Phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(14)

Làm thế nào mặc kệ anh chứ.

Anh uất ức, tôi còn tủi thân hơn.

Màn tỏ tình trong tưởng tượng của tôi không phải là như thế này.

Nó đáng lẽ nên diễn ra vào một buổi chiều hoàng hôn, bầu trời mênh mông xanh nhàn nhạt, mặt trăng vừa mới nhú tới ngọn cây.

Bên hồ nước trong veo, hoặc là ở dưới chân núi.

Tôi mặc một bộ váy thật rực rỡ, trang điểm thật lung linh, sau đó nói với Dư Thần rằng, em thích anh.

Anh đồng ý, vậy thì tuyệt, nhưng nếu anh không chấp nhận, thì tôi cũng chẳng phải kẻ thua cuộc.

Điều quan trọng nhất chính là, bộ dạng phải xinh đẹp.

Cho dù mọi yếu tố mà tôi tưởng tượng ra đều không có, nhưng trước khi tỏ tình không nên là một quãng thời gian thờ ơ lạnh nhạt khiến người ta tan nát cõi lòng, không nên diễn ra trên một chiếc taxi, lại càng không nên có một tài xế người Bắc Kinh tai đỏ quạch lúc nào cũng chỉ biết cười ngồi bên cạnh.

Cảm giác này tệ chết đi được.

Chính vào lúc tôi cảm thấy bản thân có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, Dư Thần bỗng nhiên khụ khụ vài tiếng.

Tôi nhướng mày nhìn anh, bất ngờ phát hiện ra vậy mà anh lại có chút căng thẳng.

Sau đó anh nói: "Bác tài, cảm phiền, đừng cười nữa có được không?"

Tài xế vui vẻ trả lời: "Haizzz, tôi chỉ là thích xem mấy người trẻ tuổi các cô các cậu yêu đương thôi. Được được được, cô gái đừng buồn bực nữa, tôi không nghe còn không được sao?"

Rồi lấy chiếc tai nghe nhét vào tai, nghiêm túc ngồi nghe nhạc.

Ánh đèn đường xuất hiện rồi lại biến mất, những tia sáng nhập nhằng khiến gương mặt của Dư Thần khi mờ khi rõ.

Anh chỉnh lại giọng nói: "Anh vốn dĩ rất ghét em, cảm thấy em có bệnh công chúa, yếu đuối lại còn ngang ngược, a... đừng nhéo anh, để anh nói hết đã. Sau này, em cản giúp anh chai rượu sắp rơi xuống người, đã vậy lại không khóc, anh liền biết được bản thân nhìn lầm em rồi."

Tôi chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt anh, trong lòng dâng lên nỗi chua xót.

Anh không để ý đến ánh mắt của tôi, tiếp tục nói: "Rồi sau này anh lại cảm thấy, em thực ra rất đáng yêu, còn thông minh và cực kỳ xinh đẹp, cho nên bắt đầu có chút thích em. Á, khen em em còn nhéo, làm gì có ai như em chứ? Không được nhúc nhích nữa."

Anh nắm thật chặt tay tôi.

Lòng bàn tay ma sát vào nhau, từng sợi lông tơ trong lòng tôi cũng ngứa ngáy hết cả.

Tôi tự nhiên không dám làm loạn nữa.

Anh tiếp lời: "Nhưng chúng ta là anh em, lúc nào anh cũng cảm thấy không nên có thứ tình cảm này. Vì thế sau khi phát hiện bản thân đã thích em, phản ứng đầu tiên của anh là không được, không thể như vậy được. Làm tổn thương em rồi, thật xin lỗi."

Anh em, lại là anh em.

Lời nói của anh giống hệt với những gì tôi nghe được trong giấc mơ, trái tim như rơi xuống vực thẳm.

Tôi tách ngón tay anh ra, cười nhạt hỏi lại: "Vậy bây giờ anh là đang mê sảng sao?"

Anh vội vã bắt lấy tay tôi, để cho mười ngón tay đan vào nhau.

