Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tam Tiên Cô nói:
" Ban đầu tôi đã ngửi ra được mùi âm khí nồng nặc rồi. Tối hôm qua, nhân lúc mấy người khai quật không ở đó, tôi đã đến xem thử, sau đó lập một hương đàn, bên trên cắm đủ 28 thẻ hương, kết quả như nào ông có đoán được không?"
" Khi hương vừa được thắp, thì mùi thơm tỏa ra tạo thành một làn khói, làn khói này quyện lại với nhau rồi chui xuống lòng đất, giống như phía dưới có thứ đó hút mạnh lấy hương này, hơn nữa tốc độ lại rất nhanh, thoáng 1 cái là đã không thấy chúng đâu nữa, hương bên trên cũng trụi đi sạch."
" Điều này có nghĩa là gì? Rõ ràng là bên dưới có cái gì đó, hơn nữa còn là thứ vô cùng lợi hại, mặc dù tôi không biết nó chính xác là gì nhưng tôi tin một khi thứ đó được đào ra, thì thôn này sẽ có nhiều người chết."
Nhưng chú hai lại quay mặt, rồi bắt đầu hút thuốc.
" Sư phụ, chuyện nghiêm trọng như này, tôi không tin là ông chỉ khoanh tay đứng nhìn."
Chú hai vẫn im lặng không đáp.
" Sư phụ..."
" Được rồi, bà muốn ta lo chuyện này vì muốn giữ ta ở lại, đúng không?"
Chú hai ngắt lời Tam Tiên Cô.
Mặt bà ấy bỗng nhiên đỏ ửng.
Tam Tiên Cô không muốn chú hai rời thôn, vì nếu như vậy thì có thể bà ấy sẽ vĩnh viễn không gặp lại chú ấy nữa, đúng lúc lại xảy ra chuyện mộ cổ, nên bà ấy hi vọng chú hai ở lại để giải quyết chuyện này, suy cho cùng cũng là vì tư lợi cá nhân, bà ấy thực sự không muốn chú hai đi.
Nhưng suy nghĩ nhỏ mọn này sớm đã bị ông ấy nhìn thấu.
Chú hai cũng không để bà ấy ngượng nhiều, nên mới bảo rằng:
" Chuyện này ta sẽ lo, nhưng phải tìm được thời cơ thích hợp đã, được rồi, bà cứ về trước đi."
Tam Tiên Cô vẫn muốn nói gì đó, nhưng vì thích chú hai, không muốn làm ông ấy tức giận, nên bà ấy chỉ gật đầu rồi quay người bỏ đi.
Đến tối khi ăn cơm xong, tôi vẫn cảm thấy bức bối trong người, thì chú hai bỗng nói với tôi rằng:
" Đi, Trường Sinh, chúng ta đến nhà trưởng thôn 1 chuyến."
Mắt tôi lập tức sáng lên, vì chuyên gia khảo cổ Ngô giáo sư vẫn đang tạm trú ở nhà ông ấy, chú hai nói vậy tức là chú ấy sẽ xử lý chuyện này sao?
Tôi vội vàng cùng chú hai đi tới nhà Trương Lão Niên, mặc dù lúc đó đã hơn 9 rưỡi tối, nhưng đèn trong nhà vẫn sáng trưng, hơn nữa  còn vô cùng náo nhiệt.
Giáo sư Ngô, ông chủ của viện bảo tàng cùng mấy nghiên cứu sinh đều đã mệt cả một ngày, bọn họ đang ăn uống tưng bừng trong nhà của thôn trưởng.
Sau khi tôi và chú hai bước vào, tên trưởng thôn giật mình rồi lập tức đứng dậy:
" Lý Nhị, ông tới đó à?"

Từ khi chú hai tôi ra tay làm cho gia đình hắn ta sụp đổ, Trương Lão Niên lúc nào cũng sợ hãi chú ấy, nói thẳng là luôn khom lưng khụy gối mỗi lần gặp chú hai.
