Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn án:

Thật ra chẳng phải tra công x thật ra chẳng hề tiện thụ, gương vỡ lại lành, đều là vận mệnh gây ra tai họa.

Một lần nữa gặp lại bạn trai cũ Mộc Cận, Lạc Ngữ Thời cảm nhận sâu sắc được vận mệnh vô thường.

Mười hai năm chua xót, cậu hôm nay, đã là vết thương đầy rẫy.

Mộc Cận muốn quay lại, cậu lại sinh tâm e sợ. Quãng thời gian ngọt ngào xen lẫn đắng cay thời trung học đã qua kia chính là mức cực hạn cậu có thể chịu đựng, cậu không thể trải thêm bất kỳ thăng trầm nào nữa, chỉ muốn an an ổn ổn sinh sống làm việc.

Vì vậy Mộc Cận cho cậu một công việc ổn định, lại cho cậu một cuộc sống hạnh phúc, chỉ cần Lạc Ngữ Thời không còn e ngại bóng ma quá khứ, để bọn họ có thể lần nữa viết lại hạnh phúc rung động mười hai năm trước.

Khoảnh khắc chiếc nhẫn được lồng vào ngón tay, Lạc Ngữ Thời cuối cùng cũng đã hiểu: Bạn đi khắp vạn thủy thiên sơn, vượt qua núi đao biển lửa, không phải vì tôi luyện thành thép, mà để bầu bạn với ánh nắng ban mai, để người kia nhẹ nhàng thì thầm vào tai bạn một câu: Có khoẻ hay không, hả người trong lòng?

Chương 1: Cuộc sống nơi công trường

Xe lửa, vùn vụt chạy qua. Đang mơ màng ngủ trưa, bỗng nhiên tỉnh giấc.

Lạc Ngữ Thời đảo mắt, động đậy ngón tay cứng ngắc, tạm thời khôi phục lại vài phần ý thức. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ xe lửa xuyên qua bức rèm phất phơ lay động, những tia sáng giao thoa hiện ra theo chuyển động của đường ray. Bên tai tràn ngập tiếng ầm ầm của đường ray, phần ánh sáng chiếu vào bị phân tách khiến toa xe tranh tối tranh sáng.

Chiều mùa hạ, tiếng ve kêu râm ran. Dù mùa mưa đã qua đi, thời tiết vẫn oi bức khó chịu như thế. Lạc Ngữ Thời đưa tay che đi đôi mắt lim dim ngái ngủ, nhân tiện lau đi giọt mồ hôi bên thái dương.

Trong khoảng thời gian này, mỗi khi lấy lại được ý thức, cậu đều rất mong bản thân có thể chìm sâu vào giấc ngủ như cũ, ngủ mãi ngủ mãi, ngủ đến vô hạn vô biên, bởi vì hiện thực tàn khốc nói cho cậu biết, so với ác mộng trong những cơn mơ, việc tỉnh lại còn đáng sợ hơn rất nhiều.

"Lạc Nhi dậy rồi à?" Chiêu Tử leo từ giường trên xuống, ngồi ở đầu giường Lạc Ngữ Thời đi giày.

"Không đâu." Lạc Ngữ Thời chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, giãy dụa trở mình, vẫn muốn tiếp tục quay lại giấc ngủ. Chấn động ngắn ngủi trong tai khiến đầu óc cậu trở nên váng vất, cậu nhíu nhíu mi tâm (ấn đường, chỗ giữa hai lông mày), khó mà thích ứng với cảm giác đau đầu do ngủ không đủ giấc.

"Không dậy nói chuyện với tôi hả?" Chiêu Tử cười hai tiếng, vươn tay ghẹo ghẹo cù Lạc Ngữ Thời, "Không trách móc vớ vẩn nữa sao?"

Lạc Ngữ Thời không có tâm tình cãi nhau với người kia, đẩy tay cậu ta ra làu bàu: "Để tôi ngủ thêm một lát."

Chiêu Tử cười hì hì thu tay, bưng bình trà Red Star (sao đỏ) cùng cốc nhựa dùng đánh răng của Lạc Ngữ Thời, ra khỏi ký túc xá trước.

