Nguoi Hoa Thu 28-31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thử nghiệm, kiểm tra tác dụng của các loại thuốc trước khi sử dụng cho con người." Cassie nói. "Họ phải kiểm tra xem thuốc có an toàn cho con người không, vì thế trước tiên họ thử xem chúng có an toàn cho thú vật không đã."

Tôi bắt đầu nói. Nhưng hoá ra Cassie vẫn chưa nói xong.

"...Khi làm như vậy quả thật họ đã tiến đến gần địa ngục hơn bất cứ thứ gì mà con người từng gây ra,"

"Ố ồ. Tới đúng chỗ rồi đó." Marco lầm bầm. "Lẹ lên! Mỗi người hãy tìm lấy một cái cây để ôm đi thôi."

"Coi, mình hổng có nổi khùng về chuyện này đâu," Cassie nói. "Mình hổng tẩy chay chuyện thí nghiệm những loại thuốc mới chữa bệnh AIDS hay ung thư. Nhưng cũng có những phòng thí nghiệm chỉ thử nghiệm mỹ phẩm và họ làm cho thú bị mù. Dù là thí nghiệm vì mục đích nghiêm túc, thì họ cũng phải làm sao cho cuộc sống của các con thú bớt khắc nghiệt hơn chứ..."

"Ờ, cứ dúi cho chúng một cái tivi là xong," Marco đề nghị. "Mà không, khoan nào, làm vậy có khi cũng quá tàn nhẫn đó."

Mắt Cassie trợn quắc lên và nhỏ cắn chặt môi dưới. Cassie hiếm khi nổi giận. Nhưng tôi tin đó là dấu hiệu của sự giận dữ.

Rachel xem ra cũng nổi cáu. "Marco! Ngậm miệng lại ngay. Cassie! Mình khoái bồ lắm, nhưng đây không phải chuyện cứu chuột trong phòng thí nghiệm. Ở đây, tụi mình có cả một phi vụ đó nha. Vì vậy, hãy cứ lên đường thôi và làm cho xong vụ việc đi đã."

"Rachel nói đúng, tụi mình có thể tranh cãi về vụ thí nghiệm thú vật vào lúc khác," Hoàng tử Jake nói. "Giờ thì làm thôi. Chui vào, chuồn ra và về ngay."

CHƯƠNG 5

Chúng tôi biến thành những loài chim săn mồi. Lốt hình biến của tôi được gọi là diều mướp phương Bắc. Chim săn mồi đặc biệt hữu dụng cho việc quan sát vì chúng có thị lực cực kì tinh tường và thính lực thì cũng xuất sắc khỏi chê luôn.

Ngay khi biến hình xong, cả bọn hối hả bay về hướng phòng thí nghiệm thú.

Mặt trời đang lặn dần, để lại những dải sáng màu đỏ ối và vàng ruộm như vẫn thường thấy mỗi khi chiều tà hay bình minh lên.

Tôi hơi ngại điều tôi có thể phát hiện ra trong phòng thí nghiệp thú đó. Có đôi lúc, khi vạch trần những điều mà con người xem là khoa học, tôi vô tình làm cho những người bạn của tôi khó chịu. Tôi thường có xu hướng giải thích sự sai lầm của con người.

Chúng tôi bay qua một con đường lớn mang tên Thông Thoáng, phía trên công viên Rặng Liễu, và vượt ra ngoài, hướng về khu vực có nhiều cao ốc với những tấm kiếng trong suốt thay cho những cửa sổ gỗ kín mít.

Có rất ít con Người qua lại trên đường. Nhưng tụi tôi thấy cơ man nào là rác - một sản phẩm rất quan trọng đối với loài người.

Marco luôn miệng lảm nhảm về chuyện bỏ lỡ dịp nối mạng trực tuyến để "chat" với những người thử vai trong phim Hồ Sơ X. "Trực tuyến" là một phương pháp thông tin liên lạc cổ lỗ sĩ của loài người, gồm những câu cú bị cắt cụt, lỡ cỡ với những cá nhân nặc danh, không biết mặt.

Loài người có rất nhiều phương thức thông tin liên lạc không bị ngắt ngang với những người quen biết và thấy mặt, nhưng đa số họ thích "trực tuyến" hơn.

Giống như nhiều kỹ thuật của loài người, điều này thật không thể giải thích rõ ràng cho người Andalite hiểu được.

