Nguoi Hoa Thu 8-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 8 NGƯỜI HÀNH TINH LẠ

TAI ÁCH NGHIỆT NGÃ

Trước khi đến Trái Đất...

<Chuẩn bị vào vùng không gian bình thường.> thuyền trưởng Nerefir nói.

Lúc ấy tôi đang ở đài chỉ huy của tàu Mái Vòm. Một khoảnh khắc thật kỳ lạ, vì trước đó chưa bao giờ tôi được phép lên đài chỉ huy, mà chỉ được quẩn quanh nơi đuôi mạn tàu, hay trên mái vòm. Tôi lại đang ở giữa những chiến binh, Hoàng tử và thuyền trưởng nữa chứ. Thật sảng khoái.

Tôi có được đặc cách này vì tôi là em trai của Hoàng tử Elfangor, bằng không một lính nhỏ như tôi làm sao được bén mảng đến đài chỉ huy, có khi còn bị phạt nặng nữa không chừng... bởi vì tôi từng chạy tông vào thuyền trưởng Nerefir làm ông bị ngã, bị thương đôi mắt phụ. Tai nạn thôi mà, nhưng dẫu sao sẽ chẳng có ai cho phép một lính quèn đứng gần những đại anh hùng cả.

Nhưng mọi người đều yêu mến anh Elfangor, vì thế họ đâm dễ dãi với tôi. Tôi nghĩ, nếu tôi có sống thêm 200 năm tuổi nữa, chắc người ta cũng chỉ nhớ đến tôi như là em trai của Hoàng tử Elfangor thôi...

Chúng tôi vừa ra khỏi vùng không gian zero để quay về vùng không gian bình thường. Qua màn hình chỉ thấy khoảng đen le lói các vì sao. Và kìa, cách chúng tôi hơn nửa triệu dặm là một hành tinh nhỏ, tuyền một màu xanh.

<Trái Đất phải không anh?> Tôi hỏi anh Elfangor. <Em không ngờ có nhiều nước đến thế. Anh bảo ông Đuôi dài Móng nhọn kia dẫn em tham quan Trái Đất nha?>

<Aximili, im nào!> anh Elfangor nói nhanh. Anh trông không được khỏe và nhìn thuyền trưởng Nerefir với vẻ e dè.

Thoạt tiên tôi nghĩ mình nói lớn quá và anh Elfangor e ngại ông Nerefir nghe thấy. Nhưng thật ra giọng tôi bé lắm mà. Thiệt tình, tôi không nghĩ là...

<A ha, ông Đuôi dài Móng nhọn...> thuyền trưởng Nerefir lên tiếng. <Ai đặt cho tôi cái tên hay thế nhỉ?>

Anh Elfangor trừng mắt nhìn tôi. <Tôi cam đoan là thằng bé không có ý hỗn đâu ạ.>

Chắc lúc đó anh Elfangor rất muốn ném tôi ra khỏi tàu.

Nerefir chậm rãi đưa mắt về phía tôi. Ông là một chiến binh Andalite vĩ đại. Một anh hùng. Thần tượng của anh Elfangor. <À, hóa ra là chú mày, thằng bé từng hạ đo ván ông già này đây.> Rồi ông gật gù. <Ông Đuôi dài Móng nhọn... cái tên cũng không đến nỗi tệ.> Nerefir nháy mắt với anh Elfangor. <Chắc ta đành tha chết cho thằng bé...>

Thình lình...

<Bọn Yeerk! Tàu mẹ của chúng đang di chuyển theo quỹ đạo phía trên Trái Đất!> người lính trực trạm báo động.

<Chiến đấu cơ của bọn Yeerk đang xuất kích! Tôi đếm thấy 12 chiếc.> Một người khác kêu lên. <Chúng đang dàn trận. Chúng ta sẽ ở trong tầm đạn trong vòng 12 phút Trái Đất nữa.>

Thuyền trưởng Nerefir quay mặt lại, một đôi mắt của ông hướng về phía anh tôi, còn đôi mắt bị thương của ông dán chặt vào màn hình. Sự hài hước biến khỏi gương mặt ông, <Hoàng tử Elfangor, đã đến lúc cho chiến đấu cơ xuất kích.>

Chẳng đợi ra lệnh, nửa thân mình anh Elfangor đã nhoài ra cửa. Tôi chạy theo anh, nhưng cái đuôi của tôi đập trúng cái cửa.

