Ngược Thiếp - Xuyên không _ [Zin] (Updating)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngược Thiếp 

Tác giả: Sa Hạ

Convert: muacauvong

Edit & Beta: OtakuNhini

Nguồn: https://otakunhini1310.wordpress.com

Thể loại: Ngôn tình cổ đại, ngược thân, ngược tâm, HE

Số chương: Chưa đếm nhưng cỡ 150 chương thui (>_<)

Tình trạng edit: Loading

(Zin: Các bạn làm ơn đừng đem truyện đi nơi khác khi chưa đc sự cho phép của nàng Nhini nhé...Nếu muốn thì phải sang bên blog nàng ấy xin phép rõ ràng cụ thể. Thân)

                      ---------------------------------------------------

Chương 1: Độc chiếm

Đây là một gian mật thất âm u nhỏ hẹp, nơi tương thông duy nhất với thế giới bên ngoài đó là cửa sổ nhỏ nhìn ra tứ phía nằm cao trên vách tường.

Ta lẳng lặng ngồi dưới đất, hai mắt mờ sương, buồn chán đến chết,đùa nghịch xiềng xích nặng nề trên hai chân.

Mắt cá chân tinh tế trắng noãn sớm đã bị sưng như  cái kén, cho nên, ta không còn cảm giác đau.

Ta cúi đầu cười nhạo, cười nhạo những kẻ vừa mới đóng xiềng lên chân mình.Mặc dù không có xiềng chân này, ta cũng vẫn không thể thoát ra được…

Đã bao nhiêu lâu rồi…

Bị nhốt ở nơi này đã bao nhiêu lâu rồi….?

Nhìn vết hoa ngân trên bức tường phía sau, ta khẽ nhíu mày.

Khi bắt đầu vào đây,ta vẫn khắc trên tường, mỗi ngày qua đi lại khắc thêm một lần.Nhưng giờ đây,những vết tích ấy đã đầy cả bức tường phía sau.Mà ta,đã sớm phiền chán tới mức không muốn khắc thêm nữa……

Ta nhẹ nhàng đứng dậy, xiềng xích nặng nề phát ra tiếng thanh thúy.

Ta khẽ mỉm cười, ta thích thanh âm này.

Bởi vì, ngoại trừ thanh âm của ta,đây là thanh âm duy nhất có thể nghe thấy

Cho dù là người đưa cơm cho ta mỗi ngày cũng câm điếc không nói

Nghịch xiềng chân, là việc duy nhất ta có thể làm!

Ta cười nhẹ một tiếng vô nghĩa.Ta sợ nếu mình không phát ra chút thanh âm nào,thì ta sẽ quên luôn rằng ta còn có thể nói.

Vách tường thất này tuy nhỏ,nhưng ngũ tạng câu toàn, so với cuộc sống sở nhu cũng giống nhau không ít.

Nghịch mệt rồi, ta miễn cưỡng nằm trên chiếc giường mềm mại. Có một thứ gọi là nước mắt_đã không thể kìm lại mà chảy ra

Cái gì cũng không thiếu, duy chỉ thiếu tự do!

Một mình sống cuộc sống dài đằng đẵng nơi đây, ta vẫn không thể đoán ra,rốt cục là ai lại có hận ý sâu đậm với ta đến thế?

Ta nghĩ,có lẽ mình sắp điên rồi.Trong đầu ta luôn nghĩ tới việc muốn nổi loạn,sau đó, ta cảm thấy mình như  sắp phát điên lên

Ta cười khanh khách ,vừa cười vừa khóc,tận tình phóng túng chính mình.

Ta sợ, nếu ta không phát tiết ra ngoài, ta thật sự  sẽ điên mất.

Có tiếng vang rất nhỏ, ta ngừng khóc cười, chết lặng hướng về phía cửa sổ nhỏ nhìn ra tứ phía kia.

Quả nhiên,đã tới giờ dùng cơm .

Một ngày ba bữa, đều có một gã người hầu câm điếc dùng móc sắt đen đưa vào .Ngoại trừ cái móc sắt kia, ta thậm chí ngay cả bộ dáng của hắn cũng  không nhìn thấy.

