Hai chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tiêu Đoan và ba của cô đương nhiên khá hoảng sợ khi gặp Nhất Bác cầm súng.

" các người còn biết sợ sao? "

Nhất Bác cười khinh hỏi, bắt đầu cho ngón tay vào cò, mũi súng cũng hướng về mục tiêu cần bắn.

" đừng...đừng mà "

Tiêu Chiến khó khăn chống tay ngồi dậy và nói bằng giọng khẩn xin, tuy âm lượng không lớn nhưng vẫn nghe ra sự đáng thương trong câu nói. Nhất Bác nghe tiếng của anh nên có chút giật mình, quay sang thì gặp đối phương đang chầm chậm ngồi dậy nên đi nhanh lại đỡ lấy.

Nhất Bác hơi kinh ngạc do Tiêu Chiến lại phản ứng tựa hồ như người bình thường, do vẻ mặt của anh không có chút gì là ngơ ngác nữa. Mà thay vào đó là có cảm xúc và biểu lộ sự lo lắng. Cũng chính vì anh như thế, cậu mới mang theo một chút e ngại. Vì những hành động vừa rồi cũng như lời nói đã thốt ra từ miệng cậu, anh đã nghe và biết hết chẳng phải sao?

Chuyện này không chỉ khiến tâm tình của Tiêu Chiến tệ hơn, còn làm cho quan hệ cả hai lại xa thêm một khoảng. Nhất Bác đang cố tập và thu ngắn sự xa cách giữa hai người lại, thì chuyện như thế chẳng nên xảy ra chút nào.

Đúng là xui xẻo mà, không phải ban nãy hai người họ đến là Tiêu Chiến còn ngủ sao? Đột nhiên lại tỉnh giấc làm gì cho Nhất Bác vướng thêm phiền phức chứ? Đều là tại sự lớn tiếng của bọn họ đánh thức anh mà, đúng là đáng chết.

" đừng...đừng.... "

Tiêu Chiến run rẩy đến tận cuống họng, tay gấp gáp tìm xem Nhất Bác đang ngồi ở đâu rồi bắt lấy cánh tay của cậu mà xin.

" được, sẽ không...đừng sợ, đừng sợ "

Nhất Bác giữ lấy tay Tiêu Chiến và nói mấy lời trấn. Vì sự hoảng loạn nơi anh nếu chẳng được hóa giải, để cho lắng xuống thì anh sẽ mất kiểm soát ngay lập tức và tình hình càng tệ hơn thôi.

" tuyệt đối từng, ngài muốn đối xử với tôi sao cũng được, đừng có hại đến họ mà "

Nhìn anh là thấy rõ sự khẩn trương và căng thẳng, nước bọt cũng nuốt chẳng ngừng còn thêm đớp vào mấy ngụm khí mới có hơi sức để nói một câu dài như thế.

Cơ thể Tiêu Chiến đã vào giai đoạn suy nhược, gần đây ăn uống cũng chẳng bao nhiêu nên yếu hẳn đi. Cộng thêm mấy hôm nay tinh thần bất ổn, miệng cũng chẳng chịu mở ra. Nên để nói được một câu suôn sẻ và khá dài như thế cũng đã khó khăn với anh rồi.

" xin ngài, xin ngài mà...tha cho họ đi, ngài muốn cái gì cũng được. Lên giường, đúng lên giường "

Tiêu Chiến cầu xin thì đột nhiên nhớ tới điều trên. Nhất Bác diễn cảnh Tiêu Đoan thiếu nợ chẳng phải là vì muốn anh trèo lên giường cậu sao? Thì được thôi, anh sẽ làm và nghe theo ý cậu.

" tôi cũng sẽ lên với ngài, lên giường thôi mà đúng không? Được, tôi đồng ý, tôi không chống đối nữa, đừng hại họ...làm ơn "

Chẳng cho Nhất Bác cơ hội lên tiếng, Tiêu Chiến đã sốt sắng nói thêm mấy chuỗi dài. Còn nhắc đến chuyện cậu luôn mong mỏi và không hài lòng nơi anh song tay cũng tự cởϊ áσ mình ra rồi.