<Quay vào đi, Aximili.> anh Elfangor nói.

<Nhưng em muốn được chiến đấu. Em có thể lái chiến đấu cơ và...>

<Đừng cãi lời anh, Aximili. Lính nhỏ chưa được chiến đấu. Em chưa phải là một chiến binh thực sự. Quay về mái vòm đi. Ở đó em sẽ an toàn.>

<Em không muốn an toàn,> tôi bướng bỉnh. Nhưng dẫu sao một người lính, dù chỉ là một lính nhỏ, cần phải biết tuân lệnh. Elfangor không chỉ là anh tôi mà còn là một hoàng tử.

Tôi nghe những tiếng nói phát ra từ đài chỉ huy.

<Chiến đấu cơ của bọn Yeerk đã ở rất gần.>

<Chúng ta đang vào vùng phi trọng lượng.>

Anh Elfangor và tôi bước đến hai ống dẫn thẳng đứng. Các chiến binh đang di chuyển hướng đến khu vực để chiến đấu cơ, còn tôi quay lại mái vòm.

Thiệt phi lý. Ai cũng sẵn sàng để chiến đấu, ngoại trừ tôi. Khi trận chiến kết thúc, anh Elfangor sẽ trở thành một anh hùng vĩ đại hơn nữa còn tôi vẫn chỉ là một đứa em bé nhỏ. Một đứa con nít.

Anh Elfangor do dự một lúc trước khi chạy đi. Đuôi anh uốn về phía trước. Tôi cũng uốn đuôi lên - gươm chúng tôi dắt trên đó.

<Em còn nhiều cơ hội chiến đấu, Aximili.> Anh tôi nói. <Chẳng bao lâu nữa, chiến đấu cơ của em sẽ bay sát bên anh. Nhưng không phải trong trận đấu này.>

<Vâng, thưa Hoàng tử.> Giọng tôi nghe khô khốc. Nhưng tôi không thể để anh Elfangor ra trận với ý nghĩ đứa em bướng bỉnh đang giận lẫy mình. Vì vậy, tôi gọi với: <Anh ơi, bắn cháy chúng nó nhiều vào nhé!>

<Chắc chắn rồi, em ạ.> anh tôi cười.

Đó là khoảnh khắc cuối cùng tôi trông thấy anh.

Anh Elfangor đi xuống ống dẫn, còn tôi đi ngược lên về phía mái vòm - trung tâm của tàu. Mái vòm che phủ khoảng không gian đầy cỏ, cây và nước lấy từ hành tinh quê nhà chúng tôi.

Tôi ở đó một mình. Tôi - kẻ rỗi rãi duy nhất trên tàu, kẻ phải ngồi một đống trong góc kẹt khi hết thảy mọi người đang chuẩn bị cho trận chiến.

Trên đầu tôi, cái hành tinh xanh ấy lơ lửng giữa bầu trời đen xạm. Có mặt trăng, một khối bụi khô khốc, nhưng hành tinh xanh ấy trông thật sống động. Tôi thấy mây trắng bay vờn và ánh sáng mặt trời tỏa rạng trên các đại dương.

Tôi nghe kể trên hành tinh này có một giống loài khá thông minh cư trú. Ở trường, tôi đã học đôi chút về họ.

Cặp mắt chính của tôi dán chặt vào những tia sáng ấy trong lúc phe tôi đang chuẩn bị nghênh tiếp bọn Yeerk.

Tôi đã ở xa đài chỉ huy, không còn nghe tiếng mọi người nữa. Xung quanh tôi chỉ còn tiếng gió rung cành lá trong mái vòm. Tôi đứng trên bãi cỏ xanh và nhìn những vùng sáng nhỏ. Trận chiến đã bắt đầu trong quỹ đạo hành tinh xanh kia.