Thế rồi hắn ta giới thiệu với đám người của Ngô giáo sư rằng:
" Ngô giáo sư, vị này là Lý Nhị trong thôn của chúng tôi, ông ấy là người bắt quỷ, là người rất có bản lĩnh."
Chú hai cứ thế thản nhiên bước tới rồi với ngay cái ghế bên cạnh, sau đó thì nhẹ nhàng ngồi luôn xuống
" Nghe nói trong thôn chúng tôi xuất hiện một ngôi mộ cổ, các chuyên gia đây đã vất vả rồi, tôi chỉ đến để hỏi thăm các vị thôi."
Chú hai bảo.
Chủ viện bảo tàng và mấy nghiên cứu sinh thấy hành động vô lễ của chú hai thì có chút khó chịu, nhưng họ cũng không nói gì, chỉ có Ngô giáo sư là hòa nhã thân thiện, ông ta cười lớn bảo rằng:
" Người bắt quỷ? Chắc là một loại nghề giống như thầy âm dương trong dân gian đúng không? Vị tiểu huynh này định đóng góp ý kiến cho chúng tôi chăng?"
" Đóng góp thì không, tôi chỉ muốn nhắc nhở các người một điều." Chú hai đưa mắt nhìn về hướng núi.
" Mộ cổ trong thôn chúng tôi... không được phép đào."
Ngô giáo sư và mấy người họ sững sờ, đến cả tôi cũng trở nên  ngây ngốc.
Chú hai nói thẳng như vậy ư?
Quả nhiên đám người của Ngô giáo sư, mặt mũi ai nấy đều bắt đầu biến sắc, nhưng ngay lập tức Ngô giáo sư cười bảo:
" Tiểu huynh, tại sao mộ đó lại không thể đào?"
" Vì vật trong mộ, các người không được đụng đến." Chú hai nhấn mạnh mấy chữ cuối, gương mặt cũng trở nên nghiêm túc.
" Vật trong mộ? Thứ cậu nói rốt cuộc là gì?"
" Thi thể trong ngôi mộ cổ, xác của chủ nhân ngôi mộ."Chú hai đáp
" Hahaha......." Ngô giáo sư cười lớn, ngay sau đó mấy nghiên cứu sinh và cả tên chủ quản bảo tàng cũng cười lên ầm ĩ.
Một sinh viên họ Lý nhìn chú hai châm chọc rồi bảo chú ấy rằng:
" Ông thật là biết đùa, chủ của ngôi mộ đã chết bao nhiêu năm, ý ông đang nói là cái xác có thể đã biến thành cương thi, rồi lao ra hại người ư? Haha, tôi thấy là ông xem phim nhiều quá rồi đó."
Nhưng chú hai không đùa bọn họ, gương mặt ông ấy vẫn nghiêm nghị y như lúc đầu, rồi nhấn mạnh từng câu từng chữ:
" Tôi nói không thể đào là không thể đào, nếu đào, các người chắc chắn sẽ hối hận."
Lời vừa dứt thì không ai dám cười nữa.
Không khí trở nên gượng gạo, Trương Lão Niên đứng cạnh vội bảo rằng:
" Lý Nhị, ông, ông đang làm cái gì vậy? Mộ cổ được phát hiện là chuyện tốt, sẽ giúp ích cho sự phát triển của thôn ta, hơn nữa  người của Ngô giáo sư cũng đã thi hành rồi."
Giáo sư Ngô chỉnh lại kính đeo mắt rồi bảo với chú ấy:
" Vị huynh đệ này, tôi không biết những nguy hiểm mà cậu đang nói là gì, nhưng việc khai quật mộ đã tiến hành được ⅓ , trước đó chúng tôi cũng đã thuận theo lối đào cũ mà đi vào bên trong, đúng là ở đó có một vài cơ quan, nhưng đều là kiếm nỏ, cát bồi, đá tảng,.. và mấy cơ quan khác thường thấy trong lòng động, không có gì đáng để đề phòng cả."
