Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Điều kiện trao đổi là Park Jimin."

Jeon Jungkook đứng chết chân với đống tài liệu mà Min Yoongi cùng Hoseok đưa đến cho cậu, cậu không cảm thấy việc đống tài liệu sơ hở của công ty mình có tác động gì đến cậu mấy.

Chỉ là đổi lấy Park Jimin? Khuôn mặt cúi xuống đất của Jungkook hiện tại cực kỳ đáng sợ, trong màn đêm nên hai người kia không có thể thấy được, cậu cảm thấy cái tôi đang bị xúc phạm vậy, cứ như bản thân không làm nên trò trống gì, hết lần này lần khác đều là Park Jimin ra mặt giúp cậu.

"Được thôi."

Ngắn gọn súc tích, Jeon Jungkook không muốn tò mò hỏi rõ chuyện, củng không cần quan tâm đến con người nhỏ tên Park Jimin kia.. Dù sao thì bên cạnh anh ta có đến nhiều nhân tài đến vậy, cậu chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, nhìn đống hồ sơ được tiêu hủy trước mắt cậu, Jeon Jungkook nghĩ dù có thoả thuận thì hai con người này cũng không để yên cho cậu.. Chợt cậu cảm thấy..viêc đánh đổi Jimin là một việc rất mất mát.

Để Park Jimin đi cũng là điều không tệ..nhưng nghĩ là thế, hiện tại lồng ngực cậu đang cực kỳ khó chịu, để anh đi bằng phương pháp này khiến cậu càng thêm chán ghét chính mình.

Jeon Jungkook nằm trên chiếc sofa, cậu ngắm nhìn trần nhà trong cảm giác trống vắng nào đó, cậu khó chịu.
Park Jimin ly khai khỏi cậu rồi, bằng một cơ thể vô lực mà đi khỏi cậu, Jungkook cứ nghĩ cậu sẽ cảm thấy tốt hơn khi không có anh..

Nhưng căn nhà trống vắng lạnh lẽo đã đánh tan suy nghĩ đó của cậu, cậu nhớ những lần anh cuời nhìn cậu nấu cho anh ăn, những lần anh mè nheo đòi đi chơi với cậu nhưng đều bị cậu vô tâm bác bỏ.
Gần đây cậu mới dẫn anh đi nhưng không ngờ rằng lần này là lần cuối cậu đi với anh.

"Khốn thật!"

Jeon Jungkook tức giận ngồi dậy đá chiếc bàn kính ngay sofa khiến nó vỡ tan.
Nghĩ đến ánh mắt như nắm chắc phần thắng của hai nguời kia khiến cậu như muốn đem mọi thứ đập phá cho nhẹ lòng vậy, Jungkook nghĩ có thể lời mọi người nói là đúng, Jeon Jungkook không có Park Jimin đều sẽ thành một kẻ trắng tay.

____________________________________

"Ngươi hiện tại hợp tác với ta, cứ ở đây đi đừng ngại."

Min Yoongi liếc nhìn dàn máy tính mà Jung Hoseok đặt làm cho anh, một căn phòng với đầy đủ mà Yoongi thích bưng bầy ra trước mắt, rõ ràng là cố ý nắm chắc phần đem anh về ở.

"Jimin.. Em ấy.. Nguơi đem em ấy đi đâu rồi?"

" Aizz anh yên tâm đi, anh cứ ở đây mà làm việc, nhóc ấy tôi cho người giam ở một khu nhà mà chưa ai ở trong dinh thự rồi."

"Sẽ có người lo.. "

"Có, có, tôi thuê người chăm sóc hết rồi anh khỏi lo."

"Ừm."

Có chút yên tâm, Min Yoongi bỏ mặc Jung Hoseok vô phòng đóng cửa, vì Park Jimin đựơc giữ ở chỗ Jung Hoseok nên anh cũng sẽ ở lại, hiện tại Min Yoongi bắt đầu công cuộc "đánh đổ" một loạt công ty sau nhiều năm tìm kiếm tư liệu, hẵn sẽ gây chút oán với nhiều ngừơi, đem anh và Park Jimin về nhà anh thì hẳn sẽ không ít phiền toái, ở chỗ Jung Hoseok sẽ là lựa chọn an toàn.

_______________________________

"Đây là phòng của cậu, vì không có ai ở khu này nên tối cậu cần gì có thể gọi cho tối, và nói truớc cậu chủ đã cài đặt khoá đường giây của cái điện thoại bàn này rồi, cậu chỉ ở đây một mình, và không có thể liên lạc với ai khác ngoài tôi."

Lời nói như thể cô đang nói một mình vậy, người hầu trung niên chán nản nhìn cậu nhóc trong bộ dạng gầy gò, trắng đến đáng sợ cứ đứng một chỗ nhìn đám hình mang ý nghĩa chết chóc kia.

Giang phòng này không ai ở cũng có lý do của nó, đây là gian phòng đặt biệt mà cậu chủ Jung Hoseok chưa bao giờ để ai bước vào dù một bước, nó có kiểu bố trí phải gọi là.. kinh tởm.
Xung quanh đựơc trang trí bởi những tấm hình vẽ chết chóc như những thiết bị hành hình từ những năm về trước, cái mà cậu nhóc họ Park đang đứng lặng người mà ngắm kia.. Là bức tranh vẽ một chàng trai không thấy rõ mặt mũi, cậu ấy đang lấy ra giường lau vết máu đang tuông từ cái cánh tay của mình, khuôn mặt như không biết rằng nó sẽ không bao giờ lau hết được.
Bức tranh có vẻ ít đáng sợ hơn mấy bức còn lại nhưng lại đánh vào tâm trí, gây ám ảnh nặng, cảm giác rùng người ập đến, cô phục vụ đặt đồ ăn vào phòng và để mặt cậu đang đứng chăm chăm vào bức tranh.

Ngày đó trời mưa tầm tã, đã một tháng trôi qua không còn bóng dáng Park Jimin bên cạnh, Jeon Jungkook trầm mặt chạy thật nhanh trên chiếc xe đắt tiền của mình, những công ty lớn nhỏ đều trong một tháng bị Hoseok hay nói đúng hơn là Min Yoongi đánh đổ, cậu biết trước sau gì củnh sẽ tới phiên cậu.. Hai người đó sẽ đánh úp vào cậu phát cuối.

"Mình kết hôn đi."

Cậu ngỏ lời cầu hôn cô tiểu thư kia, Jeon Jungkook cần một bàn đạp vững trãi hơn, cậu đã chuẩn bị hết thảy để thoát khỏi vòng vây của hai con ngừơi này.. Nhưng là thiếu một bàn đạp, hoặc là cậu tìm ra sơ hở ở chỗ hai ngừơi kia..hoặc là cậu sẽ kết giao với gia đình cô tiểu thư đó, và đương nhiên tìm ra điểm yếu của hai ngừơi đó là không thể, cậu quyết định kết hôn, nhưng mà cho đến hiện tại..đầu óc cậu chỉ còn lại mỗi Park Jimin.

______________________________

Bình chọn để nhắc nhở mình ra chap mới nhé >< tk all đã ủng hộ ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kookmin