Bắt cóc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Kì lạ, có cảm giác như Tiểu Ngọc đang gọi tên mình. Anh ngồi trong phòng mà cứ bồn chồn ko yên, tim cũng đập nhanh hơn. Bỗng đt anh rung lên.

- Alo? Anh nhấc máy
- Lê Sơn Vinh, xảy ra chuyện lớn rồi hức... hức... hức... Là giọng của B.Anh...

Nhà cô:

Anh chạy thật nhanh bước vào, nhìn cậu gương mặt đăm chiêu, thất thần. B.Anh thì nước mắt ngắn dài, chị hai cô đang phải vỗ về. Thấy anh ai nấy đều quay lại.
- Là chuyện gì? Tiểu Ngọc đâu? Anh nhìn cậu, ánh mắt phẫn nộ
- Tôi hỏi cậu Tiểu Ngọc đâu rồi??? Anh chịu ko nổi hét lên túm lấy áo cậu
- Đến giờ... cô ấy vẫn chưa về nhà... Cậu ko dám nhìn thẳng vào mắt anh
- GÌ... CƠ?... Anh ko tin nổi những gì vừa nghe thấy. Thật sự, dự cảm của anh đã đúng?
- Ai mà lại lớn tiếng như vậy?... CT Nam lên tiếng
- Là cháu, Vinh thưa chú! Anh bỏ tay ra khỏi người cậu
- Vinh ư? Sao đột nhiên cháu lại đến đây? Ông đã từ trên lầu bước xuống. Thấy mấy đứa đều nhìn nhau, bố cô dường như nhận ra
- Ko lẽ... cháu là người mà Văn từng nhắc đến? Là người trong lòng... của Tiểu Ngọc? Nhìn cậu như để xác nhận
- Vâng... Cháu xin lỗi vì giờ mới có thể nói với chú chuyện này. Anh cúi đầu
- Ko, là lỗi của ta mới đúng. Đáng lẽ ta phải nhận ra sớm hơn... Vậy, làm sao cháu biết được mà đến?
- Là cháu. Cháu vừa mới gọi điện cho anh ta. Lúc Tiểu Ngọc vừa rời đi thì anh ta có chút lo lắng, cháu nói nếu có chuyện gì sẽ báo... B.Anh sụt sịt
- Ra vậy. CT Nam đã hiểu
- Từ lúc tan học đến giờ đã 4 tiếng rồi. Tiểu Ngọc vẫn chưa hề gọi điện về nhà sao ạ? Anh hỏi
- Phải. Con bé luôn về đúng giờ, nếu có về muộn nhất định sẽ báo. Giống như lần con bé ở lại nhà cháu vậy. CT Nam phân tích
- Cháu biết ngay mà. Cháu đã cảm thấy có chuyện gì đó ko ổn rồi khi mà cô ấy ko nói gì với cháu, cứ thế bỏ đi. Anh đánh vào tường
- Dạo này con bé thường ra ngoài, là đi cùng cháu có đúng ko?
- Vâng... Anh nhìn bố cô ái ngại