Lão Hà ở giường bên cạnh quan tâm sờ thử trán của Lạc Ngữ Thời: "Tiểu Lạc à, tôi thấy cậu hai ngày gần đây luôn thẫn thờ buồn bã, có phải ngã bệnh rồi không?"

"Chỉ là bệnh cũ, không có việc gì đâu." Lạc Ngữ Thời khoát khoát tay, ý bảo lão Hà yên tâm. Cậu không phải không biết thân thể mình có bệnh, nhưng nếu chưa đến mức không thể kiên trì nổi nữa, thì cậu không muốn dễ dàng bỏ bê công việc để xin nghỉ.

Người bà ở quê bị bệnh nhiều năm, cả thảy đều phải nhờ một người em trai đang học trung học chăm sóc. Tiền thuốc men của bà, học phí của em trai, hơn nữa còn sinh hoạt phí của ba người bọn họ, toàn bộ đều phải dựa vào Lạc Ngữ Thời. Bản thân cậu không phải đại thiếu gia con ông cháu cha xuất thân cao quý, thậm chí còn chẳng học qua trường lớp chính quy, cũng không phải thanh niên có bằng đại học chỉ cần chờ việc làm, mà chỉ là một người chưa tốt nghiệp cấp ba bươn chải đi làm thuê nơi đất khách.

Chỉ là một công nhân phiêu bạt ra đất Bắc, cậu nào có tư cách khóc gió than mưa (không ốm mà rên; giả vờ giả vịt).

Lão Hà còn muốn truy vấn, Lạc Ngữ Thời đã xoay người nằm xuống. Lão Hà thấy cậu có vẻ không muốn nhiều lời, nên không tiếp tục hỏi nữa.

Chiêu Tử bưng bình trà tiến vào, gọi Lạc Ngữ Thời đi rửa mặt: "Lạc Nhi đừng nằm nữa, tranh thủ rời giường đánh răng rửa mặt đi, nước tôi đã lấy rồi, để ở trên thành bồn đó."

Dáng vẻ Lạc Ngữ Thời vẫn rất miễn cưỡng, dù là hành động hay lời nói đều vô cùng chậm chạp: "Biết rồi."

Chiêu Tử mãi mới nhận ra Lạc Ngữ Thời không ổn lắm, len lén đến bên cạnh lão Hà hỏi: "Hôm nay cậu ta làm sao vậy?"

Lão Hà lắc lắc đầu: "Tôi hỏi, cậu ta cũng không nói."

Chiêu Tử nghi hoặc thắc mắc: "Không phải trong lòng giấu giếm chuyện gì chứ?"

Lão Hà lại lắc lắc đầu: "Không giống, tôi thấy hình như là bị bệnh."

"Bị bệnh?" Chiêu Tử nhíu mày, vươn tay sờ thử trán Lạc Ngữ Thời, Lạc Ngữ Thời tức giận xoay người trừng mắt một cái, Chiêu Tử hậm hực rút tay về, "Tính tình hung dữ như vậy, giống người bệnh chỗ nào?"

Bệnh có nghiêm trọng hơn nữa mà gặp phải loại người lắm chuyện phiền toái như Kim Chiêu thì hơn phân nửa cũng bực bội mà khỏi hẳn. Lạc Ngữ Thời đứng dậy mặc quần áo lao động, cầm khăn mặt ra khỏi ký túc xá. Lão Hà thấy thân hình cậu có chút chao đảo, oán trách lườm nhìn Kim Chiêu: "Cậu nói nhiều quá."

"Tôi đây không phải chỉ đùa cậu ta một tí thôi sao?" Chiêu Tử vô tội nhún vai, "Ai ngờ cậu ta hôm nay bị bệnh thật."

Lão Hà thở dài: "Thằng nhóc Tiểu Lạc này rất vất vả, cha mẹ mất, trong nhà có bà, còn có em trai, tuổi còn trẻ mà đã phải làm trụ cột gia đình, tính cách tự nhiên cũng chín chắn hơn. Cho dù thật sự bị bệnh, hơn phân nửa cũng sẽ nhẫn nại chịu đựng, đâu có đi rêu rao khắp nơi như cậu chứ? Ý tôi muốn nói là tên mao đầu tiểu tử nhà cậu bình thường không có việc gì làm cũng đừng đi trêu chọc cậu ta, có nghe thấy không?"

