Người đi tìm hạnh phúc (tình tay ba) - trung hiếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 1:

    Bạn có tin rằng ghét của nào trời trao của ấy không? ít nhất là tôi tin.

Thực ra có những lúc từ cái nhìn đầu tiên mình cảm thấy ghét cay, ghét đắng người ta, Qua một số người, bạn từng gặp lần 1, gặp lần 2 , lần 3 bạn rất ghét người ta vì người ta đanh đá, bạn mới thấy thích, thấy yêu họ. 

ghét và sợ sệt mỗi khi gặp em. Một điều không thể phủ nhận khi qua thời gian tôi đã hiểu em nhiều đông tôi thường thức đến gần sáng để đọc truyện , facebook , ola và chỉ ngủ khi hai mắt không còn của tôi trước khi tôi gặp em và yêu em. 

xế thu, vạn vật cũng đã bắt đầu xao động. Từ ngọn cỏ bé nhỏ cho đến những cây cổ thụ cao lớn trong mỗi cảm nhận riêng về mùa thu khác nhau, còn tôi cảm nhận về mùa thu mùa mà dẫn đường cho sự mình cái gọi là hạnh phúc mới thôi, một tình yêu thực thụ.

Vừa chải qua tiết sinh hoạt thật khủng khiếp, tôi vội 

may mà mình nói là hiếu đùa nên nhỏ my chỉ lườm lườm tý chứ mà không bảo nhỏ là nói đùa nhỏ phi cho

phát giép thì vỡ mồm chết toi.

- Nói với nhỏ my này, nghe dõ đây, Đỗ Trung Hiếu tôi không xứng để yêu nhỏ đâu.

Vì nhỏ là một người hiền lành, dễ mến lại còn đảm đang nữa.

( mấy thím thử nghĩ dùm tôi phát, ngược lại của hiền lành... phát chứ đến cơm còn không biết nấu nữa thì

đảm đang cái con khỉ).

Ọc ọc! nhắc đến nhỏ my này mới nhớ, có thằng bạn tên là sơn nhà hằng xóm mới nhỏ mà hôm ấy nó

chêu nhỏ my cái gì ấy tôi không nhớ dõ nữa nhưng tôi cũng ở đấy thế là nhỏ my phi cho một phát cái

đôi tông vào mồm thằng bé, chảy cả máy răng! thương cho nó vãi. Lại được mấy thằng ở đấy bảo may

không ngãy răng, mà gãy thử đánh đề khéo ngon canh ý! Ngon cái mả cha nhà chúng mày, chúng mày

còn lương tâm không ấy.Từ hum ấy tôi sợ xanh mắt mèo, mà mải nói đến thằng này quên không kể hum

nhỏ my chửi thằng nào ý! ghê vã, đúng là cái thằng ấy cũng tới số rồi . Một động tác quen thuộc của nhỏ là

tay trái chống hông, tay phải duỗi ra chỉ thẳng mặt thằng kia, đúng kiểu ấm trà đạt tiêu chuẩn lun. Xong rồi

chửi như tát nước vào nó sợ thật, tốc độ âm thanh lúc ấy ăn chắc mấy anh hàn quốc đọc  zap zùi. Ôi lạy

chúa, đâu chỉ có thế , phát cuối vẫn có màn phi tông như trong phim siêu nhân. Thế là cũng hết một buổi

tối thứ 7, tôi và phương nấm , nhỏ my mỗi người đi một hướng về nhà. Buổi tối hôm ấy , đúng là một buổi

tối đầy sợ hãi, làm sao mà quên được.                      

                                                                                    hết chương 1                                                                                                                                                                                            (    \\\\\\\\\\\\\\\'\\\\\\\\\\\\\\\' Đừng khóc bởi những gì đã qua, hãy cười tươi cho những gì đang chờ phía trước\\\\\\\\\\\\\\\'\\\\\\\\\\\\\\\' sưu tầm      )      

                                                                                               sợ nhỏ thấy mồ!!!

chương 2:

Sáng hum nay là sáng chủ nhật , tưởng rằng được bế quan ngủ đến trưa thì nghe thấy tiếng mẹ la từ dưới bếp vọng lên.

