Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Dương với tay cầm lấy cái muỗng, dùng giọng điệu động viên đối tiểu Ninh nói: "Ngươi chừng mấy ngày không ăn gì, bây giờ chỉ có thế dùng cháo có nhiều dinh dưỡng lại tốt cho tiêu hóa, nhắm mắt lại, há miệng."

Tiểu Ninh thuận theo làm, An Dương uy một muỗng cháo đi vào, tiểu Ninh nhắm mắt lại ăn hết, An Dương hỏi: "Ăn ngon không?"

Tiểu Ninh gật gật đầu, trên lông mi còn mang theo giọt nước mắt, khóe miệng thoáng run rẩy một chút. An Dương rất nhu hòa nói : "Tiểu Ninh mở mắt ra nào!"

Tiểu Ninh mở mắt ra, An Dương liền đút cậu một muỗng, cậu do dự một chút, vẫn là thuận theo hé miệng nuốt vào, sau đó khóe miệng run rẩy, hướng An Dương cười cười.

Cậu cười nhìn An Dương tâm lý run lên, cũng không phải là một nụ cười  lấy lòng, nhin càng giống như là một loại cảm tạ, như là chó con thân mật liếm ngón tay người, chính là rất đơn giản, thiện ý và mừng rỡ.

An Dương nhìn hắn đáng yêu, dùng ngón tay cọ cọ mặt cậu, Tiểu Ninh cũng nghiêng đầu cọ tay hắn, không muốn xa rời đem mặt dán ở trên đùi hắn, một chút bộ dáng sợ người cũng không có.

An Dương tiếp tục cho Tiểu Ninh ăn, Tiểu Ninh từng muỗng từng muỗng ăn, mãi đến tận khi đem chén cháo kia ăn hết tất cả, người vẫn dính ở trên người An Dương, hai tay ôm lấy một chân của An Dương, mặt kề sát ở trên đầu gối hắn.

An Dương cầm chén bỏ xuống, tiểu Ninh khẽ ngẩng đầu lên, An Dương sờ sờ đầu của cậu, ra hiệu cậu có thể tiếp tục dựa vào, hỏi: "Ăn no chưa?"

Tiểu Ninh gật gật đầu, tóc cách quần cọ hắn, có chút ngứa.

An Dương cười nói: “ Vừa nãy ngươi không nghe lời, nhất định phải chui xuống gầm giường, nên làm thế nào phạt ngươi?"

Tiểu Ninh khẩn trương thân thể đều cứng lại, sát bên hắn ngồi dậy, sợ hãi giương mắt nhìn hắn, lắc lắc đầu.

An Dương nhìn nhìn hắn tràn đầy vết thương thân thể, đơn bạc eo nhỏ giống như nhéo liền sẽ đoạn giống nhau, cúi người hướng Tiểu Ninh nói: “Phạt cái đơn giản, cho ngươi nhớ thật lâu. Ngươi nằm úp sấp xuống, ta đánh cái mông ngươi mười lần."

Hắn cố ý dừng một chút, rồi nói thêm: “Ngươi cũng có thể ghé vào trong lòng ngực ta, nói như vậy, ta đánh ngươi hai mươi cái. Ngươi chọn đi.”

Tiểu Ninh nghe xong, cơ hồ là không chút do dự bò lên trên sô pha, chui vào trong lòng ngực hắn, đem mông nhỏ hơi hơi nhếch lên tới, chờ đợi trừng phạt.

An Dương nhìn người trong lồng ngực khẽ run , có chút cảm giác dở khóc dở cười, hắn chính là muốn dùng cách này làm cái thử thách, tiểu Ninh lựa chọn cũng quá nhanh.

Hắn cầm lấy một cái đệm dựa ghế sô pha kê vào dưới thân Tiểu Ninh, vuốt ve phía sau lưng cậu cùng cái mông, hỏi: "Chuẩn bị xong?"

