Chap 32: Thiên Đường Mang Tên Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin hôn mê đến nay cũng đã một tuần, Yoongi không ngừng lo lắng. Cô Min từ Canada hay tin Jimin ở bệnh viện cô đã tức tốc bay về, sau đó chăm sóc cậu đến nay. Tâm trạng mọi người không ai là không lo lắng, Jimin thì cứ nằm đó không một chút dấu hiệu tỉnh lại. Hôm nay là cuối tuần, lá thu nhè nhẹ rơi rụng tạo nên bầu không khí vô cùng ảm đạm. Bên trong căn phòng này cũng không khá hơn, vô cùng u buồn. Hiện giờ, Yoongi ngồi bên cạnh Jimin vuốt mái tóc mềm, đã một tuần anh không được ôm cậu vào lòng, thật sự rất nhớ. Anh vuốt lên cái bụng tròn tròn đã to của cậu, đứa bé cũng một tuần nay không được ăn gì rồi. Lòng Yoongi chùn xuống, anh gục đầu lên bàn tay nhỏ của Jimin mà thì thầm một mình

"Minnie à, em muốn hành hạ anh đến bao giờ? Có phải em giận anh đã không quan tâm em nên em giả vờ như vậy để gạt anh không? Em đừng đối xử như vậy với anh nữa, em tỉnh lại đi"

Ở phía cửa phòng, Jungkook cùng cô Min đang nhìn anh. Cô Min ngấn lệ vì lời của Yoongi, con trai bà trước giờ lạnh lùng chưa từng quan tâm ai, hôm nay lại vì một cậu nhóc mà khóc.

"Jungkook à, con khuyên thằng Yoongi đi, bảo nó đừng tự trách nữa, Minnie sẽ sớm tỉnh mà. Ta không khuyên nó được, nó hoàn toàn không chịu nghe"

"Cô ơi, anh ấy vì quá yêu Minnie thôi, cứ để anh ấy tự nhiên sẽ tốt hơn đó ạ" - Jungkook dìu cô đến chỗ ghế dài ngồi nói

"Ta chưa bao giờ nghĩ rằng Yoongi sẽ có ngày phải khóc như vậy. Ta tin tưởng Minnie sẽ thay đổi được tính tình của Yoongi"

Hasang cùng Hoseok hôm nay cũng đến, vì gần đây Hasang phải thi cử nên không thể đến thăm Jimin, nhưng trong lòng thì vô cùng lo lắng. Vừa đến bệnh viện cô đã chạy hồng hộc vào hỏi tiếp tân phòng của Jimin rồi nhanh chân đi đến

"Jungkook, cô Min, anh Jimin anh ấy sao rồi ạ? Con nghe nói cả tuần vẫn chưa có kết quả " - Hasang vừa đến phòng bệnh đã gặp Jungkook và cô Min nên lao vào hỏi, Hoseok phía sau cũng mồ hôi mồ kê chạy theo

"Nó ổn rồi nhưng bác sĩ vẫn không thể xác định khi nào nó tỉnh" - Cô Min nói giọng buồn rầu

"Jungkook, Yoongi đâu?" - Hoseok đến gần hỏi thăm. Jungkook không trả lời chỉ tay vào phòng bệnh như cho đáp án

"Anh vào trong, Sangie em ở đây với Jungkook nha" - Hoseok nói xong liền đi vào phòng

Bên trong này Yoongi không ngừng nói. Anh noid rất nhiều thứ, kể rất nhiều chuyện cho Jimin nghe nhưng cậu có thể nghe thấy không?

"Yoongi, Minne em ấy thế nào?"

"Em ấy cứ nằm như vậy không hề thấy tiến triển" - Yoongi nói giọng mệt mỏi

"Cậu cũng đừng quá lo lắng, chắc do cơ thể em ấy yếu nên sẽ lâu tỉnh dậy thôi mà. Cậu cứ hành hạ bản thân như vậy em ấy tỉnh lại cũng không vui" - Hoseok vỗ vai Yoongi an ủi, lựa lời khuyên ngăn con người cứng đầu này

"Cảm ơn cậu, tớ biết rồi"

"Tớ không phiền cậu nữa, tớ chỉ muốn xem Jimin một lát thôi. Giờ tớ ra ngoài cậu cũng nên nghỉ ngơi đi" - Hoseok nói rồi đi ra ngoài. Yoongi cũng cười gượng nhìn theo

Jimin có thể nghe thấy những gì họ nói nhưng cậu không thể trả lời. Giống như lí trí không cho con tim đáp trả vậy. Trong con mê man Jimin đã mơ thấy mẹ mình. Cậu thấy mẹ và cậu cùng nhau sống cuộc sống bình dị như bao gia đình khác, như những gì cậu đã từng ao ước

