Chap 98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước nhanh trên hành lang, Jimim một bên liên tục cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, một bên ôm hộp cơm mới mua được từ dưới lầu. Có lẽ là tốc độ quá nhanh, trong lòng lại không được bình tĩnh, đang lo lắng tới tốc độ con rùa của mình sẽ khiến cho người khác không kịp ăn cơm, nhưng vì cứ đi một đường thẳng tắp nên cũng đã đụng phải đồng nghiệp trước mặt.

"A! Xin lỗi! Xin lỗi!" Jimin hốt hoảng mở miệng xin lỗi, nhưng tầm mắt vẫn dán vào hộp cơm đang ôm trong ngực mình, thậm chí cả ánh mắt cô cũng không hề nhấc lên nhìn đồng nghiệp mình một cái, hoàn toàn đối với hộp cơm còn hơn cả đồng nghiệp. Qua mấy giây cũng phát hiện đối phương cũng không nói lời nào, Jimin cũng không đợi nữa mà chạy về phía trước. Tốc độ không thua gì lúc nãy.

Jimin, giới tính nữ, năm nay 23 tuổi, là một sinh viên vừa tốt nghiệp. Bất kể là gương mặt hay tính tình, đều mang nét của một người trẻ tuổi tinh thần năng nổ. Bởi vì trong nhà có chút tiền, mà cũng có người quen biết, nên cũng không cần phải đi tranh dành tuyển chọn nhân tài, liều mạng để dành được một phần lương không có chút gì là cao, cũng không phải nghề thích hợp. (Người này ta đặt bừa thôi hk f là jimin trong nhóm gì đó đâu nha)

Cô làm việc trong công ty này là một trong hai công ty lớn nhất X thị, Park thị. Nói đến Park thị, chỉ cần một người bình thường cũng không ai dám đụng đến. Không chỉ bởi vì tiền bạc của họ nhiều như biển, cũng không phải vì sau lưng có thế lực của hắc bang. Mới đầu lúc Jimin muốn đi Park thị làm việc, cha mẹ của cô đã kiên quyết phản đối, rất sợ đứa nhỏ này chỉ vì chút tiền lương mà khiến cho tiền đồ bị cuốn vào trong vòng nguy hiểm.

Cho dù là cha mẹ khuyên ngăn nhưng Jimin căn bản cũng không chịu nghe. Toàn bộ sự chú ý của cô lúc đó chỉ ngưng lại trên tiêu đề đầu tờ báo. Chỉ thấy phía trên dùng chữ màu đỏ sẫm viết to rõ ràng: "Park thị lại đổi máu, tổng tài tiền nhiệm Park Hyomin ra ngục cùng với chị mình Park Soyeon đoạt vị, mới cũ thái nữ tử! Cuối cùng ai chết vào tay ai?"

Tin tức liên quan đến Park thị, trước kia Jimin cũng đã có nghe qua, chẳng qua lúc đó chỉ xem thì liền quên ngay, cũng không có tâm tư để ý như bây giờ. Cô nghiêm túc nhìn hình ảnh trên tờ báo, là một cô gái mặc bộ âu phục màu đen bó sát người, bên trong còn phối với áo sơ mi trắng. Mặc dù trong hình chụp cô gái đã đeo một cái kính đen khá to che hết cả nửa khuôn mặt, nhưng cũng vẫn để lộ ra cái cằm cùng cái trán nếu cô ấy tháo kính xuống nhất định dung nhan cũng không hề tệ.

Còn cô gái đứng giữa có mái tóc dài màu đen, từ trong hình cũng có thể nhìn ra được cô khá cao nhưng cũng rất gầy. Dưới chân là đôi giày cao gót màu đen bày ra mị lực của một cô gái trưởng thành, nhưng mà cả người đều mặc tây trang màu đen nhìn ra cũng thêm mấy phần soái khí. Bất kể lúc nào, cô gái này trên mặt cũng không có chút biểu cảm khiến cho khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ. Cho dù ký giả tòa soạn không ngừng tranh nhau chụp ảnh, mỗi một tấm hình phát ra, cũng không hề tìm được bất kì tỳ vết nào. 