Tiểu Ninh gật gật đầu, lại đi trong lồng ngực của hắn chui xuyên. An Dương một cái tay ôm tiểu Ninh, một tay dùng sáu phần khí lực đánh vào mông tiểu Ninh.

"Ba" một tiếng vang giòn, tiểu Ninh thân thể chấn động một chút, An Dương hỏi: "Đau không?"

Hắn dùng sức lực không tính quá lớn, nhưng Tiểu Ninh trên người vốn là có thương tích, hắn không hy vọng lần này trừng phạt sẽ làm Tiểu Ninh tái bị thương.

Tiểu Ninh gật gật đầu, liền hơi hơi lắc đầu một cái, An Dương rõ ràng  ý tứ của Tiểu Ninh, bàn tay xoa xoa qua vị trí  vừa nãy mới đánh , ôn nhu nói: "Hảo, liền như vậy, còn có mười chín hạ."

Hắn dùng không sai biệt lắm lực đạo chụp đánh ở trên mông Tiểu Ninh, mỗi bên thay phiên mười cái, không đến mức làm đau đớn tích góp quá nhanh. Đánh xong lúc sau, Tiểu Ninh làn da phiếm hồng, nóng rát, An Dương biết hẳn là  cậu không chịu  nhiều đau đớn.

"Được rồi, kết thúc, sau đó không thể còn như vậy, nhớ kỹ không?" Hắn nhấc mặt tiểu Ninh lên, lại kinh ngạc phát hiện Tiểu Ninh đã đỏ cả hai mắt. An Dương nâng mặt của cậu có chút sốt sắng hỏi: "Làm sao vậy, rất đau?"

Tiểu Ninh lắc đầu một cái, cắn môi không nói lời nào, hai tay lại đánh bạo quấn lấy cổ của hắn, đem mặt chôn ở trước ngực hắn nhẹ nhàng nức nở.

"Tiểu Ninh làm sao vậy? Có phải là đánh lúc nãy làm tổn thương, hả? Ngẩng đầu, nhìn ta một chút." An Dương rất có kiên nhẫn dụ dỗ cậu, hắn sợ tiểu Ninh trên người có vết thương khác nhưng không có cách nào nói cho hắn biết, loại này cường độ, theo lý mà nói không nên như vậy.

Hắn cúi đầu hôn một cái lên trán tiểu Ninh, liền cái tư thế này ôm lấy tiểu Ninh ngồi vào trên giường, cầm qua giấy cùng bút, nhét vào trong tay tiểu Ninh.

Tiểu Ninh nhận lấy, trên giấy viết: "Sau này Tiểu Ninh làm tiếp chuyện sai lầm, đều xin chủ nhân trừng phạt ta, có thể không?"

An Dương nhìn cậu đầy mặt nước mắt, lại đem cậu  ấn trở về trong lòng ngực chính mình, ôm cậu nhẹ giọng hỏi: “Kia Tiểu Ninh nói cho ta, ngươi trước đây làm sai điều gì, chủ nhân ngươi trước kia liền không cần ngươi?”

Tiểu Ninh nghe nói lời này, thân thể kịch liệt run rẩy, môi run run, tay buông xuống  loạn vẽ vài nét, sắc mặt tái nhợt lắc đầu, thần sắc giống như  ngày đó An Dương gặp được cậu khi đang tuyệt vọng vậy.

An Dương nâng lên mặt cậu, quan sát trong chốc lát, phát hiện Tiểu Ninh khả năng so với hắn trong ấn tượng còn muốn non nớt hơn. Hắn giúp Tiểu Ninh lau nước mắt, nhẹ giọng nói: “Ta biết ngươi đều đã trải qua cái gì, không cần sợ, nói cho ta.”

Tiểu Ninh nhìn hắn, lại lặng lẽ chảy vài giọt nước mắt, cậu dùng mu bàn tay lau, trên giấy viết nói: “Ta không biết vì cái gì, ta thật sự không biết, ta không phải cố ý xuất hiện ở nơi đó.”
Kỳ thật An Dương trong lòng sớm đã có đáp án, hắn chỉ là hy vọng Tiểu Ninh có thể nói ra với hắn, không cần vĩnh viễn đều sợ hãi rụt rè như vậy, hắn tùy tiện một ánh mắt là có thể làm cậu sợ tới mức khóc ra ngoài.

