn hồn đã luống cuống giải thích, nhìn bộ dạng nàng bất đắc dĩ không biết phải làm sao. Eunjung chỉ lộ vẻ cười nhìn nàng, hoàn toàn không có ý định mở miệng giúp nàng thoát khỏi quẫn bách.

"Bác sĩ Ham..." Đến cuối cùng, Boram mới phát hiện mình đang độc thoại, còn Eunjung cũng chỉ đứng yên cười vào mũi mình. Điều này làm cho cảm xúc của nàng vừa tăng vọt lên cao đã xìu xuống, quả nhiên mình trước mặt bác sĩ Ham luôn là một đứa con nít. Rõ ràng... Mình cũng có thể chăm sóc che chở bác sĩ Ham mà!

"Ha ha, làm sao mà bỗng nhiên lại xìu xuống vậy? Em đã ăn cơm chưa?" Eunjung xoa xoa đầu Boram nhẹ giọng hỏi.

"Á, Chưa... Chưa ăn." Vừa nhắc đến ăn cơm, Boram liền đỏ mặt. Nàng không thể nói lộ ra mình vì mải mê mơ mộng về Eunjung mới có thể quên ăn cơm.

"Ây, tiểu ngốc nghếch này, chờ một chút, chị đi lấy cơm cho em." Eunjung nói xong liền hướng về ô cửa gọi cơm. Nhưng mà một lát sau Boram lại thấy nàng tay không trở về, trên mặt còn mang theo vài phần tức giận. Boram bình thường không nhìn thấy Eunjung như vậy, cho nên không dám hỏi gì, cũng không dám thắc mắc vì sao nàng lại không gọi cơm cho mình nữa. Chỉ tuỳ ý để cho Eunjung cầm lấy tay nàng kéo đi, hai người rời khỏi căn tin.

"Bác... Bác sĩ Ham? Có chuyện gì sao?" Qua hồi lâu Boram mới sợ sệt đánh tiếng hỏi.

"Boram, hai năm qua, em đều phải ăn những thứ kia sao?" Eunjung mặt không chút thay đổi hỏi lại, trong giọng nói kia phải áp chế tức giận, làm cho đối phương không dám lơ là.

"Vâng... Đúng vậy."

"Ha ha, hoá ra đó chính là thức ăn trong ngục." Tuy rằng sớm đã nghe Jiyeon nói thức ăn trong ngục rất kém, nhưng nghe nói với chính mình nhìn thấy là một sự khác biệt. Hôm nay, Eunjung có chút việc đi qua căn tin, ai ngờ lại nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của người này.

Lại nói, đã qua vài ngày chưa gặp nàng. Vì thế trong lòng tò mò cùng với nhớ mong, Eunjung liền đi vào căn tin. Nghe Boram nói còn chưa ăn cơm định giúp nàng gọi cơm. AI ngờ vừa đi tới cửa bán cơm đã ngửi thấy mùi khó ngửi của thức ăn. Nhìn đống đồ ăn không ra hình thù gì được nấu trong một nồi lớn, còn có bánh màn thầu đã có chút ố vàng, sắc mặt Eunjung nhất thời trầm xuống. Thức ăn như vậy, ngay cả tiêu chuẩn vệ sinh còn chưa đạt, huống chi còn có thể cho người ăn? Quay đầu nhìn thân ảnh Boram gầy gò, trong nháy mắt Eunjung cảm thấy đau lòng. Người này, phải luôn ăn những thứ này mà sống sao? Mình là bác sĩ, sao có thể để cho người của mình mỗi ngày đều ăn những thức ăn kém dinh dưỡng, ngay cả vệ sinh hay sạch sẽ đều chưa xét tới? Vì thế, bác sĩ Ham tức giận dĩ nhiên kéo Boram về văn phòng của mình. Mở ngăn kéo lấy ra bánh quy cùng bánh mỳ đưa cho Boram. Tuy rằng mấy thứ này cũng không nhiều dinh dưỡng, nhưng ít ra là còn có vệ sinh. So với thức ăn ở căn tin đen thui một đống còn tốt hơn bao nhiêu lần!

" Boram, nếu cơm trong căn tin khó ăn như vậy, em cứ tới chỗ chị ăn đôi chút." Nhìn Boram ngồi yên lặng ở sô pha ngoan ngoãn ăn bánh mỳ, Eunjung dặn dò. Trong lời nói cũng đã khôi phục ôn nhu dịu dàng như ngày thường.

"Bác sĩ Ham, cảm ơn chị." Boram nhìn Eunjung cảm ơn. Giờ khắc này Eunjung đã khôi phục bộ dạng như thường ngày, tựa như con người hung dữ bất mãn vừa rồi chưa từng xuất hiện.

Chính là không hiểu tại sao, Boram cho rằng mình rất thích bác sĩ Ham ôn nhu, mà vừa rồi nhìn thấy Eunjung vì mình mà tức giận thì trong lòng lại vô cùng cao hứng. Quả nhiên người này cũng để ý mình chứ? Tuy rằng hôm nọ thổ lộ bị bác sĩ Ham cự tuyệt, nhưng nàng vẫn giống như trước đối tốt với mình, lúc mình buồn đều tới an ủi. Chỉ cần như vậy cũng đủ rồi! Bác sĩ Ham dù không thích mình, mình cũng sẽ mãi mãi thích nàng.

"Phải rồi, Bác sĩ Ham. Mới đây nghe rất nhiều người đang đồn đãi chuyện tù nhân ở tầng thứ tám kia, em..."

"Sao cơ? Em nghe được gì?"

Boram chưa nói xong đã bị Eunjung đánh gãy, ngẩng đầu liền đối diện với người nọ vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm mình, như là mình đang nói đến chuyện gì đó sai lầm.

"Cũng không nghe được gì nhiều... Chỉ là... Chỉ là em lần trước ở bệnh viện gặp phải hồ li tinh kia, không biết cô ấy có thể gặp chuyện gì không? Dù sao cô ấy cũng là người gây sự, nếu những người đó muốn giết cô ấy... Thì..."

"Boram!" Eunjung bỗng đi tới gần Boram, từ trên cao nhìn xuống nàng. Trong mắt hàm chứa ý cảnh cáo, hết sức rõ ràng.

"Trong ngục giam, có vài điều không thể nói lung tung. Chuyện này em không cần biết, càng không cần để ý. Tất cả đều không liên quan đến em. Em hẳn hiểu được, có một số việc em không thể dính vào."

"Bác sĩ Ham... Thực xin lỗi... Em..."

"Được rồi, em về trước đi, chị còn một số việc, về sau em có thể thường xuyên tới đây ăn cơm. Lần sau sẽ không phải ăn tạm bánh quy hay bánh mỳ đâu."

"Vâng, vậy bác sĩ Ham, hẹn gặp lại."

Vốn Boram đang định nói thêm gì đó nhưng nhìn Eunjung như vậy, đành đem lời muốn nói nuốt trở về. Cầm lấy một ít đồ đạc vừa rải rác trên ghế sô pha, liền xoay người rời khỏi. Mà Eunjung nhìn theo nàng lên lầu xong cũng vội vàng đi tới văn phòng của Jiyeon. Có lẽ trong sâu thẳm, người cần mình nhất chính là nàng. Dùng tay gõ cửa, khi nghe thấy người nọ trong phòng có tiếng mời vào khàn khàn, liền khẩn cấp đẩy cửa đi vào. Không đoán được trước, vốn văn phòng ngăn nắp bây giờ đã trở thành đống hỗn độn. Bút máy, văn kiện, chai rượu rỗng, tất cả đều tán loạn trên mặt đất. Mà người kìa nắm ngất ngưởng trên ghế sô pha, trên tay còn một lọ hồng tửu dốc uống.

"Jiyeon... Đừng như vậy." Eunjung ngồi xổm trước mặt Jiyeon, muốn đưa tay tiêu diệt bình rượu của đối phương, nhưng khi nhìn thấy cơ thể nàng run run lại dừng lại.

"Jungie... Jungie... Mình biết là cậu sẽ đến... Cám ơn cậu... Cám ơn cậu." Jiyeon lúc này yếu đuối như một đứa trẻ vô cùng bình thường. Trên thế giới có thể nhìn thấy bộ dạng của nàng như thế này chắc cũng chỉ có một người là Eunjung.

Họ là bằng hữu từ thuở bé lớn lên, lại không có bí mật gì giấu diếm với nhau. Phân tình cảm này thậm chí so với người thân còn sâu đậm hơn.

"Đứa ngốc, nói cám ơn cái gì, trước kia cũng nhiều khó khăn như vậy chẳng phải mình luôn cùng cậu đối mặt đó sao? Ngoan, đừng sợ."

Eunjung đem thân thể run rẩy của Jiyeon ôm vào trong ngực, lấy tay vuốt đầu nàng, cho nàng chậm rãi bình ổn lại tâm tình. Jiyeon trong tâm hồn bất lực yếu đuối khiến người ta phải đau lòng.

"Tiểu Yeon, cô ấy sẽ có chuyện sao?" Cảm giác được Jiyeon đã bình tâm một chút, Eunjung mới hỏi ra vấn đề mà nàng lo lắng. Nhưng những lời này vừa xong, thân thể Jiyeon lại run rẩy so với lúc trước càng lợi hại.

"Mình không biết... Mình không biết cô ấy có xảy ra chuyện gì hay không! Jungie! Chỉ cần nghĩ đến việc cô ấy sẽ chết, mình đã rất sợ hãi!"

"Được rồi, được rồi... Cô ấy không sao, sẽ không chết. Nếu có chuyện, cô ấy bây giờ đã như người kia rồi. Làm sao còn hảo hảo sống ở đây chứ? Cậu đừng lo lắng quá, được không?"

"Ừ... Mình biết... Mình biết. Nhưng, cấp trên có thể sẽ ra lệnh không? Bọn họ..."

"Được rồi, cậu bây giờ đừng nghĩ nhiều nữa. Cứ ở đây hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Dù sao những người đó muốn động thủ cũng phải thông qua cậu. Đêm nay cùng mình về nhà lánh tạm vài ngày, được không?"

"Được.."

Nghe Jiyeon đồng ý, Eunjung mới nhẹ nhõm thở dài một hơi. Lấy tay vỗ nhẹ lưng người trong lòng, phải khi nghe được đối phương thở đều đều mới cẩn thận đem nàng đặt trên sô pha. Nhìn thấy Jiyeon cho dù đã ngủ nhưng vẫn còn nhíu chặt mày, Eunjung đau lòng tìm một chiếc chăn nhỏ đắp lên người nàng, mới chậm rãi rời khỏi phòng. Nhưng mà nàng lại không biết, khi nàng đi rồi, người vốn đang ngủ kia lại mở mắt, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới tầng thứ tám...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#mdkc