Móc sắt chậm rãi hạ xuống, khay cũng chậm rãi hạ xuống, hai khay đồ ăn ,còn có cơm trắng.

Nhìn thức ăn phong phú,ta thoáng ngẩn ngơ.Rốt cục là ai,lại hận ta đến thế?

Ta đi đến trước chỗ để cơm canh, lẳng lặng nhìn, nhưng không có bóng dáng của người nào

Ta tại sao phải ăn? Ta tại sao vẫn còn sống? Tại sao lại phải sống như thế này chứ?

Lạnh lùng nhìn đồ ăn,ngay cả ta cũng không biết bản thân mình có thể cười âm lãnh đến thế.Nâng chân lên,đem đồ ăn đạp đổ hết,có một loại khoái cảm biến thái lan khắp toàn thân!

Móc sắt dừng lại một chút,rồi chậm rãi thu hồi,cửa sổ nhìn ra tứ phía_nơi tương liên duy nhất với thế giới bên ngoài lại một lần nữa khép lại ……

*************

Tấm màn màu tím bị gió cuốn bay,sương khói lượn lờ xoay quanh không rời,các nữ tì lẳng lặng cúi đầu,đứng thẳng ở hai bên bình phong, mặt đỏ tai hồng.

Nghe phía trên giường truyền đến tiếng rên rỉ dâm đãng cùng tiếng hô khàn khàn trầm thấp,chiếc giường gỗ lớn rắn chắc cũng tùy theo lay động, phát ra tiếng kêu vang động lòng người.

Cho dù là những tì nữ  đã gặp qua việc này, cũng cảm thấy không thể đứng yên.

Tiếng rên rỉ dần dần yên tĩnh,tiếng giường rung chuyển cũng dần im bặt, chỉ có hương vị của dục vọng đã qua tản mạn toàn bộ căn phòng.

“Khởi bẩm chủ tử……”

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng chần chờ bẩm báo.Tấm màn màu tím bị nhấc lên, một thân hình lõa thể,thon dài mà mạnh mẽ rắn chắc không e dè bước xuống giường, đối với lời cầu xin nhỏ nhẹ của nữ tử dưới thân như khinh thường chẳng hề quan tâm.

Tỳ nữ thấy thế, vội vàng đưa quần áo, hầu hạ hắn mặc vào, lấy khăn mặt nhẹ nhàng chà lau giúp hắn.

Nữ tử trên giường như rắn quấn tới,tư thái kiều mỵ hiện lên vẻ thỏa mãn, ý cười nồng đậm tại khóe môi,ngón tay tinh tế khiêu khích vẽ loạn trước ngực nam nhân

“Gia……”

“Cút!”

Lời nói vô tình lạnh như  băng từ bạc môi của hắn bật ra, nữ  tử như  rắn nước đang tươi cười bỗng cứng đờ,trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên sự  hoảng sợ, có chút cứng ngắc lui ra khỏi nam nhân bên cạnh, chỉ có thể ngay lập tức nghe theo,không dám làm càn.

Đôi mắt cụp xuống, hiện lên một tia ghen ghét

“Vào đi!”

Thanh âm trầm thấp của nam nhân lan khắp phòng ngủ,từ  cổ phát ra hàn âm lạnh lẽo khiến cho tỳ nữ hầu hạ phải run rẩy, nhưng rất nhanh lại trở lại như cũ.

Cửa chậm rãi đẩy ra, một tử y nam tử đeo mặt nạ bước vào, quỳ xuống trước mặt nam nhân .

“Khởi bẩm chủ tử……”

Tử  y mặt nạ nam tử  tựa như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.Nam nhân động tác dừng một chút:

“ Lui xuống cả đi!”

