Nguoi Hoa Thu 37-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập 37: Phút Yếu Lòng

CHƯƠNG 1

Tên tôi là Rachel.

Trong Kinh Thánh có một người mang tên Rachel. Tôi hổng biết liệu việc tôi được đặt tên là Rachel có dính dáng gì tới bả hay không. Tôi nghi là không bởi tôi chưa bao giờ thấy ba mẹ tôi đọc Kinh Thánh cả. Trong bộ phim truyền hình Những người bạn cũng có nhân vật tên Rachel. Kiểu tóc xõa sợi mùa này sao vậy trời? Thiệt là kỳ cục. Và vào bất cứ thời điểm nào, cũng có khoảng năm con nhỏ Rachel học chung trường với tôi. Trong đám đó, ít nhất cũng có hai đứa dáng dấp hổng ra làm sao. Ừm, có thể bạn cũng tên là Rachel, bởi đó là một cái tên thịnh hành mà lị. Rất nhiều cô gái có tên như vậy, thậm chí là cả mấy cô nàng có thể ném lọt một trái banh vào rổ từ vạch phạt đền.

Nhưng tôi hổng giống bất cứ một cô nàng Rachel nào mà bạn đã từng gặp đâu. Và hổng phải chỉ vì mấy đứa nhóc ngốc nghếch buồn tẻ cho rằng thái độ cư xử của tôi cực kỳ tồi tệ đâu à nha. Quả là tôi có thế thiệt. Vậy thì sao chớ? Sự khác biệt của tôi so với mấy đứa tên Rachel kia đâu nhất thiết cứ phải là một thói hay, hay phải là một tật xấu chớ? Chỉ là… hổng giống, thế thôi. Thỉnh thoảng – rất hiếm khi thôi – tôi cầu mong giá như mình chỉ là một trong hàng ngàn con nhỏ mang tên Rachel đang sống một cuộc sống bình thường, giống như một loạt những đứa trẻ bình thường học tập dưới những mái trường trung học bình thường ở tất cả các thành phố trên đất Mỹ. Thực ra thì, rất rất hiếm khi tôi cầu mong điều đó. Tôi thấy “bình thường” hổng có gì khiến tôi sướng run lên cả. Tôi thực hiện những việc bình thường hổng được tốt. Chỉ khi nào tôi cảm thấy vô cùng kiệt sức, vô cùng mệt mỏi – cũng chỉ chừng có nửa giây thôi – tôi mới ước mình chỉ là một con nhỏ Rachel bình thường. Ví dụ như những khi tôi thức trắng 48 giờ liền; hay những khi tôi đang đập tơi bời và xé banh xác kẻ thù trong khi máu từ những vết thương toang hoác trên người tôi nhỏ thành giọt cho tới lúc tôi thở hổng ra hơi và hổng cảm thấy đau đớn gì; hay những khi hai từ “giấc ngủ” nghe dường như hoàn toàn rất lạ lẫm. Ngủ á? Hả? Tôi hổng cầu mong chuyện ngủ nghê ấy sau mỗi nhiệm vụ thường nhật mà chỉ là sau những phi vụ thiệt sự bực bội - những phi vụ mà tụi tôi mất nhiều hơn được, hay hổng gây được bất cứ tổn hại nghiêm trọng nào cho bọn Yeerk.

Sau đó, tôi ước – cũng trong chừng khoảng nửa giây – giá như tôi hổng phải là một con nhỏ đặc biệt; giá như tôi chưa bao giờ tình cờ gặp cảnh tượng bi thảm của một hoàng tử chiến binh ngoài hành tinh đang hấp hối; giá như ổng chưa bao giờ nói cho tụi tôi biết việc bọn Yeerk đang xâm lăng Trái đất; giá như ổng chưa bao giờ chọn tụi tôi – tôi, ông anh họ Jake, nhỏ bạn thân Cassie của tôi, bồ tèo Marco của anh Jake và cậu nhóc hấp dẫn mà nhút nhát Tobias – tiếp nhận nhiệm vụ cao cả của người Andalite; giá như ổng chưa bao giờ trao cho tụi tôi một món quà và cũng là một tai ương - kỹ thuật biến hình của người Andalite - ấy là khả năng biến hình thành bất cứ loài vật nào vào bất cứ lúc nào bạn muốn sau khi bạn đã chạm vào người nó, hấp thu ADN của nó. Ổng nói tụi tôi dùng năng lực này để chiến đấu với lũ xâm lăng, ngăn chặn sự hủy diệt đã từng đổ ập xuống biết bao thế giới khác trong khắp vũ trụ. Một sự hủy diệt còn đáng sợ hơn cả cái chết: hoàn toàn bị bắt buộc phục vụ cho một giống loài thông minh chuyên kiểm soát trí não.