-  Con trai con đứa suốt ngày ngủ dậy muộn như là con gái thế mày!

-  Ôi trời! không biết có phải đang nằm mơ không nữa, chủ nhật muốn nằm thêm một tý

cũng không yên.

Lại còn bảo tôi ngủ dậy muộn nữa chứ, đạp chăn vùng dậy vớ cái điện thoại xem giờ thì mới thấy có 7h ,

còn sớm chán. Thế là tôi cũng vừa chợp mắt được mấy tiếng, đêm qua treo facebook đọc truyện khuya quá .

Lúc dậy đánh răng xong xuôi mới thấy ngứa ngứa mặt chứ.

A! chết rồi, thế là hôm qua nuôi không mấy em muỗi rồi. Nhưng mà dù gì tôi vẫn còn cứu sống được bao

nhiêu sinh linh bé nhỏ. Cũng tự đành an ủi mình thế thôi chứ biết rằng ngu thì chết.

Thói quen sáng chủ nhật của tôi là lên nhà đứa chị họ phương nấm gọi nó dậy, căn bản tôi không ngủ được

lên lôi nó dậy. Hum nay phương nấm dậy sớm thế , thôi kệ ngồi dưới nhà phương nấm bắt wifi vào facebook

với xem tý vlog xem có cái nào mới ra không chứ như ở nhà tôi dùng mimax mà hết lưu lượng nhanh thì có mà

chậm thấy mồ.

Ốí! OMG, giọng nhỏ my, lại ra nhà phương nấm rủ nhau đi đâu linh tinh đây, tôi đoán thế. Không biết con nhỏ này

có còn để bụng chuyện tối qua mình chêu nhỏ không nhỉ? Nếu người tôi chêu tối qua là ai thì tôi không sợ chửi

chứ nhỏ my thì không biết chừng.

Nghĩ có thế thôi mà tay… tay , tay tôi đang run lên đây này, đành chịu nhục lấp mình vào một xó may sao nhỏ không

để ý lao thẳng lên phòng phương nấm. Ngồi bất động một lúc, phù ,phù! hết hồn.

Hừm, mà sao đời tôi lại khổ đến như vậy chứ, thật đúng là chỉ có thể dùng từ thê thảm để hình dung. Qua mức thê

thảm.

Làm gì có chuyện phải đi sợ một nhỏ em kém tuổi như vậy được.

Nhưng thôi, cứ bình an là được. hehe vậy chắc tôi được bình an rồi.

Sao mà trên phòng bọn nó nói cái gì mà liên quan đến tên tôi nhỉ, không biết được nữa, đếch quan tâm.

5 phút sau thôi, thấy nhỏ hằm hằm lao xuống chỗ tôi, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, nhỏ tát tôi một phát

in 5 ngón tay trên mặt rồi chửi nói liên hồi chẳng kịp để tôi hỏi cái quoái gì đang diễn ra nữa. Nhỏ còn lấy giọng

bà ra chửi tôi nữa chứ, lúc ấy mà có người lớn ở nhà thì có phải hay không vì tôi đỡ phải ăn năm cái tát đau đến

như vậy.

-  Lần sau đừng có động đến bà…

-  Mày bị điên à, sao suốt đêm hum qua mày nháy bà, để ba tao chửi tao, bảo không cho dùng điện thoại nữa mày…

-  Sao lại thé, nháy máy là sao?

Ai nói cho tôi biết cái!

-  Có phải số 457 là của mày không?

-  Um. ( chắc nhỏ vừa hỏi phương nấm đuôi sđt tôi).

-  Sao đêm hôm mày không ngủ, mày rảnh nháy bà làm gì cơ chứ.