Nghe theo mệnh lệnh của nam nhân, tỳ nữ bắt đầu thu thập này nọ, nhất loạt lui ra,không dám trái lời

Mỹ nữ  như  rắn nước kia ngước đôi mắt thủy lệ nhìn nam nhân cao lớn tuấn mĩ trước mắt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.Cuối cùng,chỉ có thể ngoan ngoãn rời đi như  cũ.Ở trong này, thậm chí ở toàn bộ Thánh Viêm Hướng, rất ít có người dám làm trái lời nói của hắn.Nếu không muốn chết, tốt nhất là ngoan ngoãn rời khỏi.Mặc dù trước đó một khắc ngươi uyển chuyển dưới thân hắn,nhưng ngay sau đó, có lẽ ngươi đã phải biến đi chỗ khác.

“Nói đi!”

Ngồi xuống cùng trường y,đôi mắt hắn nheo lại.

Tử  y mặt nạ nam tử  dừng một chút, nhìn không ra biểu tình của hắn,thanh âm bình tĩnh cúi đầu nói: “Chủ tử, hôm nay đồ ăn lại bị đạp đổ ……”

Trầm mặc……

Tử  y nhân cúi đầu, không dám nhìn biểu tình lúc này của nam nhân

Sau một lúc lâu, mới nghe thấy thanh âm khàn khàn chặt chẽ, tựa như đang ẩn chứa lửa giận.

“Đạp đổ à…… Tốt lắm, cuối cùng cũng biết phản kháng .Còn tưởng rằng, nàng vẫn cứ  trầm mặc như  cũ.”

Dừng một chút, nam nhân bỗng nhiên nở nụ cười,tiếng cười kia lại làm cho Tử  y nhân rùng mình một cái,âm lãnh tà nịnh cứ như tử thần vậy

“Tiếp tục đưa, cứ để cho nàng đá đủ đi, bổn vương muốn nhìn thấy bộ dạng hoàn toàn tức giận của nàng!”

Bàn tay dùng sức chụp ở trên bàn, chấn đắc trên bàn vỡ làm đôi,thanh âm phẫn nộ lại hàm ẩn nỗi đau xót thấu xương

Tử  y nhân lĩnh mệnh,lui ra không một tiếng động

Trên thế gian này, có thể làm cho chủ tử  lạnh lùng âm trầm bộc lộ cảm xúc ra ngoài , chỉ có tiểu thiên địa nàng đang bị nhốt ở nơi đó.

Là duyên hay nghiệt, nay ai có thể nói rõ ràng? Ân oán dây dưa, yêu hận chém giết, nay chỉ để lại nỗi đau xót lan tràn.

Trong phòng yên tĩnh, thân ảnh của nam nhân cao lớn vẫn đứng yên không nhúc nhích, tựa như mất hồn,như đã đánh mất tâm……

Phẫn nộ cùng hận ý tràn ngập khôn mặt tà tứ tuấn mĩ của hắn, hắn phát điên lên, đem những thứ trên bàn hất cả xuống mặt đất, hắn đau đớn rống giận như dã thú.

“Tại sao…… Tại sao lại phản bội ta?…… Tại sao…… Tại sao lại rời khỏi ta?…… Thanh Thương, Mộc Thanh Thương…… Vì cái gì mà đối xử với ta như vậy……”

Từng tiếng,từng tiếng tê tái kêu lên, rên rỉ.Đau quá…Thật đau khổ,thật tuyệt vọng, hô hấp như bị đình trệ, trong lòng sớm đã vỡ vụn,không thể khôi phục như trước…

“Mộc Thanh Thương…… Thương Nhi…… Vì sao đối với ta như vậy……”

Trong sân, một bóng người mảnh khảnh màu xanh đứng yên lặng, nhìn bóng dáng điên cuồng trên cửa sổ giấy, nghe thanh âm đau đớn tuyệt vọng của hắn_hai tay bèn hung hăng xé rách cẩm khăn.

Trong bóng đêm tối đen không thế thấy rõ khuôn mặt của nàng ta, chỉ có hình ảnh từ  ngọn đèn cô độc chiếu xuống, lưu lại một bóng ma thản nhiên, tà ác như la sát…

Chương 2: Trúng độc

Edit&Beta: OtakuNhini

Ta nằm ngửa ở trên giường, hai chân các ở mép giường, càng không ngừng lắc lư.

