Hai bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



" ngoan, ngoan đi anh "

" không, đừng chạm vào tôi, không muốn... "

Thấy Tiêu Chiến phản ứng có chút khẩn trương khi tay Nhất Bác chạm vào người thì cậu cũng thôi níu kéo và chẳng nói gì thêm. Kẻo khiến anh loạn lên thì chẳng hay chút nào, không tìm cách tự tử là xem như may mắn rồi.

" được rồi, được rồi, không muốn thì không muốn "

Nhất Bác thở đầy trầm tư, đứng lên mang khay thức ăn lại bàn đặt xuống. Dẫu sao cũng đâu để Tiêu Chiến ngồi ở đó mãi được.

" anh à, hay là anh lên ghế ngồi nha, lên đây nè "

Nhất Bác vỗ vỗ thành ghế sofa sau lưng Tiêu Chiến và bảo. Anh nghe âm thanh khá lớn vang lên bên tai mình nên có chút sợ sợ, càng co rúm người và run bần bật, mặt tái nhợt.

" đừng sợ, lên đây ngồi đi, lên ghế thôi mà "

Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến, anh đứng lên rồi nhưng vẫn ngần ngại không muốn đi. Cậu tiếp tục ôn nhu, nhẹ giọng bảo anh đi lại ghế.

" ngoan, đi nào, lại đây "

Nhất Bác kéo kéo làm Tiêu Chiến cứ sợ, vì đa phần đi lại giường cũng đều là bị lôi kéo mà thôi. Anh run run ngồi xuống ghế, cậu gắp một đũa cơm rồi kêu anh há miệng.

" Vương...Vương tổng "

Tiêu Chiến không ừm, ngược lại còn muốn cùng nói chuyện nên Nhất Bác hạ đũa và hỏi lại xem anh muốn nói gì.

" ngài...ngài có ý đồ gì không? "

Tiêu Chiến phát cuồng thật, do tâm trí bị ám ảnh dữ dội. Chứ mỗi khi có thuốc hoặc phía Nhất Bác dịu lại, để anh thấy bản thân không còn gặp nguy hiểm thì vẫn có thể nhận thức được mọi thứ, hơi bình ổn nói chuyện.

" anh nói vậy là có ý gì? "

Nhất Bác như không vui, mặt có chút tối lại. Tiêu Chiến hít một hơi sâu, cơ thể vẫn còn chỉnh chế độ rung, giọng nói vẫn chưa bình thường, mang theo chút lắp bắp.

" sao ngài...sao ngài...nói chung là, tôi không biết ngài muốn gì hay có ý gì, chỉ là đừng ở trước mặt tôi thì như chẳng có gì, sau lưng lại hại tan nát gia đình của tôi "

Tiêu Chiến ngập ngừng, nhưng cố hít một hơi sâu để nói, vì anh thấy lạ lắm, thà Nhất Bác cáu gắt như mọi khi còn dễ hiểu, chứ đột nhiên thay đổi 360°, dường như biến thành một con người khác thì đúng hơn. Vì đời nào cậu nói chuyện bình thản được 3 câu, trong khi anh còn bất bình thường như thế mà chẳng hề nổi giận.

Vả lại, cách đây không lâu, Nhất Bác đã dùng Tiêu Đoan lẫn ba Tiêu Chiến ra uy hiếp mà, còn dọa bán anh vào quán bar.

Cái Tiêu Chiến lo sợ đúng là không sai, vì Nhất Bác khác xa với lúc trước hơi nhiều. Anh sợ cậu đã làm gì kinh khủng sau lưng anh rồi, nên bây giờ mới hạ giọng thấp xuống một chút để coi như chuộc lỗi.

Mà cũng là nghĩ thế thôi, vì Tiêu Chiến cũng quá rõ cái tính thô lỗ của Nhất Bác, và còn không sợ trời đất. Bởi thế nên cậu có gϊếŧ hết gia đình anh cũng chẳng thấy áy náy mà đối xử tốt với anh một chút.

" nghĩ nhiều rồi "

Giọng Nhất Bác có chút nặng, lòng tốt lại bị hiểu lầm thành có ý đồ hay che giấu chuyện xấu thì sao vui cho được. Cũng may là đang cố tập tành sửa đổi, bằng không Tiêu Chiến đã ăn đòn rồi.

" ăn đi, a nào "

Nhất Bác sớm lòng đã không vui vì Tiêu Chiến, gặp thêm sự hiểu lầm từ anh thì mặt càng khó coi. Nhưng vẫn ráng đút cho anh no bụng. Anh cũng há miệng, nuốt xuống thức ăn cậu vừa đút.

