Cả Đời Truy Tiếng yêu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên khác : Mẫu hậu yêu ta có được không?

Ta của năm đó gặp nàng chỉ là một hài tử 14 tuổi nhỏ bé yếu ớt sống trong thâm cung lòng người lạnh lẽo  , nàng của năm đó mà ta gặp là một thiếu nữ đôi mươi ôn nhu dịu dàng đương thời hoa nở rộ khoác trên mình phượng bào mẫu nghi thiên hạ .

Kiếp này ta không phải nam tử , ta cũng không phải hoàng đế vậy nên đến một hi vọng có được nàng chân tình đều không thể . Ta chỉ là một cái hoàng tử nhỏ bé nữ cải nam trang thân mẫu sớm lâm bệnh mà chết , cuộc sống ta không khác gì một tiểu thái giám luôn chịu sự ức hiếp , cuộc sống chật vật khổ cực , cho tới một ngày ta gặp nàng . Nữ nhân đầu tiên cho ta cảm giác ấm áp che chắn đi giông bão.Nằm trong vòng tay nàng bảo hộ ta đã từng mộng tưởng nếu nàng có thể cả đời che chở cho ta như vậy , yêu thương ta như vậy cả đời , đối ta đã mãn nguyện .

Trong phượng thanh cung , một tiểu hài tử 14 thân khoác sam y đỏ tay cầm một nhành hoa mai hí hửng chạy tới chính điện , hướng tới thân ảnh kiều diễm ngồi trên toạ tháp .

" mẫu hậu ! Mẫu hậu ! ". thanh âm trong trẻo hồn nhiên vang vọng khắp cả cung điện , vô ý truyền tới nữ nhân mi tâm nhắm hờ trên toạ tháp . Mi mày khẽ động vừa mở mắt liền một thân ảnh nhỏ bé nhào tới trong lòng nàng nỉ non gọi " mẫu hậu! Người tỉnh ?"

Nàng nét mặt hài hoà nhìn tiểu hài tử nhẹ xoa đầu ôn nhu cười , ở cạnh tiểu hài tử nhỏ bé này nàng luôn  vui vẻ , mọi phiền muộn đều nhìn thân ảnh mong manh này sẽ tan biến hết . Đôi lúc nàng không hiểu vì sao bản thân lại luôn bảo hộ tiểu hài tử như bản thể .

" ta tỉnh. Tiểu kỳ ngươi tìm mẫu hậu là có chuyện sao ?". Hoàng hậu ôn hoà nói , vừa nói vừa vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia.

Tiểu Kỳ chìm đắm trong hành động nàng ôn nhu chạm nhẹ má bất giác thức tỉnh liền vội vàng đưa cành hoa mai ra trước mặt che lấp đi sự thất lễ bản thân vừa rồi . Đôi môi anh đào nhỏ bé chúm chím nói " Mẫu hậu , hoa mai nở rồi !"

" Ổ, đã nở rồi sao ? Tiểu Kỳ ngươi dắt mẫu hậu đi coi ". nàng nét mặt hiện lên vẻ hào hứng vui mừng , Tiểu kỳ là hiểu rõ nàng đặc biệt ưa thích hoa mai vì thế đã canh hàng ngày  đợi hoa mai nở sẽ dắt mẫu hậu đi xem .

" Mẫu hậu , hay để nhi thần nắm tay người đi ...." Tiểu kỳ thẹn thùng cắn môi nói .

Lời vừa thốt ra không chỉ người hầu hạ cảnh nàng, mà nàng cũng tiếp thu không nổi. Kỳ thực nhân sinh nàng chưa từng cùng người khác động chạm , đến lúc trước khi nàng xuất giá còn ở tại phủ nhà cũng không ai dám đối nàng tuỳ ý động qua.

Mà lúc này , mắt thấy hài tử mâu quang ẩn hiện chờ đợi cùng hi vọng , nàng không nỡ làm tiểu kỳ buồn chỉ đành thở dài một hơi, dùng một tay kéo ống tay áo còn lại lên để lộ cổ tay ngọc trơn mềm tinh tế.

Hiện tại , tiểu kỳ thất thần ngẩn ngơ nhìn đôi bàn tay nàng tinh tế.

Im lặng quan sát tiểu hài tử một hồi lâu , cuối cùng nàng bật cười thành tiếng " Sao ?, chẳng lẽ tiểu kỳ không muốn nắm tay mẫu hậu ?'

Tiểu Hoàng tử lắc lắc cái đầu nhỏ, miệng lầm bầm chống chế " Không phải , nhi thần muốn"

Tâm loạn như ma , đôi bàn tay nhỏ rón rén đặt lên tay nàng , y cảm nhận được xúc cảm mềm mại mơn trớn  cùng với da thịt mình.

Thì ra , tay mẫu hậu như thế rất đẹp chỉ là thực lạnh . 

" Mẫu hậu, chúng ta đi thôi !". Ngẩng đầu đối chiếu ánh mắt nàng , y mỉm cười khẽ nói.

nàng khẽ gật đầu , bởi thế hai thân ảnh một lớn một nhỏ sánh bước chậm rãi di dời đi vườn mai.

Tiểu kỳ đối với việc có thể cùng nàng tiếp xúc thân mật như vậy tâm sớm thoả mãn, gương mặt tiểu hài ửng hồng cũng là trong bóng tối nên khó nhận biết .

Tầm mắt y chưa từng dời đi bóng dáng nàng , càng nhìn tâm y càng loạn sóng , nổi lên một tầng cảm giác chiếm hữu cùng vui sướng ." Mẫu hậu nhi thần chắc chắn sẽ bảo vệ người ".

Một lời chân tâm thốt ra từ một tiểu hài tử chợt khiến nàng bất ngờ nhưng lòng lại không hiểu rõ tại sao lại xuất hiện một cỗ tin tưởng  chắc chắn , cùng xuất hiện một cỗ ngọt ngào lấp dần đi những những khoảng trống lãnh lẽo . nàng chợt nở một nụ cười thật tươi , thật ấm áp như ánh mặt trời vây hãm tâm trí tiểu hài tử ngơ ngác.Mê luyến ....

Đôi môi anh đào nhẹ nhàng đặt trên môi nàng kiều diễm , tham luyến mút lấy hương thơm ngọt ngào kia khiến toàn thân thể nàng rúng động . Ánh mắt nàng trở nên hoảng loạn nhanh chóng đẩy mạnh thân thể kia ra , đôi mắt nàng hiện hữu vẻ u buồn thoáng bi thương nhìn y

" Ngươi đang làm cái gì vậy ?". Nàng lạnh giọng , ánh mắt nổi lên tia kinh hoàng nhìn thân thể kia lồm cồm bò dậy từ mặt đất . Đôi mắt tiểu hài tử chớm lệ nhìn nàng , giọng y run rẩy cùng sợ hãi bấp báy đôi môi vẫn còn kia lưu luyến hương thơm .

" Mẫu hậu, ta yêu người."

Đôi mắt nàng chợt mở to nên kinh ngạc , nàng là hoảng sợ , là do nàng đã dạy bảo không tốt sao , lý nào một tiểu khả ái ngeh lời , đáng yêu như vậy lại có thể đối nàng cái loại ấy suy nghĩ.

" Ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi nói lại cho ta xem. " đôi bàn tay nàng gầy gò thanh mảnh bám chắc trên vai tiểu hài tử , nàng ánh mắt phủ nhiễm bi thương mây mù nhìn tiểu kỳ .

Không chốn tránh không hoảng loạn , tiểu kỳ ánh mắt đỏ lệ nhìn nàng , cứng cỏi từng chữ thốt ra " Mẫu hậu, Ta yêu người!". Một lời như tiếng sét ngang tai đinh đang , đôi tay nàng thõng buông xuống ánh mắt thất vọng nhìn y .