Tiếng phát ra từ xiềng chân thật sự rất mỹ diệu, những âm phù độc lập tạo thành nhạc khúc tuyệt mỹ_ là tâm hồn cô độc của ta

Tràn ngập trong mật thất đều là hương vị của đồ ăn……

Đây là lần thứ mấy của ngày hôm nay ?

Lần thứ bảy… hay là lần thứ tám?

Ta hiện giờ rất yêu thích loại trò chơi này,ít nhất thì,vui hơn là lẳng lặng ngây ngốc chơi một mình

Ta cười khanh khách , khuôn mặt ngây dại dần dần hiện ra nét hưng phấn,lóng lánh mà sáng rọi.

Từ  chiếc cửa sổ nhỏ nhìn ra tứ  phương lại truyền đến động tĩnh,khóe miệng ta chợt khinh rẻ, những người này thật đúng là chưa từ bỏ ý định.

Đương nhiên, ta hy vọng bọn họ tiếp tục, ta đã lâu không được vui vẻ rồi

Ta vẫn nghĩ không thông, nếu người nào đó hận ta đến vậy, cần gì phải để  ý ta có ăn cơm hay không, có bị đói chết hay không chứ??

Khiến ta đói vài bữa, không phải càng giải được hận sao?

Ta xoa xoa đầu,thật không nghĩ ra mà……

Nhưng quản hắn làm gì,muốn hận thì cứ hận đi, dù sao cùng ta cũng không còn sức mà để tâm nữa

Ta sờ sờ bụng, lại nhìn nhìn đồ ăn vừa được đưa tới

Muốn ăn sao? Ta như thế mà lại cảm thấy đói bụng,ta còn tưởng rằng mình đã chết lặng đến mức đối với chuyện gì cũng không có cảm giác.

Mạnh mẽ đứng dậy, ta vỗ nhẹ xiềng chân, quyết định không ngược đãi chính mình.

Việc ngược đãi ta,cứ để cho người hận ta là được rồi.

Nhận lấy khay, ta trở về giường,nhưng cái móc sắt lúc đầu vẫn ở nguyên tại chỗ.

Ta lắc đầu, nở nụ cười, tên người hầu câm điếc này nhất định bị dọa rồi, hắn không phải cho rằng ta muốn tuyệt thực đấy chứ?

Chơi vui thật!

Tâm tình ta tốt, khẩu vị đại khai,bèn đem đồ ăn ăn sạch sẽ

Nói thật,hương vị của những món này thật sự  là mỹ vị, mỗi ngày đều thay đổi, mùi vị cũng không hề trùng nhau.

Tóm lại,trong trí nhớ của ta , ta dường như  đã nhấm nháp qua thức ăn của khắp nơi trong thiên hạ

Thật ra lại còn phiền người kia phải lo lắng cho ta_ta trào phúng cười.

Cảm thấy hơi mệt, ta liền nằm lên giường, rất nhanh đã ngủ say.

Mỗi ngày đều như thế, ăn no rồi ngủ, tỉnh ngủ rồi lại ăn, có đôi khi, ta thậm chí còn thấy mình không giống người nữa, mà là một con heo mập, hoặc là sủng vật được nuôi dưỡng quá mức.

Kỳ thật ta có chút nghi hoặc, khi ta cơm nước xong,đồ ăn trong bát sao có thể biến mất ,rác rưởi mà ta chế tạo như thế nào lại bị rửa sạch chứ.

Mỗi lần ta giả bộ ngủ, muốn nhìn xem nơi này rốt cục có cái gì cổ quái, nhưng vẫn luôn nhịn không được, chờ chờ, sau đó thì ngủ thật.

Chỉ  có điều, hôm nay dường như hơi khác, lúc bắt đầu ngủ ta bị một trận đau bụng làm cho bừng tỉnh, mồ hôi lạnh theo làn da không ngừng chảy ra, thống khổ rên rỉ,nói năng lầm bầm, ta thậm chí không rõ mình đang nói cái gì nữa.