-  Đâu có, suốt đêm hôm qua tôi đọc truyện suốt đêm mà, nhỏ nhầm tôi với ai rồi chứ. Tôi có thừa hơi đâu mà

chêu nhỏ.(Ghớm người ghét nhỏ đầy dẫy, ai bảo có mình tôi đâu).

-  Nhỏ thử xem đầu sđt xem nào?

-  01676

-  Ôi, cái gì tôi điên mất, sđt đấy đâu phải của tôi.

-  Của tôi là 01666 cơ mà!

-  Um, tôi xin lỗi, tôi lầm người!

Trời ơi, mẹ ơi, thế là sáng ra tôi đã bị ăn tát oan rồi. Nhỏ này khùng mẹ rồi ý, chẳng hỏi đầu đuôi ra sao đã tát

lật mặt mình lên.

Lần sao tôi chừa mặt nhỏ lun, chỗ nào có nhỏ thì không có tôi.

Tránh xa ra không có bị gãy răng như chơi. Ôí, stt của bọn nó đánh dấu mình có bình luận, giờ mới nhớ hum đi

chơi điện tử cùng bọn nó, bọn nó ghét nhỏ photoshop mặt nhỏ chẳng khác nào ma.

Thôi phải nói luôn mới nhỏ chứ để lâu sợ thấy mồ..

Đúng là vừa bị ăn tát oan lên khôn ra được tý. Thôi đi về, đi về cho bớt sự sợ hãi. Đúng là một ngày

chủ nhật đen đủi,

lại còn thấy cái ông monitơ nhắn tin bảo mai cô giáo kiểm tra vở soạn, không có thì chết.

Về tìm gân chết trong tủ mãi không thấy, nghĩ một lúc mới ra, ôi thôi chết rồi, không ngờ tôi đã phi

quyển vở soạn dấu yêu của tôi vào con bé ở lớp ai bảo nó dám bố láo.hix

Sự việc tiếp theo mất vở thì sao, không có vở soạn, không chuẩn bị bài 0 chứ còn sao nữa.

Tệ hại nhất là dọn nhà vệ sinh cả tuần................ùi dảo,đến đâu thì đến.

Từ những ngày sau đó, tôi ít lên nhà phương nấm hẳn, mỗi lần lên đều phải ngó trước ngó

sau không nhỡ đâu nhỏ ý ra chơi nhỏ điên lên nhỏ phi cho tôi một phát guốc thì mất đường măm cơm.

Tối nay lên facebook mà tức thật, nhắn tin cho cường chó,tôi bảo tôi ghét em nó còn trả lời lại bảo ghét của nào trời trao của ấy chứ, trao trao cái mả mịa mày 

- tao đây có phải trẻ con đâu mà tin vào câu ấy.  tức thật

               \\\\\\\'\\\\\\\' Đáng thương nhất không phải là nước lũ ập đến cuốn trôi tất cả,

                   mà là sau khi gió lớn đi qua, thế giới xạch tinh tươm,chỉ còn bạn vẫn đứng yên tại chỗ

                      ngơ ngác nhìn xung quang, ai cũng đã đi xa...\\\\\\\'\\\\\\\' sưu tầm

                                                hết chương 2

Chương 3:

Vừa hum qua nghe bọn nó bảo trên thời sự gió mùa đông bắc về mà hum nay đã thấy đến rồi,

nhanh quá vậy.  Cuộc sống của tôi mấy ngày lạnh này không có gì thay đổi, vẫn thế thôi bạn ạ. Vẫn cô

đơn khi bắt đầu trời tối, vẫn thức khuya như một thói quen rồi.

Dạo này lạnh hơn chỉ thay đổi mỗi toàn đi học sát giờ vào lớp, chẳng để ý gì đến xung quang cả.

Giờ ra chơi mún ra ngoài tí đầy nhưng lạnh lên lười quá, thế là ngày nào cũng như thế cho đến

khi hết ngày thứ 7.

Tối nay, như dự định nên nhà phương nấm chém gió, bọn nó bảo rủ thêm cả thằng cường chó

nữa, um thì rủ, chắc sẽ vui lắm đây.