Bạn có biết điều gì thiệt sự khiến tôi tức điên lên hôn? Đó là kẻ thù hùng mạnh này thậm chí còn hổng thể đứng trên đôi chân của chúng. Bọn Yeerk là những con sên sống ký sinh, hổng có tai, mắt, miệng và cũng hổng có tay chân gì sất. Chúng chỉ là một khối thịt nhớp nháp, xám ngắt. Và chúng có một khả năng  – một nhu cầu thì đúng hơn – kinh tởm: bám chặt cái cơ thể bất lực ấy của bọn chúng vào bộ não của những sinh vật hữu giác. Chúng trườn vào trong đầu vật chủ qua đường lỗ tai, ép dẹp, duỗi dài cơ thể trám khít các khe, các nếp gấp của bộ não, y như cục đất sét được ấn vô một cái khuôn vậy. Và một khi đã vào được bên trong bộ não, Yeerk chiếm hữu sinh vật ấy như một con quỷ dữ. Chúng đọc hết tất cả các ký ức, biết hết tất cả những bí mật, kiểm soát toàn bộ mọi cử động. Nói một cách đơn giản, chúng sử dụng cơ thể vật chủ ấy phục vụ cho những mục đích ma quỷ của chính chúng, ấy là bắt giữ ngày một nhiều các vật chủ để ngày một nhiều các Yeerk được ký sinh. Nếu như hổng có loài người chúng ta, hay hổng có loài Gedd, loài Taxxon, loài Hork-Bajir, bọn Yeerk chả là cái thá gì trên hành tinh này hết, chỉ là những sinh vật đui mù, điếc đặc trông giống như những con sâu mập ú bơi quờ quạng hổng ngừng trong vũng Yeerk.

Vấn đề nằm ở chỗ là bọn chúng đã chiếm hữu được loài người chúng ta – ít ra cũng là một vài con người, hầu hết loài Hork-Bajir, toàn bộ loài Taxxon và một người Andalite.

<Rachel?>

Lúc này hổng phải là một trong những khi tôi ước mình chỉ là một Rachel bình thường, chuẩn mực. Lúc này tôi đang bị chọc tức, mà những hành xử của tôi khi bị chọc tức lại là một trong những điểm nổi bật của tính tình tôi. Tôi rất dễ nổi xung.

<Rachel, liệu rằng tôi có thể đưa ra một ý kiến mà tôi đồ rằng nó sẽ khiến bạn cực kỳ bực mình…>

“Muốn nói gì thì phun ra nhanh lên, Ax.”

Aximili-Esgarrouth-Isthill là em trai của hoàng tử Elfangor- Sirinial-Shamtul, người đã kéo tụi tôi vào cuộc chiến này. Ảnh là người Andalite và cũng là bạn của tụi tôi.

<Tôi sẽ rất vui mừng tuân theo lời bạn. Thế nhưng, tôi không thể nào thực thi cái hành động mà loài người gọi là “phun” được, bởi một lẽ hết sức đơn giản rằng vào đúng lúc này, tôi không có những bộ phận cấu thành cái miệng…>

“Bồ định nói gì hả Ax?” Cassie xen vô, trước khi tôi có thể làm một điều gì đó ngu ngốc, kiểu như là bợp cho anh chàng Andalite đó một cú. Bạn hổng muốn lâm vô một trận ẩu đả hổng cần thiết với một gã vô cùng hãnh diện với lưỡi dao cũ kĩ, bành ki gắn nơi chót của cái đuôi cực kì lanh lẹ đâu. Mà tôi thì đã từng trải qua những trận đánh được biết là “hổng cần thiết” với một vài người rồi.

