Khi cám có não hay yêu thương đong đầy bi kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Fiction Tấm Cám] Khi Cám có não hay yêu thương đong đầy bi kịch

Phần I:

1.

Ta yêu chàng.

Đó là lời nói dối chân thật nhất ta từng thốt ra trước mặt người đàn ông bạc tình ấy. Là lời nói cuối cùng, cũng là duy nhất của ta khi đối diện với chàng. Là lời nói duy nhất không u mê hay ngu xuẩn. Là lời duy nhất ta thốt ra từ cảm nhận chân thật của mình. Là lời nói cuối đời trước khi ta đi vào cõi chết.

Người con gái ấy sống.

Và đẹp đẽ hơn tất cả mọi thứ đẹp đẽ trên đời.

Ta nhìn hình dáng chị và ta hiểu cái chết của ta đến từng ngày từng giờ. Thật kì lạ cho ta, đến cuối đời mới đột nhiên trở nên minh mẫn. Hay nên nói đến cuối đời ta mới thoát ra khỏi ảo giác và những cảm xúc hỗn độn trong tâm?

Ừ, ta yêu chàng.

Và chàng phụ ta.

Hay nên nói ngay từ đầu kẻ phản bội là cả ta và mẹ?

Mẹ à... con yêu mẹ. Kính yêu mẹ bằng tất cả sự kính trọng của con.

Vĩnh biệt mẹ, vĩnh biệt chàng, ta sẽ gặp tử thần của ta.

...

"Chị Tấm à..."

Ta nhìn người đàn bà lộng lẫy trước mặt, bình tĩnh trưng ra một nụ cười nhẹ nhàng.

"Cám à em, sao thế?"

"Chị sao trắng đẹp vậy?"

"À... chị sẽ chỉ cho em nhé."

Giây phút ấy ta đã hiểu, người con gái được ta tôn sùng như người đàn bà tốt bụng nhất thế gian kì thực là kẻ tàn nhẫn nhất thế gian.

Và ta nghe thấy tiếng cười của chị vang lên khi tiếng thét của ta dội đến, dấn thân vào nước sôi, để mặc chị róc da róc thịt, ta biết kết cục của ta không tốt đẹp, cũng biết mình không có quyền oán trách nên đã tự hiến mình cho kẻ thù kết liễu. Chỉ là không ngờ chị lại tàn nhẫn đến mức ấy.

2.

Hồi nhỏ, ta và Tấm ở cùng làng. Chị ấy là hình mẫu ta đeo đuổi, là người con gái hoàn mĩ nhất trong mắt mọi người. Chị có một mái nhà hạnh phúc, có ba, có mẹ, chỉ là mẹ chị mất sớm. Ta vẫn nhớ sự dịu dàng của mẹ chị ấy. Người phụ nữ ấy đã từng xoa đầu ta mỉm cười khi ta chạy đâm vào bà. Đó là nụ cười đẹp nhất ta từng thấy, chẳng bù cho mẹ ta.

Mẹ rất lạnh lùng, cũng rất độc ác. Kì thực, bà thương ta vô cùng vì ta là người con duy nhất ở bên bà. Mẹ ta có ba người con, chị cả đã đi lấy chồng từ sớm, vì không thể sống chung với sự độc tài của mẹ. Chị cả rất đẹp, nét đẹp hao hao giống Tấm và mẹ Tấm. Chị hai của ta thì chết yểu, khi chị vừa tròn năm tuổi, chị đã bị ma dắt ra sông. Mẹ chỉ còn ta, ta ráng làm con ngoan, ngoan đến mức ta quên đi mình có một khối óc và một con tim.

Mẹ ta tham vọng, luôn muốn tìm cách biết ta trở thành người đẹp, nhưng ta biết ta không thể, đó là vận mệnh của ta, bình thường và tầm thường. Rồi bất thình lình, một sự vụ xảy ra khiến vận mệnh tầm thường của ta thay đổi: Mẹ Tấm chết, mẹ ta lấy cha Tấm, ta và Tấm trở thành chị em.