"Tôi trêu chọc cậu ta ra sao nào?" Chiêu Tử đặt bình trà trên bàn, "Tôi rõ ràng là quan tâm cậu ta..."

Lời còn chưa dứt, Lạc Ngữ Thời liền bưng cốc nhựa đánh răng đi vào ký túc xá, cậu ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt bối rối của Chiêu Tử. Bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, Chiêu Tử vội vàng dời tầm mắt, ho khan hai tiếng, sửa miệng nói rằng: "Quan tâm cậu ta... Có trì hoãn tiến độ công tác hay không thôi."

Lạc Ngữ Thời đặt cốc nhựa đánh răng trở lại bệ cửa sổ: "Yên tâm đi, không trì hoãn được."

Chiêu Tử liếc nhìn Lạc Ngữ Thời một cái, biết điều ngậm miệng.

"Nói nhiều quá." Lão Hà bất đắc dĩ chỉ chỉ chóp mũi Chiêu Tử.

————

Ánh mặt trời gay gắt thiêu đốt mặt đất rộng lớn, không khí bị sóng nhiệt hấp hơi đến mức thay đổi cả trạng thái.

Đối với công nhân ở công trường xây dựng mà nói, mùa hè nóng bức đặc biệt khó chịu. Dưới sự hướng dẫn của đốc công, đoàn người đi bộ đến công trường phụ cận, bắt đầu xây dựng nốt tòa nhà để kết thúc công việc.

Đưa ánh mắt xa xăm nhìn những tòa nhà cao tầng san sát xung quanh mình, Lạc Ngữ Thời xúc động thật lâu.

Thời gian bảy năm trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ (*), nháy mắt đã không còn tăm tích. Nhớ lại lúc trước khi vừa đến Bắc Kinh, cậu chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi chưa trải đời, mang theo ước mơ về một thành phố lớn và cả gánh nặng mà hiện thực đặt lên đôi vai cậu, nửa chủ động nửa bị động mà tiến vào thủ đô ngợp trong vàng son. Mà nay bảy năm đã qua đi, năm tháng mờ phai hết thảy mọi ước mơ trong cậu, mà lưu lại chỉ còn có dấu vết của hiện thực tàn khốc.

(*) Bóng câu qua cửa sổ: Ý nói thời gian trôi qua rất nhanh. "Bóng câu" ở đây nhiều người tưởng là bóng chim bồ câu nhưng thực ra không phải, mà là bóng của vó ngựa phi nước đại.

Do ở bên cạnh đường sắt, bọn họ tiết kiệm được tiền mua đồng hồ báo thức. Mỗi buổi sáng xe lửa đều sẽ đúng giờ đi qua tuyến đường này, áp lực khổng lồ hòa cùng âm thanh chói tai lúc nào cũng có thể đánh thức nhóm người ở nơi đây trong chốc lát.

Ký túc xá công trường không phải một căn nhà rộng rãi, mà là mười mấy cái phản cao thấp như nhau. Trong phòng không có điều kiện vệ sinh sạch sẽ, nơi nơi đều là một cảnh tượng lộn xộn.

Chỉ nhóm công nhân là được phép dùng chỗ đánh răng rửa mặt, là cái bồn vệ sinh công cộng cuối hành lang. Ống nước trong bồn lâu năm không tu sửa, đến mùa đông sẽ bị đông cứng đến nứt vỏ, nước chảy ra lạnh đến thấu xương, dù là dùng để rửa mặt hay giặt quần áo, tay đều sẽ đông lạnh đến sưng đỏ.

Mùa hè tuy rằng không khốn khổ phiền toái lắm, nhưng muỗi cùng vấn đề thời tiết vẫn khiến cho người ta khó chịu bứt rứt. Nếu buổi tối không đốt nhang muỗi, sáng ngày hôm sau rời giường, tay chân rất có thể sẽ sưng phù cả lên.