“Không phải Tiểu Ninh sai, đúng không?” Hắn hướng Tiểu Ninh nhìn vào đôi mắt hắn, ôn nhu nói: “Tiểu Ninh không có làm sai cái gì, là chủ nhân ngươi không có bảo vệ tốt ngươi, ta tin tưởng Tiểu Ninh. Ta về sau sẽ bảo vệ tốt Tiểu Ninh, Tiểu Ninh nguyện ý tin tưởng ta chứ?”

Tiểu Ninh ngơ ngẩn nhìn hắn, An Dương cũng không nóng nảy, tùy tiện để cậu nhìn. Tiểu Ninh nhìn nửa ngày, vành mắt đỏ lên, trịnh trọng gật gật đầu.

“Thật ngoan.” An Dương mỉm cười, xoa xoa tóc của cậu, “Ta kêu An Dương, từ giờ trở đi, ta là chủ nhân của ngươi. Ngươi phải  trung thành với ta, tín nhiệm ta, ta cũng sẽ bảo hộ Tiểu Ninh, tín nhiệm Tiểu Ninh, được không?”

Tiểu Ninh đôi mắt còn ướt át, thoạt nhìn đặc biệt sáng ngời, cậu vui vẻ gật gật đầu.

An Dương nhớ tới cái gì, hỏi, “Tiểu Ninh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Tiểu Ninh trên giấy viết nói: “Mười lăm.” Lập tức lại xóa , viết lại “Mười sáu."

“Ân…… Đã qua mười lăm tuổi, sắp mười sáu tuổi, phải không?”

Tiểu Ninh gật gật đầu.

Thật nhỏ a, An Dương ở trong lòng than một câu, nâng lên khuôn mặt  Tiểu Ninh, ở cậu còn hơi hiện lên sự  non nớt trên mặt hôn một cái.

Tiểu Ninh mặt nháy mắt đỏ lên, che lại cơ thể của mình, cúi đầu cười có chút ngượng ngùng. An Dương nhìn hắn vui vẻ, rõ ràng trải qua qua những việc như vậy lại còn sẽ bởi vì một cái hôn mà ngượng ngùng.

An Dương duỗi tay chỉ chỉ chính mình mặt, cười nói: “Chủ nhân mới vừa cho ngươi một cái hôn, ngươi  không hôn chủ nhân một cái sao?”

Tiểu Ninh cười mi mắt cong cong, phác tay ôm cổ hắn ở trên mặt hắn hôn một cái lại một cái . Bờ môi của cậu có điểm ướt, thực mềm mại, hôn  lên cảm giác giống như chó con liếm mặt người vậy.

An Dương chờ cậu hôn  không sai biệt lắm, một tay đem cậu bế lên, “Đi thôi, chúng ta đi đem ngươi tắm rửa sạch sẽ, đừng để giống như một chú chó con lưu lạc.”

Tiểu Ninh ôm cổ hắn, rõ ràng có chút ngượng ngùng, không biết là bởi vì được hắn tắm rửa, hay là bởi vì chính mình trên người dơ dơ, có điểm giống như một chú chó con lưu lạc.

Bất quá từ lúc ấy bắt đầu, Tiểu Ninh minh bạch, hắn đã là một con vật được nuôi trong nhà.

Tiểu Ninh tắm rửa xong sạch sẽ thơm tho, làn da mềm mại trắng mịn, An Dương thiếu chút nữa không nhịn xuống đem Tiểu Ninh trực tiếp ở trong phòng tắm làm. Tiểu Ninh đã sớm biết rõ sự, đương nhiên hiểu được suy nghĩ của  An Dương, cho nên thời điểm  khi An Dương thô giọng nói  kêu cậu  đi ra, Tiểu Ninh theo bản năng quấn chặt áo tắm dài bước ra khỏi phòng tắm.

