Chương 7: Đợi ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế gian này có tiên thuật và yêu thuật, có yêu ma và thần tiên. Nghe người tu đạo kể lại, thiên hạ đồn là tiên nhân làm đạo lữ với nhau không phân chia nam nữ khắt khe như trong nhân gian. Thuyết âm dương phân nữ nhân thể âm, nam nhân thể dương, bình thường kết đạo lữ với nhau đều là một âm một dương bù đắp cho nhau. Nhưng trong tu đạo ở thế giới này, linh khí có thể thuận theo cách tu luyện mà loại bỏ tính âm dương. Như vậy thì đạo lữ không cần phải phân chia nam nữ.(*)

Đạo thuật lưu truyền có nói, tiên nhân kết đạo lữ rất khó sinh hài tử với nhau. Vì tiên thai có sẵn tiên khí, đứa trẻ sinh ra được thì thành tiên quá dễ dàng. Chuyện tốt như vậy không thể nào lại có thể xảy ra chỉ với âm dương kết hợp là xong. Cho nên người tu đạo yêu nhau, sinh hài tử đều không đi theo lối đi tầm thường của phàm nhân mà là dựa theo một loại bí pháp. Có bí pháp này, không chỉ là nam nữ đạo lữ, mà là dù kết đạo lữ giới tính ra sao cũng đều có thể sinh con với nhau được.

Thục phi xuất thân từ Tề quốc, từng có ngộ đạo. Bên cạnh còn có một nha đầu xuất thân từ Thiên Sơn nữa, hiểu biết về đạo thuật của nàng có thể nói là tương đối rõ ràng. Bạch mĩ nhân cũng rất giỏi pháp thuật, so với thục phi chỉ hơn chứ không kém. Hai người này đều là xuyên không trước khi tiến cung, vào cung lâu năm lại thêm đều là xuyên không suy nghĩ giống nhau nên đã quen khá thân với hoàng hậu. Quan hệ giữa hoàng hậu và quý phi bọn họ cũng đoán được lờ mờ, cho nên còn tranh thủ giúp đỡ tình cảm cho hai người, giúp hai người cắm cho hoàng đế cái sừng thật lớn...

Tuy Vân Hi không tu đạo, nhưng nàng biết được bí thuật vẫn có thể làm cho nữ nhân sinh con với nhau. Chỉ là không dễ dàng một chút, mỗi lần hành sự đều thật là dữ dội...

- Đừng nói đừng nói! Ta chưa muốn có hài tử!

Vân Hi dừng tay lại, buồn bực. Nhưng sau đó nàng cũng mặc kệ, tiếp tục chăm chú tìm cách lột y phục của Hạ Nguyệt. Nàng tiến cung làm thê tử hoàng đế đã gần bốn năm, chưa sinh được con chính là đã rất cố gắng rồi. Thời đại này biện pháp tránh thai rất không an toàn, nàng trụ được đến nay là nhờ thuốc của Hạ Nguyệt chế. Nhưng thuốc dùng nhiều không tốt, sẽ ảnh hưởng khả năng sinh con. Mà dùng ít lại không có hiệu quả. Giờ còn chậm nữa, nàng sợ sẽ không né được mất. Mang con của thối nam nhân, nàng có nhảy xuống sông cũng không rửa hết tội. Thân nàng bán cho hoàng đế vì sống yên ổn rồi, hài tử không thể bán cho hắn. Nàng phải cùng người nàng yêu sinh con, không muốn mang con của một tên nam nhân!

- Yên tâm, ta mới là người sinh con cho nàng.

Hạ Nguyệt nhìn Vân Hi, không biết nói sao. Nàng biết Vân Hi gấp cái gì, điểm đó nàng cũng gấp. Nàng không phải là không muốn quan hệ với Vân Hi, mà là cơ thể này vẫn còn nhỏ. Mang thai là chuyện hệ trọng, nữ nhân sinh con thời đại này là thử đi chết một lần. Nàng có một thân y thuật, nàng biết rõ điểm này hơn hẳn Vân Hi. Cho nên nếu muốn sinh con nàng mới là người muốn sinh, không thể để Vân Hi mạo hiểm. Thân thể này còn nhỏ, mang thai sẽ không tốt cho hài tử. Đợi nàng mười tám tuổi, nàng mới là người bám theo Vân Hi đòi sinh con.

Bây giờ vẫn còn thiếu một chút. Nếu là quan hệ như lúc bình thường thì còn làm được...

- Bây giờ ngươi không còn thương ta nữa đúng không? Không còn quan tâm cảm xúc của ta nữa chứ gì?

Vân Hi lập tức dừng ngay hành động của mình. Một lớp y phục tháo xuống còn nằm trên tay nàng, cứ vậy mà nhìn Hạ Nguyệt. Hạ Nguyệt giật lại y phục, mặc lại lên người. Vân Hi thất vọng tràn trề ngồi xuống ghế, tay xoa xoa trán ép dục vọng trong lòng xuống. Hạ Nguyệt nhìn nàng, đi tới gần đặt tay lên vai. Nàng thở dài, yên lặng không nói.

- Đợi ta mười tám tuổi, được không?

Tính toán trong lòng Hạ Nguyệt, Vân Hi đã đoán được phân nửa. Nàng cũng không biết nói sao, chỉ duy trì trầm mặc. Hạ Nguyệt rót một tách trà, đẩy tới trước mặt nàng. Nàng cầm lấy tách trà, nhìn nước trà sóng sánh bên trong. Nàng đúng là có hơi nóng vội, vừa biết bí pháp đã muốn làm thử rồi. Hạ Nguyệt nhịn suốt hai tháng, bây giờ mới nói ra xem như là cũng hiểu ý của nàng. Mối quan hệ của hai người lâu như vậy rồi, có lẽ còn sắp tới tâm linh tương thông, làm sao mà không hiểu được. Nếu Hạ Nguyệt còn muốn đợi, vậy nàng cũng nhịn thêm được. Giang sơn rộng lớn nàng không thể đưa Hạ Nguyệt đi, vậy thì nàng sẽ theo ý Hạ Nguyệt.

Hạ Nguyệt cảm thấy Vân Hi đã yên tĩnh lại, mới mỉm cười ôm nàng một cái thật chặt. Tâm tư bé nhỏ của Vân Hi làm sao nàng không hiểu. Trước giờ đều là nàng chủ động, thậm chí đến tỏ tình cũng là nàng. Vân Hi từ đầu đều do nàng dụ dỗ, bây giờ chủ động chính là báo cho nàng biết, Vân Hi muốn đáp lại tình cảm của nàng bằng hành động chứ không phải chỉ là vài câu nói suông nữa.

***

(*): a di đà phật, toy chỉ chém theo nội dung truyện chứ không có ý bôi nhọ lý thuyết đạo thuật nhá

*tg: che mắt che mắt. Toy không biết toy đang viết con mẹ gì cả, xém thì viết cả 18+ rồi đm đầu óc toy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net