Trở thành chị em với Tấm từ lâu đã trở thành một niềm khát vọng to lớn và thầm kín nhất trong tâm hồn ta. Rồi khi ta ở cùng với tấm, ta mới nhận ra Tấm là một đỉnh núi cao vời vợi. Chị hiền lành nết na, chị xinh đẹp và ngoan ngoãn. Chị khéo léo và tài giỏi. chị có những thú vui của một cô thôn nữ bình thường, biết yểu điệu dịu dàng, còn ta chỉ như một cục thịt thừa thãi và xấu xí bên cạnh chị. Nên ta đứng xa dần và cuối cùng chỉ có thể ngắm chị từ xa.

Cũng từ khi đấy, tất cả những gì ta có thể theo đuổi là trở thành đứa con ngoan để vượt mặt chị.

Ta không khéo léo, ta nghịch như quỷ và luôn giếm mẹ điều đó, và ta đã trộm của Tấm đống tép vì sợ mẹ mắng. Cuối cùng, khi nhận dải yếm đỏ trong tay, ta đã lén đem trả chị cái yếm đấy. Và... ta bất ngờ trước những gì chị làm.

"Đi ra đi!"

"Tấm, em xin lỗi."

"Đi ra!"

Chị giật trên tay ta chiếc yếm rồi kéo rèm buồng, ta cũng đành tha thẩn ra hiên nhà ngắm sao trời. Rồi nghe tiếng như tiếng xé vài, ta vội nhìn vào phòng chị, thấy chị đã xé nát cái yếm ta đưa.

"Tấm..."

"Đó là cái giá khi em cướp đi của chị một thứ, kể cả khi đã được trả lại, chị vẫn xé nó ra."

Ta sợ hãi, từ đó tuyệt nhiên không dám làm gì Tấm nữa.

Rồi đột nhiên mẹ bảo ta giết con bống, và chị làm hoàng hậu. Mẹ bảo ta giết chị, ta đã giết. sáu lần biến thân của chị, là sáu lần ta thầm cười trong đau khổ. Phải, ta biết cái ngày ta chết thật sự rất gần kề.

3.

Hoàng đế là người đàn ông tầm thường háo sắc. Ta sợ người đàn ông đó. Hắn đã ba lần cưỡng bức ta dù rằng ta chỉ mượn thân phận chị vào hầu hạ vua đợi ngày chị về. Ta biết chị sẽ về, cổ tích cho chị quyền sống, còn ta, chỉ có cái chết.

Vốn dĩ người mang thân phận thay thế như ta không được ân sủng, chỉ ngày ngày làm việc của một cung nữ, tuyệt đối không được bước lên long sàng của vua.

Vậy mà đã ba lần hoàng đế cưỡng bức ta.

Tại sao?

Ta là con đàn bà tầm thường, nhỏ bé, với một vóc dáng không sắc sảo đẹp đẽ như Tấm. Ta cũng không có gương mặt duyên dáng, gương mặt của ta đều hết sức thản nhiên và lờ đờ, đến mức có thể coi là đần độn. Từ bao giờ ta bị lọt vào mắt của người? Trong cung mỹ nữ muôn vàn, hà cớ chi thêm ta, hà cớ gì tuyển thêm Tấm?

Rồi ta mới biết người đàn ông kia hoang dâm vô độ. Ta đột nhiên hãi hùng cuộc sống trong cung, lẩn trốn trong đám đông và ra sức phá hủy biến thân của Tấm hòng để hắn vì thế mà giết quách ta đi, hoặc là chán ghét ta đem nhốt ta vào tù.

Nhưng cuối cùng, hắn lại càng điên cuồng trên thân thể ta. Thậm chí là mãn nguyện mỉm cười nói rằng ta ghen tuông rất đáng yêu. Ta ghê tởm, rồi chịu đựng trước nỗi đau mà hắn truyền sang cho ta.

Tại sao lại là ta?

Tại sao?

Rút cục từ đầu đến cuối, cái gì ta đã sai? Vì ta ngu và ngoan? Hay chỉ đơn thuần ta là con nhỏ hèn nhát đến mức không dám chạy trốn và chạy đi tìm hạnh phúc cho riêng mình như chị cả?

