Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11h, trung tâm ReU, Seoul, Hà Quốc.

Về đêm,Seoul luôn chìm trong tĩnh mịch, chẳng còn vẻ ngoài hào nhoáng, chẳng còn huyên náo xô bồ, dường như, cả con người và cảnh vật đều đang chìm trong sự yên bình của bản thân. Để cho thành phố này khi khoác lên màu đen lại lặng im đến thế.

Đâu đó trên tầng 10 toà thị chính ReU, vẫn còn ánh đèn le lói.

Cốc cốc!

Chẳng cần biết chủ căn phòng kia có đồng ý hay không, cô gái gõ cửa kia vẫn mở cửa ra vô tư bước vào.

"Một ly cà phê không biết có làm phiền chủ tịch Kim cuồng công việc của chúng ta hay không."

Người con trai mái tóc màu đen, đôi môi mỏng. Dù là làm việc quanh bốn bức tường cũng không làm giảm đi khí thế kiêu hãnh, lạnh lùng của người đàn ông. Anh khẽ nhún vai, đồng ý để nhận ly cà phê kia, dù sao anh cũng hơi mệt.

"Anh hai, cho dù ReU ngày càng trở nên hùng hậu là nhờ công lao to lớn của anh, nhưng mà việc sếp ngày đêm tăng ca như thế này sẽ dẫn đến những tổn thất nặng nề đấy."

"Anh không nghĩ siêng năng làm việc là một việc xấu đâu."

"Sao lại không sao chứ", người con gái kia ôm ngực, tỏ vẻ vô cùng đáng thương," nếu sếp ở lại tăng ca, nhân viên về đúng giờ cũng sẽ khó xử, sau đó noi theo tấm gương vĩ đại của sếp mà điên cuồng tăng ca, dẫn đến tinh thầm uể oải, con tim rã rời."

"TaeHan, nếu như nhân viên tăng ca sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho tập đoàn, có lẽ anh nên suy xét kĩ về điều em vừa nói." TaeHyung mỉm cười, con ngươi đen sáng vẫn nhìn vào máy tính.

"Không không. Điều đó không hề tốt một chút nào.", TaeHan tiếp tục biện luận," Tăng ca dẫn đến tinh thần không tốt, áp lực lớn dẫn đến cơ thể mệt mỏi, suy nhược. Hơn nữa làm việc nhiều, sẽ không có thời gian chăm sóc gia đình, dẫn đến gia đình tan nát, vợ chồng li dị, con cái bơ vơ không ai chăm sóc.", TaeHan tiếp tục lấy trí tưởng tượng phong phú của mình đem chuyện "sếp tăng ca" đẩy ra tận hành tinh nào.

"Cắt! Vậy khi nhân viên độc thân, chẳng phải công suất làm việc sẽ nhiều hơn sao.", TaeHyung thành công trâm ngòi cho trí tưởng tượng của em gái.

"Anh xem anh xem, nếu như nhân viên ReU mà như vậy, ai dám nộp đơn xin vào làm việc cho công ti mình chứ, ReU sẽ để mất nhân tài, rồi sẽ thụt lùi so với công ty khác..., anh hai, anh nỡ sao."

"Haha...Anh quả thực không nỡ", TaeHyung dời mắt khỏi máy tính, bấy giờ mới cầm ly cà phê lên uống,"còn rất nhiều tài liệu cần xử lí, em về trước đi. Anh kêu tài xế lên đón nhé."

"Không cần, em về trước. Anh. Hiện tại ReU phát triển rất thịnh vượng, anh cũng nên giành chút thời gian, chăm sóc bản thân mình chút."

Ngón tay Kim TaeHyung đang đánh khẽ dừng lại, khuôn mặt của anh lộ vẻ trầm tư, anh biết, từ "chăm sóc" mà TaeHan đề cập tới có rất nhiều hàm ý.

"Em về nghỉ ngơi trước đi." TaeHyung không trả lời mà chuyển đề tài.

"Tạm biệt."

"Về đi."