Còn Cassie thì than vãn.

Rachel hỏi. Bạn ấy đang bay bên trên tôi, chếch về phía trái.

Tobias đáp.

Hoàng tử Jake xác nhận.

Chúng tôi bay tạt ra rìa một khu vực rộng, vắng tanh, nơi con Người đậu xe hơi. Tất cả xe hơi đã đi rồi. Giờ này trong ngày là lúc mọi người rời nơi làm việc để trở về nhà nạp thực phẩm.

Dòm quanh quất một chút rồi chúng tôi đáp xuống, đậu trên những cành cây bao xung quanh bãi để xe trống trơn.

Phần lớn khu nhà trông vắng vẻ, im lìm. Duy có một tòa lầu nằm tách biệt khỏi những tòa khác, lọt thỏm trong một vòng rào cao ba mét, được kết từ những sợi kim loại thô thiển có điểm chi chít những đinh nhọn. Cái này loài người gọi là hàng rào dây thép gai.

Băng ngang một bãi đậu xe khác, nhỏ hơn bãi bên ngoài hàng rào, là một tòa nhà gạch hai tầng tầm thường, chìm khuất trong bóng râm của những tia nắng mặt trời le lói. Đằng sau nó, song song với Phố Thông Thoáng là một mảnh đất hoang ken đặc cây lớn.

Tất cả các cửa sổ của tòa nhà này đều đóng im ỉm và đều được bảo vệ bằng những đường song thẳng đứng. Cửa chính là những tấm thép nặng nề. Ngay đằng sau cánh cổng, gắn vào hàng rào, là một cái chòi - mô hình thu nhỏ ngôi nhà của loài người, bên trong có một người lính bồng súng đứng canh.

Rachel nói với nụ cười chế giễu.

Hoàng tử Jake nói.

Cassie thêm.

tôi ngừng lại, nhấn nhá một hồi như diễn viên Victor Newman (cứ hễ anh ta làm như vậy là camera lại lia tận mặt anh ta),

Năm cái đầu chim đồng loạt quay qua dòm tôi. Họ ngó tôi chằm theo cái kiểu Marco và Erek đã từng ngó.

Marco giải thích.

Rachel nói.

tôi nói.

XOẠT!

Cả đám chúng tôi giật bắn mình kinh ngạc.

Tobias thốt lên.

Con thú nhỏ vừa vọt qua hàng rào đã chết. Tôi thấy rõ ràng là hơi thở của nó đã ngưng.

Cassie la rầm.

Tôi cười.

Tobias đồng ý.

Rachel lẩm bẩm.

Cassie chỉ. Một chiếc xe tải lớn, màu trắng, dài khoảng chín mét, theo chuẩn mực loài người, chạy ngang hàng cây nơi chúng tôi đang núp và đỗ xịch lại trước cổng.

Tôi không thể nhìn thấy bên trong của chiếc xe tải, mặc dù vậy tôi chắc chắn là bên trong nó phải chứa "hàng".

Tobias nói và dang cánh ra, bay tới một cái cây đứng chơ vơ ngay phía ngoài hàng rào.

Gã tài xế xe tải hạ cửa sổ xuống và chìa ra cho tên lính gác một tấm bảng hình chữ nhật có kẹp tờ giấy. Tên lính xem xét kỹ lưỡng một hồi rồi nhấn nút trong căn chòi. Cánh cửa rọt rẹt mở ra.

Chiếc xe tải rề vào lối xe chạy rồi biến mất đằng sau tòa nhà.

Rachel đề nghị.

Tobias vừa quay lại, đậu trên một cành cây gần đó và thảy cho chúng tôi ánh nhìn sắc lẻm của diều hâu.

Hoàng tử Jake nhíu mày.

Cassie bảo.

Tôi ngây thơ hỏi.

Hoàng tử Jake đáp.

Cassie nói buồn so.

Marco hỏi.

Tobias thêm.

Rachel thắc mắc.

Cassie tư lự.

Hoàng tử Jake hỏi.

Rachel căng con mắt đại bàng đầu bạc ra nhìn.

Hoàng tử Jake nói rồi im lặng suy nghĩ một lúc lâu. Rồi bạn ấy nói.

Marco tru tréo.

CHƯƠNG 6

Khi tất cả các bạn đi học, tôi và Tobias coi tivi, sau đó đi thị sát xe cộ qua lại trên một con đường ngầm.