Thốt nhiên, đầu óc tôi bị chấn động, Một linh cảm vụt lên. Y như lúc bạn choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Tôi trở những cuống mắt khỏi trận đánh và hướng về phía mặt trăng của hành tinh xanh. Và kia, nó xuất hiện. Một hình thù đen ngòm nổi giữa vùng sáng nhạt của mặt trăng. Trông hệt một thanh rìu khổng lồ.

<Tàu Lưỡi Rìu,> tôi thầm bảo. <Tàu Lưỡi Rìu của Visser.>

Các chiến đấu cơ của phe tôi đã xuất phát. Tàu Mái Vòm có vũ khí hiện đại, nhưng tàu Lưỡi Rìu kia còn nhanh hơn và dễ điều khiển hơn. Quá nhanh nữa là đằng khác.

Các chiến binh trên đài chỉ huy không còn lựa chọn nào khác. Họ buộc phải tách rời mái vòm để có thể chiến đấu dễ dàng hơn. Một tiếng rin rít và rồi mái vòm bắt đầu tách khỏi con tàu.

Rồi... xung quanh tôi chỉ còn im lặng. Mái vòm đang bay tự do.

Mãi một lúc sau, tôi mới lại trông thấy con tàu của chúng tôi.

Không có mái vòm, con tàu trông như một que dài, các động cơ phình ra ở phía đuôi tàu còn đài chỉ huy trông nhỏ hơn ở phần giữa con tàu. Và tất cả đang cố gắng quay về phía tàu Lưỡi Rìu để nghênh chiến.

Nhưng không kịp nữa rồi.

Con tàu Lưỡi Rìu khạc lửa!

Tôi thảng thốt. Những tia sáng như mặt trời bùng lên giữa không gian.

Nó lại khạc lửa không ngừng.

Một quầng sáng khổng lồ. Trước mặt tôi là một vụ nổ thiên thạch.

Con tàu của tôi bùng cháy, vỡ tan thành các nguyên tử. Một luồng sáng bùng lên trong khoảnh khắc, và hơn một trăm chiến binh Andalite hy sinh.

Tiếng nổ làm rung chuyển cả mái vòm tôi đang đứng. Cỏ dưới móng tôi như cũng rung chuyển. Tôi mất thăng bằng và ngã xuống cỏ. Tất cả không còn nguyên vẹn nữa. Trọng lực nhân tạo trong mái vòm đang giảm dần. Không còn sự cân bằng nữa.

Mái vòm đang rơi ra khỏi quỹ đạo.

Nó rơi thẳng xuống hành tinh xanh. Cả bầu trời trên đầu tôi giờ biến thành lửa. Thiết bị cứu hộ bật lên, nhưng nó chỉ giảm được phần nào tốc độ rơi.

Mái vòm rơi tự do với tốc độ khủng khiếp. Nó rơi thẳng xuống đại dương của Trái Đất.

Nước. Nước đang cuồn cuộn chảy vào mái vòm. Tôi chìm dần! Chìm giữa đại dương của hành tinh xanh. Như một đứa trẻ yếu đuối, sợ hãi.

Chỉ có một mình.

Sau một thời gian tưởng chừng như vô tận, mái vòm khẽ rung chuyển. Nó đã chạm đáy đại dương. Tôi cố ngước nhìn, nhưng không thể thấy mặt nước giờ đã cách tôi cả trăm thước theo chiều thẳng đứng.

Tôi leo khó nhọc bằng bốn móng của mình. Còn lại quanh tôi là khoảng không gian có cỏ, cây - một góc nhỏ của quê hương Andalite giờ đây đã ở quá xa. Một vùng đất màu xanh chìm dưới một đại dương xa lạ.

Và tôi chờ đợi hàng tuần. Tôi phát tín hiệu đến anh Elfangor. Chắc chắn anh sẽ đến cứu tôi... nếu anh còn sống...

Nhưng cuối cùng, không phải anh Elfangor mà là năm sinh vật của hành tinh xanh đã đến cứu tôi. Họ gọi nhau là năm "con người".