<Hoàng tử Jake không để lại bất cứ lời chỉ dẫn nào trong khi bạn ấy tạm thời vắng mặt. Theo tôi nghĩ thì bạn ấy vẫn mong muốn chúng ta làm gì cũng nên báo cho bạn ấy biết.>

Anh Jake rời thành phố vài ngày để thăm viếng vài người bà con của ảnh, hổng có họ hàng gì với tôi cả. Tom hổng đi cùng nên ít ra anh Jake cũng hổng phải đối mặt với vấn đề “mình phải giết anh trai để cứu ba mình” thêm một lần nữa. Tom là một kẻ Mượn xác vì có một con sên Yeerk ngự trong đầu ảnh.

Tôi làu bàu. “Nè, Ax. Đây là một thời cơ. Chúng ta rất cần có những cơ hội. Chúng ta hổng nhặt nhạnh hay chọn lựa thời cơ như thể nó có sẵn ở đó giống như lựa áo khoác treo trên kệ được. Chúng ta phải liều thôi, cho dù đó chỉ là một vài hoặc là cả đống đầu mối hổng chắc chắn.”

Vấn đề là gì kia chớ? Tại sao mấy đứa nó hổng nhìn thấy được…

<Rachel nói đúng đó,> Tobias, từ chỗ đậu quen thuộc trên thanh xà ngang áp mái, lên tiếng. Tụi tôi đang ở trang trại nhà Cassie mà lị. <Chúng ta biết Visser Ba thường xuyên thay đổi chỗ nạp dinh dưỡng cho cơ thể Andalite của hắn. Chúng ta chỉ có tối đa là hai đến ba ngày trước khi lại bị mất dấu hắn lần nữa. Mình phát hiện ra chỗ ăn hiện tại của hắn là do may mắn. Mình cho là chúng ta cứ phải ráng hạ gục hắn thôi.”

“Về điểm này, tui nhất trí với anh chàng người-chim, Ax-ngố à,” Marco nói. “Nếu bồ cảm thấy không thể hành động mà hổng có mệnh lệnh ban hành trực tiếp thì bồ có thể đứng ngoài vụ này.”

<Tôi sẽ tham gia,> Ax nói ngay.

“Cassie?”

“Thành thực mà nói, mình muốn đợi Jake về rồi mới hành động. Nhưng mình cũng tham gia. Và mình biết một lốt hình biến hoàn hảo cho vụ này. Lâm viên vừa mới mang về ba con báo đốm để gầy giống. Mấy bồ biết đấy, loài này gần như sắp bị tuyệt chủng rồi.”

“Tại sao lại là báo đốm?” Tôi thắc mắc.

“Tốc độ. Bồ muốn tóm được tên Visser một cách nhanh chóng trước khi mấy tên bảo vệ hắn kịp trở tay?” Cassie giảng giải. “Bồ muốn chạy nhanh hơn hắn trên một khu đất trống? Không có mấy loài có thể chạy nhanh hơn báo đốm đâu.”

Tôi cười toe toét. Thiệt là bá cháy. Tôi chúa ghét những phi vụ xôi hỏng bỏng không. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy sung sướng hơn khi mới bắt đầu một phi vụ quan trọng, nhất là phi vụ ấy lại diễn biến thuận lợi và dễ dàng đến thế.

CHƯƠNG 2

Tobias dẫn tụi tôi tới đồng cỏ nơi mà Visser Ba chọn làm địa điểm nạp dinh dưỡng mới tạm thời của hắn. Năm đứa tụi tôi bay, ráng giữ bóng dáng chú diều hâu đuôi đỏ trong tầm mắt đồng thời cũng chú ý hổng bay quá gần nhau để tránh mọi nghi ngờ có thể nảy sinh. Tôi - trong lốt đại bàng đầu bạc, Cassie và Marco là ó biển, còn Ax biến thành diều mướp phương bắc. Trong tự nhiên, những loài chim này hổng bao giờ bay chung với nhau.