" Tiểu kỳ ngươi đừng như vậy......Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không ? ta là mẫu hậu của ngươi mà . Ngươi chỉ là một tiểu hài tử vẫn chưa hiểu ái tình là gì . Coi như lời nói lúc nãy ta chưa từng nghe , chúng ta vẫn là mẹ con, có được không? .".đôi mắt nàng hiện nét mong chờ nàng mong rằng tiểu hài tử kia chỉ là nói đùa, sẽ xin lỗi nàng nhưng đáp lại vẫn chỉ là sự im lặng .  đôi mắt khẽ nhắm nàng thở dài liền  quay lưng lại với bóng dáng hài tử mảnh khảnh lạnh lẽo  .

" mẫu hậu ta.......". Tiểu Kỳ hoảng loạn lo sợ nhìn thân ảnh kiều diễm trước mắt nhưng trong phút chốc lại xa lạ vô cùng , bước chân hoảng loạn tiến tới . Lời chưa kịp thốt , thân ảnh nàng rúng động mạnh bạo xoay người lại , ánh mắt hàn ý nhìn y xa lạ " Đủ rồi ". Nàng gằn giọng nói phẫn nộ khiến thanh âm yếu ớt kia im bặt .Đôi chân cũng dừng bước đứng sững sờ. Đôi mắt tiểu hài tử lệ đã chảy dài , miệng lẩm bẩm " Nhưng ta yêu người mà...."

" yêu ta? Tiểu kỳ ngươi nghĩ bản cung sẽ chấp nhận ngươi được sao , ngươi chỉ là một hoàng tử nhỏ bé sẽ bảo vệ ta được sao ? Ngươi chỉ là một thân nữ nhi cải nam trang ......ngươi đủ tư cách để yêu ta sao?"Giọng nàng lạnh lẽo từng câu từng chữ rõ ràng khảm sâu vào tâm hồn thiếu nữ mới lớn , tâm y chợt rỉ máu quặn đau .

Bóng dáng gầy yếu ớt lùi bước về phía sau , nàng ấy nói đúng bản thân y chỉ là một hoàng tử nhỏ bé không quyền lực , chỉ là thân nữ nhi có thể lấy tư cách gì yêu nàng . Tiêu kỳ chợt nhận ra lời nói sẽ bảo hộ nàng ấy ngeh sao thật nực cười , nàng ấy là mẫu nghi thiên hạ còn cần một hoàng tử yếu kém như nàng bảo vệ sao ? mà y có đủ sức để bảo vệ nàng ấy sao? 

 Đôi tay lạnh lẽo nắm chặt vạt áo trước ngực , nơi đó hiện tại thực rất đau , thực lạnh lẽo . nàng một thân bào y phất phơ trong gió lạnh lùng xoay người rời đi không nói thêm một lời . Nàng rời đi xa chỉ còn duy lại một thân ảnh nhỏ bé ngã gục trên nền đất lạnh , nước mắt tuôn trào .

Nàng ấy đi rồi , cuối cùng ta chỉ còn một thân cô độc , lạnh lẽo ....đôi bàn tay trên nền đất xiết chặt , ánh mắt nàng vẫn hướng nơi bóng dáng nàng khuất xa. Tâm can đau nhức , uất ức dồn nén cuối cùng không kìm được huyết quang tuôn trào . đôi môi mấp máy mỉm cười "Nàng ấy đi rồi.......thật tốt " sẽ không thấy y bản thân như vậy yếu ớt .Ánh mắt dần trở nên mơ hồ , hơi thở yếu ớt thoi thóp.....lúc này tiểu hài tử biết có thể bản thân sẽ không qua khỏi. Nhưng nếu như vậy mẫu hậu sẽ có thể vì y mà đau lòng không ? Sẽ vì y mà khóc chứ? 

Hiện tại Điều ta muốn thực không nhiều , hiện tại ta sẽ không cầu nàng ấy sẽ  yêu ta .....không cầu nàng ấy sẽ chấp nhận ta . Chỉ cầu nàng ấy một đời bình an , một đời hạnh phúc . Như vậy ta có thể an tâm rời đi rồi.......hạnh phúc nhé thân yêu ơi......

Bài hát : Cả đời dõi theo ánh nhìn ấy.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net