Lên đến nơi rồi mà không thấy thằng bỏ mẹ cường chó đâu chứ, đang định lôi điện thoại ra gọi

thì thấy có tin nhắn từ bao giờ, chắc tại mải đi xe lên không để ý đây. Quên mất, từ chiều đến giờ

để chế độ không chuông không rung có mà bố tôi gọi cũng không nghe thấy nữa là nó nhắn tin.

Mở ra coi thì thấy ọi con bảo tối nay nó đi cùng anh, còn mỗi mình tôi con trai, chán thật ý. Nhỏ my

từ bên nhà hàng xóm chạy sang, tôi thì ngồi ở hè sưởi ấm, nhỏ thì khác tôi một tý, nhỏ đứng ở đấy

đời phương nấm giửa bát. Bây giờ tuy tôi với nhỏ không ai đọng đến ai nhưng để ý vẫn thấy em lườm

đểu chứ!

Ngồi trước đống lửa sưởi tụ dưng tôi lại lạc vào những dòng suy nghĩ, nghĩ về học tập thì  ít thôi, nhưng

nghĩ về nhỏ my thì nhiều. Nhìn mặt nhỏ kể ra cũng xinh xinh đấy, nếu nhỏ dịu dàng, cử chỉ nhỏ nhẹ hơn

thì không biết trông nhỏ thế nào nhỉ?  Chắc sẽ lắm người tán nhỏ lắm đây!

-  Nếu nhỏ my mà được như những gì tôi nghĩ về nhỏ, tôi thề là tôi sẽ giữ, giữ nhỏ bằng được ! Tôi sẽ

yêu với những gì trân thật, tấm lòng này tôi giữ chọn cho em. Dòng suy nghĩ chợt biến mất, trước mắt

tôi lúc ấy là bé phích, bé vừa bị ngã nhìn thương bé quá. Cảnh tượng lúc này sao lạ lùng đến vậy?

Nhỏ my từ từ bế bé dậy, phủi quần áo cho em và luôn miệng dỗ dành. Quen nhỏ thì cũng được thời

gian rồi mà hôm nay tôi mới chính thức nhìn thấy nhỏ hiền nhất là lúc này đây. Tôi không biết tôi đã

phải lòng em ngay từ lúc đấy chưa nhưng về sau càng ngày tôi càng cảm thấy nhớ em hơn.

Không biết tôi phải làm gì mới có được em đây. Ngày không em tim tôi như khô héo, tôi chỉ mong tôi

sẽ tán đổ em nhưng thực sự khi tán đổ rồi thì tôi cũng thấy lo lo, không biết phải làm sao.

Bao nhiêu đôi tình nhân khi đã yêu nhau, họ để  ý đến nhau từng tý, rồi họ ghen tuông và những cãi vã

là không thể tránh nổi, đau lắm những xót xa. Đó cũng là trở ngại khi tôi  và em đã yêu nhau! Chỉ mong

sao chúng tôi khác vậy, bình yên cho một cuộc tình.

  hết chương 3

Chap 4: (ngoại truyện)

Cuộc sống của tôi dạo này khắc thật rồi, không còn những ngày tháng như trước. Đùng là khi yêu vào mọi thứ sẽ thay đổi một cách kì lạ, ăn mặc dạo này cũng đã biết để ý một tý rồi đấy. Đấy ai bảo yêu em nên thế cơ, nói thì oai thế thôi chứ tôi yêu thầm em đấy ! không phải em cũng yêu tôi đâu.

Chuẩn bị đi đánh cầu cùng thằng cường chó rồi…

5h! xuống sân cầu, do hum nay là thứ 3 nên có mấy đứa đi học thêm nên còn mỗi bốn mạng, cũng đủ hai đội. Buổi đánh cầu nhanh chóng qua đi , trên đường về thằng cường chó nó nói một câu mà tim tôi như thẹn lại.

-  Mày biết tin gì về vk mày chưa?