Đồng cỏ của Visser Ba thực ra là một cái thung lũng nhỏ, ẩn kín giữa những ngọn đồi thấp dưới chân núi. Đẹp mê hồn. Cỏ xanh mơn mởn. Những cụm hoa dại khoe màu vàng tươi rói. Gió nhẹ thổi mơn man. Quả là một nơi hoàn hảo cho một con quái vật ác độc nhất trên Trái Đất này hay ở bất cứ nơi nào trong dải ngân hà mà hắn đã đặt chân tới và coi đó là lãnh địa riêng của hắn. Nghe thiệt là nực cười, hay mỉa mai, hay đại loại như thế  quá hén?

Theo kế hoạch, tụi tôi sẽ đáp xuống những vị trí khác nhau ở trên vành đai thung lũng. Bốn đứa sẽ biến thành báo đốm. Tobias vẫn là diều hâu để canh chừng, dẫn đường và hướng dẫn tụi tôi đột kích.

<Tới nơi rồi,> Tobias nói. <Đúng y lịch trình. Xa tít nơi tận cùng của thung lũng kìa, mấy bồ có thấy không gian lung linh huyền ảo thế nào không?>

Với cặp mắt tinh tường hổng thể chê nổi của đại bàng, tôi nhìn thấy tàu Lưỡi Rìu của tên Visser. Thiết bị tàng hình giúp nó hổng bị nhìn thấy trên suốt dọc đường bay tới thung lũng đã được gỡ bỏ, để lộ ra một phương tiện di chuyển hình lưỡi rìu chiến đấu dữ tợn với hai thanh mã tấu khổng lồ như hai cái cánh xòe rộng phía sau trục thân chính. Từ con tàu ấy, toát ra một cảm giác u ám, xấu xa và tàn bạo.

<Tui chuẩn bị công khai thừa nhận rằng tui hổng thích việc này tí nào,> giọng Marco vọng sang từ phía bên kia thung lũng.

<Đen đủi cho bồ quá. Mọi người, hoàn hình nào!> Tôi ra lệnh. <Chúng ta sẽ hạ gục hắn.>

Tôi tập trung trí não và cảm thấy sự thay đổi bắt đầu diễn ra.

Vụụụt!

Bất ngờ, tôi vụt nhổng lên khỏi mặt đất – một con đại bàng cao ngồng quái dị. Cặp cánh màu nâu với sải dài đến gần hai mét biến thành hai cánh tay người ngắn ngủn. Những cái móng vuốt đại bàng sắc lẻm chụp một cái là chết người như chơi biến thành hai bàn-chân-năm-ngón mềm mại hổng làm đau được ai. Và những lọn tóc dài vàng óng bắt đầu tuôn ra từ cái đầu đại bàng lông trắng ngày một lớn dần. Hai con mắt bự dần ra, thị lực mờ dần đi.

Khi tôi hoàn tất việc hoàn hình, tôi hít một hơi thiệt dài và nghĩ: Báo đốm. Hoàn toàn rất có thể rằng chú mèo hoang tuyệt đẹp đó chưa từng dạo bước trên thảo nguyên. Giống như nghệ thuật chụp ảnh từng khoảnh khắc: bộ lông màu vàng nâu với những đốm đen lần lượt trổ ra từ đầu ngón tay tôi, lan lên ngón tay, bàn tay rồi cánh tay tôi. Tuyệt đẹp! Lớp lông báo đốm dày dần lên, giờ bắt đầu lan xuống chân. Và chạy ngang qua bộ ngực rộng như tấm phản của loài mèo là lớp lông trắng hơn và ít đốm hơn. Tôi ngó qua Cassie đang đứng sát bên và quan sát những vệt nước đen xuất hiện lần lần từ sâu trong hai hốc mắt ánh vàng của loài báo đốm cho tới đầu mút móng vuốt của nhỏ, giống hệt như khi bạn dùng Cây Viết Kỳ Diệu ngòi lớn quét một đường dọc trang giấy vậy. Trông giống như một cái mặt nạ ngụy trang của mấy tên cướp í. Ngưa ngứa! Và tôi cũng cảm thấy những vết đen tương tự bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt con báo-đốm-tôi. Nhìn xuống, mắt tôi có thể trông thấy một góc nhìn rộng hơn. Thả hai chi trước xuống, báo-đốm-tôi đã sẵn sàng.