Sau khi đút ăn xong thì cũng dẫn Tiêu Chiến đi lại giường, anh vẫn còn biết sợ, khi nghe nhắc đến chỗ đó thì giật cái tật, run rẩy cũng dần nhiều hơn.

" đừng sợ, nằm xuống nghỉ ngơi đi "

Tiêu Chiến vẫn chần chừ, cứ lui ra sau, muốn tránh xa cái giường ra và đầu khẽ lắc.

" ngoan, nghe lời bằng không đừng trách tôi "

Tiêu Chiến biết do dự một hồi, Nhất Bác nổi nóng sẽ không hay. Nhưng nỗi sợ với cái giường cũng chẳng hề nhỏ, thành ra cứ mãi lưỡng lự, gương mặt chứa đầy sự khổ sở.

Nhất Bác kéo mạnh Tiêu Chiến vào lòng mình, rồi cả hai cùng nhau ngã xuống giường. Cậu dùng sức nặng của bản thân để đè anh, không cho nhúc nhích.

" ngủ một giấc đi "

Tiêu Chiến đương nhiên sợ, có một chút cựa quậy và mặt quay hướng khác. Nhưng may là không quá quyết liệt và thái quá. Anh thấy bản thân cứ thở chẳng đặng, đớp mấy ngụm khí vẫn không khá hơn.

" Tiêu Chiến, tôi muốn hỏi anh một câu "

Nhất Bác biết Tiêu Chiến chỉ phát cuồng khi gặp những gì tác động đến nỗi sợ thôi, chứ những lúc như vầy đều tiếp thu được những gì đối phương nói, có thể nghe và trả lời bình thường.

" anh, không thể chiều tôi thật sao? "

Nhất Bác nghĩ, ở cạnh một Vương tổng như cậu là biết bao nhiêu người mong cầu. Chẳng cần lên tiếng, bọn họ cũng tự động nằm dưới thân, ngoan ngoãn phục vụ. Vậy cớ sao Tiêu Chiến lại kháng cự?Chẳng những không thích, còn bất cần?

Mà chắc có lẽ, do cái tính này của Tiêu Chiến, mới khiến Nhất Bác yêu anh nhiều hơn. Cùng nhau nói chuyện, chứ chưa xuất hiện hành động quá phận, nên mặt anh giãn ra được một chút.

" không "

Tiêu Chiến thở ra một hơi mới đáp lại Nhất Bác, anh thừa sức hiểu đáp xong câu này bão sẽ xuất hiện với khả năng rất cao. Nhưng anh đâu thể nói dối lòng? Huống hồ, loại chuyện như này đâu hề thích, hà tất miễn cưỡng bản thân.

Nhất Bác là đang cưỡng chế giam cầm Tiêu Chiến, chứ anh hay nhà họ Tiêu làm gì có thiếu nợ tiền cậu. Thành ra, sẽ không có chuyện cậu muốn xảy đến.

Mà nói chính xác một chút, đâu phải Tiêu Chiến chưa từng chiều Nhất Bác, những lần đầu anh đều ráng cắn răng, yên lặng cho cậu càng quấy. Chỉ là đối phương không biết cái gì gọi là điểm dừng, và chuyện trao đổi này chỉ là cái cớ để trói buộc.

Cho nên Tiêu Chiến mới chống đối, mới chẳng muốn cùng Nhất Bác lăn lộn trên giường. Ngoài những thứ đó ra cũng còn một vài yếu tố khác như cậu bạo hành, chẳng chịu nói lý, không tôn trọng anh tác động đến.

" anh vẫn không biết điều chút nào "

Nhất Bác có chút cao giọng mắng, dù ráng tập thay đổi đến đâu thì cũng mới là giai đoạn đầu thôi. Bản thân không có nhiều kiên nhẫn thì lấy đâu ra kiên trì ráng nhịn được Tiêu Chiến.

Anh quá quen với chuyện nói chưa được mấy câu đã quạu của Nhất Bác nên cũng chẳng bận tâm lắm, cứ giữ yên lặng, mặt quay sang hướng khác.

Nhất Bác không chịu được cái thái độ này của Tiêu Chiến nên dẹp đi cái ý nghĩ phải sửa đổi mà vùi mặt dụi dụi hõm cổ anh.

" đừng... "

Tiêu Chiến còn đang run chẳng ngừng, bộ Nhất Bác không thấy hay sao mà lại muốn tiếp tục quan hệ ái ân? Cậu cuồng dâm hay biếи ŧɦái mà ngưng một ngày chẳng được? Nhận ra vấn đề điều này chỉ khiến tình trạng của anh thêm tệ, vậy mà không biết giải quyết cho đúng. Thật thất vọng.

—//—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net