TaeHan khẽ đóng cửa lại, đi xuống cầu thang thong thả ngắm cảnh. Ở ReU có một điều thú vị, đó là cầu thang được xây ở ngoài, bao bọc nó là một tấm kính, để người đi có ngắm cảnh Seoul từ trên xuống, để rồi nhận ra, thành phố này rộng lớn đến thế, đẹp đến thế, hoa lệ đến thế, nhưng vẫn không đủ để níu giữ bước chân con người kia.

Bỗng nhiên, trời lại đổ cơn mưa rào.

Cô nhìn cơn mưa mà lòng chợt nặng nề. Cơn mưa Seoul này, mười năm xưa ấy mang đến mát lạnh, mang đến bi thương, mang theo một tấm lưng đơn bạc mà rời khỏi Hàn Quốc, rời khỏi anh trai cô.

Cơn mưa bất ngờ đến mà không báo trước, TaeHyung bất giác lòng lại trùng xuống, anh mở ngăn kéo bàn lấy ra một tờ giấy, dù rất cũ kĩ nhưng do được bảo quản cẩn thận nên trừ bỏ vài nếp gấp vội, những dòng chữ in trên đó chưa bị phai nhạt đi, vẫn rõ nét từng hàng chữ một. Từng câu, từng từ trong đó, suốt 10 năm qua, TaeHyung đã đọc không biết bao nhiêu lần.

Giấy khám thai. Sản phụ: Jeon JungKook. Xác nhận: thai nhi 3 tuần tuổi.

Kim TeaHyung khẽ vuốt tờ giấy, rồi lại cẩn thận mà sờ lên bức hình thai chiếu trắng đen.

Đó là kết tinh giữa hắn và JungKook, là máu mủ của hắn, là bảo bối của JungKook.

Và cũng là lí do mà TaeHyung cố chấp từ chối mở lòng với một tình yêu khác, cố chấp đợi chờ JungKook. Ngày cậu ra đi, mang theo cục cưng, không lời từ biệt, cứ thế mà biến mất khỏi cuộc đời hắn. Mười năm trôi qua, cậu đối với anh chữ tình này còn bao nhiêu, TaeHyung không chắc. Nhưng anh chắc chắn, cậu sẽ không từ bỏ đứa con của mình. TaeHyung luôn mơ hồ cảm nhận được, giữa anh và JungKook vẫn luôn có sợi tơ vận mệnh buộc chặt.

Lặng lẽ mở ra một tệp văn bản, là tài liệu liên quan đến tranh chấp tài sản giữa ReU và chủ thầu. Luật sư đại diện:Jeon JungKook.

Anh khẽ ngửa mặt ra sau, mệt mỏi nhắm mắt lại.Lần này cậu về nước, là để trả thù, là để giày vò lẫn nhau hay một lần nữa tình nguyện cùng anh bước chung trên một con đường. Anh cũng không dám nghĩ nữa.
---
9h, văn phòng luật sư PJK, chi nhánh tại Hà Nội, Việt Nam.

"Luật sư Jeon, mong ngài giúp đỡ, tôi và chồng tôi đã ly hôn rồi, nhưng hắn vẫn cứ bài bạc rồi lại vay nợ khắp nơi nhưng lại bắt tôi trả. Bọn chủ nợ cứ đến tìm tôi khiến tôi thật sự mệt mỏi và sợ hãi.", một người đàn bà tuổi đã ngoài ba mươi ra sức nài nỉ người con trai trước mặt.

Cậu khẽ đẩy gọng kính lên, đôi tay thon dài cùng đôi mắt tinh anh khẽ lướt trên giấy tờ. Mười năm phong ba phần nào xoá nhoà đi nét ngây ngô trẻ con thời niên thiếu, thay vào đấy là dáng dấp của sự trưởng thành, kiêu hãnh mà ngạo mạn.

"Khế ước vợ chồng của bà quy định, giữa hai bên không có trách nhiệm đối với vấn đề nợ nần cờ bạc của nhau. Theo tôi, đây chính là mấu chốt."

"Vậy tôi chỉ cần chứng minh khoản tiền nợ đó là nợ cờ bạc là xong sao???", người đàn bà mắt sáng như sao nhìn JungKook.

