Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả có lời muốn nói: Bắt đầu đào hố , an bình chính thức mở hố, các thân bằng quyến thuộc cùng nhau tới vây xem tiểu An Bình đáng thương biến thành tiểu khả ái đi ~

Thuyết minh một chút, đây là một truyện mang bối cảnh chủ nô dưỡng thê, có một chút nhẹ nhàng, ngốc ngốc, ngọt ngọt, ngẫu nhiên lăn lộn một lát, sẽ không đề cập quá nhiều về tình tiết ngược thân, tiểu thụ từ khi gặp được tiểu công về sau hoàn toàn là người của hắn.

An Dương lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Ninh vào thời điểm Tiểu Ninh chịu đủ mọi cách thức làm nhục khi cuộc đời cậu rơi vào khoảng khắc thê thảm nhất. Lúc ấy cậu thậm chí còn không có tên, chỉ có trên cổ treo một thẻ đánh số đơn giản.

An Dương đã rất ít đi vào loại địa phương này, chưa bước qua tuổi ba mươi  hắn đi vào thời điểm đỉnh cao của sự nghiệp, tiếp nhận gia tộc sản nghiệp 5 năm mang sản nghiệp trong tay phát triển huy hoàng, chính là điều này hết thảy với hắn mà nói chỉ làm hắn một loại cảm giác chán ghét cùng không thú vị.

Cũng từng có một thời niên thiếu hoành tráng, từ tuổi dậy thì đến hơn hai mươi tuổi hắn quá hoang đường mà mê loạn, cái gì mới mẻ, đa dạng đều gặp qua, mọi loại người hắn đều chơi đùa qua, kết quả là với hắn mọi nhu cầu nếu phát sinh đều có thể giải quyết bằng tiền , tiền tài giao dịch đổi lấy quan hệ, sảng khoái xong hắn bứt ra chạy lấy người, kỳ thật cũng không được đến cái gì, còn để một số người với hắn  cảm thấy chiếm tiện nghi.

Lần này cũng khéo, hắn đã lâu không ra biển, đuổi kịp gió lớn có điểm say tàu, đi phòng y tế lấy thuốc chống  say sóng  tính toán trở về ngủ một giấc, sau đó đã bị hai người cãi vã chắn ở phòng y tế cửa.

Nói cãi vã cũng không chuẩn xác, chuẩn xác mà nói, hẳn là một người đứng ở trên răn dạy một người đang quỳ trên mặt đất, bên cạnh hai người một nhóm người ôm cánh tay vây xem kịch vui.
~~~~~~~~~~~~~~

An Dương yên lặng lắc đầu, xem đứa nhỏ này tuổi tác còn nhỏ, chủ nhân lại  như vậy không biết yêu quý, ước chừng là sống không được quá lâu.
~~~~~~~~~~~~~~

An Dương vốn muốn hỏi hỏi, theo quy củ đứa nhỏ này muốn xử lý như thế nào, nhưng là trên thuyền ngày một điên, hắn cảm thấy có điểm ghê tởm, vì thế liền lười xen vào việc người khác, uống xong dược liền  về phòng ngủ đi.

Lại nhớ đến cái cậu bé đáng thương, là bởi vì hai ngày sau cùng Bạch Tiêu Nam ăn cơm vừa lúc có người lại đây hắn hỏi , mấy cái hàng hóa không cần thiết xử lý như thế nào, hắn liền thuận miệng nói: “Này, các ngươi nói xem nơi này nô lệ bị vứt bỏ đều được xử lý như thế nào a?”

“Oh, ngươi lúc nào thì đối với cái này cảm thấy hứng thú?” Bạch Tiêu Nam nhắt tay vuốt đầu một tiểu nô trong rất nhu thuận đang quỳ gối bên chân hắn A Vu, lười biếng đặt câu hỏi.

“Không có gì, vừa lúc thấy được một tiểu nô lệ, xem hắn run rẩy lợi hại tò mò thôi. Thủ hạ của ngươi dạy ra hài tử, còn có thể bị thứ gì dọa thành như vậy.”

“A, như vậy a.” Bạch Tiêu Nam bĩu môi cười cười, A Vu thân mình theo tiếng cười của Bạch Tiêu Nam run rẩy một chút, nghe hắn nói: “Điều giống nhau bị chủ nhân ném trở về, liền nhìn xem còn có hay không có người muốn, không ai muốn liền trước làm nhân viên công tác chơi chơi, chơi đủ rồi đưa đến đáy thuyền trong khoang phòng tối, không ăn không uống, cái gì đều không có, giống nhau đợi không trụ được trở về liền đã chết. Có đói chết, còn có rất nhiều người bọ dọa chết.”