Đường ngầm là đường loài người xây dựng sâu dưới lòng đất, để đi qua những con sông hay xuyên qua bên dưới những con đường hoặc những tòa nhà cao tầng mà sự hiện diện của những công trình kiến trúc này rõ ràng lại khiến họ thấy ngạc nhiên[4]. Biết lập kế hoạch dài hạn không phải là một ưu thế của con người.

Con đường dẫn vào đường ngầm đầy ắp những nhà hàng, nào là Cô Wendy, Chuông Bánh Xèo, Chốn Hoài Cổ. Nào là những tiệm bày bán xe hơi. Lại có cả một cửa hàng tạp phẩm...

Quãng trưa, Hoàng tử Jake và các bạn khác tới nhập bọn với Tobias và tôi. Tất cả đều trong lốt mòng biển trắng toát, tiệp màu với những đám mây trắng. Lốt hình mòng biển hữu ích là vì chúng nhan nhản khắp mọi nơi. Giống như bồ câu, chúng có thể lang thang khắp mọi xó xỉnh mà không bị để ý.

Suốt cả buổi chiều tôi là mòng biển, chỉ hoàn hình khi sắp hết hạn hai giờ. Tobias vẫn ở dạng diều hâu đuôi đỏ, lượn lờ bên trên những nhà hàng rực rỡ ánh đèn, chuyên phục vụ những món có dầu và muối tuyệt hảo.

Quả là một ngày dài lê thê. Hoàng tử Jake đã nhấn mạnh rằng chúng tôi cần lên kế hoạch thật chính xác. Và điều cần thiết là tôi cứ phải biến hình rồi hoàn hình vài lần trong một xe rác, tức cái khoang lớn chứa đủ thứ lăng nhăng loài người không còn muốn sử dụng nữa.

Hoàng tử Jake hỏi ngay khi cậu ấy vừa sà xuống nhập bọn với tôi.

Tobias nói.

Tobias xòe cánh và bay về phía con đường, phía trên những bảng hiệu sáng trưng của những nhà hàng chuyên phục vụ mấy món ngon ngậy mỡ và muối.

Lốt mòng biển rất hữu dụng vì chúng có mặt khắp mọi nơi. Giống như chim bồ câu, mòng biển có mặt ở mọi xó xỉnh mà không bị để ý.

Nói vậy chớ cũng có bất lợi: Mòng biển luôn bị ám ảnh và không thể cưỡng lại mấy thứ thức ăn bị tống ra đường. Cái tính xao lãng gần giống như con người vậy.

Hoàng tử Jake hỏi.

Marco nói.

Rachel nói.

Năm chúng tôi chờ trong thùng rác cho đến khi nghe được giọng truyền nho nhỏ của Tobias từ trên cao vọng xuống.

Hoàng tử Jake hỏi, khi cả bọn đã bay lên.

tôi trả lời.

Hoàng tử Jake hỏi.

Cassie loan tin.

Chiếc xe tải lù lù hiện ra, xuôi theo con đường về phía chúng tôi.

Cassie thêm.

Dòng xe cộ từ từ giảm tốc khi đèn ngã tư chuyển sang vàng.

Màu vàng là màu cảnh báo. Tôi cũng chẳng biết tại sao nữa.

Chiếc xe tải chúng tôi thấy tối hôm trước đang ở đằng sau một chiếc xe tải nhỏ hơn, màu xanh lá cây. Tôi nghe có tiếng ken két, báo hiệu gã tài xế đã tác động vào hệ thống phanh hãm cổ lỗ đến tội nghiệp của xe.

Hoàng tử Jake ra lệnh xuất phát.

Lần lượt mỗi đứa chúng tôi vỗ cánh lao đi và bắt kịp luồng không lưu.

Tôi thu cặp chân lại, sải cánh rộng hơn và bắt đầu bay cao khi có một luồng gió mạnh nâng tôi lên. Ngay cả khi đang làm nhiệm vụ gay go như thế này, tôi vẫn nhận thấy bay khiến mình cảm thấy tự do hơn khi chạy giữa đồng cỏ.

Tôi nghe tiếng Rachel gọi.

Bay dích dắc theo làn gió, tôi thấy Hoàng tử Jake nhào xuống trước tiên, kế đó tới Cassie. Marco, Rachel và tôi liền theo sau hai bạn ấy, xé không khí, băng vù vù về phía chiếc xe tải đang rú ì ì. Tobias từ trên cao cũng đâm nhào xuống.