Họ đã kể cho tôi nghe về khoảnh khắc cuối cùng của anh Elfangor. Anh đã phá luật Andalite khi trao quyền năng biến hình cho con người. Tôi bị sốc nhưng cố che giấu cảm xúc của mình.

Họ đã chứng kiến cái chết của anh Elfangor. Thủ phạm chính là tên đầu lĩnh của bọn Yeerk: Visser Ba.

Visser Ba đã lạnh lùng xuống tay khi anh tôi không còn sức mạnh để chiến đấu.

Visser Ba, tên Yeerk duy nhất lọt được vào thân xác của một người Andalite.

Visser Ba, kẻ mà người Andalite gọi là quái vật. Tên Mượn xác Andalite duy nhất.

Hắn đã giết anh Elfangor, và theo luật Andalite, kể từ đây, tôi mang trọng trách trả thù cho anh trai mình.

Một ngày nào đó, tôi sẽ phải giết Visser Ba.

CHƯƠNG 1

Trái Đất...

"Loài người chỉ đi bằng hai chân, vậy mà hầu như không bao giờ họ ngã..."

Trích nhật ký Trái Đất của Aximili-Esgarrouth-Isthill.

Tên đầy đủ của tôi là Aximili-Esgarrouth-Isthill.

Bạn bè trên Trái Đất gọi tôi là Ax. Tôi là một thiếu niên Andalite. Tôi có bốn chân. Tôi cũng có hai tay. Và thêm một cái đuôi.

Bạn bè Trái Đất bảo tôi là một sự kết hợp giữa hươu, bọ cạp và người. Tôi đã thấy hươu chạy trong rừng. Đâu có giống. Hươu có miệng, còn tôi thì không. Hươu chỉ có hai mắt, còn tôi có đến bốn mắt.

Mấy chú bọ cạp thì tôi chỉ mới biết qua hình chụp. Có hơi giống, nếu nói về cái đuôi. Đuôi của người Andalite cũng uốn lên và có một lưỡi dao sắc.

Là người Andalite, tôi có thể biến hình. Đó không phải là một đặc điểm tự nhiên mà là một công nghệ. Chúng tôi đã tạo ra nó và trong khắp dải thiên hà, chỉ riêng người Andalite có công nghệ này.

Tất nhiên là phải trừ ra mấy bạn người của tôi.

Họ cũng có thể biến hình. Nhưng cũng nhờ công nghệ của người Andalite đó thôi, cũng nhờ anh tôi đã phá luật và trao cho họ quyền năng đó.

Công nghệ biến hình có một khiếm khuyết, bạn chỉ có thể biến hình trong hai giờ Trái Đất.

Hạn chế về thời gian là một vấn đề nan giải bởi các bạn của tôi và tôi phải thực hiện một sứ mạng đòi hỏi nhiều kế hoạch và tính toán thời gian chi li. Một sứ mạng đầy bất trắc...

*

*  *

Chúng tôi chuẩn bị đi xem phim.

"Thế này nha, Ax." Marco giải thích. "Anh có thể xem một giờ đầu của bộ phim, không hơn. Tụi này dẫn anh đến rạp, và để anh xem trong một giờ, sau đó đưa anh về lại rừng để hoàn hình."

Một bộ phim. Phim ảnh là một phần quan trọng trong văn hóa loài người. Tôi muốn tìm hiểu về loài người, vì dù sao tôi cũng đang bị kẹt ở hành tinh này rồi. Có thể tôi không bao giờ trở thành anh hùng như anh Elfangor, nhưng biết đâu tôi có thể trở thành một chuyên gia xuất sắc về loài người trên quê hương tôi.

Dĩ nhiên, tôi không thể đi xem phim trong bộ dạng Andalite. Mấy người ở đó sẽ sợ chết khiếp. Và bọn Mượn xác người sẽ đuổi giết tôi.

Mà như thế thì còn gì là xem phim.

Tôi sẽ phải biến hình để có một thân thể khác. Không sao, tôi đã thực hành nhiều lần rồi. Sẽ chẳng có gì khó khăn đâu.