Đau quá,đau quá……

Có phải người đã giam cầm ta không còn  kiên nhẫn,muốn xử tử ta sao?

Kỳ thật, ta luôn luôn chờ mong ngày này đến.Thậm chí hiện tại, ta cảm thấy bản thân đang phá lệ hưng phấn, có một loại khoái cảm như được giải thoát

Tứ  chi bắt đầu run rẩy, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo,nôn ra một ngụm máu tươi, nước mắt rơi xuống_ta vẫn cười .

Trong mơ hồ, nghe thấy một âm thanh trầm vang chấn động , ta thử  giương mắt tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, nhưng chỉ thấy một mảnh mơ hồ,một mảnh đỏ tươi, còn cái gì ta cũng không thấy rõ.

Chỉ  có một bóng người vọt tới trước mặt ta, dường như hắn đã chịu sự  đả kích rất lớn.

Sau đó, ta bị một đôi tay rắn chắc gắt gao ôm chặt vào trong ngực, ta cảm nhận được  sự  run rẩy cùng sợ hãi của hắn, nhưng không nghe rõ hắn ở bên tai ta nói gì, chỉ có tiếng vang ong ong khiến ta đau đầu…

Là ai đang ôm ta? Là ai vì ta mà lộ ra dáng vẻ hoảng sợ đến thế?

Ta muốn cười, nhưng vừa há miệng liền cảm thấy một vị ngòn ngọt từ cổ họng truyền tới.

Dù sao đó cũng sẽ không phải người đã giam cầm ta,không phải là người căm hận ta

Nhưng chết như  thế này có phải có chút oan ức không?

Ta thậm chí không biết mình đã làm chuyện gì thương thiên hại lí,không biết rốt cục mình đã làm chuyện gì khiến hắn hận như thế, thậm chí,còn không biết hắn là ai……

Hình như  ta bị hắn ôm lấy.Hắn đang chạy,không ngừng chạy,rồi rống giận.Sau đó, ta  cảm thấy có thứ  gì đó ấm áp rơi trên mặt mình.

Không biết tại sao, thời khắc ấy, bỗng nhiên ta cảm thấy trong lòng rất đau,rất đau……

Nơi nơi đều là sương mù, ta thoáng bối rối đứng trong làn sương

Phân không rõ phương hướng, không biết mình đang ở nơi nào, có phải đã chết hay không?

Ta muốn chạy, lại cảm thấy chân không nhấc lên được,cúi đầu nhìn xuống, xiềng chân đã biến mất, nhưng vì sao ta vẫn không thể động đậy ?

Ta có chút tức giận, tại sao đã chết rồi mà ta vẫn không được tự do !

“Thương Nhi……”

Nghe thấy thanh âm ấy, ta ngẩng đầu, lệ tràn ra hốc mắt.

Cổ họng như  nghẹn lại, ta muốn kêu mà không thể kêu thành tiếng,cực kì khó khăn.

“Thương Nhi…… muội chịu khổ rồi……”

Nhìn thân ảnh đang dần dần tới gần,ta rốt cục cũng tìm được chỗ dựa rồi, khóc lên khóc xuống, cuối cùng cũng khó khăn thốt lên ba chữ.

“Lăng ca ca……”

Khuôn mặt ôn nhuận như  ngọc dần hiện ra rõ ràng, nụ cười ấm áp kia tựa như đã từng cách xa ngàn năm.Ta cảm thấy, đã không còn lạnh như băng nữa,vì sự ấm áp đang lan tỏa

“Thương Nhi…… Đừng khóc…… Yên tâm, Lăng ca ca tìm được muội rồi , rất nhanh, rất nhanh sẽ đưa muội về nhà, không cho bất cứ  kẻ nào khi dễ muội.Thương Nhi của ta phải kiên cường, biết không?”

Hắn phiêu dật tựa như khói sương, nhìn như  chân thật, nhưng lại không cách nào nắm bắt được….