- Ko sao, ta chỉ hỏi vì muốn biết thôi. Vậy cũng tốt, con bé tìm được 1 người có thể chia sẻ những muộn phiền trong lòng thì ta ko có phản đối gì cả. Miễn là con bé cảm thấy an toàn và đáng tin là được. Ông nắm nhẹ vai anh
- Cháu nhất định sẽ bảo vệ cô ấy suốt đời, sẽ ko để cô ấy chịu bất cứ tổn thương nào. Tiểu Ngọc, là người quan trọng nhất cuộc đời cháu! Thành thật thú nhận
- Còn hơn cả bố mẹ cháu?... Ông cố tình hỏi khó
- Gđ tất nhiên đối với ai cũng rất quan trọng. Nhưng... có 1 người duy nhất mà nếu như ta để vuột mất, thì sẽ phải ân hận suốt đời!
- Nói rất hay. Quả nhiên là người thừa kế tương lai của tập đoàn SV. Bố cô rất hài lòng
- Nhưng thưa CT, hãy nói chuyện này sau đi ạ. Bây giờ ko phải lúc... Cậu vội cắt ngang, cô thì đang mất tích mà "bố vợ" lại đi thử thách "con rể tương lai" •﹏• Có chút ko phù hợp rồi
- Ta biết, ta biết. Có vẻ như chỉ có mình ta là ko biết chuyện của con gái ta, cũng nên để ta tìm hiểu 1 chút để nắm bắt tình hình chứ. Vào việc chính đây, bây giờ chúng ta ko thể nào liên lạc được với con bé. Mà với khả năng của Tiểu Ngọc thì ko thể dễ dàng để người khác bắt đi được. Bố cô hiểu tính cách của con gái mình
- Chỉ có 1 khả năng. Con bé tự mình đi vào cái bẫy được đặt sẵn. Chị hai cô cũng vậy
- Nhưng với sự nhạy bén của cô ấy, sao lại ko nhận ra đó là 1 cái bẫy? Cậu nghĩ đi nghĩ lại vẫn là ko thể
Anh tập trung cao độ, nhớ lại hôm trước cô nói người đàn ông đó nhắc đến hắn với cô. Ko lẽ...

- Nếu như, lấy con tin ra để đe dọa cô ấy thì sao? Anh nêu ý kiến
- Phải là 1 người thân quen thì mới có thể khiến con bé dao động được... Chị cô đáp
- Có quen biết. Anh chắc đến 90%
- Lẽ nào là cậu ấy? Cậu nhìn anh, anh gật đầu
- Đúng vậy. Chúng ta đều biết người có thể đe dọa đến sự an nguy của Tiểu Ngọc chính là người đàn ông họ Lê đó. Và còn 1 người nữa, chính là con trai ông ta!
- Con trai? Mấy đứa biết con trai hắn sao? Mà con trai của tên đó lại có quen con gái ta? Bố cô sửng sốt
- Vâng, cậu ta trước đây luôn đối nghịch với cháu. Sau này vì Ngọc mà đã làm hòa. Cậu ta nói lúc còn nhỏ đã từng gặp Ngọc và có cảm tình với cô ấy cho đến giờ.
- Thật ko ngờ lại trùng hợp vậy. Mọi chuyện càng trở nên rắc rối rồi đây. Thế thì khả năng Vinh nói xảy ra là rất chắc chắn... Ông dừng lại 1 chút như để cân bằng cảm xúc
- Con bé đó, dù là từ nhỏ đến lớn, dù là trước hay sau khi mẹ con bé qua đời, chịu sự mất mát, đả kích lớn đến nhường đó nhưng... sự lương thiện trong con người con bé chưa bao giờ thay đổi. Giống như mẹ con bé năm đó vậy, tên họ Lê cũng lấy tính mạng ta ra để uy hiếp vợ ta. 14 năm rồi mà thật chẳng có chút sáng tạo nào... Ông lắc lắc đầu

- Cháu xin lỗi nhưng mà, chú có vẻ bình tĩnh hơn cháu nghĩ khi vẫn chưa biết tin tức gì của Ngọc. Anh đã thắc mắc nãy giờ
- Ko phải là ta ko lo lắng. Suốt bao năm qua ta luôn biết chắc rằng rồi 1 ngày chuyện này sẽ xảy đến, chỉ là sớm hay muộn và ta có kịp thời ứng phó hay ko thôi...
- Cậu cũng ko cần phải lo lắng quá như thế, Tiểu Ngọc ko yếu đuối và ngốc đến mức ko có sự chuẩn bị mà dám tự mình chui vào hang cọp đâu. Chị cô trấn an
- Đúng vậy. Con gái ta là quá lương thiện chứ ko phải ko biết suy nghĩ. Với những kĩ năng ta đã dạy, tạm thời con bé chưa gặp nguy hiểm gì. Hơn nữa kẻ đó vẫn chưa liên lạc cho ta, chứng tỏ hắn chưa vội ra tay với con bé. Bố cô lấy kinh nghiệm bao năm chinh chiến trên thương trường đúc kết lại
- Vậy thì cháu cũng an tâm hơn rồi...