Thỉnh thoảng sẽ có một ánh đèn đường xẹt qua chiếu lên khuôn mặt anh, chàng thiếu niên tôi thích thuở nào, cố chấp nắm lấy tay tôi không chịu buông ra, hai tai đã đỏ ửng hết cả, nhưng lại giả bộ như mình đang điềm tĩnh.

Anh nhẹ nhàng nói: "Bây giờ anh cảm thấy, em gái cái con khỉ. Thích chính là thích, ông đây nhận rồi."

Tôi không nhịn được mà bật cười, cứ cười mãi cười mãi, hai mắt đã hồng lên.

Dư Thần đưa tay lau khóe mắt của tôi: "Thật sự xin lỗi em, anh không phải cố ý làm em buồn. Trông thấy em khó chịu, anh còn khó chịu hơn."

Tôi quay đầu né tránh, nước mắt lại rơi trên mu bàn tay anh.

Cánh tay đang ở trong không trung dừng lại một chút, giống như là nản lòng, rất lâu sau anh mới nói một câu: "Hay là em cứ đánh anh đi, mắng anh vài câu cũng được, em đừng khóc nữa."

Vậy là tôi liền quay ra đấm anh vài cái, anh vừa giả bộ che tay trước ngực nói, thôi xong rồi, anh cũng phải tới bệnh viện rồi, vừa mỉm cười nắm lấy vai tôi.

Bóng đêm thật sự rất mê người, thời không dường như đang ngừng lại tại khoảnh khắc này

Người tôi thích ôm chặt lấy tôi, dè dặt cẩn thận coi tôi như trân bảo.

Bịch bịch bịch

Bịch bịch bịch

Là trái tim của ai đập nhanh đến thế, là ai vừa khe khẽ đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu của tôi?

Lại là ai, ghé sát vào tai tôi thấp giọng nói: "Thấm Thấm, chúng ta yêu nhau đi."

***

Chúng tôi đã ở bên nhau rồi.

Những lúc không có tiết, anh đều ngồi xe qua bảy trạm tới tìm tôi ăn cơm.

Mùa đông ở Bắc Kinh rất đẹp, bầu trời xanh thăm thẳm chẳng thấy nổi một gợn mây.

Tôi ngồi yên sau xe đạp, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại ôm lấy thắt lưng anh.

Tôi nhẹ nhàng tựa đầu vào sống lưng ấy, làn gió thoảng qua hai gò má, có những lúc tôi ngẩn ngơ hốt hoảng, chẳng biết đây liệu có phải là mơ.

Dư Thần bật cười: "Có phải em muốn làm như vậy từ rất lâu rồi không?"

Tôi trả lời: "Chẳng lẽ anh thì không?"

Anh thản nhiên nói: "Anh là người đứng đắn đấy."

Tôi dùng sức nhéo vào eo anh một cái.

Dư Thần bỗng nhiên chuyển đề tài: "Nhưng mà, nếu như em đồng ý gọi anh là ca ca* thì anh cũng sẽ không để ý đâu."

Tôi uốn éo kêu lên: "Ca ca, người ta muốn hôn một cái."

Anh khựng lại, nhanh chóng phanh xe.

Xe đạp vừa vặn dừng ở dưới chân núi.

Anh nắm lấy tay tôi đi về phía trước, tôi hỏi: "Không phải là vẫn chưa đến nơi sao?"

Anh chẳng thèm quay đầu lại, trả lời: "Nhưng mà anh muốn hôn em."

(15)

Bố tôi biết tôi có bạn trai.

Mẹ của anh cũng biết anh có bạn gái.

Hai người đều nhất trí ngỏ lời: Kỳ nghỉ đông có thể đưa về nhà chơi, mời bốn đứa con một bữa cơm.

Nếu như bọn họ mà biết được bốn người thực ra chỉ có hai, phỏng chừng chúng tôi sẽ bị đuổi ra khỏi nhà ngay lập tức.

