CHƯƠNG I: EM THƯƠNG MÌNH QUÁ NÊN MỚI TỰ LÀM MÌNH ĐAU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝟎.

Đứng trên đỉnh tòa nhà "trầm cảm", nhìn xuống bên dưới mình thấy một tương lai vỡ tan, nhìn thấy hạnh phúc đang cố gắng chiến đấu với đau khổ nhưng bị chúng tiêu diệt dần, nhìn thấy những mầm cây tổn thương đang lớn lên nhanh như thổi, nhìn thấy những cơn bão mệt mỏi đang cuốn tất cả bay lên không trung, biến mọi thứ trở thành bão bụi, xáo trộn và mờ mịt phía dưới.

Đứng trên đỉnh tòa nhà "trầm cảm", nhìn về bốn phía xung quanh, mình thấy những đứa trẻ giống mình cũng đứng trên những toà nhà của chúng. Có đứa lảo đảo rơi, có đứa tự mình rơi, có đứa cứ mấp mé chân ở thành lan can bên ấy. Mấy đứa mình đứng nhìn nhau, trông đứa nào mặt mũi cũng sáng sủa, bình thường như bao người khác, nhưng chân tay thì xước sẹo rỉ máu. Đứa bên kia muốn nói gì đó, nhưng nơi đây là tòa nhà cao hơn cả những tầng mây, mọi thứ ù ù lùng bùng khó nghe, mây mù che khuất mọi tầm nhìn, tụi mình chẳng nghe nổi tiếng nhau. Nhưng mình biết, đứa nào đã đứng ở đây cũng đều mang trong mình sự chấp niệm với tổn thương, chẳng thể cứu nổi chính mình chứ đừng nói cứu được đứa kia. Mình thắc mắc liệu tất cả những đứa trẻ phải đứng trên những nóc nhà cao chót vót này, lý do chúng thực sự phải ở đây có giống như nhau không? Có đứa nào bị ép phải tới bước đường này? Có lẽ tụi mình đã bị những tổn thương, những lời trách móc, những kỳ vọng và hy vọng về tương lai, những gánh nặng từ chính bản thân, tất cả đeo đuổi mấy đứa trẻ vốn dĩ nhạy cảm, dồn chúng phải chạy lên những nơi thật cao, nơi mà chẳng nỗi đau nào có thể với tới. Một nơi tạm thời an toàn nhưng cũng chẳng biết phải đi đâu tiếp theo. Có lẽ ở mấy đứa trẻ ở đây đều sẽ xây tòa nhà cao lên mỗi ngày, đến khi vượt quá sức chịu đựng thì mọi thứ đổ sụp xuống và tan vỡ.

Đứng trên đỉnh tòa nhà "trầm cảm", xung quanh mình đều là những kỳ vọng và thương yêu của mọi người. Nhưng có vẻ như chúng đều có một sức ép cực lớn và vô hình, khiến mình đã từng phải ngụp lặn và khó thở trong đó. Mình đã sống và cố gắng biết bao nhiêu chỉ để đáp lại những điều đó, nó trở thành trách nhiệm bắt buộc và gánh nặng trong một thời gian quá dài. Đôi khi sự quan tâm và thương yêu của mọi người dành cho mình nó không thực sự ngọt ngào dễ chịu như với người khác, với mình nó nặng nề kinh khủng, nó là sợi dây trói buộc, là dòng nước mặn nhấn chìm đứa trẻ xuống đáy sâu. Mình khó thở trong vòng tay của mọi người và giờ mình cố leo lên thật cao chỉ để hít thở một bầu không khí tự do thoáng đãng.

Đứng trên đỉnh tòa nhà "trầm cảm", mình nghe thấy những lời chửi rủa văng vẳng bên tai, những lời oán trách dành cho những đứa chẳng chịu sống vì người khác, trách những đứa trẻ quá nông nổi và dại dột, huỷ hoại chính mình và thích đổ lỗi cho hoàn cảnh. Mình nghe thấy cả những lời an ủi và động viên từ những người yêu thương mình, họ đã rất cố gắng truyền cho mình chút yêu thương nào đó, nhưng mình lại chẳng thể nghe được gì khi đứng ở nơi cao vời vợi này, hoặc mình chẳng thể cảm nhận được những điều họ nói. Có lẽ họ nghĩ rằng mình như thế này là do thiếu thốn tình thương chăng? Không hẳn là thế, điều này đã trở thành quá khứ rồi, dù nó cũng là một phần ám ảnh đã ăn sâu vào tiềm thức, nhưng lại không phải điều khiến mình lo sợ. Mình sợ hiện tại, sợ tương lai, sợ phải gồng gánh trách nhiệm vì người khác, sợ phải gánh cả chính mình.

Đứng trên đỉnh tòa nhà "trầm cảm", những vết thương hôm nay và ngày trước bị gió lạnh cào cho tê buốt. Dù đã quá quen với tổn thương nhưng cảm giác này vẫn khiến mình phải xuýt xoa. Sự tê tái như đóng băng nỗi sợ này lại, khiến mình chẳng cảm thấy lo lắng và bồn chồn giống như mấy lần cận điểm kết. Da dẻ bắt đầu tím tái, đôi môi cũng khô nứt nẻ, hai má ứng đỏ hoà với dòng nước mắt. Những đứa trẻ đã chịu đựng đủ đường đau thương khiến chúng của hiện tại can đảm hơn, sức bền hơn bao giờ hết, chấp nhận đứng ở một nơi mà không ai có thể tưởng tượng ra nổi cơn đau ấy đã chèn ép chúng tới chừng nào.

Đứng trên đỉnh tòa nhà "trầm cảm", mình lao đầu xuống, biến mất trong đám mây đen che mất tầm nhìn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net