Mui xe trơn gì đâu. Tôi nhủi vào Rachel khi đèn hiệu thay đổi và xe tải bắt đầu tăng tốc.

Tôi cảm thấy sự xung động không đều của động cơ khi xe tải băng qua ngã tư, rồi áp lực của gió khi xe tải rú ga.

Đột nhiên những điều khá đơn giản dường như bắt đầu gây rắc rối.

Hoàng tử Jake nói, khum người lại để giữ thăng bằng.

Rachel thích chí hét toáng lên, nghiêng nghiêng cặp mắt mòng biển tròn long lanh khi bụi từ xe tải tung mù quanh chúng tôi.

tôi la lên.

Marco ca cẩm.

Cặp chân chim của tôi hoàn toàn vô dụng khi cố bám chặt dưới sức gió điên cuồng. Tôi cụp đôi chân lại, mở cánh ra và tạo hình như một ống hút gió. Ống hút gió giữ tôi lại. Nhưng tôi vẫn bị trượt về phía đuôi xe tải.

Tôi cần phải hoàn hình. Cassie đã bắt đầu rồi, và trọng lượng tăng lên giúp bạn ấy giữ thăng bằng hơn.

Tôi tập trung hoàn hình. Lông chim nhão ra thành một lớp áo sền sệt và hóa thành lông tự nhiên của tôi. Đôi mắt cuống vọt ra khỏi cái đầu mòng biển tí hon. Mỏ tôi quắp lại và héo mất tiêu. Người tôi nặng hơn và tôi không bị trượt nữa.

Tôi liếc nhìn qua gờ đuôi xe tải. Một chiếc xe con đang chạy gần đấy. Người tài xế hình như đã để ý thấy cái đám bùi nhùi gồm lông vũ, lông mao, và đang biến đổi. Anh ta chồm ra phía trước nhìn cho rõ hơn, miệng há tròn xoe.

Vừa lúc đó cái đuôi của tôi bung ra trọn vẹn.

Phụp!

Chiếc xe hơi nhỏ lạng tay lái, suýt đụng vào một thân cây trụi lá vốn dùng để nâng giữ dây điện.

Kiiíítt! RẦ-Ầ-M!

Chiếc xe hơi chợt dừng phắt lại, húc thẳng vào một chiếc xe đang đậu. Tôi quay đôi mắt cuống vừa mới mọc ra phía trước, thấy ô vòm sậm tối của đường hầm. Cassie đã gần là người hoàn chỉnh rồi, chỉ còn vài nhúm lông vương vất đôi chỗ nữa thôi. Tobias cũng đã là người, mặc dù đối với cậu ấy, hình dạng như thế không còn là dạng bình thường nữa.

Thình lình, chúng tôi lọt vào trong đường hầm. Bóng tối vây bủa xung quanh. Mái trần lát gạch men màu vàng chỉ cách tôi chừng một tấc.

Trước đó tôi không nghĩ nó lại gần sịt, chật chội đến thế. Chẳng hề có khoảng trống nào! Nếu tôi mà giơ một cánh tay lên thì nó sẽ bị cà nát vào mái trần đầy mồ hóng.

Và nếu tôi ngẩng đầu lên?

Vút! Vút! Vút! Vút!

Mái trần kêu vun vút khi chúng tôi lướt đi bên dưới.

Tôi phải đấu tranh quyết liệt để kiềm chế chứng sợ không gian hẹp, một thiên tính của người Andalite. Chỗ này đủ rộng mà, tôi tự nhủ, chỗ này đủ không khí mà.

Tuy vậy, tôi chẳng cảm thấy đủ không khí hay không gian gì cả. Tôi ngỡ như mình đang bị hàng tấn đất đá đè nặng xuống. Chúng tôi đang ở trong lòng đất. Chẳng bao lâu nữa chúng tôi sẽ bị nhận chìm...

Tôi nằm chèm mẹp, chân cuộn lại, đuôi duỗi xuội ra, thân trên áp xóng soài vào mui xe, và nhìn chằm chặp vào lớp gạch ùn ùn lướt qua.

Đầu tôi ù ù vì mớ âm thanh hỗn tạp, chói lói của động cơ rì rì, thắng xe ken két và còi xe bấm bin bin hòa vào nhau.