4.

Ta gặp chàng khi ta đang phơi đồ cho hoàng đế. Sau cái đêm đầy bạo động, thân xác ta trở nên mềm rũ và căm phẫn với chính bản thân. Ta định chết nhưng ta không dủ dũng cảm để ra đi. Rồi ta gặp chàng.

Em song sinh của hoàng đế.

Ta giật mình khi nhìn thấy gương mặt ta vẫn phải đối diện hàng ngày lại bị giam trong một mật đạo. Định bỏ chạy, chàng lại gọi với theo ta.

"Cô ơi..."

Đó là thứ chất giọng nhẹ nhàng, khác hẳn với thứ tiếng khều khào ta nghe từ người đàn ông kia. Cuối cùng ta và chàng nói chuyện, mới nhận ra chàng mới là hoàng đế. Kẻ đang ngồi trên ngai vua kia là kẻ mạo danh. Và chàng chính là người đã chọn Tấm.

Hoang đường!

Ta phẫn uất với tất cả bất công đang đổ dồn lên đầu ta. Ta bị thất thân, bị cướp đi sự trong sạch với kẻ phạm tội. Ta phát điên lên với số phận cay nghiệt của mình, nhưng lại không có cách nào nổi giận trước chàng. Rồi từ đó, ta đến tìm chàng, tâm sự, cười đùa cùng chàng, hòng làm mờ đi hình dáng Tấm trong lòng chàng, cũng là hòng gột sạch đi những vết nhơ trên người ta. Rồi một đêm, ta quyết định cứu chàng ra.

Đó là quyết định khó khăn nhất ta từng làm. Cũng là quyết định điên rồ nhất.

"Nàng có muốn được thưởng gì khi ta giành lại giang sơn không?"

"Vị trí hoàng hậu thì sao?"

Ta nửa đùa nửa thật rồi vội thu nụ cười của mình lại khi bắt gặp cái nhìn lạnh tê của chàng.

"Phải rồi, đó là vị trí của Tấm, ta cũng không thể chạm tới vị trí đó, đặc biệt khi ta đã thất thân."

"Ta không có ý khinh thường nàng."

"Ta biết."

Nửa tháng sau đó, chàng đoạt lại giang sơn, những ngày tháng chàng trên chiến trường, ta chỉ có thể đứng sau lưng ủng hộ, làm những việc mà người đàn bà có thể làm, giặt giũ, nấu nướng, hầu hạ và trò chuyện cùng chàng. Đột ngột chàng hỏi ta.

"Nàng có biết Tấm ở đâu không?"

"Ta không biết."

Ta lắc lắc đầu, lời ta nói là thật, kể từ khi ta nhìn thấy cây thị mọc trên đống lông vũ, ta biết rằng cuộc đời của ta không thể tồn tại khi có Tấm. Ta nguyện chết, chỉ cần là có thể nhìn thấy chàng.

"Hắn đã hại nàng bao nhiêu lần?"

"Ta không đếm."

Ta kì thực không dám nhớ lại, ta chạy trốn hắn, chạy trốn sự truy đuổi cùng cực của hắn với ta, rồi lẩn trốn trong ngục tù cùng chàng. Và ta nguyện sẽ chết khi chàng hạnh phúc.

Khi chàng đoạt lại giang sơn, ta bất chợt được chàng để bên mình. Là để có kẻ tâm tình, chứ không phải là vợ. Ta biết. Ta rất ngốc nghếch, ta ít nói, hay run sợ và không xinh đẹp, nên ta chỉ có thể ở bên chàng, chăm sóc cho chàng từ xa, chờ ngày Tấm trở lại và giết chết ta.

"Bệ hạ, ta đã giết Tấm."

Đó là một đêm cuối hạ đầu thu, ta ngồi bình tĩnh kể cho chàng nghe mọi chuyện trong cuộc đời ta. Chàng chăm chú nghe, khuôn mặt không lộ vẻ suy nghĩ gì, chỉ bình thản thưởng trà nghe chuyện. Như câu chuyện kể về người khác chứ không phải câu chuyện về ý trung nhân của mình.

Ta kể xong, chàng xoa đầu ta rồi không nói gì. Còn ta, ta tự hiểu đó là cái cách chàng an ủi ta, xoa dịu ta rằng ta sẽ chết thật nhẹ nhàng.

Chàng và kẻ phản bội, tức là hắn đều có một điểm giống nhau: rất tàn nhẫn.

Hắn tàn nhẫn theo cách cuồng bạo, như mặt trời nóng giận thiêu đốt tất cả.

Chàng tàn nhẫn như bóng đêm, lạnh lùng ẩn nhẫn rồi dội vào lòng ta những cơn rét buốt.

Xét cả ta và Tấm nữa, có lẽ bốn chúng ta đều là kẻ chẳng ra gì. Nhưng người duy nhất chết chỉ có ta.

Vì ta là kẻ xấu.

5.

Đêm trước ngày ta chết, ta và chàng gặp nhau. Chàng mời ta uống trà, thăm dò ta về sự trở lại của Tấm, ta đáp rằng ta biết chị ấy sẽ trở lại. Chàng cười xòa.

"Hai người sẽ hạnh phúc."

"Ta biết."

Thản nhiên uống trà, thản nhiên cười. Ta ngắm trăng đêm nay, đêm trăng cuối cùng, Lưỡi trăng khuyết mờ ảo trên bầu trời đêm. Ta nhìn mảnh trăng vỡ vụn ấy mà lòng đột ngột sâu thẳm.

"Ta yêu chàng."

Ta mỉm cười, chân thật nhìn chàng, nhìn sâu vào đôi mắt chàng, ghi nhớ từng đường nét trên gương mặt ấy. Phát hiện ra một điểm nhỏ nhặt trên gương mặt chàng khác hắn. Đó là một nốt ruồi màu nâu chìm trong đôi lông mày. Kì thực ta đã nhìn ra từ lần đầu gặp gỡ, chỉ là không biết chàng để ý hay không mà thôi.

Ngày sau, khi ta chết rồi, ta sẽ lang thang nơi trần thế, sẽ đi theo chàng, và tan vào giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống của chàng.

Chết rồi ta có đau lòng không?

Chắc là có, vì ta sẽ đau lòng lắm, khi nước mắt của chàng rơi xuống là vì Tấm.

Ta chết...

Đó là một cái chết đau thương. Thịt ta bị róc, Tấm cho người dùng nó làm mắm. Thứ thịt ô uế của ta đừng làm mắm, ăn vào sẽ độc hại lắm.

Tấm cũng nói thế.

"Đó là thứ thị ô uế, ta muốn tặng cho người khác, đừng bảo với hoàng đế."

Ta hiểu rồi, đến lúc này ta mới thoảng thốt thét gào trong vô vọng. Thứ âm thanh vô hình của ta làm sa có thể vang ra, làm sao có thể bật ra thành tiếng nức nở. Tấm sẽ gửi ta cho mẹ ta, mẹ ta sẽ chết, bà sẽ chết vì đau khổ mất thôi.

Tấm... chị là kẻ từ bi, người ta đã gọi chị là kẻ từ bi, vậy tại sao, tại sao chị phải tàn nhẫn đến thế. Hãy giết mẹ em, đừng để bà phải đau khổ khi thấy cái chết của con mình. Đừng mà!

Ta đã gào lên trong vô vọng, đã quỳ xuống bấu víu gấu váy Tấm và thứ ta chạm vào chỉ là không chung mờ nhạt.

...

Mẹ ta chết, ta trở thành một hồn ma xơ xác. Ta vẫn bước theo Tấm, những bước chân mòn mỏi tột cùng. Ta biết ta và mẹ đáng bị vậy. Nhưng... chị ấy luôn nói chị ấy từ bi. Chị ấy không thể tàn độc đến thế.

Ta nhìn chị và chàng yêu nhau, ta quay mặt đi, trong tim ta thổn thức những cung cảm xúc chết dần.

Ừ, ta yêu chàng.

6.

Ta tan biến. Giọt nước mắt đầu tiên của chàng rơi xuống. Là khi chàng đứng trước mộ ta.

Chàng khóc vì ta.

Vĩnh biệt...

Ta yêu chàng. Cảm ơn chàng đã khóc vì ta...

______________________

Phần II:

1.

Lần đầu tiên ta gặp Tấm là khi nàng đánh rơi giày xuống sông. Nhìn sắc đẹp của nàng ta đã mê mẩn gần như ngay lập tức, nếu như ta không nhìn thấy một bóng dáng khác. Nhỏ nhắn, lọt thỏm trong đám đông, âm thầm dõi theo Tấm. Là dõi theo Tấm chứ không phải truy tìm ánh nhìn của ta như tất cả những người khác, kể cả Tấm.

Và từ lúc đấy, ta quyết định tim ta có môt mối tình bí mật.

Ta thích Tấm công khai, cưng chiều và yêu quý nàng như món bảo vật xinh đẹp. Nàng quả thật rất xinh đẹp duyên dáng. Đến mức hoàn mĩ. Ta hài lòng khi có nàng trong tay. Hài lòng thực thụ. Không phải kẻ nào cũng có được một báu vật như thế, nhưng ta thì có. Và ta yêu chiều Tấm tột cùng.

Nhưng, khi đêm đến, ta bị ám ảnh bởi ánh mắt mờ đục của một gương mặt mờ nhạt. Phải, gương mặt đó không xinh đẹp xuất chúng, làm điên đảo chúng sinh, nhưng lại khuấy động lòng ta mạnh mẽ. Đó là một nét đẹp khác, nhỏ nhắn, lọt thỏm trong tay ta. Ta đã bao lần tưởng tượng người ta yêu đương là người con gái nhỏ nhắn ấy. Phải, ta sẽ ủ nàng trong vòng tay, yêu đương nàng bằng mọi sự cẩn trọng, vì nàng quá bé nhỏ, dễ luồn lách khỏi ta và chạy mất lắm.

Ta cũng từng nghĩ đến việc sẽ làm gì nàng, và những lần tưởng tượng Tấm là nàng, ta đều khiến bản thân minh trở nên hết sức sung mãn.

Và rồi, ta bị tiếm ngôi. Bởi người em trai của ta. Người em trai song sinh.

Thật lạ kì, khi lén lút nhốt ta vào hầm tối, hắn lại sai Tấm về nhà để làm giỗ. Và những ngày sau đó, người vào hầu hạ hắn là Cám.

Phải, là nàng, người con gái nhỏ nhắn trong mơ của ta.

Ta đã phát điên khi biết Cám thất thân bởi hắn, cũng đã thề rằng sẽ làm mối hận thù này được giải quyết gọn ghẽ. Ta sẽ giết hắn, kẻ dám cuớp người con gái ta yêu thương nhất.

2.

Thật tình cờ ta gặp nàng. Nàng mỗi lúc càng trở nên nhỏ bé, rồi lẫn trong nét ngẩn ngơ là cả một nỗi hoang mang ám ảnh. Ta đọc được sự sợ hãi của nàng khi nàng giáp mặt ta. Là hắn làm nàng đau? Là hắn đã hành hạ nàng? Ta căm phẫn nhưng cố xoa dịu sự giận dữ đó bằng những cử chỉ xa lạ. Phải, người đứng trước mặt ta là người ta yêu. Sâu thẳm trong lòng ta ta biết, ta yêu nàng.

Và nàng yêu ta, ta dám chắc điều đấy.

Nàng là người con gái ngu ngốc. Ta biết tội ác của nàng dồn lên Tấm, nhưng trong thâm ta thỏa mãn khi nghĩ rằng đó là nàng làm vì ghen tức. Nàng ghen với Tấm vì Tấm có ta. Ta đã thỏa mãn tột cùng khi nghĩ đến nguyên nhân ấy. Vậy tức là nàng có yêu ta?

Rồi ta bất chợt nhận ra, quãng thời gian nàng giết Tấm, là quãng thời gian nàng ở bên hắn, không phải bên ta. Điều đấy khiến cuộc đời tù đày của ta trở nên bi thương. Thật điên rồ!