Jimin từng nhớ một câu nói như vậy, người đẹp chân chính, thì bất cứ lúc nào chụp hình, cũng sẽ không để cho người ta cảm thấy xấu xí.

Từ những dòng chữ tin tức in màu đen trên báo, Jimin cũng biết cô gái này là nhân vật chính, chính là Park Hyomin vừa mới ra tù. Nói đến tù ngục, ấn tượng đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là âm u, đen tối, kinh khủng, điều kiện cực kì kém, cô cũng không thể tưởng tượng được một gái nhìn nhu nhược như Hyomin lại phải chịu đựng ở trong ngục ngây người đến hai năm. Cũng có lẽ, đây chính là nguyên nhân mà cô ấy trở nên gầy yếu như vậy.

Cuối cùng, Jimin đã phải dùng đủ các loại lý do, mượn cớ đủ kiểu, còn thiếu chút nữa là dùng tới cái trò một khóc, hai làm loạn, ba treo cổ để thuyết phục cha mẹ cho cô đi Park thị làm việc. Mặc dù trước đây cô luôn nghĩ đến công ty nào cũng được, nhưng nhìn đến tờ báo ngày hôm nay thì tâm tư cũng đã bay đến Park thị rồi. Ngay cả chính cô cũng không nghĩ ra được, từ trước đến giờ mọi việc như thế nào cô cũng đồng ý, nhưng cũng không biết tại sao lần này lại giữ vững lập trường duy nhất này.

Cũng có thể đến Park thị, là có thể tận mắt nhìn thấy chân chính tướng mạo của cô gái kia thì phải?

Ngẩn người một lát cũng đã phục hồi lại tinh thần, Jimin mới phát hiện mình đã đi đến cửa phòng làm việc Tổng Giám Đốc. Chính cô gõ cửa thật lâu cũng không thấy người bên trong có phản ứng, trong lòng dâng lên chút sợ hãi, liền đưa tay đẩy cửa bên ngoài đi vào. Nhất thời mùi thuốc lá cùng mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi khiến cô cảm thấy khó chịu.

Bịt mũi đi vào trong được mấy bước, đã thấy dáng người kia gã nằm trên đất đập vào trong mắt. Jimin không khỏi nhíu chặt chân mày, vội để hộp cơm lại trên bàn chạy tới. "Park giám đốc, chị sao vậy? Park giám đốc?" Cô ngồi xuống đỡ Hyomin dậy để cô ấy có thể tựa vào ngực mình, đồng thời đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai của cô ấy. Gò má đối phương cũng đã tái nhợt tiều tụy gầy nhỏ, đến cả lúc ngủ chân mày cũng chỉ nhíu chặt lại không hề giãn ra.

Nhìn Hyomin như vậy khiến cho lòng Jimin mơ hồ hiện lên đau thương, chua xót dị thường, nhưng lại không thể tìm chỗ để nói ra được.

Thân là thư ký Tổng giám đốc, mặc dù mới đến Park thị công tác còn chưa tới một tháng, nhưng chính mắt nhìn thấy cảnh tượng như thế này cũng không dưới mười lần. Jimin không hiểu được tại sao Hyomin lại thích ở trong phòng hút thuốc lá, còn để bản thân uống đến say mèm. Còn mỗi lần cô ấy ngủ quên luôn miệng kêu cái tên Jiyeon, cho dù cô có ngu đi nữa, thì cũng có thể đoán được chủ nhân của cái tên này chính là nguyên nhân đã khiến cho Hyomin trở nên như vậy.

Jimin cũng không ngờ người thân trong nhà lại lợi hại như vậy, có thể đưa một sinh viên vừa mới tốt nghiệp như mình trực tiếp trở thành thư ký của Tổng Giám Đốc. Tiền chỉ là thứ yếu, chẳng qua là cô chỉ thấy cao hứng khi có thể gặp được hình dáng chân chính của Hyomin mà thôi, hơn nữa còn có thể thường xuyên nhìn thấy. 

Lần đầu tiên trong lòng nhìn thấy người này, thì Jimin bị cái vẻ đẹp này khiến cho cổ họng không nói nên lời. Từ nhỏ cho đến giờ cô cũng chưa từng gặp được cô gái nào xinh đẹp giống như Hyomin, đúng là so với minh tinh còn hơn cả minh tinh. Nhìn đối phương lộ ra nụ cười yếu ớt, sau đó đi lách qua bên cạnh mình. Cô cũng chỉ có thể nhìn thấy trước mắt là vô số mũi tên màu hồng đang bay đến, một lát liền khiến cho cả người cô như bị chọc thủng.

Sau khi vào đây làm việc, Jimin cũng dần dần hiểu được Hyomin có lẽ cũng không giống như cái hình mà ngày đó cô đã thấy trên báo, lạnh lùng như núi băng, nhưng ngược lại, cô thường xuyên cười. Luôn cười với cô, bất kỳ người nào cũng chỉ cười. Mới lúc đầu, Jimin còn cảm thấy Hyomin cười rất đẹp, nhưng mà càng về sau cô cũng không thích Hyomin cười như vậy nữa.

Chỉ vì mỗi lần nhìn thấy cô gái này cười, thì lập tức trong ánh mắt lại dâng lên tịch mịch cùng tuyệt vọng rất rõ ràng.

Jimin cũng cảm nhận được Hyomin không có hứng, mỗi lần cô vào phòng làm việc tìm cô ấy, thì chỉ thấy đối phương lại cầm di động mà ngẩn người, còn không thì đứng bên cửa kính nhìn ra xa xăm nơi nào đó.

Trong ánh mắt luôn mang nỗi nhớ chờ mong, khiến cho ai thấy cũng phải đau lòng. Jimin rất muốn biết thật ra thì ai đã khiến cho cô gái này phải khổ sở như vậy, thậm chí hận không thể tìm ra được người kia mà đánh cho hắn một trận.

Cố gắng dùng hết sức mới có thể đỡ được Hyomin lên sofa. Có lẽ cũng vì động tác quá mạnh, khiến cho mấy cái cúc áo trước ngực đối phương cũng bị bung ra hết. Trong lơ đãng lại lướt qua nhìn thấy bên dưới cổ áo đúng là một khung cảnh tuyệt đẹp đang bại lộ dưới ánh mặt trời và trong mắt cô.

Áo nịt ngực màu tím đậm cùng đường viền hoa văn, khiến cho làn da Hyomin trở nên trắng nõn hơn. Bên trong chính là cái rãnh sâu để nhô lên hai khỏa tròn trịa mềm mại, trong nháy mắt khiến cho Jimin đỏ mặt, đứng ngẩn tại chỗ không biết làm gì. Mà người này lại vô cùng hấp dẫn, đến cả hai cái đó cũng vượt trội cùng vùng xương xanh quai không ai bằng. Hai bên vai của Hyomin cũng khá gầy nhỏ làm triển lộ hai ngọn núi no đủ. Chẳng qua nhìn thấy chỉ khiến cho người ta chỉ muốn động dục nằm lên người cô mà thỏa thích cắn gặm hai cái này.

Kinh hoảng mới phát giác chính mình đang ngắm ngía thân thể của cấp trên không rời mắt, Jimin hối hả nghiêng đầu qua, đồng thời che mắt lại. Làm xong mọi động tác này, cô cũng tự nghi ngờ lòng mình. Rõ ràng Hyomin cũng là con gái, chính mình cũng là con gái, tại sao còn phải che mắt đi? Rõ ràng, cô ấy có, thì mình cũng có, hơn cùng là con gái có nhìn thân thể của nhau thì có gì to tát lắm đâu. 