Tôi cứ nằm ì ra đó, cố tập trung thở, tưởng tượng rằng không gian rất thoáng đãng và không khí thì ê hề.

Nhưng tôi không thể mãi nằm ngây ra như thế được. Tôi còn cần phải chui vào trong xe tải nữa - phải hành động thôi.

"Tới lúc làm dây chuyền người rồi," Cassie gân cổ gào thi với rừng âm thanh hỗn độn.

Chúng tôi đã nghĩ ra một cách để lọt vào đằng sau xe tải - người này sẽ nắm tay người kia, người kia nắm cổ chân người nọ và thòng người xuống. Đó là điều loài người, với cánh tay khỏe khoắn và cơ thể thẳng hơn Andalite, có thể làm được.

"Giữ chắc lấy bàn chân mình để mình chúc đầu xuống mở cửa ra," Cassie la.

"Để mình đi trước cho," Hoàng tử Jake nói.

"Không được, bồ nặng gấp đôi mình," Cassie gạt đi. "Đừng có làm mình xao nhãng trong khi mình đang cố can đảm."

Cassie lắc lư trườn về phía gờ sau của mui xe, trong khi Hoàng tử Jake và Tobias nắm chắc lấy mắt cả của bạn ấy. Marco vòng tay ôm chặt eo Hoàng tử Jake và Rachel ôm vòng lấy Marco. Nằm bên cạnh sợi dây xích bện bẳng cơ thể con người này, tôi tì ép cả bốn móng guốc xuống mui xe trơn trượt để giữ chặt lấy mắt cá chân Hoàng tử Jake.

Thực sự chúng tôi không có thế để níu bám. Chúng tôi chỉ cố ép sát cơ thể xuống, hy vọng tạo ra độ ma sát hợp lý để chống lại cơn gió.

"Thấp xuống nữa!" Cassie hét. "Mình không thể với tới!"

Rất cẩn thận, sợi dây Người và Andalite nhích xuống vài xăng-ti, đến khi chỉ còn thấy được đôi gót chân trần của Cassie.

"Mình tới rồi!" Bạn ấy hét lên. "Không khóa!"

"Không khá hả?"

"Không khóa!" Bạn ấy thét to hơn, sau đó có tiếng cửa rọt rẹt cuộn lên mui xe.

Chúng tôi kéo Cassie lên. Bạn ấy chòng chành quay đầu lại, rồi vẫn còn nằm sấp, Cassie thò hai chân xuống thùng xe tải, tay giữ chắc gờ mui xe. Chúng tôi giữ cổ tay của bạn ấy.

"Ô trời!" Cassie rên rỉ.

"Gì thế?" Hoàng tử Jake lo âu hỏi.

"Chỉ ô trời thôi!" Cassie nói.

Từ trong xe tải vọng ra tiếng hú hét um xùm. "EYAH! EYAH! EYAH! Huu huu huu!"

Dù không hiểu ý nghĩa của những âm thanh ấy, nhưng tôi nghi mấy tiếng đó là do đám tinh tinh phát ra. Có lẽ chúng đang báo động. Tôi dĩ nhiên cũng thế.

Cassie đu đưa người tới lui. Bây giờ, một chiếc xe khác từ đằng sau chúng tôi trờ tới gần. Trong hầm nhờ nhờ tối, nhưng vẫn đủ sáng cho con Người trong xe thấy rõ chúng tôi đang tìm cách lẻn vào thùng xe tải.

Chiếc xe đi gần đến mức Cassie mà trượt tay rơi xuống đường thì sẽ bị cán bẹp ngay.

"Nào, buông mình ra!" Cassie kêu lên.

Chúng tôi lơi nắm tay.

"Aaaaaaaaa!"

Thình!

"Ui da! Mình ổn rồi. Nhưng mà ui da!"

Cassie đã ở bên trong xe tải. Marco theo sau liền, dễ hơn khi có người đỡ từ bên trong xe.

Người tài xế của chiếc xe đằng sau không để ý tới tôi. Nhưng chắc chắn ông ta đã nhận ra các bạn khác đang đu người vào trong xe tải, bèn bành miệng ra thét cái gì đó và giơ nắm đấm lên dứ dứ.

Tôi tin chắc ông ta đang la rằng "Waaaahhhhh-hoooh! Hoo! Hoo! Hoo!"

