Chap 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm sao vậy? Ai làm cho Sonie nhà chúng ta tức giận thành ra như vậy? Không phải là Park đại ca anh đó chứ?"

Qri nằm trên sofa híp mắt lại đánh giá Yoochun. Rõ ràng trên mặt, khắp cơ thể đều lộ ra vẻ vô hại tươi cười, nhưng mâu gian lại tản mát ra bất mãn cùng một chút sát ý, khiến cho thân thể người khác không khỏi phát run.

"Ha ha... Nói như vậy Qri cô hiểu lầm tôi rồi. Sáng hôm nay, tôi đã bị Soyeon gọi vào, đến bây giờ còn không biết rõ chuyện gì xảy ra nữa là"

Cho dù trong lòng có nhiều bất mãn ra sao nhưng ngữ khí nói chuyện của Yoochun vẫn theo khuôn phép, thậm chí có thể dùng hai chữ khúm núm để hình dung. Đám thuộc hạ đứng phía sau nhìn thấy bộ dáng của hắn cũng không tỏ ra nghi hoặc hay khó hiểu nào, tựa hồ cảnh tượng như vậy sớm đã tập mãi thành thói quen.

Park gia làm việc, đa số mọi người đều biết, người đứng đầu tại Park gia hiện giờ không phải là Park Donghyun, cũng không phải là trưởng tử Yoochun, mà là Park Soyeon. Tuy rằng thân là nữ nhân nhưng có rất nhiều nam nhân đều không có mưu mẹo cùng quyết đoán như cô.

Tuy rằng ngay từ đầu, cô chỉ là một Park gia đại tiểu thư không có tiếng tăm gì. Danh tiếng thậm chí còn không vang dội bằng muội muội Park Hyomin. Nhưng hai năm trước, đương gia tiền nhiệm Park Hyomin vào tù, đang lúc ngoại giới đều đoán Park Donghyun sẽ tự thân quay lại giang hồ, hoặc để Park Yoochun nhận chức, lúc này cái tên Park Soyeon lại bỗng nhiên nhảy vào mắt mọi người, trở thành cái tên hoàn toàn xứng đáng.

Tất cả mọi người đều nghĩ Park gia không có người nối nghiệp, Park Donghyun mắt mờ mới chọn Park Soyeon vị tiểu thư không được biết đến làm đương gia. Nhưng sự thật chứng minh, trừ bỏ Park Soyeon không có người nào so với cô thích hợp với vị trí này, cũng không có ai so với cô thích hợp sinh tồn trong hắc đạo như vậy.

Trong vòng một tháng, Soyeon liền đem nhược điểm của Yoochun cho cảnh sát xử lý không sót một mảnh, vừa trấn an lưu giữ những người làm việc cho Park gia lâu năm, song song đó thần không biết quỷ không hay đem toàn bộ nanh vuốt của Yoochun cùng các đảng phái tiêu diệt không còn một mảnh. Rất nhiều người thậm chí ngay cả thở dài cũng chưa phát ra thì Soyeon đã vững vàng ngồi trên sản nghiệp của Park Gia. Khi đó cô chỉ mới 28 tuổi.

Hiệu xuất làm việc nhanh như chóp như thế khiến cho Soyeon trở thành tiêu điểm mới được chú ý trong hắc bạch lưỡng đạo. Khi bọn họ bắt đầu để ý tới nữ nhân không đơn giản này, bắt đầu đi điều tra cô thì cũng đã quá muộn. Mặc kệ là thám tử tư tìm manh mối tốt cỡ nào, hay hỏi tin tức từ những người quen biết Soyeon, cũng đều không thể tra ra được chuyện làm nữ nhân này sợ nhất cũng như nhược điểm của cô.

Thật giống như cô căn bản không có gì cả, hoàn toàn là một người có quá khứ trống rỗng.

Càng về sau, tác phong làm việc của Soyeon càng ngày càng tạo nên một phong cách riêng, rất nhiều người dần dần biết đến một ít thói quen làm việc của nữ nhân này. Cô không thích nói chuyện, lộ ra một biểu tình cũng không có. Cho dù là tham dự cuộc hợp hắc đạo cũng chỉ phát biểu rất kiệm lời. Nuôi dưỡng một mái tóc đen không hề tân trang, chỉ cách hông mấy li, cũng chưa từng thay đổi. Xuất hiện trong một đám người, vĩnh viễn chỉ mặc một bộ quần áo màu đen, từ trường xung quanh khiến cho người khác cảm thấy áp bách cùng sợ hãi.

