chập 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay lại bài ra dạng này.. Chắc là chuyện đau lòng lắm..  nhưng mà .. Hình như nó nói mê sảng rồi thì phải

_ ngước lên nào ..

Sờ trán cậu.. Heechul giật mình..khốn !! Sốt cao rồi... Giờ này mà đợi taxi cũng là chuyện của một tiếng sau.. Lúc đó chắc thằng bé chuyển sang động kinh thì khổ ..

Vác cậu vào nhà.. Heechul đem hết kinh nghiệm nửa phần tóc bạc đời mình mà trị luôn tại nhà cho cậu.. Lấy nhiệt kế bỏ vào miệng cậu  .. Sau đó chuẩn bị nước nóng

_ mẹ kiếp .. 40 ° .. Bạo bệnh à .. Thằng nhóc thối.. Xem chú mày vô dụng ra sao đi

Cho cậu uống thuốc.. Sau đó là cứ canh khăn ấm để trán nguội là Heechul lại thay nước một lần.. Loay hoay cả buổi.. Cuối cùng Heechul cũng thở ra một hơi..

_ 37,5° .. Hạ rồi

Ngáp một cái dài.. Heechul đắp chăn lại cho cậu rồi ra bếp nấu cháo...

Từ từ mở mắt ra... Sunggyu vì khát mà mò xuống giường lấy nước... Nhưng chỉ bước được một chân.. Cậu đã quỵ xuống.. Cơn đau hạ thân khiến cậu không thể hoạt động được

_ mèn đét ơi.. Chú mày làm cái gì thế hả ?! Muốn uống nước thì kêu anh một tiếng .. Sau lại tự ý xuống giường thế... Rời xa giường là bão tố nghe chưa

Cố gặng ra nụ cười.. Sunggyu leo lên giường nằm lại

Heechul biết... Tại sao Gyu bị sốt.. Lí do thằng bé không nói gì từ lúc về nhà đến giờ.. Anh biết hết.. Chỉ là anh không nói..

Đôi lúc nhiều chuyện cho nó mơ mơ hồ hồ cũng không hẳn không tốt..  biết quá rõ..không chừng lại khiến người khác tổn thương..

Việc anh có thể làm bây giờ.. Chính là không ngừng chăm sóc nó.. Không thể lại để cho nó sống cuộc sống lúc anh mới biết nó được..

Âm thầm .. Không tin tưởng ai ngoài bản thân.. Cô lập chính mình.. Thời gian đó..để thay đổi nó thành một Kim Sunggyu như hiện tại.. Anh đã hao tổn bao nhiêu tâm tư chứ

Ngồi trong phòng ...nhớ lại lúc sáng.. Khi hắn đi ra.. Cậu đã không còn ở đó.. Nhìn một mảng đỏ trên ga giường... Woohyun hắn biết.. Hắn đã ra tay nhẫn tâm như thế nào ..

_ gọi nhân viên Kim Sunggyu lên gặp tôi

« dạ tổng giám đốc.. Cậu ấy xin nghĩ bệnh rồi ạ »

Chao mày .. Woohyun lên tiếng

_ vậy cô làm việc đi

« dạ »

Kết thúc cuộc gọi.. Hắn suy nghĩ.. Tại sao lại nghĩ ?! Hay là đang muốn trốn hắn

Đang nghĩ ngợi.. Chợt điện thoại reo lên .. Màn hình để chữ « Sungjong » .. Kể từ đêm đó.. Hắn không còn để tâm đến Sungjong nhiều nữa.. Khi Sungjong đến tìm .. Hắn đều diện cớ bận .. Vậy mà sungjong vẫn tin tưởng ..

Nghĩ ngợi một chút.. Hắn bắt điện thoại

_ à.. Sungjong à ?!

« sao anh không nghe máy.. Anh đang bận sao ạ »

_ anh chừa một chút thời gian cho em .. Sao thế ?! Nhớ anh sao

« ai thèm nhớ anh »

_ à Sungjong à.. ?! Cậu Kim đi cùng anh hai em hôm bữa có chuyện gì sau.. Cậu ta đã nghĩ không lý do ba hôm rồi ..

« sao ạ.. Anh Sunggyu ạ.. Em không rõ nữa... Vậy em đi thăm anh ấy đây.. Lúc đó em báo lý do cho anh.. Anh đừng đuổi việc anh ấy nhé »-

_ Ừm.. Nếu em nhờ thì anh sẽ giúp cậu ấy.. Nhưng phải nhớ báo lý do đấy

« vâng ạ » 

Nhếch mép.. Xem ra mình còn phải đối xử tốt với cậu ấy.. Nhờ cậu ấy làm gián điệp.. Xem Kim Sunggyu sẽ thông minh ra sao đây

Cốp cốp

_ tìm ai ?!

_ dạ.. Em nghe nói anh Gyu ở số nhà này mà.. Em.. Xin lỗi..

_ lỗi phải gì.. Nó bên trong đấy

To mắt ngạc nhiên.. Theo trí nhớ Sungjong... Anh Gyu hình như đâu có anh trai .. Vậy..

_ tôi anh nó.. Giờ thì vào đi

Đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Heechul.. Sungjong tự hỏi sao anh ấy đọc được suy nghĩ của mình nhỉ?

Tiến vào bên trong.. Sungjong đau lòng nhìn người nằm trên giường..

_ anh ơi

Sunggyu giật mình mở mắt ..

_ Jong hả em .. Sao đến đây..

_ sao bệnh mà không cho em biết..

_ cảm nhẹ thôi.. Em không lên lớp sao mà chạy đến đây

_ sáng nay em trống.. Chiều em mới có tiết

_ cái mặt sao thế.. Âygu !! Thật sự là anh không sao mà ... Anh nói thật đấy.. Đừng có chù ụ nữa.. Dọa người quá

_ em xin lỗi.. Có phải em vô tâm quá không.. Nói thương anh mà đến lúc anh bệnh mới đến nhà thăm anh

Nhìn Sungjong mếu méo.. Sunggyu thở dài..thằng nhóc này.. Sao lúc nào cũng khờ khạo thế này chứ

_ anh xin lỗi

_ dạ ?!

Anh xin lỗi .. Sungjong à.. Anh xin lỗi em... Anh cứ nghĩ rằng.. Khi ra sức che chở bảo vệ em giữa những thứ bẩn thỉu của cuộc sống.. Cho em một cuộc sống đầy ấp yêu thương thì em sẽ trưởng thành một cách đẹp đẽ nhất .. Nhưng..

Anh sai rồi.. Anh không nghĩ đến việc rồi một ngày nào đó em phải rời xa vòng tay gia đình mà một mình chống chọi..

Anh không nghĩ đến điều đó mà lúc nào cũng muốn che chở không dạy em những thứ xấu xa em có thể gặp phải trong cuộc sống này.. Nên bây giờ.. Em mới đem người xấu xa như hắn biến thành người tốt để em nương tựa .. Anh xin lỗi.. Sungjong

_ không có gì.. Đây là điều anh phải trả cho em thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net