Chap 25_ Biến cố cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 T/b đứng đối diện tấm kính chắn lực, nước mắt rơi như mưa, không nói lên lời, chỉ liên tục kêu khóc:

- Anh hai,... anh hai,... em,.. em,... xin lỗi,... anh hai,...

 Jimin nhìn cô như vậy chỉ mỉm cười dịu dàng, nụ cười nhàn nhạt như gió mùa thu, nhưng mang theo biết bao nhiêu ôn nhu, biết bao nhiêu thương yêu bảo vệ. Anh cầm ống điện thoại khó nhọc mở miệng, cổ họng khô như muốn đốt cháy những lời anh định nói:

- Anh không sao mà. Có gì mà khóc chứ? Ngoan, anh hai thực sự không sao cả. 

T/b chỉ liên tục lắc đầu, không ngừng khóc, nước mắt chảy tràn trên gương mặt đỏ ửng, nấc lên:

- Đợi em, đợi em. Anh chịu khổ quá rồi. 

 Hai người nói thêm vài câu thì hết giờ nói chuyện. Cô chỉ ngẫn ngơ nhìn Jimin quay lại phòng giam. Jimin ốm đi rất nhiều, ánh mắt anh đờ đẫn, da anh nhợt nhạt, không còn chút sức sống.

 Cô không thể dùng từ nào để miêu tả nổi sự tàn phá của nơi này lên anh. Cô không hiểu trong lòng anh còn đau đớn đến mức nào. Cô không hiểu mỗi ngày anh phải thức dậy và đối diện với sự dày vò tàn khốc này ra sao.

 Cô ra khỏi phòng thăm, lặng lẽ tìm một phòng vệ sinh, lau sạch sẽ nước mắt, đánh lại mascara, nhìn thật kĩ bản thân trong gương rồi mới dám bước ra. Cô nhìn màn hình thông báo.

54 cuộc gọi nhỡ

Nhà

Cô chỉ nghe tim mình rơi một chút, phân vân không biết nên gọi lại cho anh không? Gọi rồi nói cái gì chứ? Hay chỉ thêm đau lòng và phiền phức? Có quá nhiều việc rắc rối xảy ra giữa bọn họ, không thể trong một cuộc điện thoại mà thay đổi được gì. 

Nghĩ vậy nhưng cô vẫn bấm số gọi lại. Chỉ sau một cái tít anh đã nhấc máy. Chắc chắn người kia đang túc trực cuộc gọi tới, hai tay giữ cứng điện thoại trong trạng thái gấp rút bất an. Giọng anh trầm, nhưng nghe ra sự sốt ruột và lo lắng khôn nguôi:

-Em ở đâu rồi?

-Em ở phòng giam. 

-Về nhà với anh, có được không? 

 Giọng anh khẩn thiết mà nài nỉ, cùng mang theo đau đớn thắt lại, nghe có chút gấp gáp, như sợ cô sẽ phản đối lời anh vừa nói ra.

 Jungkook nín thở đợi cô trả lời, muốn bù đắp cho cô, ít ra cũng phải được bên cạnh cô đã, anh nghe tiếng tim mình gõ như nhịp trống, tựa hồ muốn văng ra khỏi lồng ngực. 

-Được, em ghé qua chỗ này rồi sẽ về ngay. 

 Cô mềm mỏng trả lời, nhẹ nhàng đáp lại sự khẩn bách của anh. Khiến Jungkook không khỏi thở ra một hơi dài, rồi lại hít một hơi đầy khí vào buồng phổi vốn đã cạn oxi. 

-Ừm anh đợi em về. 

 Jungkook nghĩ, suýt chút nữa anh đã hét lên, phải, tổng giám đốc Jeon thị hạnh phúc muốn hét lên khi nghe vợ mình sẽ về nhà. Nghe có vẻ thất bại, nhưng anh mặc kệ. Anh thực sự chỉ muốn nhấn chìm bản thân vào sự hạnh phúc không đè nén này.