Chúng tôi cùng đứng trong rừng, dưới mái nhà ngụy trang, nơi tôi đang ở. Hoàng tử Jake, Marco, Cassie và Rachel cũng ở đó. Cả Tobias nữa, nhưng bạn ấy đậu hơi xa một chút.

Hoàng tử Jake nhìn đồng hồ rồi lên tiếng.

"Rachel, em đã có kế hoạch dự phòng chưa? Ax sẽ đi đâu nếu ảnh cần hoàn hình gấp?"

"Phòng thay đồ của cửa hàng Nordstrom rất lớn và kín đáo. Cassie và em sẽ đứng sẵn ngoài rạp để đưa Ax đến đó trong trường hợp khẩn cấp."

"Mà Rachel phải hứa là không được tạt vô tiệm Junior Miss để mua sắm đó nha." Cassie chun mũi.

Hoàng tử Jake liếc nhìn lên trời. Phía trên các ngọn cây, một chú diều hâu đang chuyền cành đón làn gió mát rượi.

"Tobias!" Hoàng tử Jake gọi.

<An toàn!> Tobias truyền tin cho chúng tôi. <Không có ai quanh quẩn trong khu vực này.>

Tobias đã là một nothlit, nghĩa là bạn ấy không thể hoàn hình thành một người bình thường được nữa. Giới hạn 2 giờ đồng hồ đã gây ra điều đó. Tobias vẫn là người, nhưng trong lốt một chú diều hâu. Dẫu sao bạn ấy cũng đã thích nghi với cuộc sống mới. Tôi và Tobias cùng sống với nhau ở trong rừng.

 Tôi luôn nghĩ sẽ có một lúc nào đó, Tobias hỏi tôi một điều đã ám ảnh bạn ấy kể cả trong mơ: có thể trở lại thành người hay không? Nhưng Tobias chưa bao giờ hỏi. Chắc bạn ấy sợ nghe câu trả lời. Và tôi cũng không biết mình phải nói gì.

Tôi nghe giọng Hoàng tử Jake.

"Được rồi, tụi mình bắt đầu thôi."

Tôi bắt đầu biến hình. Ngay lập tức tôi có cảm giác trơn tuột, choáng váng bởi các bộ phận trong cơ thể dịch chuyển. Một cảm giác sốc khi tim thứ hai và thứ ba của tôi ngưng đập. Tôi nghe tiếng răng rắc khi xương sống của tôi bắt đầu thu nhỏ lại.

Hai chân trước của tôi bắt đầu teo lại khiến tôi suýt ngã. Cánh tay tôi trở nên dày và khỏe hơn. Hai ngón tay ở mỗi bàn tan chảy và biến thành tay người năm ngón.

Hai chân sau của tôi trở nên cứng cáp hơn vì phải đỡ toàn bộ sức nặng cơ thể dồn xuống.

Các cuống trên đầu tôi bắt đầu biến mất khiến đôi mắt phụ trên đầu các cuống dần khép lại, hệt như ai đó vừa tắt đèn. Tôi rùng mình. Giờ đây tôi chỉ còn hai con mắt.

Thật chán khi bạn chỉ có hai con mắt. Này nha, bạn chỉ có thể nhìn về một hướng duy nhất, bạn cũng chả nhìn thấy đằng sau mình nữa.

Xương sống của tôi thu nhỏ lại khiến cái đuôi giờ trông mỏng như dây. Và rồi cái đuôi cũng biến mất.

"Giữ lấy Ax kẻo ảnh ngã bây giờ," Hoàng tử Jake nói.

Hoàng tử Jake và Marco giúp tôi đứng thẳng. Ối trời, đôi chân trước cũng biến mất tiêu rồi.

"Nè, nè, quần áo!" Rachel che mặt. "Quần áo, Ax ơi, đừng quên bộ đồ biến hình nha,"

Trong khi thân hình tôi tiếp tục biến đổi thì bộ đồ biến hình bó sát dần hiện trên người tôi. Biến hình có quần áo khó lắm đó. Thôi thì cũng đành hài lòng với bộ đồ bó sát này vậy.

"Xong chưa?" Hoàng tử Jake hỏi tôi.