Trừ bỏ thực lực có sẵn trong cô, bối cảnh đằng sau Soyeon cũng có chút thâm hậu. Vốn Park gia có thế lực trong hắc đạo rất lớn, liền đủ để mọi người không dám sinh ra ý tưởng động chạm đến Park gia. Mà cố tình, Park Soyeon này lại còn thông đồng cùng Lee Qri. Thử hỏi người nào là đương kim quyền lực trong giới thượng lưu, người có nhiều quyền thế nhất, cha Lee Qri nhận mình đứng thứ hai, thì ai dám nhận đứng thứ nhất đây?

Chỉ sợ Lee Qri đem người khác đánh chết, tìm ai đó thay nàng gánh tội dùm thì người đứng xếp hàng cũng dài ra tới ngoài phố.

Người đứng đầu hắc đạo Park gia Park Soyeon cùng nhị thế tổ Lee Qri hợp tác cùng nhau, hai người này mặc dù không phải là kim đồng ngọc nữ nhưng cũng xứng với hai chữ - tuyệt phối, giống nhau tâm ngoan thủ lạc (2), giống nhau vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào. Cả hai cùng ra cùng vào tại biệt thư xa hoa, chuyện tình được đưa lên báo chí. Các nàng cũng liền thuận theo tự nhiên đối với ngoài giới tuyên bố quan hệ đồng tính của các nàng, cùng nhau ra quỹ (3).

(2): lòng dạ độc ác

(3): come out, công khai

Có thể nói, Soyeon cùng Qri hiện giờ hoàn toàn là từ hai người biến thành một. Chỉ cần chọc phải một người, người còn lại tuyệt đối sẽ ra tay hỗ trợ, tận hết sức lực hợp lại, không một chút lưu tình khiến ngươi phải chết!

----

"Ha ha, không phải Park đại ca anh chọc Sonie, chẳng lẽ là do tôi làm? Rõ ràng đêm qua chị ấy còn rất tốt, kết quả sáng nay anh vừa đến đây, Sonie liền biến thành bộ dáng như vậy. Anh cũng biết là thời điểm tâm tình chị ấy không tốt mới đi uống rượu. Buổi sáng uống rượu như thế không tốt cho cơ thể, tôi thật sự cảm thấy đau lòng." Qri nói tới đây, chậm rãi ngẩng đầu. Mái tóc quăn dài màu nâu của nàng tán ra bên vai, hai tròng mắt tuy rằng bị đôi lông mày che khuất nhưng sát ý cũng không chút nào bị che đậy được mà thoát ra ngoài.

"Qri, nghe cô nói vậy, tôi như thế nào vô duyên vô cớ chọc Soyeon tức giận đây? Trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm. Nhất định là...A... Đúng rồi, tôi bỗng nhiên nhớ cha hôm nay tìm tôi có chút việc, Soyeon, Qri, tôi đi trước...Ngô...A!" Yoochun vừa nói đến nửa câu, trên vai bỗng nhiên truyền đến đau nhức giống như sắp lìa ra.

Hắn ôm bả vai quỳ trên mặt đất, nhìn khẩu súng chậm rãi thu hồi vào trong người Soyeon, ánh mắt bởi vì phẫn nộ mà trở nên đỏ bừng.

"Park Soyeon! Cô đừng có quá phận! Đừng tưởng cha yêu thương cô là cô có thể muốn làm gì thì làm! Tôi chung quy cũng là ca ca của cô! Cô cho là cô nếu vô duyên vô cớ giết chết tôi, cha sẽ không trách cứ cô sao!?"

Yoochun lúc này không còn e ngại cùng Soyeon xé rách da mặt, một súng vừa rồi đã đánh nát nguỵ trang hiền lành vừa rồi của hắn. Nếu đối phương đã muốn cho mình ăn súng, hắn cũng không tất yếu phải cố kỵ lão già Park Donghyun nữa! Yoochun hướng ánh mắt đến thủ hạ phía sau, liền thấy bọn họ đều lấy súng lục nhắm ngay vào Soyeon. Trong lúc nhất thời, không khí trở nên hổn loạn, cuộc chiến sống còn hết sức căng thẳng.

"Ha ha, xem ra tôi đã đoán đúng, quả nhiên Park đại ca chọc Sonie, hơn nữa, còn chọc giận không nhẹ. Anh đang định làm gì đây? Park đại ca, sẽ không muốn đem tôi cùng Sonie giết chết đó chứ?" Cho dù đối mặt với hơn mười họng súng tối đen như mực kia, Soyeon cùng Qri cũng không biểu hiện một chút kích động nào.