Ra tới một lúc sau, cậu lại cảm thấy không thích hợp, chủ nhân muốn cậu  còn không phải là làm cái này sao? Cậu như thế nào có thể để  chủ nhân chính mình chịu đựng đâu?

Tiểu Ninh có điểm do dự mà muốn đi vào hầu hạ, rốt cuộc lại không  làm được việc chủ trương đẩy cửa đi vào, thẳng đến khi An Dương tắm rửa xong ra tới, cậu đang quỳ gối trước cửa phòng tắm chờ.

“Như thế nào ở chỗ này chờ ? Đi đem đầu tóc lau khô, đến trên giường ngủ đi.” An Dương trên eo bọc khăn tắm ra tới, lộ nửa người trên, rắn chắc mà hữu lực cơ bắp đường cong làm Tiểu Ninh xem đến đỏ mặt cúi đầu.

Nhìn cậu mặt đỏ hồng chui vào phòng tắm lau khô tóc, An Dương bĩu môi cười cười, hắn vẫn luôn kiên trì rèn luyện, đối chính mình dáng người đương nhiên rất có tự tin.

Tiểu Ninh ra tới, thấy An Dương dựa vào đầu giường xem di động, có điểm do dự mà đi qua, ở mép giường quỳ xuống, ánh mắt đánh giá hắn địa giữa hai chân cái khăn tắm có chút nổi lên, thăm hỏi nhìn về phía An Dương.

Tiểu Ninh trên người cái gì cũng chưa mặt, từ góc độ này xem qua, tư thế này làm cậu non nớt trắng nõn thân thể hắn có thể nhìn không sót gì. An Dương cảm thấy giọng nói có chút khô khốc, chính là nhìn đến Tiểu Ninh đặc biệt bị thương nghiêm trọng nửa người dưới cùng nhút nhát biểu tình, lại cảm thấy chính mình không cần nóng vội.

Hắn sớm đã bước qua tuổi háo sắc, không ngại ở ngay lúc này cho Tiểu Ninh điểm thời gian chậm rãi tiếp thu. Hắn thương yêu cho Tiểu Ninh  thời gian khép lại vết thương trên người, cùng trong lòng.

An Dương vươn tay, Tiểu Ninh nắm lấy tay hắn chậm rãi bò lên trên giường, bò qua trên đùi hắn, cúi đầu dùng môi cách khăn tắm chạm chạm nơi đó.

Một cổ cơn tức theo bụng nhỏ thiêu đốt lên, hắn kiềm chế đi xuống dục vọng bị Tiểu Ninh câu lên, che dấu không được, hắn cũng không nghĩ lại che dấu.

Tiểu Ninh ngẩng đầu thử nhìn về phía hắn, An Dương một phen kéo khăn tắm trên người ra, ấn bả vai Tiểu Ninh để cậu tiếp tục.

~~~~~~~~~~~

Tiểu Ninh đôi mắt sáng lấp lánh nhìn An Dương, mang theo chút nhút nhát không xác định. An Dương vừa mới sảng khoái một lần, phát tiết qua đi cảm thấy có chút buồn ngủ, hắn tâm tình thực tốt sờ sờ đầu Tiểu Ninh, khích lệ nói: “Làm rất tốt, bảo bối nhỏ.”

Tiểu Ninh vui vẻ nở nụ cười, cậu nằm xuống, đem chính mình cuộn tròn  nho nhỏ, tận lực không chiếm quá nhiều diện tích nằm ở trong chăn.

An Dương đóng lại đèn, xoay người ôm chầm lấy Tiểu Ninh, vuốt ve cậu nhẹ nhàng giống như vuốt ve một chú chó nhỏ, tay mơn trớn đến bộ vị, cậu  sẽ mẫn cảm hơi chút cọ quậy cơ thể, lại đem đầu dựa vào trong lòng ngực An Dương, cảm nhận sự ấm áp trên cơ thể hắn, thực an tâm nhắm hai mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net