Rồi ta khẳng định một lần nữa: nàng căm ghét hắn. Bởi này đã sợ hãi và bỏ chạy khi nhìn thấy ta.

Một phần nào dó trong ta nhếch mép lên, cười hả hê.

Ta nhận ra nàng đẹp hơn, cũng nhận ra thực chất nàng rất e dè và nhút nhát. Nàng im lặng và chỉ trả lời khi có người hỏi, đến sau này ta mới biết tất cả đều là thói quen. Một thói quen tự giấu bản thân đi, để có thể làm cả mẹ nàng và cả Tấm hài lòng.

3.

Nàng tìm cách thả ta ra. Nàng không nói nhưng ta biết nàng đã làm gì để trộm được chìa khóa ấy. Nàng lại lên giường cùng hắn. Ta hình dung sự run rẩy của nàng khi tình nguyện đứng trước mặt hắn. Ta cũng tưởng tượng ra gương mặt hắn khi nhìn nàng, bất thần nắm chặt tay lại, móng tay hằn vào lòng bàn tay, ứa máu.

Khi nàng xuất hiện trước mặt ta, tươi cười đưa ra chiếc chìa khóa, ta gần như muốn bóp chết nàng lúc ấy. Nhưng ta kìm lại, bình tĩnh nhận lấy chìa khóa. Khi ta mở cửa tù ra, ta nhìn nàng thầm dò hỏi.

"Ta luôn thắc mắc, ngoài kia luôn có binh lính, lần nàng vào đây gặp ta là tình cờ chạy thẳng vào lúc bọn chúng có việc, vậy những lần khác thì sao?"

"Ta tìm thấy đằng sau có một con đường mòn đi xuống lòng đất dẫn thẳng về hoàng cung."

Nàng không cung kính với ta, cũng không mặn mà trả lời, tất cả các câu ta hỏi nàng đều tìm cách trả lời ngắn gọn nhất.

Khi ta hỏi nàng muốn thưởng gì khi ta giành lại giang sơn, nàng lại cố tình nửa đùa nửa thật nói muốn cái vị hoàng hậu.

Khi ta nhìn nàng đầy thâm ý, ta chỉ muốn nàng khẳng định câu nói ấy, khẳng định thật tâm nàng muốn làm vợ ta, nàng lại lảng đi coi nó như một lời nói đùa.

Ta phát điên mất!

Những ngày sau đó ta có nàng. Ta có được trái tim nàng nhưng không thể chạm vào nàng. Nàng cứ ở cõi xa xăm, bình tĩnh chờ đợi. Chờ đợi gì ta không rõ, nhưng đôi khi nàng biến mất.

Ta suýt nữa bỏ tất cả kế hoạch của ta để đi tìm nàng. Ta suýt nữa một mình xông thẳng đến hoàng cung và túm cổ kẻ đã cướp nàng khỏi tay ta.

Nhưng ta đều không làm thế, rồi ngày hôm sau, nàng trở về, ta mới mỉm cười an lòng.

4.

"Bệ hạ, ta đã giết Tấm."

Câu nói đấy là câu nói ta không bao giờ quên. Nàng vẫn ăn mặc thật giản dị, bình tâm uống trà. Cái cách nàng kể chuyện về cái chết của Tấm không mảy may khiến ta xúc động. Ta chỉ nhìn gương mặt của nàng trong ánh nến bập bùng ấy, muốn ghì lấy nàng và bắt nàng im lặng.

Nhưng nàng cứ kể, kể trơn chu câu chuyện của nàng, về một khát vọng ta cho là hèn kém. Tại sao trong câu chuyện đó không có ta? Tại sao cả câu chuyện, mọi nguyên nhân nàng giết một kiếp của Tấm đều có hình bóng hắn? Tại sao là vì sự ghê tởm hắn mà giết Tấm chứ không phải vì nỗi lo ta sẽ yêu Tấm mà giết?

Tại sao?

Ta đã định hét vào mặt nàng như thế. Nhưng sau đó, ta đã để nàng đi, không kịp giữ nàng lại. Đó là một đêm mà trong lòng ta chỉ có sự hỗn loạn.