BBBIIIIIING!

Xương sống tôi kéo dài ra trở nên mềm dẻo đến hổng ngờ. Cột sống tôi hoạt động giống như một cái lò xo. Cuộn lại. Duỗi căng ra! Cuộn lại. Duỗi căng ra! Nó cho phép hai chân sau của tôi có thể tì xuống cỏ bật lấy đà mạnh hơn, hai chân trước dài và thon thả có thể vươn dài ra tóm lấy con mồi, hạ gục nó trước khi siết nó nghẹt thở.

PHÙÙ!

Hai lá phổi khổng lồ và mạnh mẽ của tôi phồng căng như một trái bóng bay. Chao ôi, không khí! Việc hô hấp chưa bao giờ lại… dễ dàng, lại… thỏa mãn đến thế. Tôi hít một lượng không khí khổng lồ ngập tràn hai lá phổi. Hổng tốn một tí ti sức lực. Trái tim bành ki của tôi bơm đẩy ôxi tới từng thớ cơ bắp trên khắp cơ thể con báo-đốm-tôi.

BỤP! BỤP!

Cựa phọt ra ở mỗi chân trước, nhưng hổng có chạm đất à nha. Chúng nhọn hoắt, rất hữu ích mỗi khi tát hạ những con linh dương nhanh nhẹn hay những con mồi bốn chân khác.

BUUỤP! BUUỤP! BUUỤP! BUUỤP!

Đến lượt móng vuốt – cứng quèo, cùn lủn và hổng thể gập lại – phụt ra bấu chặt xuống đất. Móng chân giống như móng chân chó vậy. Những miếng đệm thịt dưới các ngón chân – những miếng đệm tự nhiên - cứng và bén được đùn ra ở dưới gan bốn bàn chân giúp tôi đứng vững hổng thể nào té được. Một khả năng bám đất mà tay đua xe hơi Jeff Gordon[1]   phải lấy làm ganh tị. Tôi có thể quay ngoắt 45 độ khi đang ở tốc độ tột đỉnh – 50-60 dặm[2]   / giờ - mà hổng bị trượt. Tôi là vận động viên điền kinh chuyên nghiệp của họ mèo, 70 ký thịt và cơ bắp mà vẫn rất uyển chuyển.

VUUÚTTT!

Đuôi của tôi!

Dài bằng nửa chiều dài cơ thể, cực kỳ săn chắc. Dày cui. Những đốm đen nhạt dần và lặn luôn vào những đường vằn ở chót đuôi màu trắng – những dấu hiệu độc nhất vô nhị, phân biệt tôi với những con báo đốm khác. Đuôi của tôi – bộ phận giữ thăng bằng tuyệt vời – giúp cơ thể dài gần mét rưỡi của tôi di chuyển khéo léo trong suốt cuộc rượt đuổi 20-giây cốt tử. Cắt trái. Cắt phải. Vặn mình. Xoay người. Hổng hề giảm tốc độ hay sai lệch tẹo nào. Cơ thể tôi được cấu tạo nên để dành cho các cuộc rượt đuổi mau lẹ, chớ hổng phải cho các cuộc đua đường trường, có lẽ vậy. Nhưng mà, ồ, hổng phải là có lẽ mà đúng là như thế, chắc chắn là dành cho các cuộc rượt đuổi mau lẹ, một tốc độ tuyệt vời.  Tăng tốc từ 0 (đang ở trạng thái ngồi bất động hay đang dừng chân) tới 45 dặm / giờ trong vòng có 2,5 giây. Bạn có hiểu kiểu tăng tốc này không ta? Ý tôi định hỏi là nội việc hình dung ra thôi, bạn cũng có thể làm được không đó? Và một khi con báo đốm đạt đến tốc độ tối đa – khoảng 60-70 dặm / giờ - thì nó có thể vượt qua một quãng đường gần 300 mét mỗi giây.