Cho nên, tôi và Dư Thần đã quyết định tạm thời không công khai.

Nghỉ đông ở nhà, chúng tôi quả thực là khách sáo đến cực điểm.

Bố tôi nhẹ nhàng hỏi, có phải là đang cãi nhau với Dư Thần không.

Đầu tôi ngập tràn dấu hỏi chấm.

Sau đó ông liền bật cười ha ha, nói rằng không sao là tốt, không sao là tốt.

Nói xong lại bổ sung: "Thằng bé có chỗ nào không đúng, con cứ nói với dì, đừng giấu ở trong lòng, đều là anh em một nhà, nhường nhịn nhau chút là được rồi."

Vừa nghe đến hai chữ "anh em, tôi ngay lập tức nhớ tới lời Dư Thần nói hôm đó: "Em gái cái con khỉ."

Ngữ khí của tôi trùng xuống: "Con và anh ấy là anh em sao? Hai bọn con đâu có quan hệ huyết thống?"

Bố tôi càng thêm chắc chắn tôi và Dư Thần cãi nhau, vỗ về: "Được được được, không có quan hệ huyết thống, không tính là anh em. Con đừng tức giận nữa, mới về nhà được có vài ngày, đừng hung dữ với bố như thế."

Tôi chăm chú nhìn ông ấy: "Không tính là anh em, đây là bố tự nói nhé."

Ông trả lời: "Ừ ừ, không phải anh em, hôm nay là lịch tổng vệ sinh, con không được quên đâu đấy."

Con quên rồi, cố ý đó.

Trương Tiếu Tiếu gọi tôi đi dạo phố, tôi liền tiện thể chạy trốn luôn.

Nhưng nếu biết được việc ăn bơ làm biếng đem lại hậu quả thế này, tôi nhất định sẽ không làm như vậy.

Bố tôi gọi điện nói tôi trở về nhà, giọng điệu nghiêm trọng, chưa nói được bao nhiêu đã tắt.

Tôi gửi tin nhắn cho Dư Thần, nhưng anh cũng không trả lời.

Cảm giác có chuyện lớn xảy ra, tôi vội gọi cho bà nội một cuộc điện thoại, bảo bà 9 giờ gọi điện cho bố, kêu chúng tôi ngày mai tới ăn cơm.

Bà nội ở đầu dây bên kia bật cười: "Lại phạm lỗi làm bố con tức giận phải không?"

Tôi giả ngu cười hi hi đáp lại.

Bà liền nói, được rồi, nhưng lúc trở về nhớ phải ngoan ngoãn nhận sai.

Từ nhỏ tới lớn, bà nội đều là cứu tinh của tôi.

Có được sự đồng ý của bà, tôi có thể yên tâm trở về nhà rồi.
Đèn ở trong nhà sáng choang không một hạt bụi, có lẽ là thành quả của cuộc tổng vệ sinh vừa rồi.

Bố tôi ngồi trên ghế sofa, trong tay nắm chặt một bức thư, sắc mặt u ám đến nỗi có thể nhỏ ra giọt nước.

Tôi trông thấy rất rõ.

Ở trên bàn trà có đặt một chiếc hòm bị mở ra, trong hòm là cái khóa đã bị phá.

Đó là cái hòm tôi dùng để cất thư tình.

Vậy mà giờ đây lại bị cạy mất khóa.

Tôi bỗng nhiên không còn chút sợ hãi nào nữa, ngược lại là cơn tức giận đang xông lên tới đỉnh đầu.

"Bố lục lọi phòng, lại còn lén lút xem đồ của con ư?"

Bố tôi hung hăng đập tay xuống bàn: "Con chú ý thái độ nói chuyện của mình!"

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại: "Con đã cất chiếc hòm ở ngăn cao nhất của giá sách, tại sao bố lại lấy? Hòm có khóa, tại sao bố lại mở ra? Bố đọc những bức thư con giấu đi, như vậy là rất không có đạo lý, không phải sao ạ?"

