Chương 1. Hiện Thực Tàn Nhẫn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, cô làm gì vậy?"

"Tôi muốn gặp Lục Huyền."

"Cô là ai? Nếu không có lịch hẹn trước thì chúng tôi không thể cho cô gặp cậu chủ được."

Trần Sinh - Thư ký trung thành của Lục Huyền, tay ôm xấp tài liệu ngăn Lâm Tĩnh bước vào nơi ở của Lục Huyền, bằng mọi giá đều lơ đi ánh mắt hoen đỏ của người phụ nữ.

"Tôi phải gặp anh ấy, tôi phải cứu A Cửu."

"Anh đừng ngăn tôi..."

"Cô đến đây làm gì?" Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên phía sau. Lâm Tĩnh quay phắt lại, cô nhận ra anh. Người đàn ông này chính là Lục Huyền -  con trai thứ hai của nhà họ Lục đầy quyền thế.

"A Huyền..."

"Này cô kia, sao cô dám gọi tên chồng sắp cưới của tôi thân mật như thế. Cô là ai vậy?" Một giọng nói không vui vang từ sau lưng Lục Huyền vọng tới. Nhìn bề ngoài là một người có nhan sắc, nếu so với Lâm Tĩnh chính là chim hạc lạc trong bầy gà.

Lâm Tĩnh có chút hoảng hốt, khi nhìn thấy người phụ nữ kia ôm lấy tay Lục Huyền.

Còn lại là chồng sắp cưới, anh sắp cưới vợ sao?

Nhưng nhớ đến A Cửu ở viện, Lâm Tĩnh không thể bình tĩnh được mà mở miệng nhờ vả.

"Lục Huyền, chúng ta nói chuyện một chút được không? Tôi cần anh giúp đỡ."

Ánh mắt Lục Huyền nhàn nhạt. Anh nhìn người phụ nữ gầy trơ xương, mái tóc khô xơ cằn cỗi, da mặt vàng vọt đang khuẩn cầu mình. Bỗng nhiên anh nhớ về ngày cô rời đi bỏ anh ở lại, khuôn mặt cô lúc ấy lạnh lùng và nói những lời cay nghiệt, nhìn không ra là cùng một người bây giờ.

"Tôi không còn chuyện gì để nói, cút đi."

"Nhưng tôi có, chuyện liên quan đến anh." Lâm Tĩnh mất bình tĩnh nói nhanh như bị ai cướp lời.

"Lục Huyền, cầu xin anh có thể cho tôi mượn 200 triệu không? Tôi hứa sau này sẽ trả lại cho anh."

Ồ, hóa ra người phụ nữ này lại đến mượn ti.ền anh à, không phải là hối hận vì đã bỏ rơi anh sao?

"Tiền? Lúc đi cô cũng đã ôm tiề.n của cha tôi, bây giờ không biết thu lại sự tham lam của mình mà cầu xin à?"

Lâm Tĩnh thật sự chỉ còn cách cắn răng chịu đựng cơn thịnh nộ của Lục Huyền.

"Biến đi trước khi tôi cho người kéo cô ra ngoài."

Lục Huyền không hề cảm động trước bộ dạng ốm yếu của Lâm Tĩnh, giọng anh phát ra sự lạnh lùng, một chút ánh mắt cũng không muốn dành cho Lâm Tĩnh.

Nhưng anh lại không biết, giờ phút này cô chỉ có thể cầu cứu một mình anh.

"Xin anh, hãy cứu A Cửu, A Cửu nó là con anh mà." Lâm Tĩnh chỉ có cách nói ra sự thật mà cô đang che giấu. Lời vừa thốt ra, không khí yên tĩnh đến đáng sợ.

Lục Huyền kinh ngạc nhìn cô, trong mắt xoẹt qua tia hoảng loạn nhưng rất nhanh anh đã ra lệnh cho vệ sĩ phía sau.

"Lôi cô ta ra ngoài, lần sau còn để cô ta vào đây thì các người cũng nên chuẩn bị nghỉ việc đi."

Nói xong, anh quay lưng bỏ đi để Lâm Tĩnh chạy theo cầu xin nhưng lại bị vệ sĩ chặn lại.Nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Lục Huyền cùng người phụ nữ kia, lòng Lâm Tĩnh tê dại không nhúc nhích được.

Đột nhiên điện thoại cô vang lên, bệnh viện thông báo cho cô biết rằng, Lâm Lục Cửu nếu không phẫu thuật bây giờ có thể không qua khỏi trong đêm.

