Chương 13: Lời cảm ơn đến tình yêu và người cuối cùng sẽ ở lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ha.. Ưm~ J..imin.. Ha~
Tiếng rên rỉ phát ra trong căn phòng tràn đầy mùi ám dục, những tiếng va chạm giữa da thịt với nhau cũng chẳng còn gì là xa lạ.
Hai dáng người trường bóng tối, nhờ ánh trăng mờ ảo mà thấy được đôi phần của tầng lớp mồ hôi mỏng.
Những cú thúc ngày một nhanh và nhiều hơn, những tiếng nói yêu thương cùng những lời trách móc người đối diện.
- Yêu tinh, em càng ngày càng hư hỏng...
Bên trong huyệt động ấm nóng và chật hẹp làm anh không kìm nổi sự sung sướng của mình, hôn nhẹ lên hai cánh môi nhỏ kia để trao dư vị ngọt ngào.
Tinh dịch ẩm ướt không tự chủ mà chảy ra làm ướt đẫm một mảng giường lớn, tanh nồng mùi tình dục.
- AAA Ch...ỗ... Chỗ... đ...ó~
Như tìm thấy thứ mình muốn, nhếch môi cười một cách ma mị đến dụ người.
Gác hai chân cậu lên vai để có thể tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể, nhắm lấy điểm mẫn cảm mà ra vào liên tục khiến cho cậu vừa khó chịu vừa thoải mái không muốn dừng lại.
Đôi tay bất lực nhỏ bé bám chặt lấy cổ anh không buông.
Anh một lần nữa tìm lấy đôi môi ngọt ngào của cậu mà dây dưa không ngừng, nụ hôn bắt đầu rải rác khắp nơi từ cổ xuống xương quai xanh rồi lại ngậm lấy hai điểm hồng nhạy cảm trước ngực cậu, nãy giờ bị anh trêu đùa mà cương cứng lên.
Chịu thêm khoái cảm một cách đột ngột cậu khẽ rên lên một tiếng rồi ngã ngục phía sau giường mặc kệ cho anh làm loạn trên thân thể mẫn cảm.
- Bảo bối ~ em thật đẹp nha~
Lời nói của anh khiến cậu ngượng chín cả mặt không ngần ngại đánh một cái vào bờ ngực săn chắc kia.
- Không cần anh nói cũng biết
Thế là một nói một giỡn, đến khi không chịu đựng được nữa mà bắn hết lên bụng anh cùng lúc dòng tinh dịch nóng hổi bắn thẳng vào nơi sâu nhất bên trong cậu.
Mệt đến lã người, cậu bất lực mà ngất đi trong vòng tay ấm áp của anh.
Nhìn người yêu đang ngoan ngoãn nằm trong lòng mình mà khẽ cười.
- Cảm ơn em! Thỏ con...
Nói rồi đưa cậu vào để vệ sinh hết trận ân ái vừa qua, chính bản thân cũng vệ sinh một cách sạch sẽ. Tự mình dọn bãi chiến trường trước mặt.

Đặt cậu lên chiếc giường, bao bọc cậu một cách kỹ càng rồi ôm cậu vào lòng.
Lúc cậu ngủ thật yên bình đôi môi mỏng khẽ mở ra vì không thể hít thở đủ dưỡng khí, hàng lông mi rung rinh cùng vẻ đẹp vốn có nhờ ánh trăng mà tôn lên.
*cười*
- Bảo bối... Cảm ơn em vì đã ở đây cùng anh cảm ơn em vì một tình yêu đẹp và sự yêu thương mà em mang đến, anh không biết rằng mình là nguyên nhân khiến em phải đau khổ, cũng chẳng biết được sự thật mà bấy lâu nay ba anh luôn che dấu làm chính bản thân hai chúng ta thật đau khổ, anh thật vô dụng anh xin lỗi em...!
- Nếu anh thấy có lỗi rồi thì tự biết cách mà chuộc lỗi với em đi nhé!
Giọng nói bất chợt vang lên một cách mệt mỏi, đôi mắt to tròn kia ngước lên nhìn anh làm tim anh khẽ xao động.

- Jimin... Em không bắt anh phải tự trách bản thân mình nhưng anh phải biết một điều, có chết thì Jeon Jungkook này vẫn yêu anh vẫn một lòng một dạ trung thành với anh không hề thay đổi.
- *cười* Cảm ơn em.



Sáng hôm sau là một ngày mệt mỏi với họ, nhưng họ vẫn hạnh phúc bên nhau mà cười đùa làm cho cảm giác lo âu trong mỗi người đều biến mất. Họ đặt một niềm tin và đây là một trận cá cược mạng sống và hạnh phúc của họ.
- Chuyến bay bắt đầu từ 1h30, em chuẩn bị đi rồi chúng ta cùng xuất phát.
Lời nói thì thầm vào tai cậu vòng tay siết chặt chiếc eo thon gọn.
- Anh không thấy là em đang dọn sao? Có cần em đóng gói anh vào luôn không?
Nụ cười tựa như ánh nắng mặt trời tỏa sáng của cậu lại hiện lên làm anh bất giác cảm thấy trong lòng mình ấm hơn và đôi môi cũng khẽ cười.

Hạnh phúc nào đến một cách dễ dàng. Chính bản thân anh và cậu đều đang sợ, sợ mình sẽ đánh mất một thứ quan trọng của mình để rồi nhận lại đau thương. Họ sợ quyết định của bản thân là một sự sai lầm.
Nhưng biết làm sao bay giờ, họ chỉ có thể như vậy để động viên nhau, chỉ có thể như vậy họ cũng tự động viên chính bản thân mình.

Không sao đâu rồi tất cả sẽ ổn

- Jungkook hứa với anh một điều nhé! Em hãy vì anh mà cố gắng vượt qua tất cả được không?
Nghe câu nói của anh hành động khẽ ngưng lại trong phút chốc rồi lại trở về bình thường, không nói gì chỉ khẽ cất đồ rồi qua sang anh một nụ hôn được yên vị trên đôi môi kia, ánh mắt bất ngờ hiện lên nhưng cũng không dấu được ý cười.

- Nếu anh muốn em hứa thì anh phải tin em! Em sẽ cố gắng vì anh, nên anh hãy tin vào em được chứ?
Hai mắt chạm nhau với vô vàng suy nghĩ cùng một tình yêu thương đong đầy của anh và cậu.
Ôm chặt cậu vào lòng theo thói quen mà chôn sâu mặt vào hõm cổ cậu để hưởng thụ mùi hương quen thuộc.
- Anh hứa!

Lời hứa được tạo ra để chúng ta thực hiện, trong tình yêu những lời hứa được cho là một thứ vô tri vô giác không có tác dụng... Nó khiến cho con người ta cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng...
Đó là quy luật của tình yêu, còn anh và cậu... Họ không đi theo thứ quy luật đó, họ tự viết nên cuộc đời của chính họ.




Sau tất cả mọi thứ... Ai sẽ là người ở lại cạnh ta?
Đó chính là em, bảo bối nhỏ bé, chính em là người cuối cùng ở bên ta.
Cảm ơn em, vì tình yêu em mang đến,
Cảm ơn em, sự yêu thương đong đầy, ấm áp.
Cảm ơn em, người yêu bé nhỏ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net