Bạch Tiêu Nam nói không chút để ý, An Dương thật lâu tâm chưa khổi gợn sóng lại chợt run rẩy, hắn nhớ tới bộ  dáng tiểu nô lệ tội nghiệp ngày đó, cặp mắt giống như cặp mắt của một chú nai con, cùng bóng dáng của tiểu nô lệ đó lúc bị đưa đi.

Không chút nào do dự, An Dương liền mở miệng nói: “Hiện tại đưa ra còn kịp không? Cái kia tiểu nô lệ ta muốn.”

Bạch Tiêu Nam hơi cong một bên lông mày, trêu chọc một câu: “Khó được nha,  An thiếu gia của chúng ta động phàm tâm. Mau, đi kêu người tra xem đưa đến chỗ nào rồi, ta cũng đến nhìn xem, có thể khiến An đại công tử nhớ nhung hài tử  này là cái cái bộ dáng gì.”

A Vu gật gật đầu, đứng dậy đi gọi người. Bạch Tiêu Nam thấy An Dương có chút bất an nhìn theo hướng A Vu đi ra , trấn an nói: “Yên tâm đi, khẳng định có thể tìm về, hai ngày hẳn là còn chưa chết được đâu.”

Thấy hắn sắc mặt không đúng, tiểu Bạch lại ngượng ngùng cười nói: “Đã chết ta đền ngươi một người mới có được không.”

Rất nhanh A Vu liền đã trở lại, mọi người đều biết, tại đây trên thuyền này  có thể ra lệnh, động vào A Vu chỉ có một người duy nhất là Bạch Tiêu Nam, được  ông chủ phân phó, sự tình tự nhiên được làm rất mau.

Chỉ là, lúc đến cái cửa nơi địa lao, An Dương lại có điểm do dự, hắn thật lâu chưa từng như vậy xúc động khi làm việc, nếu cửa mở ra người còn sống, hắn là nên đem người về dưỡng hay không dưỡng?

Thấy hắn còn ở do dự, Bạch Tiêu Nam ở bên cạnh cười nói: “Ta cho ngươi tìm được rồi ngươi lại do dự, ngươi sợ cái gì, không thích lại ném trở về đây, bất quá chỉ là một cái tiểu nô lệ.”

A Vu bắt được ánh mắt tiểu Bạch, đi theo Bạch Tiêu Nam trong tay tiếp nhận chìa khóa, đối với bên trong một đám tiểu nô bị giam trong phòng  tìm Tiểu nô lệ  đánh số, rất nhanh tìm ra được , A Vu vòng cổ còn treo ở trên cửa, A Vu quay đầu lại nhìn về phía bọn họ hai cái, thực quy củ hỏi: “Chủ nhân, tiên sinh, muốn mở cửa sao?”

“Mở!” Không chờ An Dương nói chuyện Bạch Tiêu Nam liền chính mình làm chủ, thấy An Dương liếc hắn, hắn không sao cả cười cười: “Bên trong có không ít tiểu nô lệ khó phân biệt được, có thể làm ngươi nhớ kỹ đến vậy tên  tiểu nô lệ, như thế nào cũng phải cho ta nhìn xem.”

An Dương gật gật đầu, A Vu đã đem khóa mở ra, môn hơi chút mở ra, bên trong một mảnh đen nhánh, một chút động tĩnh đều không có, An Dương trong lòng trầm xuống, không biết cái kia tiểu nô lệ có thể sống  cho tới hôm nay sao?

Hắn không tự chủ được đi qua, đem đầu hướng trong cửa đi vào, chờ tầm mắt chậm rãi thích ứng bóng tối, ánh sáng bên ngoài một chút mỏng manh hắt vào, hắn nhìn đến bên trong có cái thân ảnh tựa hồ giật giật, thực mau lại rụt trở về.

Hắn há mồm muốn gọi người, rồi lại nhớ tới hắn căn bản không biết tên của tiểu nô lệ kia, xác thực mà nói, tiểu nô lệ căn bản còn không có tên.

An Dương có điểm xấu hổ, ngồi xổm ngoài  cửa, hướng bên trong duỗi tay, nhẹ giọng nói: “Ngươi có thể nghe được đúng không? Ra tới, ta tới đón ngươi.”

Bên trong hắc ảnh lại giật giật, lần này tựa hồ có nỗ lực bò dậy, có chút do dự đến gần một chút.

An Dương nhẫn nại tính tình thò tay, thanh âm nhu hòa lại kiên định nói: “Đừng sợ, ta mang ngươi về nhà.”

