chập 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếng xích vang lên trong đêm..nó  đem  lại cảm giác vừa như bất lực vừa như van xin

_ Sunggyu à !! Mọi chuyện sẽ không đến mức này nếu em khôn ngoan hơn hiện tại ..em xin .. Là em tự ngược đãi bản thân mình thôi

_ thả tôi...làm ơn

_ anh xin lỗi... Nhưng anh chỉ có thể đem em chôn cùng ...vì đến cuối cùng số mệnh của em..vẫn sẽ là của anh

Cuối gầm mặt.. Sunggyu không nói gì nữa... Woohyun đã nhốt cậu ba ngày rồi...ba ngày.. Sống không bằng chết...lúc nào cũng vô diên vô cớ tức giận chẳng nghĩ ngợi ép buộc tiến nhập cậu... Cầu xin cho đến bất lực im lặng .. Sunggyu đã phải trãi qua tất cả..

_ mau ăn đi...em mà còn cứng đầu ...tôi không chắc bản thân sẽ không làm gì em đâu

Thẫn thờ nhét thức ăn vào đầy miệng.. Cậu không biết nó có mùi vị thế nào.. Cậu chỉ cần là lệnh của Woohyun..Cậu đều sẽ làm theo...Hèn nhát cũng được.. Cậu không muốn chống đối...Woohyun rất đáng sợ

_ chết tiệc.. EM NHAI ĐI...YÊU CẦU MÓN KHÁC ĐI... TẠI SAO LẠI NGOAN NGOÃN NHƯ THẾ...CMN EM ĐỊNH CHỌC TỨC CHẾT TÔI ĐÚNG KHÔNG


Đập vỡ tất cả đồ đựng thức ăn.. Tiếng bể làm Sunggyu giật mình động thân.. Tiếng dây xích ngay chân Sunggyu liền kêu lên .. Đây là âm thanh luôn ám ảnh cậu mỗi giờ mỗi khắc

Tức giận quay đi.. Trước khi ra khỏi cửa... Woohyun không quên nói một điều

_ mẹ của em.. Bà ấy sắp chết rồi... Em chỉ cần biết bao nhiêu thôi là đủ

Cau mày nhìn phản ứng như không hiểu gì của Sunggyu ..Woohyun thở dài rồi bước đi.. Nếu hắn mền lòng thả cậu...hắn biết...cả cuộc đời này hắn sẽ mất cậu... Nên dù Sunggyu có hận hắn...hắn cũng chưa từng hối hận về việc làm của mình


Ngồi xuống kế giường bệnh để tròn đạo làm con gì gì đấy mà Woohyun xem đó là nhiệm vụ.. Nhìn từng mạch đập yếu ớt trên máy phát nhịp tim.. Woohyun cũng chẳng nói gì ngoài im lặng

_ ta biết...con ghét ta lắm

Hắn im lặng...thật ra vì bà ấy nói đúng.. Nên cậu cũng chẳng cần trả lời

_ nói lời này trong tình cảnh này...thật rất buồn cười...nhưng ta sắp chết rồi...đột nhiên..ta muốn xin lỗi con..và mẹ con nữa..

Woohyun hơi dao động mà đánh mắt nhìn sang..  nhưng vẫn không hề nói gì cả

_ ta và bà ấy.. Đều là hai người đáng thương..  Haha... Đáng thương nhất trong câu chuyện năm đó..

Woohyun chau mày. Bà ta đang nói gì vậy



_ Năm đó...ta và mẹ con ..cha con.. Và cha Sunggyu đều là những người bạn thân .. Rất thân... Chúng ta lớn lên cùng nhau... Sau đó tốt nghiệp .. Mỗi người một ước mơ cho mình.. Ta và mẹ con cũng vậy... Hai ta..Đều đem lòng yêu hai người đàn ông đó.... Cứ tưởng rằng...thế gian này mình là người hạnh phúc nhất... Không ngờ rằng... Bản thân lại là người bi ai nhất... Vì họ không hề yêu ta và mẹ con

_ BÀ NÓI DỐI...KHÔNG PHẢI VÌ BÀ...MẸ TÔI SẼ KHÔNG CHẾT

_ cha con...chưa từng yêu ta...chúng ta...cũng chưa từng ngủ chung phòng

Woohyun thẩn thờ..

_ người mà cha con thật sự yêu...chính là cha của Sunggyu

Mắt Woohyun mở to... Nuốt nước bọt.. Hắn không thể tin được câu chuyện hắn đang nghe được.. Tại sao.. Lại như thế này

_ họ kết hôn với chúng ta...chỉ để che đậy giới tính thật sự của họ.. Và vì...định kiến của xã hội ngày đó.... Lúc biết được mọi chuyện.. Ta trở nên ghét mọi thứ... Ta vô tình nghe được..cha con đã hẹn ông ấy trốn đi...nhưng ông ấy từ chối...có lẽ vì vậy... Cha con mới dùng cách cướp ta đi đó để chọc tức ông ấy.. Còn ta chỉ vì muốn trả thù ông ấy mà lại chấp nhận lời đề nghị của cha con... Nhưng không ngờ... Bi kịch cũng từ đó mà mở ra...thật không ngờ...lịch sự năm đó lại tái diễn lần nữa... Con và Sunggyu...hai đứa lại tái diễn lại tất cả...khiến ta thật sự rất tức giận.. Khiến ta phạm sai lầm lần nữa

_ bà nói vậy là sao ?!

_ mười năm trước... Sunggyu bỏ đi không phải vì sợ con liên lụy nó ...mà chính ta...đem bằng chứng phạm tội của con ra ép buộc nó.. Ta không ngờ...nó lại vì con mà thật sự ra đi... Đến tận lúc này ...Ta chưa bao giờ quên ánh mắt năm đó nó nhìn ta.. Ta sai rồi.. Ta thật sự sai rồi



Run rẩy đẩy ghế ra ngoài..Woohyun chạy về nhà... Không thể như thế.. Không thể.. Sunggyu vì hắn nên mới ra đi...tại sao hắn lại không điều tra rõ chứ.. Tại sao hắn lại mù quáng mà chưa lần nào mở lòng tin tưởng cậu.. Lúc nào cũng nói chỉ mình hắn hiểu cậu...thì ra.. Chính hắn mới là người duy nhất không hiểu cậu.. Lúc nào cũng nói sẽ không làm cậu buồn.. Nhưng thật ra.. Chính hắn là người duy nhất làm cậu tổn thương.. Tất cả tất cả.. Gom nhặt lại...Hắn chưa bao giờ mở lòng vì cậu




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net