(thì cũng từ cái dạo tôi yêu thầm nhỏ nên gọi chêu nhỏ là vk, mịa con nhỏ cũng ghét lắm nhưng gọi nhiều cũng quen.)

-  Sao tin gì?

-  Vk mày có ny mới rồi!

(Lúc ấy , lòng đau  mà vẫn phải cố làm như không vờ đi thằng cường, thực sự thì tôi đau, tôi đau thật bạn ạ).

-  Thì làm sao, có ny mới liên quan gì đến tao.

-  Mà nói thật, tao cũng chẳng quan tâm.

-  Cái gì thế, tao có nghe lầm không vậy. Có thằng đau, yêu nó bỏ mẹ ra lại còn chẳng quan tâm.

(Đúng là thằng bạn thân, đôi khi muốn giấu những suy nghĩ mà mịa nó vẫn cứ lôi ra của mình).

Từ hum ấy, tôi đã tự nhủ rằng phải quên em, mỗi ngày tôi cố không nhớ đến em một ít chắn sau này tôi sẽ quên em được. Nhưng những dòng suy nghĩ ấy chỉ là thực ra tôi đang dối lòng mình chứ không thể nào thắng nổi tình yêu…

Mãi sau này thì tôi mới biết, mịa thằng cường chó nó lừa tôi, làm tôi suy nghĩ chầm trọc suốt mấy ngày ấy, chứ có ít đâu. Đến là khổ…đau.

ngoại truyện:(tiếp)

nhật ký những ngày đau buồn mà tôi đã phải trải qua…

(nhặt được quyển này dưới gầm giường thì cũng đã bị ẩm và hầu như nhòe ngày tháng).

Cuối hè, năm tôi học xong 12 và thi tốt nghiệp.

  Niềm vui lớn nhất của gia đình tôi là tôi  đã thi đậu ngôi trường mà mọi người muốn tôi thực hiện. Trường  đại học xây dựng hà nội. (dạo này càng ngày càng nhớ em, mà không sao quên nổi. Nhưng hầu như là không thể ngày nào cũng nhìn thấy em được, thi thoảng tôi về  thì may ra gặp được vào thứ 7, chủ nhật).

Cũng lo ra phết, thằng nào ở nhà nó tán mẹ em của tôi đi thì sao, cũng chỉ tại tôi yêu em nhưng không giám nói.

Một tháng sau: Hôm nay bố mẹ tôi bị tai nạn, tôi đã rất buồn và nhắn cho em một tin nhắn, em bảo bố mẹ đang tai nạn đừng nhắn tin nữa lo cho bố mẹ đi.

một tuần sau nữa: Viện phí càng ngày càng , càng đắt nhưng may mà bố mẹ tôi đã tiến triển tốt, ông chú cũng đã giả gần hết một khoản tiền. Còn tôi chắc cũng phải nghỉ học để đi làm lo giả nốt khoản còn lại thôi.

Ngày hôm sau: tôi đã bỏ học rồi, bỏ cái trường mà mọi người đã kì vọng vào tôi. Vừa mới xin được việc đi làm để kiếm tiền xong, thế là từ mai làm lập trình game, website. Sáng nay, tôi cũng xin ứng trước tháng lương đầu để trả viện phí. 4 triệu là lương một tháng của tôi, tuy so với mức giá phải trả cho bố mẹ thì vẫn còn ít nhưng nó lại là một bước ngoặc của cuộc đời tôi, lần đầu tiên trong đời tôi đã đi làm và kiếm được 4 triệu từ chính bàn tay của mình.

-  Dạo này thì bố mẹ lại khỏe hơn trông thấy, nhưng bỏ học rồi nên vẫn phải đi làm. Lại những ngày nhớ em lặng nề.

-  Ôi trời, tối mấy hum nay tôi đi ngủ toàn mơ thấy người chết về tìm, chắc phải đi xem bói thôi.