Kia thân ảnh lắc lư một chút, thong thả hướng bên này đi tới gần, An Dương biết hắn đại khái bị thương không nhẹ, cũng bị  dọa không nhẹ, hiện tại đúng là thời điểm  sợ người nhất, nhưng lại chống đỡ không được đối với ánh sáng có  khát vọng.

An Dương cũng không thúc giục tiểu nô lệ , chỉ là đưa tay chờ đợi, như là biết tiểu nô lệ nhất định sẽ hướng mình tới gần. Qua thật lâu, một cái đầu nhỏ  xù xù xuất phía trước cách tay hắn không xa, thiếu niên thân thể thân thể trắng như tuyết  lại nhìn  ra rất nhiều miệng vết thương, thiếu niên  tứ chi chấm đất, thực lao lực kéo thân thể của mình bò tới nơi này, rồi sợ hãi không dám lại bò về phía trước.
An Dương cười, duỗi tay nhẹ nhàng sờ gương mặt thiếu niên kia, còn tốt , vẫn còn cảm thấy ấm áp, tuy rằng độ ấm có điểm cao.

Thiếu niên bị hắn đụng vào sợ hãi cả người run rẩy, nhưng lại rốt cuộc không có né tránh, chỉ là ghé vào nơi đó, an tĩnh tiếp thu hắn vuốt ve, tựa như lúc trước an tĩnh tiếp thu chính mình vô vọng vận mệnh.

An Dương xoa tóc của tiểu nô lệ, thẳng đến thấy dần dần chấp nhận  thói quen chính mình đụng chạm, không còn run rẩy lợi hại, mới ôn nhu lại trịnh trọng nói với tiểu nô lệ: “Từ hôm nay trở đi, ta chính là chủ nhân của ngươi.”

Nam hài ngẩng đầu, có chút hoang mang nhìn hắn một cái, dùng khẩu hình miêu tả nói: “Chủ nhân?”

“Đúng,” An Dương mỉm cười nói, vui vẻ xoa xoa đầu tóc xù xù của tiểu nô lệ, đó là nơi duy nhất sạch sẽ mà không có chịu quá nhiều thương tích, “Nguyện ý theo ta đi sao?”
Thiếu niên mắt sáng rực lên một chút, cúi đầu muốn hôn giày của An Dương, đáng tiếc thể lực chống đỡ hết nổi, trực tiếp ngã vào trong lòng ngực An Dương.

An Dương tiếp được tiểu gia hỏa nhào vào lòng ngực, trong lòng ngực tràn đầy, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng cũng thực mãn nguyện. Lần này cái người  này là hoàn toàn thuộc về hắn, An Dương suy nghĩ.

Bế lên tiểu gia hỏa đã ngất xỉu, An Dương có điểm kinh ngạc phát hiện, đứa nhỏ này cư nhiên  so với hắn tưởng tượng còn nhẹ hơn. Tốt xấu gì cũng là một thiếu niên  hơn mười tuổi, hắn ôm vào trong ngực cư nhiên không cảm thấy có cái gì trọng lượng, như vậy nhỏ gầy, giống như nhéo liền sẽ chết, thế nhưng đã trải qua rất  nhiều tra tấn, còn có thể chống được đến hiện tại.

Là đang đợi ta sao, hắn giơ lên chạm  khóe miệng, nhìn người đang hôn mê  trong lòng ngực, vô thức còn có một bàn tay lôi kéo vạt áo hắn, giống như sợ bị ném xuống. An Dương khôi phục chút lý trí, hắn chỉ là ở chờ mong bất luận cái gì cũng có thể cứu người  đi ra ngoài mà thôi a.

Bạch Tiêu Nam phiết miệng cười xem hắn thật cẩn thận đem cái kia tiểu nô lệ ôm vào trong ngực, duỗi tay đem A Vu túm tiến đến trong lòng ngực tới vuốt ve, A Vu cúi đầu thuận theo mỉm cười, có điểm ngứa, nhưng là cũng không dám né tránh.

Chơi đủ rồi, Bạch Tiêu Nam vỗ vỗ đầu  A Vu, nói: “Ngươi đi theo nhìn xem đi, có việc gì trở về nói cho ta, đừng để  cho tiểu nô lệ này chết.”

“Vâng, chủ nhân.” A Vu thấp giọng đáp ứng , rũ đầu đi theo An Dương đi phòng y tế. Trước khi đi, hắn đóng lại cái cửa, lúc bế tiểu nô lệ đi qua đã tiện tay lấy đi vòng cổ, cùng nhau đưa qua đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net