Ở 1 diễn biến khác...

Ko xong, ở trong này tối như vầy, đt lại bị làm nhiễu sóng rồi ko thể gọi về nhà được. May mà cô đã kịp chuẩn bị 1 số vật dụng cần thiết, trước hết phải giấu trong người đã. Phòng khi lát nữa bị lấy mất balo. Dùng đèn pin chuyên dụng quan sát xung quanh, đúng là ko có 1 kẽ hở nào. Cô đi đến từng góc gõ gõ vào tường. A! Chỗ này phát ra âm thanh khác biệt, nếu đục ra có lẽ có thể nhìn thấy bên ngoài. Đúng lúc đó thì nghe thấy tiếng mở cửa, vội cất đèn đi. Cánh cửa bật mở, ánh sáng chiếu vào làm cô chói mắt. Vì tiếp xúc với bóng tối khá lâu nên cô phải giơ tay lên che bớt mới thích ứng kịp.
- Chào cô bé! Chắc đói lắm rồi đúng ko? Ta mang cơm cho cô đây.
- Tôi sẽ ko ăn bất cứ thứ gì mà kẻ thù của mình đưa cô. Cô đứng ở phía xa nói vọng đến
- Sao? Sợ ta sẽ hạ độc ngươi ư? Ta ko có bắt nạt trẻ con như vậy đâu.
- Ai mà biết được loại người như ông có thể làm ra chuyện gì. Khánh đâu rồi, anh ta có ổn ko? Vẫn còn chưa thôi lo lắng cho hắn
- Vậy mà lại quan tâm đến con trai ta, xem ra ngươi là thật lòng đến đây vì nó?
- Ông bớt nói vòng vo mà vào trọng tâm đi!
- Thôi được. Ta nói thật cho ngươi biết, ta làm sao có thể ra tay với đứa con trai duy nhất của mình chứ. Ta chỉ lấy nó ra để dụ ngươi vào tròng thôi hahaha...
- Người ta nói "hổ dữ ko ăn thịt con", may là ông vẫn còn hiểu đạo lí đó. Cô khoanh tay trước ngực nhìn thẳng vào ông ta mà nói
- Ranh con lại dám nhắc đến đạo lí với ta. Lòng tự tôn cao ngất giống như cha ngươi, hừ. Các ngươi còn có thể đắc ý đến bao giờ khi con gái của hắn đang nằm trong tay ta? Ông ta cười đểu giả
- Lí do ông bắt cóc tôi là gì? Nói cái gì mà muốn tôi làm con dâu, thực ra là dùng tôi để gây sức ép cho bố tôi đúng ko?
- Ngươi thông minh như vậy, lại chịu nghe theo sự sắp đặt của ta? Ông ta ồ lên 1 tiếng
- Nếu tôi đã nằm trong tay ông rồi thì ông muốn sao cũng được. Chỉ cần ông ko động đến bố tôi, đến người thân của tôi... Cô thử ra điều kiện
- Ngươi đang đùa ta đấy à? Ta cần gì tính sổ với đứa trẻ con như ngươi. Ta đã chờ ngày này suốt mấy chục năm rồi, ngày mà ta hủy hoại hoàn toàn tên Trần Nam kia. Đôi mắt ông ta ánh lên sự đố kị, sự căm ghét tột cùng khi nhắc đến tên bố cô. Định cứ thế bỏ đi thì
- Ông đã cướp đi tính mạng người vợ mà bố tôi yêu thương nhất, như vậy chưa đủ sao? Cô muốn biết, đến khi nào ông ta mới có thể trả lại sự bình yên cho gđ cô?
- Người giết mẹ ngươi ko phải là ta, mà chính là cha của ngươi. Rầm! Cánh cửa đã đóng lại. Cô ko thể hiểu được, sự ganh tị lại có thể khiến con người ta thù hận sâu sắc đến như thế... Nhưng những người vô tội như cô, như hắn có tội gì mà lại phải chịu sự dày vò, sự đau đớn khôn nguôi này?...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net