Ta có chút lo lắng, khổ sở hét lên:“Nhưng mà, Lăng ca ca,muội đã chết rồi, không thể trở về nữa.Huynh, huynh tại sao lại ở chỗ này? Không phải huynh cũng đã chết chứ? Còn nữa, sao muội lại bị như vậy? Người giam cầm muội là ai? Hắn vì sao lại hận muội? Muội không biết, muội không hề biết gì cả…… Lăng ca ca……”

“Ngoan, Thương Nhi ngoan…… muội không chết, ta cũng không chết, rất nhanh, rất nhanh thôi,Lăng ca ca sẽ tìm được muội, mang muội về nhà, sẽ không cho bất kì kẻ nào làm muội bị thương, sẽ không……”

Thân ảnh ấm áp như muốn tiêu biến, dần dần trở nên nhạt nhòa, ta nhất thời hoảng hốt, muốn tiến lên ngăn cản, nhưng làm thế nào cũng không thể động đậy.

Thời khắc đó, ta hận, ta rất hận kẻ đã nhốt ta, thật sự  căm hận vô cùng!

“Lăng ca ca…… Đừng đi…… Mang muội về nhà, về nhà……”

***********

Trên chiếc giường rộng lớn,thiếu nữ trong chiếc áo ngủ gấm màu vàng nhạt đang nằm,khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ không hề có chút huyết sắc.

Ngồi ở mép giường, hắn phân không rõ cảm giác trong lòng là gì, có hận, có giận, còn có sự đau lòng mà hắn không muốn và cũng không dám thừa nhận …..

Vươn cánh tay run run , muốn chạm vào nàng, chỉ có rõ ràng đụng chạm đến nàng, hắn mới có thể cảm thấy, hắn không  mất nàng,đã đem nàng từ  trong tay Diêm vương  đoạt trở về.

Nhưng ,hắn nghe được cái gì?!

Lăng ca ca……

Hắn cúi đầu cười nhạo, cười chính mình ngu xuẩn!

Lăng ca ca……

Thời khắc nguy hiểm, nàng cũng chỉ nhắc tới ba chữ, vẫn chỉ có…… ba chữ này thôi !

Chương 3: Nguyệt Kiến

Edit& Beta: OtakuNhini

Chậm rãi mở mắt ra, ánh vào mi mắt là tấm màn tuyết sắc,lưu tô màu trắng buông xuống ở hai bên.

Cửa sổ mở rộng, từng cơn gió nhẹ thổi qua nhẹ nhàng,tấm lưu tô lao xao trong gió,bộ dáng tự do tự tại kia khiến ta rất ngưỡng mộ.

Tầm mắt ta nghi hoặc nhìn quanh căn phòng, không phải là vách tường thất nhỏ hẹp kia, cũng không có cửa sổ nhỏ nhìn ra tứ  phương. Căn phòng rộng rãi sáng sủa này nói cho ta biết rằng,ta cũng tự do như thế.

Khẽ nhíu mày,đáy mắt ta không có đến một tia gợn sóng, chỉ lẳng lặng nhìn hết thảy bằng ánh mắt của một kẻ ngoài cuộc

Ta vẫn còn sống, nhưng có lẽ con người thực sự của ta đã chết rồi.

Tự  do, cũng không khiến ta cảm thấy vui vẻ, ngược lại như  có một bóng ma nặng nề trói buộc mà ta khó có thể nói thành lời.

Hồi tưởng lại thời khắc đáng sợ kia, người tiến vào vách tường thất ôm ta ra khiến cho đáy lòng ta càng thêm khó hiểu.Hắn, rốt cục là ai? Là người hận ta sao?

Nhưng tại sao hắn lại vì ta mà sợ hãi, mà rơi lệ? Đó…là lệ ư?!

Nhẹ nhàng đưa tay lên, mơn trớn hai gò má, nơi đó từng bị giọt lệ kia rơi xuống.Giờ đây,vẫn có thể cảm nhận được  sự  đau đớn của người đó.

Trái tim ta chợt quặn thắt lại, có chút đau, không thể nào hô hấp.

