Chương 4: Mẫu nghi thiên hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tú nữ tuyển vào cung chính là để trong hậu cung có thế lực mới, không để cho các phi tử chuyên quyền. Vì thế mỗi năm hoàng hậu đều phải chọn một số lượng nhất định các nương nương hoặc là các tì thiếp của hoàng đế đưa ra khỏi cung. Các nàng sau khi xuất cung đều được ban cho của cải, như thế nào đó cũng đủ nuôi thân. Ở Phong Lạp tư tưởng tiến bộ, nữ nhân như vậy vẫn còn có thể xuất giá được. Không ít nam nhân có hứng thú với nữ nhân của hoàng đế còn chưa nói, huống hồ phần lớn các nàng đều chưa từng được sủng hạnh, vẫn còn một thân trinh trắng. Lại nói, nữ tử được tuyển vào hậu cung ai cũng xinh đẹp như hoa như ngọc, làm gì có nam nhân nào lại không ưa thích các nàng.

Tuyển tú hay đưa phi tử ra khỏi cung đều là một trong số những chuyện mà hoàng hậu phải sắp xếp. Từ khi thái hậu hoăng thệ tới nay đã được vài năm, Lạc Sở Vân Hi một tay lo liệu đã quen rồi. Ngoại trừ mấy chuyện đó ra, cuộc sống của hoàng hậu nàng sống rất sung sướng. So với kiếp trước tràn ngập công việc của nàng còn thoải mái gấp mấy lần.

- Kim Tuyền.

Kim Tuyền là cung nữ thân cận bên cạnh Vân Hi. Nàng ta theo nàng từ lúc nàng vừa mới tiến cung, có thể nói là một nha đầu rất gần gũi với nàng. Nghe gọi, nàng ta liền tiến tới sát bên cạnh cúi đầu nghe lệnh.

- Triệu hai tú nữ ban sáng vào gặp bản cung.

Kim Tuyền đáp lại, rất nhanh nhẹn bố trí cung nữ làm việc. Nàng lại chuẩn bị thay trà nóng cho hoàng hậu, đứng phía sau sẵn sàng nhận lệnh. Nhưng Vân Hi cũng không có mệnh lệnh gì khác. Nàng chỉ ngồi uống trà và chờ đợi. Nhớ ban đầu xuyên không tới, đi đâu đều phải uống trà làm nàng bực bội chết được. Cả ngày ngoài uống trà cũng chỉ có uống trà. Nữ tử ở đây ít học, biết vài tập thơ đã là nổi bật. Do đó không có việc gì khác để làm. Thời gian rảnh đa phần là nói xấu nhau, không thì lại học cầm kỳ thi họa.

Lạc phủ là phủ thừa tướng, Lạc Sở Vân Hi còn là đích nữ. Trong kinh thành trừ có hoàng tộc làm gì có ai có xuất thân cao quý hơn nàng. Trong số các thiên kim kiều nữ kinh thành, tiên đế rất thiên vị nàng. Tân đế vừa lên ngôi nàng đã tiến cung làm hoàng hậu, trở thành mẫu nghi thiên hạ. Trước khi hoàng đế nạp phi nàng chỉ có một mình ở cả lục cung. Sự vụ trong cung nàng theo thái hậu học hỏi, từng người một nhập cung phải qua nàng nhìn, trên dưới hậu cung đều nằm gọn trong tay nàng. Nàng còn được hoàng đế sủng ái, trong thiên hạ này chính là nữ nhân tôn quý nhất, là nữ nhân quyền lực nhất.

Lạc Sở Vân Hi cho rằng, nếu không phải nàng xuyên không đến đây thì Lạc phủ cũng không có vinh hạnh này. Nguyên chủ tuy là thiên kim cao quý, nhưng được cưng chiều quá nhiều sinh ra không khéo léo. Muốn nàng ta được nhiều người quý mến cũng khó, huống gì chuyện hoàng đế sủng ái lâu như vậy. Tuy việc lấy đích nữ phủ thừa tướng làm hoàng hậu là chuyện có thể xảy ra, nhưng chuyện giữ vững vị trí hoàng hậu lại khó hơn nhiều. Tiến cung là không thể thay đổi, mà đã tiến cung thì phải giữ vị trí cao nhất mới mong sống yên ổn.

Đối với Lạc Sở Vân Hi mà nói, hoàng đế trong lòng nàng chỉ là một nam nhân tầm thường. Ngoại trừ có trong tay thiên hạ, hắn cũng chẳng có mấy điểm hơn người. Mà đối với nàng, không có điểm hơn người thì không đáng để giành giật. So với nam nhân, nàng lại càng thưởng thức nữ nhân tài hoa hơn. Nhờ có điểm này mà nàng càng được hoàng đế sủng ái. Không tranh giành với các phi tử, lại còn biết tuyển thêm tì thiếp xinh đẹp, đế vương nào chẳng muốn một hoàng hậu như vậy. Duy chỉ có một điều đế vương không muốn, chính là hoàng hậu không yêu hắn. May mắn là Đường Tích Ngôn không biết rằng hắn ở trong lòng hoàng hậu chẳng là cái đinh gì.

Lạc Sở Vân Hi vốn là không thích nam nhân, cho nên nàng không câu dẫn vua. Nàng đối với hắn chỉ là một đạo đối đãi phải phép mà thôi. Chuyện thị tẩm nàng càng không cầu cạnh hắn. Mỗi tháng ngày mười lăm chuyện cần làm giữa phu thê với nhau nàng đều mặc kệ cho Đường Tích Ngôn muốn làm gì thì làm, dù sao nàng đều không trốn tránh được mãi. Ngoại trừ chuyện đó ra nàng hoàn toàn không gần gũi hoàng đế. Điều đó làm hắn càng tò mò, càng thấy nàng cuốn hút. Đồ vật không rõ ràng trong tay mới khiến người khác muốn có được nhất.

Tính sơ sơ, nàng xuyên tới đây đã gần mười năm rồi. Lúc đó nguyên chủ chỉ mới là một nha đầu vừa hơn mười tuổi, trong người còn có phần tinh nghịch. Bây giờ thân thể này đã qua tới tuổi đôi mươi, vốn đã mỹ lệ giờ lại càng xinh đẹp động lòng người. Thời gian gần mười năm quả thật đem lại cho nàng không ít trải nghiệm, khiến cho thế giới quan của nàng phải nghiêm túc mà chỉnh sửa lại vài lần. Những phép tắc hiện đại trong nàng đã bay mất phân nửa, dù sao cũng là nhập gia tùy tục. So với thay đổi quan niệm cổ đại, nàng càng muốn an hưởng một cuộc sống sung sướng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net