Lâm Tĩnh đành phải chạy vội về bệnh viện. Nhìn thấy Lâm Lục Cửu mang ống thở đang nằm đó, đôi mắt cậu bé năm tuổi mơ màng nhưng nhìn thấy mẹ liền sáng lên một chút.

"Mẹ ơi... mẹ đi đâu vậy? Còn tìm mẹ mãi."

Lâm Tĩnh đến gần, nhẹ nhàng ôm lấy con trai vào lòng, cô nhẹ giọng nói: "Mẹ đi tìm ba con, không phải con muốn nhìn thấy mặt ba một lần sao?"

Lâm Lục Cửu tuy còn nhỏ, nhưng vất vả của mẹ lại làm cậu hiểu chuyện hơn so các bạn cùng tuổi. Cậu thường nghe cô giáo nói, trẻ nhỏ ngoan thường được thưởng kẹo. Vì thế, cậu cũng muốn trở thành cậu bé ngoan trong mắt mẹ mình.

"Vậy ba đâu ạ? Sao còn chưa tới gặp A Cửu."

Giọng cậu bé non nớt hỏi mẹ, Lâm Tĩnh chỉ thấy lòng thắt lại.

Ba đâu ư? Ba con vốn không cần con, không cần chúng ta nữa.

Lâm Tĩnh nhịn xuống nỗi ấm ức, dỗ dành đứa trẻ trong vòng tay: "Ba con hiện tại đang rất bận, có thể đến khi con khỏe lại mới tới gặp con. Vậy nên con trai của mẹ phải cố gắng nhé. Cố gắng đợi ba đến đón con."

"Vậy ba có yêu con không ạ?" A Cửu đột nhiên hỏi một câu khiến Lâm Tĩnh sửng sốt, cô nhìn vào khoảng không, như khóc như cười nói.

"Có, ba rất yêu con, mẹ cũng rất yêu con. A Cửu con là cậu bé ngoan, con trai à, tất cả mọi người đều yêu con."

"A Cửu biết, nhưng A Cửu rất đau, A Cửu sợ mình không còn thở được nữa."

Giọt nước mắt kiềm nén bây lâu cũng không giấu được mà rơi xuống, Lâm Tĩnh khổ sở ôm lấy con, cầu xin cậu bé: "Con trai mẹ rất mạnh mẽ, con sẽ không làm mẹ thấy vọng đâu đúng không?"

"Mẹ xin con... đừng bỏ cuộc."

Vòng tay A Cửu ôm mẹ thật chặt, hơi thở đang dần yếu ớt nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn "dạ" một tiếng.

Không biết từ bao giờ cậu đã ngủ thiếp đi.

Ca phẫu thuật cuối cùng vẫn không thể diễn ra, nhưng vì dành lấy hy vọng cuối cùng để cứu thằng bé, Lâm Tĩnh không thể ở một chờ đợi như thế này.

Đêm đó, Lâm Tĩnh đợi A Cửu ngủ say, cô mới lần nữa tìm đến Lục Huyền. Nhưng cho dù cô làm cách nào cũng không thể gặp mặt anh.

Người cô gặp lại là người phụ nữ khi sáng, cô ấy mang dáng vẻ kiêu ngạo và xinh đẹp. Nhìn thấy Lâm Tĩnh tới, Ngu Sương bất giác nhíu mày.

Lâm Tĩnh không đợi được Lục Huyền, chỉ có thể cầu xin người bên cạnh anh.

"Cô là vợ của Lục Huyền phải không? Tôi là Lâm Tĩnh."

Ngu Sương liếc mắt nhìn, thấp giọng cười nói.

"Tôi đã nghe A Huyền nói rồi, cô là kẻ bội bạc đã từng bỏ rơi anh ấy. Dù sao cũng cảm ơn cô đã rời đi tôi mới có cơ hội đứng bên cạnh anh ấy như bây giờ."

Lâm Tĩnh có chút ngẩn ngơ, có chút hối hận khi đã rời đi mà không cố gắng chiến đấu bảo vệ tình yêu của hai người.

Nhưng người như cô, làm sao đấu lại cha của anh ấy chứ?

Ông ta có t.iền, có quyền có thể gi.ết chết cô bất cứ lúc nào. Cô chỉ có thể rời đi, đi rồi mới biết mình mang th.ai con của Lục Huyền.