" Chúng tôi không phải kẻ trộm mộ, hơn nữa chúng tôi có thiết bị và máy móc tiên tiến nhất, cũng như đội ngũ nhân viên có kinh nghiệm dày dặn trong việc khai quật mộ cổ, sau khi đi vào trong đó, chúng tôi đã phát hiện ra một vài khối đá thạch cùng ngọc quý hiếm có, rồi còn khai quật được một thứ rất đặc biệt."
" Haha, điều này đã chứng minh rằng, những hành động của chúng tôi đang đúng hướng, công tác khai quật không thể dừng lại nữa, vị huynh đệ à, cậu hiểu rõ rồi chứ?"
Mặc dù giáo sư Ngô nói chuyện rất ôn hòa, nhưng trên mặt ông ấy lộ rõ ý cảnh cáo.
Vậy là chú hai chỉ đứng dậy:
" Được, sau này các người có đừng hối hận."
Nói xong thì ông ấy quay người bỏ đi làm tôi cũng vội vã chạy theo.
Sau khi về nhà, chú hai lại liên tục hút thuốc.
Nhìn thấy ông ấy nghiêm túc như vậy, tôi có vài điều thắc mắc nhưng cũng không dám nói.
Hút một điếu xong thì chú hai cười nhạt:
" Con nghe thấy chưa? Mấy người Ngô giáo sư chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bảo bọn họ dừng khai quật vốn là chuyện không thể."
" Nhưng vừa nãy qua nhà thôn trưởng, thực ra ta chỉ muốn nghe ngóng tình hình, thật không ngờ tiến trình họ làm đã nhanh như vậy, phá được cơ quan bên trong và đào được một vài đồ vật quý giá."
" Lão già đeo kính đó nói, ngoài việc tìm thấy vài viên ngọc, bọn họ còn đào được thứ vô cùng đặc biệt, Trường Sinh, con thử nói xem, đồ đặc biệt đó nó là thứ gì?"
Tôi lắc đầu.
Nhưng rất nhanh sau tôi chợt nhớ ra:
" Hình như là một cái chảo sắt."
" Gì? chảo sắt?"
" Đúng, lúc sáng cháu có đến chỗ đào rồi, khi ấy có rất nhiều người xúm lại xem, sau khi bọn họ chui vào trong mộ, hình như là đào được một đồ rất lớn, nhưng cái thứ đó được phủ vải đen rồi khiêng ra ngoài, không rõ nó là thứ gì, nhưng về sau do người trong thôn quá tò mò, nên họ mới vén lớp vải lên xem, thì phát hiện đó là một cái chảo sắt, một cái chảo rất lớn, hình như chiều ngang cũng phải mấy mét, còn chiều cao thì 2 mét rồi, nó to hơn so với cái chảo xào nấu bình thường một cách khủng khiếp."
Chú hai thở ra hơi khói, rồi bắt đầu cau mày lại.
" Chảo sắt?"
" Con chắc chắn nó là cái chảo sắt sao?
" Con, con cũng không tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe mọi người bảo vậy thôi."
" Haha, trong mộ cổ tìm được kim khí đồng xanh là thường thấy, còn đào ra một cái chảo thì đúng là chưa gặp bao giờ, chuyện này rõ ràng là có gì đó không ổn."
" Trường Sinh, ngày mai nếu có cơ hội con hãy trộn vào đám đông xem xem, ta muốn biết cái chảo sắt đó rốt cuộc trông như thế nào, nhớ là phải nhìn kỹ, nhưng đừng để họ biết mà nghi ngờ, con rõ chưa?"
Tôi gật đầu đồng ý.