Nàng không phải mĩ nhân, một con đàn bà tầm thường hèn nhát, vậy tại sao lại có khả năng dày vò cùng lúc cả ta, hắn và Tấm?

Và hơn nữa, tại sao nàng có thể chờ đợi cái chết đến với mình?

Nàng bình tâm đến thế nào chứ?

Có lẽ đơn thuần ta bị ám ảnh về những gì nàng làm. Nàng không xứng đáng trở thành người ta yêu thương. Không xứng.

...

Nàng có một thói quen mà mãi đến khi nàng ra đi ta mới nhận ra, đó là luôn ngủ rất muộn sau khi ta di ngủ. trước khi đi, nàng luôn hãm trà để trong phòng ta. Suốt những ngày tháng ta ở cạnh nàng ta mới nhận ra điều đó.

Tiếc là...

5.

Ngày Tấm trở về. Nàng đột nhiên vui vẻ lạ lùng, như một con chim líu lo quanh Tấm. Ta đã định bảo vệ nàng khỏi cái chết, nhưng nàng lại khăng khăng đòi được giết. Ta hiểu rõ điều đấy khi nàng quấn quýt với Tấm, còn Tấm, không khoan nhượng ngày một hành hạ nàng như những gì mẹ con nàng đã từng hành hạ Tấm.

Đột nhiên ta nhận ra, ta không yêu Tấm vì cái gì cả, vì nàng chẳng có gì ngoài vẻ đẹp động lòng và sự ngoan ngoãn giả tạo cho những nỗi căm ghét và oán hờn khôn nguôi. Tấm là hình mẫu của cái thiện, và nàng lại đang tâm đi giết chính hình mẫu đấy.

Đêm trước ngày nàng chết, nàng tìm gặp ta. Thật lạ lùng, lại có thể ung dung đến mức ấy. Nhưng ta biết, nàng vẫn âm thầm run rẩy trong giọng nói bình lặng kia.

"Ta yêu chàng."

Ta cười, mãn nguyện.

"Ta yêu chàng."

Đó là tất cả những gì ta đòi hỏi ở nàng. Không trông mong việc nàng sẽ ở bên ta vì ta sẽ ruồng bỏ nàng vì nàng không còn là con gái nữa. có lẽ đó là cái giá cho cả ta và cả nàng.

Nàng, lần đầu tiên ta thấy nàng xinh đẹp. Thật sự xinh đẹp, bấy lâu nay, thứ gì đã làm nàng trở nên ngu xuẩn đến thế.

"Bệ hạ, ngu và ngoan có phải là có tội không nhỉ?"

"Với nàng thì là có."

"Vậy tội của ta thì đáng bị gì?"

"Ta không biết, nàng có thể sẽ... chết chăng."

"Cũng phải... ta sẽ chết."

Đó là lần đầu tiên nàng trở nên thành thực với cảm xúc của mình. Bấy lâu nay, nàng chỉ nhất nhất làm theo lời mẹ, kể cả có phạm tội sát nhân.

Muôn đời đuổi theo hình bóng Tấm, có lẽ nàng không biết ta đã yêu nàng mức nào. Nàng sẽ không biết đâu.

6.

Ta đã những mong cái chết của nàng thật thanh thản. Không thể tin Tấm có thể nhẫn tâm hành hạ kẻ đã chết như vậy. Tấm lại nói rằng sáu lần nàng chết đi sống lại đều do một tay Cám làm. Ta nhìn Tấm, thở dài và hỏi "vậy vì sao nàng không trở thành người luôn? Cám chưa bao giờ giết nàng khi nàng là người cả, loài người có thể tự do đốn cây, đốt củi giết chim, nàng muốn đổ lỗi cho ai?"

Và ta luôn tự hỏi, liệu ta có thể sống với người đàn bà nhẫn tâm ấy không? Cuối cùng câu trả lời là có thể. Vì xét cho cùng ta cũng rất nhẫn tâm, trước khi Cám chết, ta đã không thể cho nàng hai chữ "Hạnh phúc."

Ta cũng chưa từng nói ta yêu nàng.

Một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC