Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi trời đã nhá nhem tối, tiểu đệ đệ của hắn mới lật đật trở về. Lăng Diễm vừa thấy bóng dáng hắn còn chưa kịp mắng một trận đã bị nam nhân mà đệ đệ hắn cõng về hấp dẫn tầm mắt.

"Uy, tiểu Nham, đệ lại mang về cái của nợ gì đấy? Lần trước là tiểu hắc miêu, lần trước nữa là đại bạch hổ, giờ đến cả con người đệ cũng vác về sao?!!"

"Ca ca, huynh nhìn xem, người này đang bị thương a, đáng thương như vậy đệ không mặc kệ được", Lăng Nham thấy huynh trưởng lại trách mắng thì nhẹ giọng giải thích, còn từ tốn đặt người bị thương xuống giường hắn.

"Hừ, nhà này mới không nuôi nổi thêm một người đ---", chưa kịp cằn nhằn xong thì hắn đã nghẹn lời bởi vẻ đẹp nhu hoà thoát tục của nam nhân nằm đó.

Ô ô, lại là một đại mỹ nam!! Vận khí hôm nay của ta cũng không tồi a. Nhìn nam nhân này, tuấn tú ôn nhu, khí chất thanh lãnh như tiên nhân hạ phàm, bạch y mềm mại càng tôn lên nét đẹp cao quý không gì sánh được. Tuy toàn thân bị thương không nhẹ nhưng cũng không ảnh hưởng đến gương mặt tuấn mỹ của y. Quả thực như lượm được về một bảo vật!

"Hừm, nhìn hắn cũng tội nghiệp nên ta miễn cưỡng cho hắn ở lại. Tuy nhiên, ngươi tự mà chăm sóc!", Lăng Diễm giả bộ đứng đắn khẽ ho một cái, thu lại tầm mắt nóng rực như thú săn mồi của hắn, xoay người kiêu ngạo rời đi.

Lăng Nham nhìn bóng lưng của hắn rời đi, bất đắt dĩ lắc đầu cười cười, xoay qua nhìn nam nhân hô hấp không vững trên giường, nhẹ nhàng lấy khăn chườm vết thương cho y. Đêm đó hắn thức suốt đêm ở bên giường chăm sóc y không rời, thấy y mê man phát sốt lại bận rộn chạy đi chạy về thay khăn với bắc thuốc, không một khắc nghỉ tay. Lăng Diễm thấy hắn cố gắng vì một người không quen như vậy cũng không đành lòng đứng nhìn, gần sáng thì giúp hắn trực bên người bệnh để đệ đệ hắn nghỉ ngơi một chút.

Khi bạch y nam nhân tỉnh dậy đã là giờ ngọ hôm sau. Y nhíu nhíu mày cảm thấy khó thở vì vật nặng đè trên người, miễn cưỡng mở mắt ra thì thấy một đầu tóc mềm mại ghé vào trên ngực hắn. Tuy không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng hắn vẫn lờ mờ nhớ được khi mình bị thương nằm giữa rừng trúc thì được một tiểu thiếu niên cõng về. Không lẽ người cứu y là hắn?

Trong lòng chợt có dòng nước ấm rót vào, Ngân Bạch mỉm cười dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc đen bóng mềm mượt xoã tứ tung trên người hắn. Tuy có hơi khó thở và còn động vào miệng vết thương nhưng hắn vẫn không khó chịu một chút nào, chỉ cảm thấy chắc hắn chăm sóc y cả đêm mà mệt quá ngủ thiếp đi rồi.

Khổ cho ngươi, giúp đỡ một người không quen không biết như ta, thật là một thiếu niên thiện lương.

Còn lúc này, Lăng Diễm đang chìm trong hạnh phúc tốt đẹp vì được mĩ nam vuốt ve. Đêm qua mang tiếng là thay ca trực cho đệ đệ hắn nhưng vừa ngồi một lúc lại thấy buồn ngủ, ghé vào thành giường ngủ thì vừa cứng vừa không thoải mái, mà hắn lại không thể mặt dày chui lên giường nằm giành chỗ với bệnh nhân được, thế là đành ghé lên ngực hắn ngủ đến bất diệc nhạc hồ, thậm chí còn mất hình tượng nhễu một bãi nước miếng lên ngực mỹ nam.

Thực ra khi mỹ nam tỉnh thì hắn cũng đã tỉnh rồi, nhưng lại không muốn rời đi sớm, thế là cọ cọ vào ngực hắn an ổn ngủ tiếp mặc bàn tay mát lạnh của y cứ sờ nắn gương mặt hắn.

Như thế nào, có phải là ta rất xinh đẹp không? Mỹ nam à, còn không mau yêu ta đi.

Nhưng xúc cảm tốt đẹp này duy trì không bao lâu thì bị tiếng gõ cửa của đệ đệ hắn phá nát.

"Ca ca, khách nhân ở dưới lầu chờ lâu lắm rồi, huynh mau xuống tiếp bọn họ a!"

Giả vờ như vừa mới tỉnh dậy, Lăng Diễm hơi nheo mắt mệt mỏi ngồi dậy, thuận miệng đáp, "Biết rồi, biết rồi, ta xuống đây!", sau đó lưu luyến rời khỏi ngực bạch y nam nhân, bóp bóp cái eo có chút mỏi nhừ.

Còn Ngân Bạch lúc này chỉ còn cách giả vờ nhắm mắt ngủ tiếp, trong lòng hơi có chút mất mát khi hắn rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tracông