" Chú hai, bọn họ đã đi vào mộ cổ rồi, lại còn đào ra cả mấy thứ đó, nhưng tại sao họ không xảy ra chuyện?"
Nếu phần mộ đó là huyệt mộ của hoàng đế và nương nương trong đại âm hoàng cung thì không thể nào họ lại không gặp họa.
" Còn chưa đến lúc, tai ương giáng xuống là điều sớm muộn thôi."
" Trường Sinh, chỗ chúng ta có 1 ngôi mộ cổ, chuyện lớn như vậy người khác không biết cũng mặc kệ đi, nhưng ông con nhất định sớm đã biết chuyện này, vì ông con là ai? Là đại tiên thu hồn. Nhưng trước kia ông con chỉ buột miệng nói cho ta biết, ta không tin liên quan đến ngôi mộ đó, ông con chỉ sơ ý nói ra như vậy."
" Đúng rồi, lúc còn sống, ông nội đã từng nhắc chuyện này với con chưa?"
" Chưa, chưa từng nhắc tới."
" Vậy trước khi chết, ông có để lại món đồ gì không?"
Sau khi ông nội chém chết bà và bố mẹ, thì bị cảnh sát lôi đi ngay, sau đó bị tuyên án tử, làm sao mà kịp để lại món đồ gì chứ, đến cả di ngôn cũng chưa nói được ra nữa mà.
" Không đúng, liên quan đến ngôi mộ cổ, ông con nhất định là để lại dấu tích nào đó, bởi chuyện lớn như thế này... Trường Sinh, đi, đến phòng ông con xem xem."
Ông tôi đã mất nhiều năm, căn phòng ông ở cũng trở nên mục nát, hơn nữa phần lớn đồ đạc lúc sinh thời đều được đốt theo ông luôn rồi, nên bây giờ cũng chỉ còn lác đác vài thứ.
Nhưng tôi và chú hai vẫn cứ bước vào, chú ấy cầm một hòn đá rồi đập ổ khóa cửa phòng ra, bên trong mạng nhện giăng đầy, bụi bặm khắp nơi, đồ thừa lại cũng chẳng còn mấy, chúng ngổn ngang nằm đầy trên mặt đất.
Tôi và chú hai tìm kỹ một lượt nhưng không thấy gì cả.
" Không thể nào, ông con nhất định đã phát hiện ra mộ cổ dưới lòng đất, không thể có chuyện ông lại không làm gì cả, ít nhất cũng phải để lại đồ vật gì đó chứ?... Nào... tìm lại lần nữa đi."
Vậy là tôi và chú hai lại lật tung cái phòng lên, nhưng vẫn thu về tay trắng, bỗng nhiên tôi chợt lóe lên một ý
" Chú hai, cháu nhớ ra rồi, trước đây ông nội có cất một cái hộp gỗ đỏ, cháu đã từng nhìn qua, cái hộp đó hình như là vật rất quý, ông nội còn dùng khóa khóa vào, không cho ai động đến cả, chỉ là bây giờ cháu cũng không biết cái hộp đó hiện đang ở đâu."
" Con cố nhớ đi, nhớ kỹ lại xem nào."
Tôi vắt óc nghĩ kỹ thêm lần nữa, cuối cùng thì cũng nhớ ra.
" Chú, cháu biết cái hộp đó ở đâu rồi."
Tôi vội chạy đến góc đông bắc của căn phòng, ngồi xổm xuống nhấc hai viên gạch lát nền bị vỡ đậy sát phía tường góc đông bắc lên, dưới đó có một hố trống,  trong hố trống có một cái hộp.
" Tìm thấy rồi." Tôi kích động kêu lên.
" Đúng là có thật, con mau mở ra đi."
Vậy là tôi và chú hai nhanh chóng mở cái hộp gỗ đỏ đó ra.
Thứ bên trong làm cho chúng tôi vô cùng kinh ngạc.
" Giấy? Là giấy cuộn sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net