Thời tiết khô nóng, trong phòng không có điều hòa, đệm chăn chẳng khác nào thiết bản (**), hấp hơi khiến người ta khó có thể đi vào giấc ngủ. Nhóm công nhân để đảm bảo khối lượng công việc ngày hôm sau, bình thường lúc nửa đêm nếu nóng quá mà tỉnh dậy đều sẽ đi dội nước lạnh tắm.

(**) Thiết bản: một dụng cụ tra tấn, là một miếng sắt (có thể cắm đinh ở bên trên), dùng để phạt quỳ người có tội.

Lạc Ngữ Thời mưu sinh dưới điều kiện khó khăn gian khổ ấy, mỗi sáng tỉnh dậy chuyện đầu tiên không phải nghĩ xem cuộc sống tương lai của mình có bao nhiêu huy hoàng xán lạn, mà là số tiền gửi về nhà đủ để bà và em trai sinh sống được mấy ngày.

Cậu cũng từng có ước mơ, cũng từng mong mỏi một tương lai, chỉ là ước mơ và tương lai ấy không đủ để chống lại áp lực nặng nề của hiện thực, cuối cùng cậu vẫn không thể không khuất phục dưới chân tiền tài, trở thành một trong số ngàn vạn công nhân hèn kém.

Đất đai thành phố màu mỡ, điều kiện sinh hoạt đương nhiên tốt hơn, dù là cảnh quan thiên nhiên hay là chất lượng cuộc sống, các thành thị nhỏ khác tuyệt không thể so sánh. Nhưng mọi việc tất có hai mặt, thứ gọi là điều kiện thuận lợi này, kỳ thật đâu có dành cho những người làm thuê như Lạc Ngữ Thời. Bọn họ không có tư cách hưởng dụng sự tiện lợi mà thủ đô phồn hoa đem lại, chỉ có thể cống hiến vô hạn giá trị thặng dư của bản thân cho thành phố đang phát triển này, mãi cho đến khi hoàn toàn bị bóc lột cạn kiệt.

Điều may mắn chính là, hiện giờ Lạc Ngữ Thời vẫn còn có thể bị bóc lột. Đối với một công nhân bôn ba vất vả vì kế sinh nhai mà nói, như vậy cũng đủ thoả mãn rồi.

"Lạc Nhi, chờ tòa nhà này thi công xong, cậu có tính toán gì không?" Chiêu Tử cố chống chọi với cái ồn ã của công trường, cao giọng gọi Lạc Ngữ Thời.

Tiếng ầm đinh tai nhức óc quẩn quanh nơi công trường, Lạc Ngữ Thời gắng sức phân biệt hồi lâu mới nghe rõ lời nói của Chiêu Tử: "Tạm thời không có tính toán gì, cậu thì sao?

Chiêu Tử xốc khăn mặt khoác trên vai lau lau mồ hôi trên trán, đi đến bên cạnh Lạc Ngữ Thời nói: "Tôi có ông anh họ xa lăn lộn ở vùng này coi như cũng có thành quả, miễn cưỡng xem như quen biết vài nhân vật có máu mặt. Tôi kể với anh ấy tình hình bên này, anh ấy cũng rất nhiệt tình, bảo tôi rằng thời gian gần đây đang dự toán một kế hoạch bất động sản mới ở miền Trung, nói là thời hạn công trình dài, công việc ổn định, bao ăn ở, hoàn cảnh cũng cũng không tệ lắm, mấu chốt nhất chính là ông chủ có tiền, chắc chắn sẽ không giếm tiền lương của chúng ta. Tôi nghĩ sẽ nói với anh ấy, chờ kỳ hạn công trình bên này kết thúc, sẽ nhờ anh ấy giới thiệu tôi qua bên kia đi làm."

"Vậy thì tốt rồi."

Chiêu Tử dừng một chút, chăm chú nhìn Lạc Ngữ Thời, nói: "Nếu không cậu cùng đi với tôi? Dù gì cũng là anh em cùng ăn cùng ngủ thời gian dài như vậy, cùng đi ít nhiều cũng có thể săn sóc lẫn nhau, hơn nữa còn có thể kiếm tiền, cũng đủ để cậu nuôi gia đình, không phải sao?"