28/11:

  Na hang, một huyện dân tộc thiểu số sinh sống. Một ngày cuối tháng 11 dương lịch , trời mát, nắng êm. Thời tiết cũng dễ chịu, ngồi xem ô tô 2 tiếng đồng hồ còn phải bắt xe ôm đi một đoạn đường đất dài ê hết cả đít. Mãi mới đến nhà một ông thầy già người dân tộc.( nếu bảo tôi mê tín cũng được, bình thường tôi rất thích xem tử vi tốt xấu, 12 cung hoàng đạo…)

Nhà ông thầy bói toàn mùi hương khói, ngột ngạt quá nhưng tôi nghe nói người ta bảo ông thầy này cao tay nhất vùng. Ông mặc một bộ quần áo rất dị thường ngồi trên một cái phẳn gỗ. Tôi bước chầm chậm đến bên ông và ngồi xuống…

-  Chàng trai, ta không có nhiều thời gian để bán cho con đâu. Tôi mới chỉ nghĩ linh tinh một tí thôi mà ông đã đoán được rồi, ông là người dân tộc mà nói tiếng king sõi gớm.

(nghe nói ông chỉ gặp những mà ông đã chọn và có cách giải quyết).

Tôi đã quỳ xuống, đập đầu xuống phản gỗ:

-  Ông xem giúp cháu xem dạo này cháu toàn mơ thấy người chết…

-  Ta xem rồi yên tâm , việc này không sao đâu con đừng lo.

-  Mà con chớ lừa ta, hum nay con đến đây chỉ để hỏi mỗi câu này thôi sao?

-  Con chờ người ta bao nhiêu năm, yêu thầm người ta , rồi đổ bao nhiêu tiền  đi một đoạn đường dài đến đây chỉ để  hỏi ta câu này sao? Bao nhiêu người cũng như thế, ta đã cho họ toại nguyện rồi.

Tôi sẽ không nhúng tay vào khóa khứ, tôi chỉ muốn biết trước sau này tôi và em có chung sống với nhau thôi hay không.

-  Tuy không có thời gian nhưng con xin ông 1 ngày đổi với 1 ngày. Ông có thể đưa con vào giấc mơ xem trước vận mệnh của con trong tương lai, nhưu ngã rẽ cuộc đời được không ạ?

-  Được, ta sẽ giúp con!

Sau đó tôi lên giường và nằm ngủ và không nghe thấy ông lẩm bẩm được một lúc. Giâc mơ ấy có vẻ tua đi rất nhanh, bây giờ trong mơ thi thoảng lại thấy tiếng ông dẫn đường.

Ông còn rất cẩn thận ghi chép những hành động trong tương lai cho tôi .

Ta sẽ giúp con 3 ngày mơ liên tiếp ! Đây là những khoảng khắc  mà sau này con và người kia sẽ gặp phải trước hôn nhân.

-  Vầng thưa ông

(cái gì, cả đời tôi cũng không thể tin nổi là tôi và em còn có thể cưới nhau nữa cơ á…)

Ôi những điều hiện tại , tương lai sẽ xảy ra, và đang xảy ra không hiểu vì sao lại bình yên đến thế.

Thực sự  lúc tôi chuẩn bị vào sâu giấc mơ tôi đã từng nghĩ như thế nhưng quả thật tương lai không bình yên đến vậy. Vẫn có những lúc tôi và em đã lạc lối nhưng nhũng lúc ấy chúng tôi đã cố gắng vượt qua và chúng tôi đã làm được điều đó trong tương lai.

Còn phải đối mặt với hiện tại thì thật là khủng khiếp.

  Đỗ trung hiếu 20 tuổi, vừa thi đậu trường đại học kinh doanh hà nội. Vâng đúng như sự thật về sau của tôi. Tôi học nghành kinh doanh ceo được 3 năm học cũng rất khó khăn, điều kiện kinh tế  hạn hẹp nhưng may còn có khoản đi làm thêm không có thì thê thảm. Chỗ tôi học trong 3 năm cũng rất gần  phương nấm và cường chó nhưng do bận nên thi thoảng mới có dịp đi chơi cùng nhau. Năm tôi ra trường, tìm được việc làm thì cũng là lúc em em thi đậu đại học, thế là trời lại tạo cơ hội cho tôi rồi vì đỡ phải thứ 7, cn về nhà chỉ để nhìn mặt em. Bây giờ nhớ em thì gọi phương nấm đi uống nước, phương nấm khác rủ em.