Tôi ngần ngừ. Vậy là tôi sẽ đứng chênh vênh trên hai chân. Tôi đã có đôi tay và 10 ngón tay khỏe mạnh. Gần như không còn lớp lông mịn. Mắt tôi vẫn còn yếu và chỉ nhìn thấy những vật ở ngay trước mắt. Ồ, tai nghe vẫn còn tốt và đầu óc tôi hoạt động bình thường.

Và tôi còn có miệng nữa. Lạ không.

Miệng tôi thử mấp máy.

"Xxxooonnnggg dddzzzoooiii... Xong rồi."

Tôi đã biến thành người. Tôi lấy mẫu ADN từ Hoàng tử Jake, Cassie, Rachel, và Marco. Tôi muốn có mẫu ADN của Tobias nữa, nhưng bạn ấy đã là một nothlit rồi.

Các bạn tôi tính tình khác nhau nhưng ai cũng chỉ có hai chân, hai tay, hai mắt và một cái miệng.

Hum, nhưng chẳng ai trong các bạn tôi lại có đuôi.

"Việc này lúc nào cũng khiến tui rởn da gà." Marco nhìn tôi và bảo. "Cứ như bốn đứa tụi mình cùng bị thảy vô máy xay để nặn ra Ax vậy. Bảo đảm mắt Ax giống hệt mắt tôi đó."

"Kỳ thiệt, mình nhìn Ax và tự hỏi: ô kìa, chàng nào mà dễ thương thế?" Rachel nói. "Thế rồi mình nhận ra nét dễ thương ấy là của Cassie. Mà hi hi, đừng cười nha, nét dễ thương ấy cũng là của mình nữa."

"Ô hô, nàng Rachel kiều diễm lại đang tự khen mình kìa." Marco tròn môi chế giễu. "Mà nè, hổng biết tụi mình có khôn ngoan không nữa. Bọn Mượn xác có thể..."

"Thôi mà, đừng nhắc về bọn Mượn xác, Yeerk hay Visser Ba nữa." Hoàng tử Jake ngắt lời. "Hãy nói về kỳ nghỉ đi. Tụi mình đã chiến đấu quá nhiều rồi. Đã phá hủy nguồn Kandrona. Đã chơi cho bọn cầm đầu một vố đau. Thế tại sao lại không nghỉ ngơi chứ? Ax muốn biết nhiều hơn về loài người và tụi mình cần giúp ảnh..."

Hồi còn ở quê nhà, tôi không phải học sinh xuất sắc, nhưng tôi có thể đoán được phản ứng của bạn bè Andalite khi một ngày nào đó, họ đến cứu tôi. Họ sẽ hỏi <Này, Aximili, bạn đã học được những gì từ Trái Đất?> Và tôi ngại sẽ phải nói <Hum, cũng không nhiều lắm.>

Cái khó làm sao tìm hiểu thiệt kỹ về loài người mà không để họ biết quá nhiều về Andalite. Có những điều mà tôi không thể kể cho họ nghe. Những điều đó có thể khiến họ xem tôi là kẻ thù.

"Bọn mình phải tiếp tục tấn công bọn Yeerk khi chúng còn yếu thế." Rachel làu bàu. "Chắc chắn chúng chưa thể lập một nguồn Kandrona mới trong tuần tới và chúng đang đói vì thiếu các tia Kandrona. Phải đánh chúng nữa!"

Tôi thông cảm với Rachel. Nhưng tôi cũng hiểu lời Hoàng tử Jake. Chiến binh nào cũng cần có lúc nghỉ ngơi.

"Tụi mình đã làm hao tổn lực lượng bọn Yeerk. Thật tuyệt." Hoàng tử Jake nói. "Nhưng Rachel à, em cũng biết là một căn cứ Kandrona mới đang được xây dựng. Vì vậy, đừng nghĩ bọn chúng đang yếu thế. Mà nếu như thế thật, chúng cũng đâu để lộ. Anh từng nghĩ bọn Yeerk sẽ chết la liệt và những người bị chúng khống chế sẽ được tự do. Nhưng đến giờ, điều đó vẫn chỉ là một giấc mơ."