Nói đến chuyện nuôi gia đình, Lạc Ngữ Thời có chút động tâm: "Kế hoạch bất động sản mới ở miền Trung?"

Chiêu Tử cười hì hì nói: "Không phải vậy sao, khu vực đó cũng không tệ."

Lạc Ngữ Thời đang do dự, Chiêu Tử bỗng nhiên vỗ vai cậu một phát: "Vậy quyết định như thế đi, buổi tối anh đây mời cậu đi ăn."

Lạc Ngữ Thời liếc mắt nhìn người kia một cái: "Tôi lớn tuổi hơn cậu đấy."

"Đều là bạn thân, phân biệt rõ ràng như vậy làm gì?" Chiêu Tử đưa tay vuốt vuốt tóc Lạc Ngữ Thời, bị cậu tuyệt tình nghiêng đầu hất ra.

Chiêu Tử rút tay về, bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Được rồi được rồi sợ cậu luôn, cậu là anh, cậu là ông anh lợi hại của tôi, được chưa?"

"Thế này thì còn chấp nhận được."

————

"Mộc tổng, tôi nghe nói mảnh đất ở khu trung tâm đã quy hoạch xong, gần đây được chuẩn bị khởi công."

Mộc Cận lắc lắc ly rượu trong tay, ánh sáng mặt trời chiếu vào làm nó trở nên rực rỡ: "Tin tức của cậu linh thông đấy."

Kim Mậu cười hai tiếng: "À, cũng nhờ Mộc tổng cất nhắc."

"Vô sự bất đăng tam bảo điện [1]." Mộc Cận đứng dậy đi đến trước khung cửa sổ sát đất, ngắm khung cảnh mặt trời chính ngọ ở Bắc Kinh, "Có chuyện gì thì không cần quanh co lòng vòng, nói thẳng đi."

"Việc này... Ngài cũng biết, tôi trước kia xuất thân bần nông, trong nhà có vài thân thích cũ ở xa, nghe họ nói tình hình phát triển vài năm gần đây, đều đổ về Bắc Kinh làm công như ong vỡ tổ, chỉ là khó có thể ngẩng đầu... Anh em gặp nạn, tôi không thể làm ngơ. Vừa vặn nghe nói Mộc tổng ngài lần này phát triển dự án nhà ở, phương diện nhân công còn thiếu, tôi định để cậu ta đến đây giúp ngài một tay."

Kim Mậu đứng dậy đưa thuốc lá qua, chỉ tiếc Mộc Cận không nhận: "Tôi bỏ thuốc rồi." Nghe vậy, Kim Mậu đành thôi cười rút tay về, trầm mặc đứng tại chỗ.

Mộc Cận xoay người ngồi xuống sô pha bên cạnh, bắt tréo đùi phải: "Không phải việc gì khó, phân phó bộ phận nhân sự đi xử lý đi."

"Trời, cám ơn Mộc tổng." Kim Mậu tươi cười rạng rỡ, xoay người làm bộ rời đi.

Thừa dịp hắn đang vui mừng tột độ, Mộc Cận thuận thế tạt thêm một gáo nước lạnh: "Nhưng tôi cảnh cáo trước, tôi không bao giờ nuôi những cấp dưới rảnh rỗi, dù làm thiết kế hay xếp gạch tôi đều đối xử bình đẳng. Không có năng lực thì cống hiến thể lực, không có thể lực thì cuốn xéo cho sớm. Nếu người cậu dẫn tới vừa tiêu cực vừa biếng nhác, tôi sẽ không khoan nhượng mà xử theo biên chế." Mộc Cận đổ số rượu ngải đắng còn lại trong ly vào bồn hoa bên cạnh, dằn mạnh ly vào khay trà thủy tinh.

Kim Mậu cười gượng hai tiếng, phụ hoạ: "Đương nhiên, đương nhiên rồi..."

————

Hơn một tháng sau đó, công trình ban đầu đã hoàn thành xong xuôi, các đồng chí tứ tán mỗi người một nơi, rốt cuộc ngay cả bữa cơm giải thể cũng chưa kịp chuẩn bị.