Bảo đảm đó là âm thanh phản đối việc đột nhập trái phép vào xe tải. Dĩ nhiên, ông ta không biết nhiệm vụ của chúng tôi nên mới hò hét dữ thế. Hoặc có thể ông ta đang thích chí xem màn nhào lộn này.

Người tài xế vượt qua chúng tôi. Và bây giờ đến phiên tôi. Chỉ có một điều rắc rối là: Tôi không thể có khả năng tự nâng trọng lượng cơ thể lên với đôi bàn tay yếu xìu của mình.

Tôi cần phải biến hình thành Người. Nhìn ra phía trước, tôi đã thấy cửa ra của đường hầm.

Chúng tôi đã lố thời gian. Tôi chỉ còn lại có hai phút.

CHƯƠNG 7

Tôi biến hình Người thần tốc.

Chỉ còn hai con mắt, tôi đỡ phải thấy mái trần vùn vụt lướt qua, khiếp cả hồn.

Ngay khi có cánh tay Người mạnh khỏe tôi liền quăng thân sau xuống rìa xe tải. Nhưng có trục trặc rồi!

Người tôi nặng quá, không thể bám nổi. Cả đống tay giơ ra tóm lấy tôi, giật kéo, lôi.

"Ax! Bồ vẫn chưa biến hình xong!"

Thân dưới tôi vẫn nguyên si là Andalite. Quá dềnh dàng, nặng nề.

Tôi cảm thấy tay mình yếu đi. Mấy ngón tay bung ra, tôi rơi xuống đường mất thôi. Người ta sẽ lái xe dằn lên người tôi - Có thể trên xe của họ còn chở nặng đầy "hàng hóa" nữa...

"Nắm lấy đuôi ảnh!"

"Mình nắm được một chân rồi nè! Mà cái chân đang biến hình. Ax, mình..."

"EYAH! EYAH! EYAH! Uuug! Uuug!"

"Giữ Ax. Giữ chắc lấy. Ảnh tuột kìa!"

"Ảnh vẫn đang biến hình!"

"Huu huu hah ah HAH HAH HAH!"

"Làm ơn đừng đánh rơi tôi," tôi la thất thanh.

"À, mình tóm được cái chân người rồi," Rachel thét.

Liền đó tôi bị giật phứt vào trong xe tải. Đột nhiên tôi cảm thấy lặng gió.

Chiếc xe tải ló ra khỏi đường hầm. Tôi bật cười.

"Chú có sao không, chú Ax?" Tobias hỏi han.

"Ờ, chú khỏe, khỏe lắm. K-h-o-ẻ." Chẳng có gì buồn cười trong chuyện chết hụt cả, nhưng rõ ràng là có niềm vui sướng và sự thở phào nhẹ nhõm.

"Làm ơn đừng đánh rơi tôi," Marco nhại lại lời năn nỉ của tôi khiến tất cả cười ồ.

Rachel kéo cửa xe xuống. Không nhiều ánh sáng nhưng cũng tạm đủ để nhìn. Vẻ im lặng thật dễ chịu.

Tôi nhìn quanh lòng xe tải. Cả hai phía đều có những lồng rộng hai mét tư, cao một mét hai, nhốt những sinh vật lông lờm xờm màu nâu đen, gương mặt không lông, trông giống loài người một cách đáng ngạc nhiên. Hai con đang chúi về phía trước, túm chặt những thanh gióng mà gào thét. Những con còn lại nép mình ra sau lồng, nhăn nhó và nhảy choi choi.

"Không có chuối đâu," Marco xòe rộng tay ra tỏ ý lấy làm tiếc. Một con tinh tinh nhổ nước bọt vào bạn ấy.

"Tụi mình cần thâu nạp chúng ngay. Nắm lấy chân nó đi, Marco." Hoàng tử Jake đề nghị.

"Bồ đi mà nắm chân nó," Marco cãi lại. "Tui đã từng là khỉ đột, tui thừa biết mấy ông nội đây sẽ làm gì khi nổi cáu lên."

"Đây," Cassie mở một hộp nhựa cứng ở trên sàn. "Cái này sẽ có ích nè."

Tôi bắt đầu hoàn hình Andalite khi Cassie thận trọng chìa ra nắm hạt tròn tròn màu nâu xám cho một con tinh tinh. Con này dừng lại rồi khinh khỉnh nhìn bạn ấy. Bỗng xe tải xóc một cái, Cassie chúi nhủi ra trước, còn con tinh tinh bật ngửa về phía

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#camtrinh