 Anh đã quá mệt mỏi rồi. Mệt mỏi với áp lực, với trách nhiệm, với mọi thứ, não anh căng ra và trái tim anh rịu rã. Nhưng cuối cùng, anh cũng có thể gỡ bỏ bức tường vô tình được dựng lên ngăn cách cô và anh. Điều này khiến anh cuối cùng cũng được thở phào, khiến anh cởi bỏ gánh nặng và lại cảm nhận được cảm giác dịu dàng thỏa mái khi ở cạnh t/b. Có lẽ, cô là một thứ dược liệu, khả năng chữa lành anh của cô là độc nhất vô nhị, cô khiến anh có cảm giác hồi phục và an toàn. 

 _________________________________________________________________________

 Jungkook quyết định sẽ vào bếp, lâu lắm rồi hai vợ chồng chưa ăn cùng nhau. Anh nghĩ chắc chắn cô sẽ rất vui nếu được ăn món anh nấu. Sinh khí dường như lại chảy tràn huyết mạch. Mắt anh lấp lánh, vừa ngâm nga mấy câu không rõ chữ vừa lục đục chuẩn bị.

 Nếu hỏi anh bây giờ thấy gì, thì chỉ có thể miêu tả là từ trong đống đau đớn, đổ nát, lòng anh nảy mầm lên một bông hoa.

 Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên, lạnh lẽo phá tan hào hứng. Là bố Jungkook gọi tới. Giọng ông cứng ngắt. Dù T/b đã được chứng minh vô tội, nhưng ông vẫn có ác cảm với cô, cho rằng không có lý do gì mà cháu trai ông lại chết bất ngờ như vậy được. Nhất định phải có ẩn tình. 

-Sắp tới tết Đoàn viên, bố và mẹ con sẽ đến thăm mộ thằng bé, con hãy đi cùng chúng ta. 

Jungkook yên lặng, anh không biết nên nói gì, chỉ lặng lẽ thở dài một hơi, kiên quyết từ chối:

- Ngày mai được không bố? Con có một số việc quan trọng.

- Kook, nó là con trai con! Còn có việc gì quan trọng hơn chứ? Ông gằng giọng. Bực bội và bất lực. 

- Nhà bên ấy cũng sẽ đến, thằng bé mới mất được vài ngày thôi. Còn gì quan trọng hơn con cái mình chứ? Con không nghĩ đến nó, sống trên đời bị người thân bỏ mặt, lúc chết đi rồi, mồ mã vẫn lạnh lẽo. Con có thể vô tình tới tàn nhẫn như vậy sao?

Jungkook trầm ngâm. Anh thở dài rồi từ tốn đồng ý. Anh nói rằng sẽ qua sớm về sớm. Trong lòng thực sự không muốn t/b chờ đợi mình thêm nữa.

 Anh nhắn cho cô một tin: " Anh ra ngoài, sẽ về ngay."

T/b lật đật về nhà, xe rẽ vào gara, nhưng biệt thự tối đen. Không ai ở nhà sao? Đột ngột không khí chùng xuống. Sao anh lại không ở nhà? Cô lê thân mình đầy mệt mỏi, mở cửa lớn bước vào. Điện thoại thông báo tin nhắn của anh, cô đọc rồi lặng thinh.

- Phu nhân về nhà rồi. Cậu chủ có dặn chúng tôi nói với cô là cậu ấy đi ra ngoài có chút việc, sẽ về ngay, cô đi tắm và nghĩ ngơi trước đã ạ!

 Cô gục đầu, nhàn nhạt nhìn quanh nhà, từ khi nào, từ khi nào mà nơi này lại trở nên xa lạ với cô tới vậy? Chạy bán sống bán chết về nhà, chỉ mong xà vào lòng anh. Vậy nên không có anh mới hụt hẫng tới vậy. Quả thật, trong chuyện tình cảm, hy vọng càng nhiều, khi thất vọng sẽ càng khổ tâm bấy nhiêu

 T/b ngâm mình vào bồn tắm, mệt mỏi nằm dài, khổ sở ôm lấy đầu gối, thu mình lại, chỉ muốn nhanh nhanh mà trôi qua một kiếp người. Cô ngồi rất lâu, nước cũng đã nguội ngắt, mới đứng lên mặt áo choàng tắm. Nhìn gương mặt tùy tụy của mình trong gương, thở dài. 