Nhất Bác nhanh chóng cản ngăn lại, giữ chặt hai bàn tay của Tiêu Chiến. Tinh thần anh đang đâu thích hợp để làm mấy chuyện này. Với lại, anh có đang cam tâm nhưng vẫn là đầy gượng ép mới chọn cách này.

" anh bình tĩnh, bình tĩnh đi, tôi không làm hại họ đâu, anh đừng lo, đừng lo "

Nhất Bác giúp Tiêu Chiến cài lại mấy cúc áo. Ông Tiêu cùng với con gái mình chỉ biết đứng đơ ra đó mà nhìn. Vì anh quá bất bình thường rồi. Sự sợ hãi và biểu hiện đó đã nói lên tất cả rồi. Dù giờ giả điếc không sợ súng cũng chẳng thể manh động, vì lo sẽ ảnh hưởng đến anh nên ông đành đưa mắt nhìn mà thôi.

Tiêu Chiến đúng là thập phần sợ hãi, anh biết Nhất Bác gϊếŧ người chẳng gớm tay nên mới lo lắng an nguy của gia đình mình. Cố vượt qua nỗi ám ảnh cưỡng bức mà tự dâng thân cho cậu. Lòng anh đang hỗn loạn, biết bao nhiêu ý nghĩ cũng như các luồng cảm xúc khác nhau đang đan xen lại, nhưng lại không muốn pha trộn.

Thành ra, thay vì pha lẫn thì chúng luôn bất đồng và đấu đá không ngừng, làm cho Tiêu Chiến chẳng thể nào khống chế được bản thân. Cứ như muốn điên lên rồi nổ tung. Cơ thể cứ run hết mức có thể.

Ông Tiêu đi lại, ngồi xuống cạnh Tiêu Chiến rồi mở miệng gọi một tiếng con, Tiêu Đoan cũng y như thế, khẽ kêu anh hai.

Nhưng Tiêu Chiến lại lắc lắc đầu, còn cho cơ thể xê dịch ra sau để tránh né, miệng liên tục lẩm bẩm mấy chữ, đại loại như không muốn gặp họ. Nhất Bác đã thấy anh bất thường nên cũng kêu họ về. Hai ba con Tiêu Đoan đương nhiên không đồng ý.

" nếu không tự đi thì tôi kêu người lên mang các người đi "

Nhất Bác lấy điện thoại gọi, Tiêu Chiến tuy không nhìn thấy được nhưng vẫn có thể cảm nhận được nên càng nhanh miệng đuổi ba với em gái mình.

" về đi, về hết đi, không muốn gặp ai hết..về hết đi "

" được, được ba về, con bình tĩnh lại đi, ba về, ba sẽ về "

Ông cùng cô con gái ngậm ngùi quay đi, dù trong lòng chẳng yên. Nhìn thấy con trai mình như thế thì làm sao an tâm?

Tiêu Chiến thấy tức ngực, tựa như có gì đó rất nặng đè lên vậy. Anh chẳng muốn đuổi họ đâu, chỉ là nếu không làm thế thì nguy hiểm sẽ bao lấy họ. Vì nếu Nhất Bác nóng giận thật sự, sẽ chẳng để ý đến anh đang cầu xin cái gì mà xuống tay ngay lập tức.

Vậy nên Tiêu Chiến mới muốn ba và em mình về, đi khỏi cái nhà giam trá hình, tránh xa một ác ma được ẩn giấu trong bộ dáng tổng tài lịch lãm. Tiếng bước chân đã không còn vang lên thì anh chắc rằng họ đã đi khuất rồi, sự lo sợ cũng giảm bớt đi được một phần.

Tiêu Chiến rõ là ý thức và còn rất nhạy bén trong chuyện nhận biết, nếu muốn chữa trị cũng không hẳn là chuyện khó. Nhưng vấn đề là nằm ở chuyện anh đã quá mệt mỏi với cuộc sống, cái gì cũng chẳng hy vọng nữa. Vậy thì sao có ý chí để cùng các biện pháp của chuyên gia tâm lý hay phối hợp cùng Nhất Bác để bản thân mau khỏe đây?

—//—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net