Lão Hà ỷ vào tay nghề đẩy xe bánh rán tại cổng sau công viên trước kia, lén lút mở nồi nấu cho Lạc Ngữ Thời và Kim Chiêu. Một nồi thức ăn đầy ớt đỏ đun cách thủy cùng một bát thịt kho tàu, nói là để ăn mừng tương lai ba người mai sau cũng có thể hỏa hồng rực rỡ giống thịt kho tàu ớt đỏ, giàu đến chảy mỡ.

"Tôi nói này lão Hà, khả năng nấu nướng của anh thật tốt, không mở tiệm cơm thì quá phí nhân tài." Chiêu Tử cố ý dùng giọng Đông Bắc trêu chọc lão, khiến cho ba người bật cười một trận.

Lão Hà quất lại cậu ta một câu: "Không biết nói tiếng Bắc Kinh thì đừng nói loạn. sợ người khác không biết cậu là người Đông Bắc hả."

"Ối trời mẹ tôi ơi, đến cái này cũng bị anh nhìn ra cơ đấy, rất có tướng làm lão sư dạy trẻ."

Lão Hà cười: "Tôi bảo này, cậu mồm mép vậy mà không đi nói tướng thanh [2] thì mới thật là nhân tài không được trọng dụng."

Lạc Ngữ Thời gắp một miếng thịt kho tàu nhét vào miệng, đang định thưởng thức thì ánh mắt liền tối sầm lại. Chiêu Tử nhanh chóng dùng cùi chỏ thúc vào người cậu: "Không đến nỗi nào đâu Lạc công chúa, chỉ ăn thịt kho tàu thôi mà cũng phát khóc sao?"

Lạc Ngữ Thời liếc người kia một cái: "Cậu cút đi."

Chiêu Tử cười rồi gắp thêm cho cậu miếng nữa: "Mau nói với anh nào, có chuyện gì mà quan trọng vậy?"

Lạc Ngữ Thời buồn bực uống một hớp bia, sau đó nhẹ nhàng đốt điếu thuốc hạng xoàng cuối cùng trong túi, hai tay kẹp phần đuôi, đưa tới bên miệng hít vào một hơi, nhả ra hai vòng khói dày đặc từ trong lỗ mũi.

"Nhớ nhà..."

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là một bài vung cẩu huyết, trang não tàn, ngụy quỳnh dao, không hạn cuối đô thị vườn trường ái tình tiểu thuyết huyền nghi, 1V1, không tra công, không tiện thụ, mà có ám hắc hệ nam xứng, nữ phối ra không.

Tác giả sẽ không hầm văn, bởi vì văn chương đã toàn bộ viết xong, tồn cảo chậm rãi phát, đại gia từ từ xem.

Tác giả hữu tình nhắc nhở các vị xem quan: Xin chú ý, cầm cẩn thận kính chắn gió, không phải cẩu "Huyết" giội ngươi một thân.

Ngày mồng một tháng năm trong lúc phát biểu một phần lấy dân công vi nam chính văn, vẫn rất hợp với tình hình ha ~

Bọn nhỏ có ý kiến gì cùng vấn đề có thể thoả thích lưu cho ta nói, ta sẽ đúng lúc tiến hành trả lời.

Chương 2: Gặp lại cố nhân

Trăng sáng sao thưa, ban đêm gió nhẹ thổi, thành phố ngợp trong vàng son, đèn huỳnh quang sáng như ban ngày.

Nơi phồn hoa như vậy không thuộc về Lạc Ngữ Thời, cũng không thuộc về Chiêu Tử và lão Hà đang ngồi bên cạnh, nó thậm chí không thuộc về bất cứ người nào, chỉ vỏn vẹn một giấc rồi liền tỉnh mộng đẹp.

"Nhớ tới bà dì (chị em của bà nội) và em trai ở nhà đã bao lâu rồi chưa ăn thịt kho tàu..." Lạc Ngữ Thời dồn sức hút một hơi thuốc lá, đốt hết hơn phân nửa điếu thuốc.