"Tụi mình đâu có biết chuyện gì đã xảy ra với bọn Yeerk." Cassie nói. "Biết đâu chúng đang kêu gào thảm thiết thì sao?"

"Thôi mà, sao cứ nói hoài về bọn Yeerk vậy." Giọng Hoàng tử Jake có vẻ nóng nảy. "Tụi mình vừa mới chiến đấu vất vả, lại còn suýt chết nữa, mà có phải lần đầu đâu. Vì vậy, cần phải nghỉ ngơi và giải trí một chút. Ta sẽ đi xem phim, và không ai bàn đến chuyện đánh nhau nữa, đồng ý chứ?"

Marco nhìn Cassie.

"Bồ thấy sao khi Jake tỏ vẻ kiên quyết? Anh chàng dũng sĩ Conan chắc cũng chỉ đến thế là cùng!"

"Xong rồi, Ax." Hoàng tử Jake bảo tôi. "Đến lúc diện quần áo rồi đó."

"Thưa Hoàng tử, tôi đã sẵn sàng." Tôi chỉ vào bộ đồ bó sát người. "Đã mặc xong rồi ạ."

Thật sảng khoái khi có thể dùng miệng để nói. Từ ngữ được tạo từ cổ họng và lưỡi. Lại có những âm thanh làm mình thấy sung sướng, như từ "xong rồi".

"Đừng gọi mình là Hoàng tử."

"Ax ơi, trông anh cứ như tên tù vượt ngục ấy." Marco nheo mắt nói.

Tôi chưa kịp cãi lại thì Rachel đã tiếp.

"Không thể đi chơi trong bộ đồ bó mỏng dính đó được đâu. Phải hợp thời trang một chút. Cầm lấy nè."

Rachel đưa tôi túi xách đựng quần áo. Phải mất một lúc lâu tôi mới mặc xong. Khiếp, có nhiều thứ phải nhớ quá. Tôi được dặn mỗi thứ chỉ dành cho một bộ phận thôi. Chẳng hạn, vớ chỉ được đi vào chân chứ không được đeo vào tay.... Mọi người trân trân nhìn tôi. Cả Tobias cũng sà xuống nhìn cho rõ.

"Rachel nè," Marco nói. "Lẽ ra không nên để bồ chọn quần áo. Ngó Ax diện đồ "chảnh" quá đi. Nhìn mà tui muốn cho ảnh một quả đấm cho bõ ghét."

"Nè, thời trang classic đó." Rachel tức tối.

"Trông Ax đẹp trai lắm." Cassie nói.

<Hê hê, sự quyến rũ chết người,> Tobias đậu trên cành cây, nói vọng xuống.

"Là sao?" tôi hỏi.

<Một kiểu nói vui ấy mà, chiến hữu.> Tobias nói. <Bảo đảm tối nay bồ sẽ vui.>

Chiến hữu. Đôi khi Tobias gọi tôi như thế.

"Đi thôi, Ax." Hoàng tử Jake mỉm cười. "Ai mà dám đánh anh, tụi này sẽ dần cho nhừ xương."

CHƯƠNG 2

"Tôi chẳng hiểu câu chuyện đó." Tôi làu bàu.

Chúng tôi đang ở trong rạp chiếu phim. Tôi đang "ngồi". Nghĩa là uốn cong người và ép phân nửa cơ thể tựa lên ghế.

"Đó mới chỉ là đoạn quảng cáo phim." Hoàng tử Jake nói. "Để người xem dễ hình dung trước về bộ phim sắp chiếu."

"À há. Sao màn hình phẳng và chỉ có hai chiều thôi? Phẳng..."

"Thì điện ảnh là vậy mà."

"À há."

"Ăn bắp rang không Ax?" Marco hỏi. Bạn ấy mở một trong mấy cái hộp đã mua và đưa cho tôi.

"Thực phẩm à?" tôi hỏi.

"Đại loại thế." Hoàng tử Jake nói. "Mà nè, Ax, đừng để mấy món này mê hoặc đó nha."

Tôi quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#camtrinh
Ẩn QC