Nghĩ như vậy, cô cũng dứt khoát buông xuống nắm tay, đứng bên cạnh ghế sofa quan sát người kia ngủ. Hyomin lúc nhắm mắt ngủ thì bộ dạng cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, cũng giảm đi mấy phần yêu mị, trở nên giống như một đứa trẻ con thanh thuần đang tức giận. Cứ như vậy, vây xung quanh người cô chỉ toàn là mùi của sữa bột một mùi hương hoàn hảo kết hợp lại một chỗ. Ánh nắng mặt trời hắt lên sống mũi thanh tú của cô, khiến cho người ta nhìn thấy cũng mềm lòng không tự chủ được muốn đem cô ôm vào trong ngực.

"Chị tới a." Trong lúc Jimin đang si mê ngắm nhìn, hai mắt đang nhắm cũng đột nhiên mở ra. Phát giác thấy Hyomin đang nhìn về phía mình, cánh môi hơi nhích lên, tạo nên một độ cong đẹp mắt. Hai mắt cũng không như ngày thường chỉ là hời hợt cùng sầu thương, nhưng lại mang một chút nhàn nhạt ôn nhu, mừng rỡ, còn có... Giống như đang sủng nịch gì đó!

Hyomin, cô ấy đang nhìn mình một cách sủng nịch sao?

"Ách... Park giám đốc, em mới mua cơm cho chị, chị có muốn ăn một chút hay không?" Jimin chỉ lên hộp cơm để đối diện trên bàn với Hyomin nói, sau đó liền cầm hộp cơm đem tới. Ai ngờ được cô mới vừa đi được nửa bước, cả người liền bị Hyomin lôi lại ghế sofa. Khi thân thể ngã vào một thứ lạnh như băng nhưng lúc được ôm trong ngực lại trở nên mềm mại dị thường, trong nháy mắt toàn bộ cánh mũi liền cảm nhận được mùi hương như là sữa bột cho em bé hương vị thật là ngọt ngào và dễ chịu, một mực cũng khiến cho Jimin cũng không có nguyện vọng ''Muốn tìm bất mãn''.

Nhân cơ hội này, cô ráng nhướng người lên hít vài hơi trên cổ người kia, lúc này chỉ cảm thấy bản thân mình như một người nghiện ma túy đang tham lam hít lấy hương vị của người này như là một chất gây nghiện, vừa thô bỉ lại vừa tham lam. Jimin đưa hai tay chống lên sofa, theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng mà cô càng muốn chạy trốn thì, Hyomin lại càng dùng sức trên tay ôm thật chặt.

Cảm thấy bộ ngực của đối phương tràn đầy đàn hồi còn đang bị chính ngực của mình đè lên, chỉ cần vừa cúi đầu thì có thể nhìn thấy được vô hạn xuân quang trong đó. Jimin cũng chỉ biết để đầu nghiêng đi để tránh không phải nhìn thấy thân thể của người ta.

Không thể nhìn đi chỗ khác được. Chỉ có thể giữ nguyên được động tác như vậy, nhưng cũng khiến cho mặt của cô cùng Hyomin gần đến nỗi không thể tưởng tượng được. Có lẽ chỉ cần cô cúi thấp xuống một chút nữa là có thể chạm đến cánh môi của cô ấy.

Ý thức được tư thế của mình cùng với Hyomin lúc này có nhiều mập mờ, khuôn mặt Jimin vốn dĩ đã đỏ bừng rồi, hệt như một cái lỗ có thể nặn ra máu. ''Yeon, đừng vội đi mà có được không? Đã lâu rồi chị không có ôm em, em muốn được ôm một cái.'' Lúc nói chuyện khí nóng Hyomin còn phả ngay bên tai, lời nói ngọt ngào, ôn hòa còn mang chút ý vị nũng nịu khiến cho Jimin trên người nổi lên một tầng nghi hoặc.

Chẳng qua lần này cô cũng không còn lòng dạ nào mà nghĩ đến phản ứng của thân thể. Cô cũng biết Hyomin hiện tại cũng không được tỉnh táo, thậm chí còn gọi mình thành Jiyeon. ''Jiyeon, em biết chị vẫn còn đang oán trách em, đều là em sai, khiến chị bị tổn thương sâu như vậy. Nhưng thật sự em rất nhớ chị, nhớ chị muốn chết, chị đừng rời bỏ em được không? Coi như là mơ, thì cũng đừng kết thúc nhanh như vậy.'' 

Những lời nói của Hyomin giống như là đang khẩn cầu, khiến cho Jimin thấy khó chịu. Cô cũng không nghĩ tới lại nghe được tên của Jiyeon trong tình cảnh này. Trong lòng ngoại trừ những điều khác thì cô đối với Hyomin cũng có chút tư vị không nói được. Loại cảm giác đó không giống như bất kì loại cảm giác đau lòng nào. Giống như là một ngày vất vả lắm mới mua được ổ bánh mỳ nhưng lại bị chó cướp mất vậy.

Cô nỗ lực đem cổ tay trái mà Hyomin đang khoác trên người mình kéo xuống, còn tưởng người kia sẽ dùng đến khí lực lớn thì sẽ còn phải phí sức nữa, nhưng lại không nghĩ đến lần này lại dễ dàng thoát được ma trảo này.

''Ngô! Yeon khi dễ người ta cái tay xấu, rất xấu nha.'' Jimin thoát được khỏi sự kiềm chế của mình, Hyomin còn muốn đưa tay bắt cô lại. Những mà muốn nấu chín con vịt đang còn chạy thì đâu có dễ dàng như vậy, huống hồ là muốn bắt nó lại, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Nhìn cô ba lần bốn lượt quơ tay bắt vô ích, trong lòng Jimin bất đắc dĩ thở dài, quyết định lần sau sẽ đến lúc mà Hyomin không có uống rượu.

''Park giám đốc! Làm phiền chị tỉnh lại một chút! Em không phải là Jiyeon gì đó! Mà là thư ký của chị! Cái người kia căn bản cô ấy không có xuất hiện ở chỗ này!'' Đem thanh âm đề cao, Jimin lớn tiếng nói. Người nằm trên ghế sofa dường như nghe được mấy lời quở trách này mà thức tỉnh. Nhưng mà chỉ thấy thân thể Hyomin run lên một cái, sau đó nằm ngang xuống cũng không có động đậy nữa.

''Park giám đốc? Chị... Không sao chứ?'' Jimin có chút chột dạ hỏi, mới vừa rồi là do tình huống khẩn cấp, cô mới lớn tiếng với Hyomin. Lúc này tỉnh táo lại mới nhớ cô gái này còn là cấp trên của cô. Người này còn không biết chính mình uống say lại còn đùa bỡn lưu manh, tỉnh lại không biết có trở mặt rồi vu vạ hết cho mình không đây?

''Không sao, cô ra ngoài trước đi.''

''Vâng.''

Nghe được lệnh đuổi khách, Jimin còn lo lắng nhìn cô một cái, sau đó mới từ từ bước ra ngoài. Xoay người đóng cửa, đem khe hở bên cửa thu hẹp lại, thì Hyomin đã sớm co ro nằm trên ghế sofa co rúc thành một khối. Cô nắm chặt ghế sofa ngón tay như ghim chặt vào đệm sofa, cái lưng gầy mỏng lại run rẩy kịch liệt, toàn thân đều là ưu thương dường như muốn cùng nhau mà tan vỡ. 

Jiyeon, đến cuối cùng là ai, tại sao lại khiến cho một người như thế thành ra như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#mdkc