Chương 12 : Lời giao ước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc gặp mặt Quế Hải ở dưới quê Văn Toàn ngày đêm trong ngóng tin tức cứ  nhìn điện thoại nhưng thật là không một tin nhắn về, khiến cho Văn Toàn ngày đêm lo sợ, sợ rằng không thể gặp lại người này.

Hôm nay lòng cậu có chút gợn sóng , cậu bất an lo lắng cho hắn không biết hắn có ổn, lòng cứ lo lắng cho hắn cậu sợ rằng có lẻ là lần cuối gặp hắn nên lòng không yên. Từ ngày điều cứ mong lung mọi chuyện điều chỉ là thoáng qua vốn dĩ tâm không tịnh. 

Cuối cùng 3 ngày đã đến , từ rất sớm cậu đã đến nơi con đường cũ để chờ hắn, nơi này hôm nay rất yên tĩnh, hoa cẩm tú vàng cả một con đường, cậu từ từ đi trên con đường dài. 3 ngày trôi qua cậu hiểu rất rõ, lòng cậu có ai, từ lúc hắn xuất hiện cậu 2 lần đỡ đạn cho hắn dần dần bị hắn thu phục. Từ lúc gặp hắn thấy hắn lạnh lùng độc ác nhưng dần thấy hắn cô đơn một mình dần dần cảm thấy muốn cùng hắn cố gắng.

Ngày đó nếu hắn không gieo chúc hoa cho cậu , cậu sẽ không ươm mộng trong lòng, nhìn hoa, nhìn cảnh lòng cậu có chút gợn sống. Nhưng lòng cậu biết vốn dĩ hai người là hai thế giới tình yêu này liệu sẽ đi đến cùng không. Duyên phận là điều kỳ điệu không thể diễn tả được bằng lời, từ ngày đó với hắn và cậu chưa có câu nói lòng mình chỉ là hắn bảo đợi cậu nhất định sẽ chờ. 

Cậu chờ hắn đến lúc chiều tối, lòng cậu có chút bất an ,đã sắp hết ngày rồi hắn không trở lại sao, hắn thất hứa với cậu sao, bất giác hắn nhìn trời cao " Ông trời đến cuối ông vẫn không cho tôi gặp người ấy sao"

Lúc cậu gục mặt xuống xoa xoa mặt chiếc đồng hồ, cậu hôn nhẹ lên chiếc đồng hồ, nước mắt bất giác rơi xuống, bỗng một cánh tay xoa đầu cậu, cậu bất giác ngước mặt lên. Là hắn, chính là hắn ? Hắn ở đây, Hắn đã trở về bên cậu rồi sao ?

" Tôi xin lỗi đã làm em khóc rồi ?" - Trong ánh mắt cậu lúc này chỉ có hắn

" Cậu chủ về rồi" 
Trong mắt hắn là cậu, trái tim này là của cậu. trong tâm trí này cũng chỉ là cậu

" Tôi xin lỗi em nhé, tôi ....muốn" là người không sợ trời sợ đất nhưng khi đứng trước tình yêu của đời hắn một câu nói củng chẳng thế nói hoàn chỉnh.

Bớt chợt, Văn Toàn xoay người ôm chầm lấy hắn, rồi vươn lên hôn trên đôi mắt của hắn, thật lâu thật lâu , nụ hôn nhẹ nhàng đôi mi ước khẻ run lên, bàn tay hắn run rẩy đưa lên đôi má của cậu.

Quế Hải giờ khắc này cứng đờ nắm chặt lấy tay cậu " Cậu chủ không cần nói tôi hiểu rồi"

Một người đã di qua bao nhiêu hoa thơm cỏ lạ như hắn giờ khắc này hoàn toàn bất động trước một người chưa từng có mối tình. Không phải tình yêu làm người ta ngu mụi sao, chỉ là hắn không nỡ làm ô quế thứ tình cảm này. 

Nó như chiếc bình thủy tinh tinh khiết mong manh, hắn sỡ nếu lỡ mạnh tay sợ nó vỡ thành trăm mãnh. Văn Toàn dũi mặt vào cổ hắn , hắn tham lam hít hương thăm hoa ngọt trên người cậu, còn hắn ôm chặt lấy thân thẻ của Văn Toàn , sợ rằng khi buông tay mọi thứ sẽ biến mất.

Hai con người một người rong rủi hoa thơm cỏ lạ đã nhiều năm chưa từng động lòng nhưng giờ lại lại muốn một đời với cậu, còn một người vốn chưa yêu lần nào nhưng lần này cậu muốn yêu hắn. Hắn thật muốn đem cậu về bên mình mà trăm lần sủng ái, đối với hắn cậu như bông hoa nhỏ một đời mà hắn muốn giấu vào sâu trong tim.

Hai người ôm nhau cảm nhận hơi thở của nhau nghe tiếng trái tim họ đập hiểu rõ tình cảm của đối phương, hắn vướt lên đôi má của cậu, từ từ mà cảm nhận vẻ đẹp này, hắn đặt lên trán cậu một nụ hôn thay cho lời yêu mà hắn muốn bày tỏ cùng cậu. 

Bất chợt cậu ôm chặt lấy hắn vì cậu biết thời gian hai người bên nhau phải tính từng phút, quả thật hai con người như hắn và cậu từng giây bên nhau đã thầm cảm ơn ông trời, vệ sĩ như cậu từng lúc sinh ra mạng sống đã nằm trong tay chủ nhận , còn về hắn vốn cả đời này sống để báo thù , lòng hận thù trong hắn quá lớn.

Hai con người ở hai vòng chí tuyến nhưng trót yêu nhau, hai ranh giới này liệu có thể bên nhau không, hắn và cậu khi nói ra lòng mình cũng chỉ là không muốn bỏ lỡ đối phương, hai con người chỉ muốn yêu nhau mà thôi. 

Hắn chỉ muốn yêu cậu, một lòng mà bảo vệ cậu khi bên cậu thật sự rất bình yên, " Quế Hải", 2 tiếng này khiến cho hắn ngấn lệ, hắn không nói một lời từ từ mà rơi lệ. Ngoài ba mẹ hắn ra từ lúc họ mất đến giờ hắn chưa từng rơi lệ.

Hắn từng là kẻ không sợ trời sợ đất lại rất ngang tàn nhưng lần này hạ muốn hạ mình

Còn cậu giờ khắc này muốn bên hắn muốn ôm hắn vào lòng, vì cậu biết hắn rất cô đơn , cậu chỉ muốn dùng thứ tình yêu đơn thuần này mà tận tâm yêu hắn.

Hai con người cứ thế ôm lấy nhau, hắn nhìn cậu rồi nhẹ nhàng cuối xuống hôn lên tóc cậu mùi sữa ngọt lan tỏa khiến cho hắn cảm thấy rất dễ chịu, cậu ôm chặt lấy hắn ngước mắt lên nhìn vào mặt hắn. Cậu sờ khuôn mặt góc cạnh đó rồi nhót góc hôn lên mắt hắn.

Hai người không hôn môi dù nụ hôn ấy là thứ khiến cho họ mong đợi nhưng họ quyết giữ nụ hôn đó coi như lời giao ước của hai người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net