Dì đứng ở một bên giải thích: "Thấm Thấm à, lúc dì lau giá sách cho con đụng phải chiếc hòm này, khi ấy khóa đã bị hỏng rồi. Bên trong có một cuốn sổ, dì nhặt lên thì thư kẹp ở bên trong bỗng rơi ra."

Tôi máy móc quay đầu nhìn bà, khuôn mặt dịu dàng mang theo nụ cười ấy vẫn trước sau như một, chẳng hề có biểu cảm gì.

"Thấm Thấm, con nói thật cho dì biết, những gì viết trong thư có phải thật không?"

Tôi nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khi khóc: "Thưa dì, con viết cho bản thân mình xem, đâu cần phải nói dối."

Bố tôi quát lớn: "Đinh Thấm, đó là anh trai của con!"

Dì lại hỏi: "Vậy đối tượng yêu đương của con, là Dư Thần?"

Tôi không tránh không né nhìn bà: "Phải ạ."

Bố tôi tát tôi một cái, dùng lực rất mạnh.

m thanh vang lên lớn vô cùng, tôi bị đánh đến xây xẩm mặt mày.

Hình như ông cũng bị chính tiếng đánh mình vừa tạo ra làm cho kinh sợ, bàn tay treo trên không trung, rất lâu về sau mới buông xuống.

Sau đó không còn nói gì nữa, nặng nề quay trở về ghế sofa.

Lúc này cửa bỗng nhiên được mở ra, Dư Thần trở về rồi.

Anh vội đến mức không kịp ngẩng đầu đã bắt đầu cười cười nói nói: "Con vừa xuống mua hoa quả một lát mà mọi người đã đông đủ rồi sao.... Em khóc cái gì vậy?"

Thật ra tôi vốn dĩ không định khóc.

Nhưng vừa nhìn thấy anh, bỗng nhiên lại chẳng thể nhẫn nhịn được nữa.

Dư Thần đặt túi hoa quả cạnh lối vào, nghiêm túc nhìn một lượt chúng tôi trong phòng khách.

Anh hẳn là đã ý thức được bầu không khí quỷ dị bất thường, nhưng thái độ lại thêm phần bình tĩnh, thậm chí còn khom người rút một tờ giấy ăn đưa cho tôi.

"Khóc cái gì chứ."

Nước mắt tôi càng trào ra mãnh liệt.

Dì hỏi anh: "Dư Thần, con đang yêu đương với Thấm Thấm có phải không?"

Anh thản nhiên đáp: "Phải ạ."

Dì không ngờ rằng anh lại trả lời thẳng thắn đến thế, nghẹn lại một lát mới nói tiếp: "Trước khi lên Bắc Kinh học đại học, mẹ đã dặn phải chăm sóc Thấm Thấm như một người em gái. Mẹ từng nói với con chưa?"

Dư Thần im lặng trong phút chốc, sau đó liền đáp: "Từng nói rồi ạ."

"Mẹ còn dặn hai đứa đều đã lớn rồi, phải chú ý giữ khoảng cách, không được quá phận, mẹ đã từng nói chưa?"

Dư Thần tiếp tục trả lời: "Nói rồi ạ."

"Vậy thì nếu như đều đã nói con rồi, tại sao con vẫn không nghe?"

Anh dừng lại một chút: "Bởi vì con thích em ấy."

Bố tôi bất ngờ lên tiếng: "Hai đứa là anh em!"

Dư Thần lại mỉm cười: "Nhưng chẳng có ai hỏi rằng liệu chúng con có muốn làm anh em hay không cả."

Không khí như ngưng trệ lại vài phút, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng tích tắc của đồng hồ.

Rất lâu sau, dì mới nói: "Con đang trách mẹ phải không?"

Dư Thần thu lại nụ cười, cực kỳ nghiêm túc nhìn bà: "Con không trách mẹ, vì mẹ có cuộc sống của riêng mình. Nhưng con không muốn mẹ vì chuyện này mà tức giận, bởi con cũng muốn sống cuộc đời của chính con."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net