Chiêu Tử và lão Hà giật mình, ai cũng không biết nên nói gì mới tốt, ba chữ ma chú của Lạc Ngữ Thời khiến họ rơi vào nỗi nhớ quê nhà.

"Hàaa..."Lạc Ngữ Thời đặt thuốc lá trên miệng chai bia đã uống cạn, cười khổ một tiếng,"Được rồi, nói cái này làm gì... Chiêu Tử, đem chuyện lần trước cậu nói với tôi kể cho lão Hà đi."

Lão Hà hỏi hắn: "Chuyện gì?"

Chiêu Tử nhắm mắt lại, tiện tay mò chai bia qua đè nén nước mắt: "Là chuyện kế hoạch bất động sản mới ở Trung Hoàn, tôi nhờ anh họ dò hỏi xem, có thể để chúng ta qua đó hỗ trợ không, anh ấy nói là nếu mọi sự ổn thỏa thì sẽ gọi điện báo... Có điều đã qua hơn một tháng, không có hồi đáp gì, tám phần là hoa cải vàng rách rồi."

Lão Hà biện giải nói: "Cũng chưa chắc đâu, nói không chừng là công việc của người ta bận bịu, không rút ra được thời gian đến thông báo cho cậu thì sao."

Chiêu Tử vừa muốn nói thêm, tiếng di động trong túi bỗng nhiên vang lên. Ánh mắt ba người đồng thời nhìn chằm chằm túi áo Chiêu Tử, Lạc Ngữ Thời vội vàng nói: "Mau nhìn xem có phải anh họ cậu không."

Chiêu Tử lập tức rút điện thoại ra cầm trên tay, hướng qua chỗ ánh đèn để nhìn: "Chuẩn luôn!"

Lão Hà bắt đầu thúc giục: "Mau tiếp mau tiếp."

Chiêu Tử dùng tay ra hiệu hai người đừng lên tiếng, ấn mạnh xuống phím nghe. Ba người lập tức đến gần di động, nghe Chiêu Tử nói một tiếng: "Alo?"

"Chiêu Nhi?"

"Nè, anh, là em."

"Chuyện kia đã sắp xếp thỏa đáng rồi, hai ngày sau chuẩn bị qua đây báo danh đi. Địa chỉ thì lát nữa anh nhắn tin cho, không tìm được đường thì có thể gọi điện thoại hỏi anh."

"Em có thể có chuyện không biết đường tới à? Em của anh cũng có tiêu chuẩn nhất định nha!"

Kim Mậu cười nói: "Cậu lại xạo nữa. Có bản lĩnh thì làm ra chút thành tựu cho anh đây xem, đừng có suốt ngày nhẫn nại làm thuê cho công trường nhà người ta."

Hai anh em lúc riêng tư nói vậy không sao, đằng này lại ở trước mặt Lạc Ngữ Thời, Chiêu Tử cảm thấy lời nói này chói tai làm sao ấy. Cậu không được tự nhiên mà nuốt nước miếng, cười khan nói: "Được rồi, em biết rồi, anh làm việc đi."

Cúp điện thoại, lão Hà nhẹ nhàng thở ra: "Có thể an tâm rồi, không đến mức ngủ ngoài đường."

Chiêu Tử liếc mắt sang Lạc Ngữ Thời một cái, thấy cậu cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vội gãi gãi đầu nói: "Chờ chúng ta tới đó, tôi liền đi theo anh họ học hỏi làm ra chút thành tích, để anh ấy mở mang tầm mắt."

Lão Hà dùng ngón trỏ chọt nhẹ lên chóp mũi Chiêu Tử: "Oắt con có mục tiêu, vậy tôi đây chờ cậu phát đạt."

Chiêu Tử vỗ ngực cười nói: "Chuyện sớm muộn thôi."

Rượu đủ cơm no sau lại thêm vài chai bia, ba người cuối cùng ngừng lại. Chiêu Tử ôm chân lão Hà ngủ say sưa, Lạc Ngữ Thời thì lẳng lặng tựa vào cửa sổ nhìn trời.

Cậu không có nói cho Chiêu Tử, kỳ thật cậu dự định khi nào hoàn công thì về với lão gia, gần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei