Bài thơ: NGƯỜI CON GÁI ĐÀ LẠT (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào em người con gái Đà Lạt!

Chốn cao nguyên lạnh giá bóng sương mờ

Từ miền xa nơi thị thành chộn rộn,

Mắt môi nào dẫn lối bước đơn côi?


Xin chào em người con gái tinh khôi!

Với ánh mắt mơ màng theo mây trắng,

Cùng bờ môi thầm thì lời dịu ngọt,

Tóc buông dài tựa suối chảy xôn xao.


Xin chào em người con gái thanh cao!

Em có biết bên hàng thông lộng gió,

Một vần thơ ngại ngần còn nguyên vẹn,

Một tâm hồn lặng lẽ vẫn loanh quanh?


Xin chào em người con gái xuân xanh!

Tuổi đời với vui buồn và mơ mộng

Là dòng sông dạt dào vào biển rộng,

Là hoa hồng rực sắc giữa Lâm Viên.


Xin chào em tình tôi chốn cao nguyên!

Đâu dám nói lên hình hài thật đẹp

Như bình yên nghe tình ca vang khúc,

Như con đường rợp bóng mát thu sang.


Xin chào em tình tôi vẫn lang thang!

Mênh mang quá tôi chìm sâu mộng mị

Rừng thông hát trên đồi cao vời vợi

Hồ Xuân Hương một thoáng nhớ tên người.


Xin chào em vì mái tóc, nụ cười!

Hòa tia nắng hay làn mưa bụi nhẹ?

Em đâu biết chăng tình tôi thầm gọi,

Và con đường quạnh vắng đã vương tên.


Xin chào em, còn nhớ hay đã quên?

Tình yêu đó còn đong đầy mật ngọt

Rồi năm tháng nhìn sương mờ bỏ lại

Tìm muôn đời, xa tít lối riêng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net