Lâm Tĩnh nhịn lại sự khổ tâm, cô nhỏ giọng nói: "Tôi xin lỗi vì đến làm phiền đến cuộc sống của hai người, nhưng cô có thể rộng lượng cho tôi mượn ti.ền không? Tôi hứa sẽ trả lại, hiện tại con tôi..."

"Không có... nhưng có cũng không cho." Ngu Sương khinh thường từ chối.

"Cô là ai mà dám mượn tiề.n tôi chứ, biết điều thì mau rời khỏi đây trước khi A Huyền nổi giận."

Cơ thể Lâm Tĩnh trong gió lạnh khẽ run rẩy. Đối lập với cô, chính là Ngu Sương áo ấm mềm mại đang kiêu ngạo đứng đó.

Lâm Tĩnh thấy mình không thể chần chừ được nữa, chỉ có thể liều mạng.

Cô mặc vệ sĩ đứng đó, chạy thật nhanh lướt qua Ngu Sương nhưng vô tình bị cô ta nắm chặt tay lại. Ngu Sương biết nếu Lâm Tĩnh vào nhà thì mọi chuyện sẽ không dừng lại đây.

Hai người bắt đầu giằng co qua lại.

"Thả tôi ra đi, tôi muốn gặp Lục Huyền, con trai anh ấy sắp không trụ nổi rồi. Làm ơn đi..."

"Mẹ kiếp, cô không được vào, đây là nhà của chúng tôi..."

Á...

Đột nhiên Ngu Sương trượt chân, không may ngã ra phía sau. Đầu liền đập mạnh vào tảng đá gần hòn non bộ, rất nhanb bất tỉnh ngay sau đó.

Lâm Tĩnh giật mình dừng lại, phía sau cô là tiếng thét chói tai của Lục Huyền.

"C.on m.ẹ n.ó! Cô đang làm gì vậy?"

Lục Huyền chạy đến ôm lấy Ngu Sương, trên mặt u ám vô tình nhìn Lâm Tĩnh.

Hóa ra, con người rơi vào bước đường cùng đều xuất hiện những chuyện không bao giờ nghĩ đến.

"Tôi... tôi..."

Lục Huyền trừng mắt nhìn cô, không do dự ra lệnh cho đám vệ sĩ: "Gọi cảnh sát, bắt cô ta lại cho tôi."

Lâm Tĩnh ch.ết lặng đứng ở đó.

Giống như lời Lục Huyền nói, anh thật sự đưa cô vào nhà tạm giam.

Điện thoại cũng bị tịch thu, Lâm Tĩnh dù cầu xin thế nào cũng không được Lục Huyền tha thứ.

Với những bằng chứng được camera ghi lại, cuối cùng cô cũng bị tạm giam ba ngày để cảnh cáo.

Đến ngày thứ ba, Lâm Tĩnh cũng được thả ra ngoài.

Khuôn mặt Lâm Tĩnh đờ đẫn và suy sụp. Nhưng cũng vào thời điểm đó ở bệnh viện, A Cửu không đợi được cô nữa mà qua đời khi bệnh phát tát.

Lúc Lâm Tĩnh nhận được điện thoại, y tá đã nhắn lại cho cô một câu nói cuối cùng của A Cửu.

"A Cửu làm mẹ thất vọng rồi, con xin lỗi. Con không phải bỏ cuộc, chỉ là đến một thế giới mới thôi phải không mẹ?"

"A Cửu chỉ muốn nói... con rất yêu mẹ, cũng rất yêu ba con."

"Về sau... mẹ đừng buồn nữa mẹ nhé!"

Nghe đến đây, thế giới còn chút ánh sáng le lói mà Lâm Tĩnh chống cự bao ngày hoàn toàn sụp đổ.

Hiện thực tàn khốc vô tình cuốn đi tất cả.

Tại sao thằng nhỏ lại không đợi cô, tại sao bao nhiêu cố gắng người nhận đau khổ lại là thằng bé?

Vì sao trước khi sắp nhắm mắt, thằng bé lại nói yêu cô. Vì sao khi sắp lụi tàn hơi thở, người thằng bé yêu lại là kẻ khiến nó rơi vào bước đường cùng, khiến cô ngay cả gặp mặt A Cửu lần cuối cũng không thể gặp được.

Lâm Tĩnh giống như bị rút hết sức lực, trái tim đau đớn gục ngã ngay trước đồn cảnh sát.

Thầm tự trách, tự oán hận mình.

Cô là một người mẹ tồi tệ, một người không khiến cho con mình hạnh phúc. Cho dù cô có làm gì đi chăng nữa... cũng không thể cứu được con trai mình!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nguoc