Trong mộng, ta dường như  đã gặp Lăng ca ca, hắn nói đã tìm được ta rồi , rất nhanh sẽ đưa ta trở về nhà .

Khinh xả khóe môi,thì ra muốn cười cũng thật khó khăn.Đó… chỉ là giấc mộng của ta thôi!

Đã lâu như vậy , nếu Lăng ca ca thật sự  có thể tìm được ta,thì đã sớm đến đây rồi.

Người đã giam cầm ta rất cẩn trọng,khiến ta giống như hoàn toàn biến mất, không  ai có thể tìm thấy, cho dù đó có là _Lăng ca ca không chuyện gì không làm được_đi chăng nữa……

Ngày qua ngày,ta sớm đã chờ đợi trong tuyệt vọng.Làm sao có thể mơ thấy điều đó ở nơi sinh tử này chứ?

Điều làm ta khó hiểu nhất là,đồ ăn kia có độc…..

Độc dược là người đó hạ sao? Nếu thật sự là thế, hắn sao lại chấp thuận cứu ta, sao lại chấp thuận cho ta nằm ở nơi trong sáng ấm áp như thế này?

Còn nữa, ta muốn biết, người đã rơi lệ kia rốt cục là ai?

Ta cúi đầu cười. Từ khi bị nhốt lại, trong đầu ta có rất nhiều nghi hoặc khó hiểu xoay quanh, tra tấn ta gần như phát điên.

Cửa bật mở một tiếng, ta nâng mắt nhìn, một tỳ nữ mặc y phục màu xanh đang bưng chậu,đẩy cửa bước vào.

Thấy ta đang nhìn,nàng hơi kinh hãi,nhưng rất nhanh đã khôi phục lại sự bình tĩnh thong dong.

Cung kính gập người hành lễ với ta, rồi bưng chậu hướng ta đi tới.

Nữ  tử này chắc đã từng gặp qua sóng to gió lớn, từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc,vì sự bình tĩnh thong thả này không phải  khí chất mà người bình thường có thể có được

Cười với ta,đỡ ta dựa vào giường, rồi vội vàng lấy khăn mặt cho ta lau.

Ta lẳng lặng nhìn nàng, nàng cũng vẫn trầm mặc .

Sau một lúc lâu, lòng hiếu kỳ cuối cùng đã chiến thắng lý trí.Ta đã mở miệng nói,có điều thanh âm khàn khàn khó nghe làm ta hoảng sợ,ngay cả cổ họng cũng có chút đau,ắt hẳn là do độc dược gây ra

“Ngươi, tên gọi là gì?”

Nàng giúp ta chà lau một chút, rồi lại khôi phục bình thường, buông khăn mặt xuống, xoay người nhìn về phía ta.

Ta nghi hoặc nhìn nàng, liền thấy nàng không ngừng khoa tay múa chân trong không trung.Ta rốt cục hiểu ra, nàng,vốn dĩ là một người câm điếc!

Tâm hồn ta như  rơi xuống vực thẳm_Người kia đem ta nhốt lại,đến tột cùng là vì cái gì?

Những người tiếp xúc với ta đều là câm điếc, là vì lo lắng ta biết điều gì đó sao?

Tức  giận tràn ngập cõi lòng,từ khi bị giam cầm, đây là lần đầu tiên ta giận dữ  đến thế

Thấy ta ngẩn ngơ nửa ngày, nha hoàn kia bỗng nhiên ngừng khoa tay múa chân, lông mày hơi nhíu lại, giống như  đang suy tư, tầm mắt nàng nhìn quanh phòng, rồi đột nhiên hướng tới cửa sổ rộng mở.

Nơi đó trồng một chậu Nguyệt Kiến Thảo,đóa hoa đạm tử  hiện lên một tầng thản nhiên,dưới ánh mặt trời rực rỡ, hoa như  có chút khép kín.

Khuôn mặt nàng hiện lên ý cười, chỉ vào chậu Nguyệt Kiến Thảo kia, đã không còn vẻ đạm mạc như lúc đầu.Nàng cười xinh đẹp đến vậy, còn ta đã quên đi nụ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net