Mỗi giây đó nha!

Thôi được rồi, thử làm việc này nha. Bạn đặt gót bàn chân này lên phía trước, ngay liền mũi bàn chân kia, cứ như thế liên tục đến 100 bước. Nó cũng hổng chính xác lắm đâu nhưng cũng gần gần đúng đó. Trong khi bạn bước đi như thế, nhớ lấy đồng hồ tính thử xem bạn đi hết bao lâu nhen. Chắc chắn là phải mất cỡ cả một phút. Rồi đó, bạn đã đi được một quãng đường dài 100 bước chân, tương đương 300 mét, giờ bạn quay đầu lại và nhìn về điểm xuất phát.

Một con báo đốm có thể vượt qua quãng đường bạn mới đi đó trong vòng có 1 giây.

Hổng khác phép thần thông bao nhiêu há?

Tôi đang đứng đây. Một giây sau. Tôi đã ở đẳng!

Tôi nhìn bao quát lãnh địa. Tôi phát hiện con mồi.

Tôi đuổi theo, lao tới - nhanh như một tia chớp!

Tôi quật ngã nạn nhân, cắn đứt cuống họng nó.

Visser Ba hổng có cơ may đâu.

Phi vụ này sẽ đáng kể đây, sẽ ra vấn đề đây. Lần này, bọn chúng sẽ phải đổ máu cho mà coi.

CHƯƠNG 3

<Hắn tới kìa,> Tobias cảnh báo. <Mọi người vào vị trí đi. Hắn đang di chuyển hướng về phía cửa con tàu. Gần tới… gần tới đó rồi…>

Visser Ba - tên Yeerk duy nhất đã bắt ép được một người Andalite trở thành vật chủ - trong cơ thể Andalite đánh cắp, bước qua ngạch cửa con tàu ra ngoài. Hắn nhìn bao quát toàn thung lũng, rồi gật đầu ra hiệu cho bốn tên Hork-Bajir đang đứng gác hai bên thang đi xuống dưới.

<Hãy chờ cho tới khi hắn rời khỏi tàu, coi nào, mười, mười lăm mét đã,> tôi nói. <Tới lúc ấy, chúng ta sẽ tấn công. Người này ngay sau người kia nghen. Đi đầu là mình. Kế đến là Ax, rồi Marco và cuối cùng là Cassie.>

<Đã rõ, thưa công chúa Xena,> Marco cất giọng. <Bồ muốn điều khiển màn trình diễn này chớ gì, cũng được thôi.>

<Lốt hình biến này muốn bùng nổ lắm rồi,> Cassie nói. <Mình đã sẵn sàng.>

Bốn đứa tụi tôi thu mình núp dưới những ngọn cỏ cong mềm và những cụm hoa dại trong thung lũng, vây quanh Visser Ba. Kế hoạch của tụi tôi là hạ gục hắn bằng cách tấn công cực kỳ mau lẹ với độ chính xác chết người. Bốn kẻ săn mồi của Trái đất đang đói ngấu với những cơ bắp mạnh mẽ đấu lại một con mồi ngoài hành tinh. Ha ha! Khi mà bọn cảnh vệ Hork-Bajir, tay nâng cao những khẩu Tia Nghiệt, có thể tiến được 10 bước từ chỗ con tàu tới gần chỗ tụi tôi,  thì tên Visser đã ngỏm củ tỏi rồi.

Visser Ba tiến tới gần hơn. Đầu ngẩng cao, hắn rời gót khỏi bậc thang tàu Lưỡi Rìu, hạ bốn chân xuống thảm cỏ. Hắn đang nếm thử mùi vị của cỏ thông qua bốn móng guốc Andalite của mình. Ngon! Hắn gật gù và dậm móng guốc xuống cỏ mạnh hơn. Cho tới khi…

<TẤN CÔNG!> Tobias hét.

Từ dưới những cây cỏ cao che phủ thân mình nãy giờ, tôi bung mình nhảy chồm lên. Tốc độ từ 0 tăng vút lên 45 dặm / giờ trong vòng 2,5 giây. Quả đúng là như thế. Tất cả những thông tin tưởng chừng hổng thể nào tin nổi mà tôi biết về loài vật thuộc họ mèo này hoàn toàn đúng sự thực! Tôi bắn người phóng về phía tên Visser. Bốn con mắt của hắn nhìn về phía trước, nhưng chỉ thoáng giây sau hắn nhìn thấy tôi – hoặc ít ra cũng là một thứ gì đó  không rõ nét - đang lao tới từ mé bên trái. Hắn dừng lại, quay ngoắt qua bên phải và –

HUỴCH!

Chi trước bên phải của tôi tạt mạnh vào chân sau bên trái của hắn!

Hắn loạng choạng. Tôi chúi người né lưỡi dao đuôi của hắn và lại vươn người táp hắn lần nữa.

HUỴCH!

Hắn đổ sụp! Khuỵu gối!

Hay quá. Tôi đã cảm thấy thoáng mệt.

Tên Visser loạng choạng trên bốn chân. Được rồi, hắn khó chơi hơn linh dương. Hổng sao bởi vì…

Ax!

Hổng phải! Với góc nhìn rộng của báo đốm, tôi chớp thấy một vật mờ mờ màu vàng bên trái – rồi một nữa bên phải. Và thêm một nữa. Tôi đuổi theo sau tên Visser. Tụi tôi quây tròn quanh hắn. Bốn con báo đốm mạnh mẽ, nhanh nhẹn chạy với một tốc độ chóng mặt vòng quanh một cơ thể Andalite đang bò, toài, trườn, bốn chân guốc điên cuồng hích bật tung từng mảng đất và cỏ,  lưỡi dao đuôi chém tứ tung nhưng chỉ là quất vào không khí. Tụi tôi sắp hạ hắn rồi! Một trong bốn đứa – chỉ một trong bốn đứa tụi tôi – phải lén luồn xuống dưới cái đuôi Andalite trứ danh đó, vật ngã hắn và chẹn ngang cuống họng hắn…

<Bọn Hork-Bajir!> Tobias thông báo.

PẰNG CHÍU! PẰNG CHÍU!

Tia Nghiệt rít xẹt ngang tụi tôi. Bốn con báo đốm né mấy luồng tia chẳng mấy khó khăn.

<Vũ khí của bọn chúng còn lâu mới nhanh bằng tụi mình được!> Tôi tự đắc.

<Nhưng một khi mà chúng ta chạy chậm lại hoặc ngừng bước thì sẽ trở thành bia đỡ đạn ngay,> Ax vừa nói,  vừa lượn lại gần phía tên Visser hơn, bởi vì ảnh sẽ là người lén luồn vô dưới đuôi của hắn.

<Và báo đốm đang đuối dần đây,> Cassie phát biểu.

Tôi cũng cảm thấy thế. Con mèo bự này gần như đã sẵn sàng quỵ ngã. Sức chịu đựng của nó gần như đã cạn kiệt.

<Chỉ có bốn tên Hork-Bajir thôi,> Tobias tiếp tục thông báo.

<Thế thì tụi mình phải tận dụng thời cơ ngay lập tức!> Tôi ra lệnh. <Đếm đến ba là tụi mình cùng nhào vô tên Visser rồi…>

<Ááááááá!>

Một đứa trong số tụi tôi bị chém trúng một nhát bởi một tên cảnh vệ Hork-Bajir dũng cảm đuổi theo tụi tôi nãy giờ. Quá bất ngờ đến nỗi Tobias hổng kịp lường trước. Máu tuôn ra từ vết thương toang hoác trên lưng con báo đốm.

<Là tui đó!> Marco la.

<XOẸT!> Một tên Hork-Bajir khác, buông khẩu Tia Nghiệt, quăng mình vô trận chiến. Trong thoáng chốc, tụi tôi sẽ bị xé nát mất thôi! Trước khi hàm răng sắc nhọn của tụi tôi có thể xé rách cuống họng của bọn chúng! Móng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#camtrinh
Ẩn QC