"Minnie à, anh kể chuyện cho em nghe nha, hứa với anh phải sớm tỉnh lại" - Yoongi nắm bàn tay Jimin đặt lên đó một nụ hôn. Anh bắt đầu câu chuyện của mình - "Ngày xưa có một cậu bé hầu nam thích một vị hoàng tử, cậu bé trao cả tình yêu nhỏ bé đó cho hoàng tử. Nhưng chàng hoàng tử vô tâm lại không đáp trả mà còn chà đạp nó. Một ngày đó cậu bé hầu đã có thể lay động trái tim hoàng tử, khiến hoàng tử yêu mình. Chàng hoàng tử lại vô trách nhiệm để cậu bé rơi vào nguy hiểm, đến lúc đó chàng hoàng tử bắt đầu hối hận.... Minnie à em có nghe thì trả lời anh đi"

"Minnie à con trở về với cậu ấy đi" - Jimin nghe thấy tiếng mẹ gọi, cậu ngoái đầu nhìn khoảng không

"Mẹ ơi con cảm ơn mẹ, con yêu mẹ nhưng con cũng yêu anh ấy...mẹ ơi"

"Con về với cậu ấy đi, cậu ấy đã rất lo cho con đó"

Bỗng Yoongi phát hiện ở khóe mắt Jimin có hàng lệ trong suốt rơi ra. Anh mừng khôn xiết nắm lấy vai cậu lay động

"Minnie, em tỉnh rồi, em trả lời anh đi Minnie...Mẹ...mẹ ơi Minnie tỉnh rồi" - Anh ôm cậu, gọi lớn mẹ mình vào rồi sau đó gọi bác sĩ - "Bác sĩ, em ấy tỉnh rồi, bác sĩ"

"Minnie tỉnh rồi sao? Kookie con mau mau gọi bác sĩ đến lẹ đi" - Cô Min gấp rút chạy vào phòng bệnh, bảo Jungkook đi gọi bác sĩ

Bên trong căn phòng Yoongi vẫn khư khư ôm lấy Jimin không buông. Jimin hé mở mắt, nhìn thấy Yoongi lo lắng cho mình mà lòng dậy cơn sóng ấm áp. Cậu đưa tay ôm nhẹ lấy anh dù cho cơ thể vẫn đang rất yếu

"Cuối cùng em cũng chịu tỉnh rồi, em có biết anh lo đến nhường nào không hả?" - Yoongi khóc luôn rồi. Anh gạt đi giọt nước mắt mà ôm chặt Jimin trách cứ

"Em...em xin lỗi"

"Không sao em tỉnh dậy là được" - Yoongi cười - "Anh đã rất lo lắng"

Namjoon từ ngoài đi vào thấy họ ôm nhau thì khẽ cười, giả vờ tằng hắng một tiếng rồi nói - "Yoongi cậu tránh ra một chút tớ khám lại cho em ấy"

Namjoon khám lại tổng quát, xem xét kĩ càng cho Jimin thì cười tươi vỗ vai Yoongi - "Anh bạn không cần lo nữa, tịnh dưỡng vài hôm là khỏe ngay"

"Vậy mẹ về nấu cháo cho Minnie" - Cô Min vừa nghe tịnh dưỡng thì nhớ ra một tuần Jimin chưa ăn gì liền sốt sắng

"Con đi với cô" - Hasang cũng đi cùng cô

"Bọn tớ đi trước hai người cứ nói chuyện thoải mái đi nhé" - Namjoon kéo cả đám ra ngoài, không khí bên trong trở nên ngại ngùng lạ thường

"Em xin lỗi" - Jimin bỗng cúi đầu lí nhí

"Em không có lỗi, lỗi là do anh không chăm sóc cho em" - Yoongi kéo Jimin vào lòng, vuốt mái tóc mềm

"Lúc hôn mê em đã nghe hết những gì anh nói rồi, chỉ là không thể trả lời anh" - Jimin ngước mặt nhìn người con trai to lớn đang ôm mình

"Em quên hết đi đừng nhớ nữa anh xấu hổ lắm"

"Nhưng em đã rất hạnh phúc khi nghe anh nói anh lo lắng rất nhiều cho em.... Em biết anh rất yêu em mà" - Jimin vùi đầu vào ngực Yoongi cười khúc khích

"Minnie không còn là người yêu của anh nữa, Minnie là vợ anh, Minnie là cả thế giới của anh" (Mon: sến vler)

"Anh là thiên thần bảo vệ em" - Jimin cười nói

"Em là thiên đường níu giữ anh, cho anh động lực tiếp tục làm thiên thần" - Yoongi ôm lấy Jimin lần nữa, rồi hôn lên môi mềm

Bên ngoài có ba, bốn con người đang nghe lén mà vẫn phải nôn ra ngoài

"Sao họ sến thế nhỉ? Yoongi ngày xưa rất là nhàm chán mà"- Hoseok gãi đầu khó hiểu

"Tình yêu sẽ khiến con người ta thay đổi, chậc chậc" - Nhà triết lý Kim Namjoon lên tiếng, một tay xoa cằm một tay để ở trên đầu ra vẻ suy luận

-----------------

Vote + Cmt kamsa

Tag: Oanh_Min HopeMin_2322 mycute18022005 NaNguyen497 armykn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net