 Công nhận sau giấc mơ tôi cũng thấy yên tâm hẳn phần nào về cuộc sống tương lai, và giờ tôi đã sẵn sàng đối mặt với mọi thứ về tương lai rồi.

chương 6:

 Hôm nay tôi chính thức được  vào cty trung tâm thương mại làm việc. Đỗ trung hiếu làm việc tại phòng kinh doanh của chúng ta nhá!

(giám đốc tôi nói như vậy, sau nói thật tôi với cái ổng này cũng thân lắm). Ngày đầu tiên đi làm của tôi thì cũng đầu bù, tóc dối nhưng thời gian không vì thế mà dừng lại. Chẳng mấy chốc cũng hết tháng, thích nhất là lĩnh lương thôi. Được lĩnh lương tôi cũng vui lắm chứ, tậu luôn em samsung galaxy gear gần 6 triệu chứ có ít đâu. Cũng lắm chức năng ra phết, nhưng tôi chỉ xem đồng hồ, sau nghĩ lại thấy ngu ngu mua cái này cái éo gì cơ chứ! mình thừa tiền mẹ rồi.

 Sau 2 năm, em thi đậu trường y xong lại không theo được, năm nay em quyết định thi trường sân khấu điện ảnh. Kái này thì tùy em quyết thôi, tôi có là gì của em đâu. Hôm nhờ thằng cường chó thuê cho tôi một căn hộ gần chỗ làm , nó gí mẹ đi đâu ý, mãi sau tôi mới biết em phòng đối diện. Lúc ấy tôi mới hiểu hết ý đồ của thằng cường chó.

---tít tít tít, cái gì vậy trời? Đây là lần đầu tiên từ lúc tôi chuyển đến đây em nt cho tôi.

nhỏ my: - Bọn mình đi dạo đi?

-  Cũng được, hiếu đang rảnh.

Đi dạo quanh dãy nhà ấm người ra phết, mỗi tội mỏi nhừ chân, lại còn dẵm phải ngay cái vỏ chuối thàng nào vứt ra hại tôi tý vỡ mồm.

Đen vãi cứt. Chúng tôi vừa đi , vừa nói chuyện! (nói là chúng tôi cho oai tý nhá, mấy bác đừng có xoái).

nhỏ my: - Tôi có việc này cần anh giúp đỡ, không biết anh có sẵn lòng giúp tôi không?

- Đương nhiên là giúp được rồi, tôi thề đấy! ( đúng là lúc say, không biết đường nào mà lần. Ăn với nói nghe đến sợ)

nhỏ my: - Hum nay ở lớp, tôi vừa làm mất con vaiô của thằng bạn, nó bảo đền nó bao nhiêu cũng được.

- Thế nhỏ đền cho nó con máy tàu mẹ đi.

Mà nhỏ này cũng vô ý cơ, mượn người ta con laptop xong để bàn chạy mịa đi đâu, lúc không có ai ở đấy thì chỉ có thằng ngu mới không lấy đồ của nhỏ.

nhỏ my: - Thế mà anh cũng nói được, tôi hỏi anh thật đấy với lại tôi đang đi học cũng không có nhiều tiền lắm. Anh có, anh cho tôi vay đi.

- ít cũng phải trả nó 15 triệu còn đâu nó thêm vào mua con mới. (giọng nhỏ bắt đầu khóc rồi đấy, chắc nhỏ giờ cũng đang cuống lắm, lại không giám xin tiền mẹ chứ mẹ nhỏ thiếu gì).

- Ừm, tôi sẽ cố giúp nhỏ ,tôi không có nhiều lắm vì hôm nọ tôi nỡ mua linh tinh hết tháng lương chính

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC