chập 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ hơizz . Chết mất thôi.. Sao giáo án lại dài thế này chứ.. Mắt mỏi quá đi.. Mỏi quá đi

Rên rỉ .. Bực tức.. Bầm chết mày Bầm chết mày ..

_ cậu đó.. Để học sinh thấy bộ dạng này thì mắt mặt lắm đấy .

Ho Chul đứng dựa cửa mà ngắm con khủng long này cũng nãy giờ rồi.. Cậu ta một chút phát giác cũng chẳng có.. Này là vô ý hay câu dẫn đây .. Miệng khẽ nhếch lên với cái ý nghĩ đó. Cậu mà câu dẫn tôi.. Tôi sẽ ngay tại đây làm chết cậu ( đê tiện a đê tiện a )

_ cười cái gì mà đê tiện thế hả? Tôi nói muốn thấy cái bản mặt cậu sao ? Đi ra ngoài đi.
_ sao ? Đây là khu của giáo viên.. Tôi có quyền ra vào mà.. Cậu cấm tôi .. Tức là cũng cấm hết tất cả giáo viên sao
_ đừng có dùng cái lối suy nghĩ máu chó đó áp đặt cho người khác.. Biến đi

Cơ thể đột ngột bị áp xuống bàn.. Jin suk ( em đặt tên cho giáo viên chủ nhiệm của Sunggyu luôn nha mấy tỷ.. Dù sao hai chú đây cũng là nhân vật sẽ xuất hiện nhiều mà ) kháng cự .. Nhưng có cố đến đâu cậu vẫn không thể đẩy cái tên chết tiệc bám như sam này ra.

_ cậu .. Lee Ho Chul .. Cậu cmn còn không mau xuống .. Cậu muốn người ta thấy sao hả ? Xuống .. Nặng quá ..
_ cậu đó.. Còn hơi sức la như thế.. Chi bằng...

Cái tên khốn nạn này.. Cái bản mặt đê tiện như thế là cho ai xem hả.. Lee Ho Chul chết tiệc .. Bầm chết cậu ..

Đầu gục xuống hõm cổ Jin suk .. Hơi thở ấm áp đó khiến Jin suk bất giác thôi không kháng cự nữa.. Cậu ấy vẫn cứ như thế .. Mỗi lần buồn chuyện gì.. Đều như thế .

_ tôi nhớ cậu

Tim bất giác đập mạnh một nhịp.. Tôi nhớ cậu.. Tôi cũng rất nhớ cậu ..

Vẫn giữ tư thế đó.. Tay bất giác vuốt tóc Ho Chul .

_ khủng long chết Bầm.. Tôi là chó cậu nuôi đó à
_ nếu cậu yên phận làm chó tôi nuôi .. Năm đó tôi có thể dẫn cậu đi theo tôi rồi.

Sau câu nói đùa đó.. Không khí bỗng yên tĩnh. .. Eo bị siết chặc đến đau.. Đầu lưỡi ai kia đã tấn công vào .. Mạnh mẽ như thế mà quyện lấy nhau. ( hãy tha lỗi cho em.. Năm nữa thôi em tròn 18 r nên hãy tha lỗi cho em )

Mắt không biết tại sao lại thấy cay xòe.. Cậu biết không .. Tôi nhớ cậu.. Nhớ Toàn bộ.. Cậu biết không.. Sao lại không giữ tình cảm chúng ta lại .. Sao bao iu thương như thế.. Sao cậu lại lựa chọn tôi mà bỏ rơi.

_ cậu bị ngu sao ? Tôi cũng đâu cưỡng bức cậu.. Mới hôn một cái đã khóc rồi sao ?
_ Lee Ho Chul là đồ chết tiệc.. Đồ chết tiệc.. Cậu dám bỏ tôi hả.. Đồ đáng giẫm .. Tôi ngàn vạn lần chà chà cậu.. Phỉ vã cậu.. Đá cậu vạn đá

Jin suk vừa ức vừa cào cấu Ho Chul .. Ho Chul đành đứng yên bất lực .. Lâu lâu lại cười một cái.. Được .. Cho cậu đánh đấy.. Chừng nào hả giận thì thôi.. Dù sao thì .. Tôi mắc nợ cậu mà.. Nợ cậu một tuổi trẻ cuồng nhiệt .. Nợ một tấm chân tình bao la của cậu.. Nợ thanh xuân tươi đẹp mà luôn hướng về tôi . .. Nợ cậu.. Một đời thất hứa mà không được ở bên. Mà để trả hết cái nợ này.. Có lẽ một cuộc đời là không đủ đi.

Ban đêm bệnh viện rất yên tĩnh.. Đưa mắt nhìn quả táo còn dư để trên bàn.. Mắt cậu khẽ động . Cậu hiểu.. Hiểu lúc đó Howon rất nghiêm túc... Cậu cũng hiểu.. Howon là một người trong nóng ngoài lạnh thế nào.. Cậu ấy dù có hơi xấu tính nhưng lại cực kì đơn thuần tốt bụng.. Nói bé Jong giống cậu ấy.. Quả thực không sai đâu .. Nhưng .. Dù có thế nào .. Tình cảm ra sao ? Sẽ không thay đổi ? Thật sao ? Cậu không thể tin triệt để như thế .. Ai rồi cũng khác.. Ai rồi cũng thay đổi.. Cậu không muốn đến cuối cùng bản thân lại thảm bại mà không còn nơi trở về.. Nhưng .. Nếu nói đến thì.. Vì cậu chỉ xem Howon là người cậu quen biết.. Bạn cùng lớp.. Và là người cậu mang ơn.. Chỉ có bao nhiêu thôi.. Không hơn không kém... Hình như còn vì điều gì đó nữa.. Nhưng nó chỉ thoáng qua mơ hồ .. Nên cậu cũng không muốn tra cứu .. Từ chối cũng đã từ chối rồi. Lằng nhằng tìm nguyên nhân làm gì chứ .

Dù nói thế nhưng thật sự trái tim đã rất nặng nề từ lúc đó đến giờ rồi.. Cảm giác có lỗi này.. Thật muốn quăng nó ra xa mà.. Khẽ thở ra một hơi... Mắt đảo xuống dưới lầu..

Liền ngưng đọng.. Bất tri bất giác mà nhìn chằm chằm vào người đó..

Woohyun đứng dưới đây nhìn lên Sunggyu cũng lâu rồi.. Woohyun không lên.. Chỉ muốn đứng đây nhìn cậu..nhìn thấy cậu từ lúc ngơ ngẫn đến lúc thở dài.. Woohyun chẳng hiểu sao đều cho vào tầm mắt mà nhìn đến bình yên như vậy..

Một người trên lầu nhìn xuống.. Một người dưới lầu nhìn lên.. Không ai biết họ nói gì..làm gì.. Chẳng hiểu sao.. Họ lại bất giác từ thời khắc đó mà khắc sâu khuôn mặt đối phương vào tận trong tâm.. Họ không biết .. Người khác càng không rõ.. Chỉ là trái tim của họ cứ như thế mà rẽ hướng .. Rẽ đến một con đường sai lầm cho nhau.

[ lúc đó anh nghĩ gì thế.

Ừm thì.. Sao em lại chỉ đứng cao đến ngang tầm cửa sổ thôi vậy ?

Chết tiệc..

Vậy còn em.. Lúc đó nghĩ gì thế.

« cún nhà ai bị bỏ rơi đấy »

Chời .. Khốn hơn cả anh vậy mà cứ tưởng mình tốt à ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net