________________________________________________________________

 Cô nghe tiếng ồn ào dưới nhà, đoán là Jungkook trở về. Liền thay quần áo, xuống phòng gặp anh. Hóa ra còn có cả bố mẹ chồng cùng về. Không khí của gia đình từ sau tai nạn đó vẫn vô cùng căng thẳng. Cô lại bận bịu quá nhiều thứ, chuyện cần nói cuối cùng vẫn chưa nói ra được, có lẽ đây là thời kì thích hợp nhất. Cô nhìn bố mẹ, lễ phép chào hỏi. 

 Trên mắt bà Jeon vẫn còn hoe hoe đỏ, rõ ràng vừa khóc một trận rất lớn, ông Jeon cũng liên tục thở dài, chắc hẳn rất phiền não. Cả hai nhìn cô, không chút thiện ý. Cô nhìn ra chứ, nhưng cũng yên lặng, lễ độ.

-Mọi người vừa cùng nhau đi viếng thằng bé. Bố Jeon lên tiếng trước, tránh cho Jungkook khó xử.

- Vâng ạ. Cô gục đầu, lễ phép nhưng thái độ rõ ràng là lạnh nhạt đáp lại câu nói vừa rồi.

 Tính cách vẫn là cô như trước đây, nhưng nếu người khác yêu thích bạn, việc bạn làm lọt vào mắt sẽ vô cùng hài lòng, nếu đã không yêu thích, bạn tốt đẹp tới đâu người ta cũng không vừa mắt. Cô lúc trước sẽ được cho là hiểu chuyện, thông minh, giờ lọt vào mắt ông bà Jeon thì chỉ thêm khiến hai người bọn họ bực bội.

 "Cái gì, là đang tỏ ra vô can sao? Thật là còn trẻ như vậy đã nham hiểm, thâm sâu khó lường." 

-Đứa trẻ nhỏ vậy đã mất, con không thương xót chút nào sao? Ông Jeon quát lớn.

-Có thương xót ạ. Nhưng việc đứa trẻ mất vốn không liên quan tới con. Lòng thương xót của con đối với nó cũng đâu có ý nghĩa gì.

-Hừm còn chưa chắc là không liên quan đâu. Ông hậm hực nói.

-Bố nói gì kì vậy, t/b sẽ không làm ra loại chuyện trời đất bất dung ấy ạ.

 Jungkook xen vào, ngăn chặn một cuộc tranh cãi sắp nổ ra. Mi tâm nhăn lại đau đớn, làm ơn đừng làm khó t/b nữa được không hả Bố?

-Vụ án còn chưa khép lại, vợ con là người có động cơ nhất, bố nghi ngờ con bé là hợp lý.

-Vậy tùy bố, con sẽ không giải thích với người căn bản đã không tin con. Con không làm chính là không làm. T/b dứt khoát trả lời, mắt nhìn thẳng, không hề chùn bước.

- Đừng tỏ ra bản thân đầy tư cách như vậy. Anh trai con đang là nghi phạm tham ô. Còn đang bị nhốt trong tù kia kìa. Ông cười nhàn nhạt, ý coi thường hiện rõ lên ánh mắt. 

 T/b chịu không nổi, chỉ trừng mắt nhìn, rồi bỏ lên phòng.

 Cô sắp xếp đồ, cô phải đi khỏi ngôi nhà này, chỗ này không thuộc về cô, gia đình chết tiệt này không phải của cô, bọn họ không hoan nghênh cô. Cái họ cần là liên hôn xác nhập, là thân phận của cô.

 Chết tiệt, không ai cần cô cả.

Lúc cô kéo valy xuống nhà thì bố mẹ chồng đã về, chỉ còn Jungkook ngồi tĩnh lặng trên sopha, ánh mắt ngẩn ngơ vô định, dường như đang suy nghĩ điều gì, đôi mày anh chau lại, nét mặt là sự khổ tâm vô cùng. T/b lên tiếng:

-Em sẽ không về nhà một thời gian. Anh đừng cản em. Nói rồi cô đi thẳng ra cửa.