Không nhanh không chậm cầm chai rượu Vodka rót vào trong ly, rồi chậm rãi đưa vào miệng, Qri nghiêng đầu nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Soyeon, xem ra đối với người này nàng quả thật tối hiểu biết. Thực hiển nhiên đối phương đã động đến lửa giận, mà đứa ngu ngốc không tự biết đi chọc đến ác ma, lại còn mưu toan chơi đùa trước miệng cọp, loại trò chơi này, không xem thì thật đúng có lỗi với bản thân mình.

"Qri, đây là chuyện của tôi cùng cô ấy, không hy vọng cô nhúng tay vào. Park Soyeon, tôi không biết cô vì cái gì làm như vậy, hiện giờ cô đã là đương gia của Park gia rồi, chẳng lẽ cô còn không thoả mãn sao? Nhất định phải loại bỏ tôi mới bằng lòng bỏ qua sao!?" Yoochun nghiến răng nghiến lợi hỏi, nếu như có thể lựa chọn sinh ra lần nữa, hắn nhất dịnh không chọn vào Park gia.

Bề ngoài ngăn nắp lượng lệ, cuộc sống xa xỉ thối nát, đối với người ngoài mà nói, có lẽ bọn họ đang ở trên thiên đường. Chỉ khi chân chính trải qua, mới biết trong đó đáng sợ thế nào. Park Donghyun chưa bao giờ yêu bất kỳ kẻ nào, duy nhất để ý tới chỉ có mỗi umma của Soyeon. Nữ nhân kia rõ ràng bị bệnh tim lại không sợ chết vì Park Donghyun hạ sinh ra một đứa nhỏ, cũng bởi vì nàng cố chấp mới có thể hạ sinh ra Soyeon, sau đó bệnh tim phát tác mà chết.

Tuy rằng nàng mất đi nhưng để lại cho Soyeon một cuộc sống vô ưu vô lo. Park Donghyun cư nhiên sửa đổi tính thô bạo, đối với nữ nhi mới sinh yêu thương thật nhiều. Mỗi tuần đều để cho bác sĩ tư nhân kiểm tra sức khoẻ cho cô, thời điểm cô ba tuổi, thành lập một kế hoạch vô cùng vô nhân tính.

Vì bảo vệ an toàn cho Soyeon, Park Donghyun bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trên cả nước những đứa nhỏ có chỉ số thông minh cao hơn bạn cùng lứa. Sau khi tìm được, mặc kệ cha mẹ chúng có đồng ý hay không, chỉ lưu lại tiền tuyệt bút cho bọn họ, liền cướp đi đứa nhỏ. Mục đích Park Donghyun làm như vậy là muốn huấn luyện mười bảo tiêu trung thành, tận tâm vì Soyeon vô điều kiện mà chết.

Trước khi tham gia huấn luyện bọn trẻ, chỉ có mỗi Yoochun, sau này có thêm Hyomin. Có thể nói, Park Donghyun là một người rất nhẫn tâm, hắn có thể vì dục vọng cá nhân của bản thân mình mà hy sinh vô số hạnh phúc mỹ mãn gia đình của kẻ khác, nhưng theo một phương diện khác hắn lại là một người cha tốt.

Những năm gần đây, Soyeon càng ngày càng lớn, bảo tiêu bên người cô cũng càng ngày càng ít. Đến bây giờ chỉ còn lại một nam một nữ giấu trong bóng tối, còn có Yoochun cùng Hyomin tổng cộng là bốn người. Nếu nói ý nghĩa tồn tại khác của các bảo tiêu này là gì, thì cũng chỉ là chuẩn bị vì Soyeon mà hy sinh. Cấp bậc của Yoochun cùng Hyomin hiển nhiên là cao hơn một ít.

Dù sao hai người bọn họ cũng là thân sinh cốt nhục của Park Donghyun. Cho dù không muốn để ý, Park Donghyun cũng hy vọng bọn họ có thể sống sót. Mà Yoochun đang lợi dụng điểm ấy mới dám uy hiếp Soyeon như vậy.

"Anh cho là tôi không dám giết anh?"

Hồi lâu sau, Soyeon không nói chuyện mới chậm rãi mở miệng. Tiếng nói của cô tựa như thường ngày khàn khàn như vậy, chính là bên trong mang theo vài phần cực kỳ lãnh khốc.

"Park Soyeon, tôi nghĩ cô còn không rõ tình huống hiện giờ sao? Hiện giờ không phải là vấn đề cô dám giết ta hay là không, mà là vấn đề ta muốn tha cho cô hay là không!"

"Anh cho là tôi không dám giết anh?"

Soyeon không trả lời mà hỏi ngược lại, vẫn hỏi câu hỏi vừa rồi. Chính là lúc này, cô không hề cúi đầu mà còn nâng cao thêm, dùng đôi mắt đẹp nâu đậm nhìn chằm chằm Yoochun. Rõ ràng, trong đó không chứa bất kỳ tình cảm nào, làm cho Yoochun nhịn không được muốn tìm chỗ che dấu, né tránh loại ánh nhìn chăm chú này.

Ý nghĩ uất ức như vậy làm cho sắc mặt Yoochun trắng nhợt. Hắn trong lòng không ngừng nói mình không thể hốt hoảng tay chân, tình huống đang có lợi cho hắn, nhưng càng nghĩ như vậy, cơ thể lại càng không tự chủ được mà run lên khi thấy Soyeon càng ngày càng tiếp cận.

Giày cao gót màu đen dẫm nát nền đá cẩm thạch, phát ra "đát đát" tiếng vang thanh thuý, Soyeon cứ như vậy bước đến tiếp cận Yoochun cùng thuộc hạ của hắn. Mái tóc đen một bên mặt của cô theo động tác bước đi mà qua lại đung đưa, quần áo tây trang màu đen tản mát ra khí chất, lại không mất đi mị lực đặc hữu của nữ nhân.

Đứng trước mặt Yoochun, Soyeon từ trên cao nhìn xuống hắn. Cảm giác áp bách vô hình như mở ra thật lớn, áp bức người không thể thở nổi. Đám thuộc hạ hai tay sớm đã run rẩy không chịu nổi, cơ hồ chuẩn bị ném súng đi quỳ rạp trên mặt đất.

"Anh cho là tôi không dám giết anh?"

Âm thanh Soyeon từ phía trên truyền xuống, cảm thấy họng súng cứng rắn kia đang ở trên đỉnh đầu của mình, mồ hôi lạnh sớm đã đem áo sơ mi thấm ướt.

"Soyeon, cô muốn giết tôi, tôi không lời nào để nói. Tôi chỉ không biết tôi đã làm ra chuyện gì mà khiến cô tự mình động thủ giết tôi."

Yoochun chưa từ bỏ ý định hỏi, hắn thật không biết mình như thế nào lại trêu chọc nữ nhân này.

"Yoochun, tôi nghĩ anh không cần để tôi nhắc nhở anh rằng người nào anh có thể động, người nào anh không thể động. Hyomin còn không tất yếu phải loại bỏ. Cho dù muốn giết em ấy, cũng nên tự tôi động thủ. Hôm nay, tôi có thể không giết anh. Nếu lần sau anh vẫn tái phạm sai lầm, cũng đừng trách tôi không nói tình cảm. Anh hẳn là biết Park gia không hề thiếu những người giống như anh."

"Park Soyeon! Cô!"

"Lão đại! Đi thôi! Đi thôi!"

Yoochun mở miệng thở dốc, tựa hồ còn muốn nói gì đó, vài giây tiếp theo, thuộc hạ của hắn đã đem hắn nâng dạy, đi ra ngoài. Nhìn bọn họ như chó bị rơi xuống nước vội chạy trốn, Qri ôm bụng ngồi trên sofa cười, chỉ thiếu chút nữa không lấy mấy ảnh chụp lại bộ dáng của Yoochun.

"Em còn nghĩ loại người nào lại chọc Park gia đại tiểu thư của chúng ta. Nguyên lai cũng là muội muội của chị? Như thế nào? Em ấy ra tù rồi? Sau đó bị Yoochun đuổi giết? Chậc Chậc...Thật sự là cẩu huyết. Bất quá càng thêm cẩu huyết, hẳn là Park gia đại tiểu thư của chúng ta đau lòng vì muội muội mình không phải sao?"

Soyeon vừa ngồi lại sofa, Qri liền xoay người lần nữa ngồi vào trên đùi của cô, hơi hơi trêu chọc nói.

Lời nói của nàng vừa dứt, một vật thể lạnh léo chỉa thẳng vào ngực nàng. Qri biết, đây chính là cây súng không bao giờ rời khỏi người Soyeon - Hắc Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#mdkc