"Đúng, nhưng thường những khoản nợ này thường được ghi dưới dạng nợ chứng khoán, vay thế chấp nhà cửa... Do đó, rất khó để chứng minh chồng bà vay nợ cờ bạc. Về vấn đề này, bà cứ yên tâm, tôi sẽ nhờ trợ lí điều tra. Có chứng cớ, bà sẽ không phải chịu trách nhiệm về vấn đề này nữa."

"Cám ơn cậu, thực sự cám ơn cậu.", người đàn bà kia cầm tay JungKook tỏ lòng biết ơn, đôi mắt dưng dưng như vừa thoát khỏi kiếp đại nạn.

"Không có gì. Nếu không còn chuyện gì nữa, bà nên về nghỉ ngơi sớm, đừng vì chuyện cỏn con này mà ảnh hưởng đến sức khoẻ."

Chờ người phụ nữ kia rời khỏi, cậu ngả lưng xuống ghế. Đôi mắt nhắm nghiền vì mệt mỏi.

Mệt vì công việc, mệt vì cuộc sống.

...

"JungKook, hãy mạnh mẽ đối diện với chính sự thật một lần. Anh đừng mãi trốn chạy như vậy nữa."

...

Jeon JungKook khẽ mở mắt ra, cầm lấy tấm ảnh trên bàn. Tấm ảnh treo trong một chiếc khung gỗ giản dị.

Trong hình là một đôi trai tài gái sắc cùng hai đứa trẻ nom vô cùng đáng yêu, tinh nghịch.

Cha làm luật sư, mẹ làm giáo viên tiếng Hàn của ngôi trường nổi tiếng. Hai người chưa bao giờ to tiếng với nhau, thi thoảng, mọi người lại thấy chàng luật sư trẻ ham công việc của chúng ta không ngần ngại dành chút thời gian quý báu của mình đi siêu thị cùng vợ, đưa hai đứa trẻ đi khu công viên. Thi thoảng lại thấy anh chàng mải thụ lí vụ án mà để người vợ cất công mang đồ ăn đến, sợ anh ăn qua loa mà ảnh hưởng sức khoẻ.

Một gia đình kiểu mẫu, một gia đình trong mơ của mọi cô gái. Lẽ ra có một gia đình như thế, JungKook ắt hẳn nên vui mới phải.

Nhưng...

Cậu mở khung hình, đằng sau tấm ảnh gia đình là một tấm ảnh đã sờn cũ, một cậu con trai nhàn nhã ngồi bên gốc cây cầm quyển sách kinh tế vĩ mô tập trung nghiên cứu. Tấm ảnh cậu đã vuốt biết bao nhiêu lần, đã khóc bao nhiêu lần, để rồi 10 năm đi qua, trong cậu, từ nơi không ai nhìn thấu mà cuộn trào thành cơn sóng giữ, xé nát trái tim cậu một cách tàn nhẫn nhất.

Ngày này mười năm trước, cậu bỏ lại thế giới của mình, trong cơn mưa tầm tã mà tìm đến mảnh đất xa lạ này.

10 năm, liệu anh còn nhớ, liệu anh còn chờ hay là có cho riêng mình một tổ ấm hạnh phúc??!

"Kim TaeHyung, em thích anh, thích lắm lắm lắm.", một cậu bé răng thỏ, đeo chiếc kính tròn tròn dễ thương, không ngại mấy người xung quanh mà gào thét ầm ỹ.

"Thật ngại quá, tôi không có ý định yêu sớm."

"Vậy thì em đăng kí trước, có gì anh nhớ ưu tiên em trước nhé Hyungie.", JungKook đứng trước mặt TaeHyung, nhoẻn miệng cười,"em hứa, em sẽ trở thành người yêu tốt nhất.", cậu đưa tay lên thề thốt vô cùng nghiêm túc.

Ai kia dùng tay ấn đầu cậu nhóc chỉ cao đến vai mình, đoạn nói câu cộc lốc rồi bỏ đi, khuôn miệng khổng tự chủ được mà khẽ cười nhẹ.

"Không cần, chỉ cần là chính em tốt nhất là được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net