Jungkook chỉ muốn giữ cô lại, ôm chặt cô vào lòng, bảo vệ dáng đi xiêu vẹo kia trước bão táp của cuộc đời. 

 Nhưng

 Anh có tư cách không?

 Anh có khả năng không?

 Anh thấy bản thân không có quyền giữ cô lại. Nếu cô cứ liên tục đau khổ như thế này thì anh không xứng đáng có cô ở bên mình. Anh sẽ chấp thuận mọi yêu cầu, miễn là cô cảm thấy thoải mái.

  Tình yêu hít vào bao nhiêu là dũng khí, quyết tâm, cuối cùng cũng chỉ có thể thốt ra một tiếng thở dài.....

_________________________________________________________

 T/b đạp ga xe, chạy thẳng về khách sạn năm sao của họ Park tại trung tâm Seoul. Quyết định này không phải nhất thời, càng không vì bồng bột mà xảy ra, chẳng qua thất vọng của cô tích lũy nơi anh từng chút một, từng chút khiến cô tới lúc này đã quá mệt mỏi. Cô cần để hai người có khoảng không gian để thở, để được suy nghĩ kĩ càng. 

 Cô thực sự mệt lắm rồi. 

 Trước khi về khách sạn, cô muốn ghé qua viện mồ côi trước, quản lý nhân sự ở đây hẹn gặp cô để trao đổi thông tin anh ta cho là cần thiết. Nói tới người đàn ông này, anh ta thực sự rất giỏi, tất cả công việc đều do anh ta đảm nhiệm. Cô nhi viện chi phí thấp, rất khó để duy trì, dựa vào tài năng IT của mình, anh ta quản lý mọi thứ qua máy tính, khiến khối lượng công việc giảm đáng kể. Thành thử vai trò của 4 5 người chỉ còn một mình anh ta gánh vác. 

 Khi t/b đến nơi thì tầm trưa, hôm nay là chủ nhật, bọn trẻ được tổ chức hoạt động ngoại khóa, thành ra ngôi trường cực kì vắng vẻ. Cô rẽ xe vào trường, đã thấy người đàn ông trẻ tuổi đứng đón cô trước cổng. Kì lạ là, nét mặt của người này khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc. 

Cô mở cửa xe, theo người đàn ông vào văn phòng, anh ta theo sau, khi vào thuận tay chốt cửa. 

Cạch!

t/b giật thót người, quay mắt nhìn anh ta cảnh giác. 

-Chuyện bí mật, nên tôi nghĩ nên vậy. Anh ta mỉm cười, nụ cười có đôi phần quái dị. 

Cô giật đầu, ngồi xuống, anh ta chủ động tiến lại gần, đưa cô một sấp tài liệu. Anh nhìn cô từ đầu tới chân, ánh mắt dò xét không kiên dè. Anh ta bắt chuyện trước, giọng nói rề rà, chậm rãi, âm thanh vang, nhưng kiến t/b nổi gai ốc rần rần. Giọng nói có phần biến thái khiến cô không khỏi muốn nôn thốc tháo, t/b kìm lại. Nhìn thẳng mặt anh ta. Hai người vẫn đứng song song nhau. 

 Mắt anh ta sáng quắt lên, trừng trừng nhìn cô, từng đám khói đen quỷ dị tràn vào con ngươi, tối sầm. Con mắt anh ta trợn ngược, độc ác vô cùng, anh ta há miệng, thở dồn dập, tay cầm lấy gậy bóng chày vừa đập liên tiếp vào đầu cô vừa phát rồ hét lên: 

- Chết tiệt! Con đĩ này. Đây là lỗi của cô. 

Máu tươi phun ra thành tia nước, mùi tanh bay nồng căn phòng lớn, chiếc áo sơ mi trắng đỏ một mảng lớn. Máu chảy tràn ra cả sàn nhà. T/b nhăn mặt, trợn mắt. Đau quá, đau chết mất.

 Mặt cô trắng xanh, hai mắt như hai hố đen lớn, mở trợn tròn, đối lập hoàn toàn với màu đỏ thẩm đang đen lại, máu vón lại trên sàn, vô cùng kinh dị. 

___________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net