Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yeonie mặc váy như vậy ngủ không khó chịu sao? Đem váy cởi ra đi."

Hyomin vừa dứt lời liền khiến cho toàn bộ thân thể của Jiyeon đông cứng lại. Từ tai đến não bộ rồi từ não bộ vào trong lòng, cuối cùng lan toả khắp gương mặt. Không thể nghi ngờ rằng cho dù Jiyeon không soi gương cũng biết gương mặt lúc này tuyệt đối mang một lớp lớn phiến hồng. Lại còn bị ánh mắt nghiền ngẫm của Hyomin nhìn, càng khiến lớp phấn hồng kia tăng thêm.

"Không cần, tôi như vậy ngủ là được rồi." Jiyeon vừa dứt lời Hyomin liền tỏ vẻ không vui, mắt thấy nàng trên giường cọ đi cọ lại chiếm hết cả một giường, Jiyeon nhất thời không biết nói gì, cứ như vậy cương cứng tại chỗ. Lên giường cũng không được, không lên giường cũng không xong.

"Yeonie, vì sao không cởi váy ra? Rõ ràng ngủ như vậy rất khó chịu. Chúng ta đều là nữ nhân, ngủ cùng nhau cũng có gì đâu a. Hơn nữa, em hiện tại bị như vậy nếu có muốn làm gì đó, cũng có thể làm được gì đây?" Hyomin bất đắc dĩ nói, đồng thời dùng tay phải không bị thương chỉ vào cánh tay trái đang băng bó. Bộ dáng kia, muốn vô tội liền như thế vô tội, muốn chân thành liền như thế chân thành.

Nếu không hiểu con người của Hyomin, không chừng liền nghe theo lời nàng mà cởi hết quần áo lên giường a. Đối với sự hiểu biết của cô về nữ nhân này cùng với vô số hành vi không biết chừng mực của nàng ta, Jiyeon như thế nào lại có thể tin tưởng chuyện ma quỷ của nàng? Xã hội bây giờ, ai bảo nữ nhân ngủ cùng nhau sẽ không phát sinh ra chuyện xấu gì?

Sự thật chứng minh, ngủ chung với nữ nhân như Park Hyomin càng nguy hiểm hơn gấp nhiều lần so với ngủ cùng với nam nhân a!

Nhìn thấy Jiyeon bộ dáng vẫn như cũ, Hyomin mân mê đôi môi, giả vờ tạo ra bộ dáng tiểu hài tử không được ăn kẹo. Hai người cứ như thế giằng co, lúc sau nhìn thấy gương mặt có phần mệt mỏi của Hyomin, bệnh mềm lòng của Jiyeon lại bộc phát.

Thật không chịu nỗi, kỳ thật cởi váy ngủ cũng không phải là không thể. Nếu nữ nhân này nửa đêm dám giở trò bậy bạ, ít nhất mình cũng còn có chiếc quần lót. (Nếu có xảy ra chuyện gì thì quần nhỏ có thể "bảo vệ" tiểu Yeon sao ta?😂😂😂)

Nghĩ như thế Jiyeon liền làm theo lời Hyomin. Cô nghiêng thân kéo khoá dây kéo bên hông sườn của chiếc váy tây trang màu đen, sao đó đem váy chậm rãi cởi xuống. Nhìn chiếc váy đen dần dần rơi xuống, Hyomin trợn to mắt nhìn nhất cử nhất động của Jiyeon. Thậm chí không hề chớp mắt một giây nào, giống như nàng sợ bỏ lỡ cơ hội khó thấy này.

Không thể phủ nhận rằng dáng người Jiyeon vô cùng đẹp. Mặc dù quanh năm suốt tháng cô đều mặc tây trang, đem toàn bộ thân thể nghiêm nghị vây quanh, nhưng Hyomin cũng có thể tìm ra những bí mật nhỏ về cô. Giống như là thế này, đôi chân của Jiyeon rất dài, lại còn rất thẳng. Mông cũng thật xinh đẹp, liếc qua cũng rất co dãn, linh hoạt.

Giờ khắc này, nhìn Jiyeon xoay người đem váy ngắn cởi ra lại còn đung đưa chiếc mông xinh đẹp, tuy rằng vẫn mang trên người một chiếc quần lót thuần trắng nhưng cũng khiến cho Hyomin trong lòng tràn đầy dục vọng. Khoảng cách của cả hai không quá một thước, Hyomin biết, chỉ cần nàng vươn tay liền có thể chạm đến chiếc mông mười phần co dãn này của Jiyeon a, thậm chí còn có thể dùng sức xoa bóp (ầy minie đúng là sắc lang a 😁😁)

Sau khi vô số lần đấu tranh tư tưởng, Hyomin cuối cùng vẫn cố gắng ngừng suy nghĩ cũng như hành động. Dù sao làm như vậy chẳng khác gì tên yêu râu xanh, nàng Hyomin muốn sờ Jiyeon thì cần phải hành động bất ngờ như thế sao? Nàng tin tưởng, một ngày nào đó, Jiyeon hiểu ý, cam tâm tình nguyện ở trên giường cho nàng sờ mó*. 

Bên kia, Jiyeon còn rối rắm xấu hổ cư nhiên sẽ không nghĩ đến việc Hyomin lại suy nghĩ đến cảnh tượng đáng khinh như vậy. Jiyeon trong lòng cực lực che dấu cảm giác khẩn trương không ngừng bộc phát, ước chừng so với ngày thường cô phải mất hơn một phút đồng hồ để cởi váy.

Cô đỏ mặt đem chiếc váy ngắn đặt bên cạnh ghế, xoay người lại thấy Hyomin chừa cho cô một khoảng giường lớn chờ cô lên nằm. Thoáng nhìn bộ dáng chờ mong của người nọ, Jiyeon cảm thấy mình giống như công tử tìm vui chốn kỹ viện, còn Hyomin giống như cô nương thanh lâu chờ mình lâm hạnh.

Kỳ thật, Jiyeon suy nghĩ về Hyomin như vậy, thật là oan uổng cho nàng. Tuy rằng có thể ngủ cùng với Jiyeon khiến cho Hyomin thật sự rất hưng phấn, nhưng lại biến cô nàng đang hưng phấn này thành cô nương thanh lâu cũng thật tội cho nàng. Rất nhiều thời điểm, Hyomin là người rất dễ thoả mãn. Cho dù Jiyeon đối với nàng lúc gần lúc xa, thậm chí cả bộ dáng không thèm quan tâm đến nàng, nhưng mỗi lần được Jiyeon thân cận dù chỉ là một chút cũng dễ dàng khiến cho Hyomin vô cùng hạnh phúc.

Đêm nay trăng sáng, tựa hồ đặc biệt sáng ngời, ánh trăng nhè nhè chiếu vào phòng, cho dù không sáng như ánh đèn nhưng cũng có thể đem diện mạo của người xung quanh thấy rõ. Jiyeon xoay người, gương mặt thường ngày không mang nhiều cảm xúc hiện tại lại mang theo vài phần ngượng ngùng ửng hồng. Tay cởi bỏ búi tóc trên đầu, mái tóc liền phân tán rơi xuống như thác nước đang chảy. Áo sơ mi màu trắng theo động tác của cô mà đong đưa, lộ ra cặp đùi chói lọi, giống như vật sáng phát ra trong đêm, dễ dàng nhìn rõ.

Jiyeon như vậy, chỉ thoáng nhìn một cái, liền khiến cho Hyomin không thể li khai tầm mắt. Cơ hồ xuất phát từ bản năng, nàng vươn tay phải ra, làm động tác mời gọi, sau vài giây do dự, Jiyeon cũng cầm tay nàng tiến đến nằm lên giường.

Một người nằm trên giường bệnh thật sự khá rộng lại cũng hết sức cô đơn. Hai người trên một giường tuy rằng hơi chật nhưng lại phá lệ ấm áp.

Vết thương đa phần bên tay trái cùng phía sau lưng, nằm thẳng đối với Hyomin mà nói có phần khó chịu. Vừa rồi vì do tác dụng của thuốc gây tê nên vết thương không làm cho Hyomin quá đau, nhưng hiện tại buổi tối, hiệu quả của thuốc mất đi, liền làm cho nàng có chút gian nan. Jiyeon nằm trên giường mắt thấy Hyomin khẽ cau mày, mồ hôi lạnh chảy ra, tựa hồ mang bộ dáng khó chịu, cơ hồ cũng khiến cho lòng cô căng thẳng theo.

"Trên người bị đau sao?" Jiyeon chống tay nhẹ nhàng hỏi, đồng thời vươn tay thay Hyomin lau khô mồ hôi trên trán.

"Ân..." Hyomin lúc này cơ hồ không mang nhiều khí lực trả lời, kỳ thật nếu như vết thương của Hyomin đổi cho người khác, thì họ sớm đã không có khí lực nói chuyện, nên cũng thật khó khăn cho nàng vừa rồi còn có thể nói nhiều như vậy với Jiyeon.

"Như vậy có bớt chút nào không?"

Jiyeon vươn tay đem thân thể Hyomin ôm vào trong lòng, cô cảm giác thấy bả vai gầy yếu kia khi cô ôm lấy nhẹ nhàng run lên, Jiyeon có chút nói không nên lời nhìn Hyomin trong lòng mình. Nhìn đến thời điểm nàng như con mèo nhỏ ở trong lòng mình cọ cọ, nhất thời khiến lòng Jiyeon hoà thành một mảng ấm áp.

Nữ nhân này, nếu có thể mãi khả ái như vậy thì thật tốt. Chỉ là không biết nàng như vậy được bao lâu.Về chuyện của nữ nhân váy đỏ kia, Jiyeon cũng không ý định hỏi Hyomin, cũng giống như việc cô không hỏi Hyomin về người tên Soyeon kia. Cho đến lúc này, Jiyeon biết quan hệ giữa cô và Hyomin căn bản không thể quay trở lại mối quan hệ đơn thuần như ban đầu. Các nàng nằm chung giường, các nàng ôm nhau cùng một chỗ, đi vào giấc ngủ.

Lúc nhìn thấy nàng bị thương liền khiến cô đau lòng, vào thời điểm nàng thiếu chút nữa phải chết liền không để ý đến an nguy của mình mà đi cứu nàng. Chung quy mà nói, mối quan hệ hiện tại giữa Jiyeon và Hyomin chỉ có hai chữ, ái muội. Giả dụ như Hyomin tái làm như thế nào đi nữa, Jiyeon cũng không muốn phá vỡ mối quan hệ ái muội này. Vì cô biết, sau khi phá vỡ đi, cô cùng Hyomin có lẽ sẽ không còn giống như hiện tại nữa.

Không nói đến vấn đề thân phận địa vị giữa các nàng, chỉ cần nói về bối cảnh của Hyomin cũng có thể làm cô không thể gánh vác nổi. Jiyeon năm nay đã 27 tuổi, sớm đã không còn là nữ sinh ngây thơ, cô còn ở ngục giam làm việc suốt năm năm, cô gặp không ít người hung ác, cũng như những kẻ sống liều lĩnh, đánh mất đi tình cảm. Cho dù trong lòng không thể phủ nhận việc cô thích Hyomin, nhưng tuyệt đối không cho phép mình có bước đi sai lầm.

Cô còn có cha mẹ, còn có bằng hữu, còn có nguyên tắc sống của cô. Nếu cùng nữ nhân vừa có quá nhiều mối quan hệ với hắc đạo vừa có tính cách khó đoán như Hyomin cùng ở chung một chỗ, phủ bỏ hết thảy vì người này, trước không nói Eunjung không chấp nhận, mẹ cô lại càng không thể đồng ý. Mà Jiyeon cũng không có dũng khí để làm như vậy.

"Yeonie...chị thật tốt." Hyomin ở trong lòng Jiyeon nhẹ giọng nói, đồng thời khoát tay ra sau lưng Jiyeon, gắt gao ôm cô. Nàng không biết, trong lòng Jiyeon lúc này đã đem mọi suy nghĩ vứt bỏ đi hoàn toàn, chỉ muốn giữ lấy hạnh phúc nhỏ bé ngắn ngủi này.

"Ân, mau ngủ đi." Jiyeon vuốt đầu Hyomin vỗ dành. Không biết từ khí nào, cô càng lúc càng thích sờ đầu Hyomin. Cô cảm thấy nữ nhân này kỳ thật cũng không giống như bề ngoài thoạt nhìn kiên cường như vậy, có chút thời điểm, cũng là một hài tử cần có người đau lòng cần được người bảo hộ mà thôi. Mà chính mình có thể cho nàng cũng chỉ có bao nhiêu đó.

"Jiyeon...Em thích chị." Qua hồi lâu, âm thanh từ người trong lòng phát ra. Chỉ là so với âm thanh vừa rồi cơ hồ cực kì nhỏ. Jiyeon bán tỉnh bán mộng không thể nghe rõ, chỉ biết Hyomin đang nói gì đó. Câu hồi đáp cũng chỉ là một mảnh im lặng. Hai người cứ như vậy ôm nhau ngủ, thẳng giấc đến hừng đông. Nếu không phải Eunjung đánh thức cả hai để thay thuốc cho Hyomin, có lẽ các nàng vẫn cứ như vậy ngủ.

"Ngô..." Thời điểm đang ngủ bị người khác đánh thức tự nhiên sẽ không thoải mái. Jiyeon xoa mắt ngồi dậy, muốn nhìn xem ai đánh thức mình. Ngẩng đầu lên nhìn, Jiyeon thấy Eunjung sắc mặt không tốt trương cứng cùng y tá đứng một bên dùng ánh mắt kinh ngạc nghi hoặc nhìn. Tuy rằng Jiyeon là tổng giám ngục trưởng của Đệ nhất nữ tử ngục giam. Không một ai dám động đến, nhưng đối với những lời đồn đại so với con người càng mang nhiều uy hiếp hơn. Rất lâu, có lời đồn rằng Jiyeon cùng Hyomin có quan hệ không bình thường, cũng vì không có chứng cớ nên lời đồn đại vừa bộc phát lên rồi tự biến mất. Nay, nhìn thấy Jiyeon cùng Hyomin ngủ cùng nhau, lại là tư thế ôm nhau ngủ như vậy, sợ rằng cho dù là ai cũng sẽ hiểu lầm.

Jiyeon có chút xấu hổ ho khan một tiếng, sau đó lấy chiếc váy ngắn bên ghế dựa mặc vào. Cho dù phát ra động tĩnh như thế vẫn không đánh thức được Hyomin. Không muốn gây thêm phiền toái cho bác sĩ, Jiyeon nhẹ nhàng vỗ vai Hyomin, đánh thức nàng. Ai biết được người nọ vừa mở mắt, nhìn thấy Jiyeon liền lộ ra vẻ mặt tươi cười, ngẩng đầu nhấc thân hôn lên đôi môi của Jiyeon.

"Yeonie, sớm! Đây là nụ hôn chào buổi sáng nga!" Khay trên tay của vị y tá rơi xuống đất, Eunjung mặt biến dạng, da thịt của Jiyeon trong nháy mắt biến thành màu đỏ cà chua. Trong phòng, ba người nọ phản ứng khác nhau, chỉ có mỗi Hyomin tên đầu sỏ này vẫn mang vẻ mặt mờ mịt nhìn Jiyeon. Hyomin, cô thật sự là cố ý đi!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
#8YearsWithT_ARA

Nhớ vote Billboard nhoa 😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#mdkc