Chương 18: Chúc ngủ ngon.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trải qua cuộc nói chuyện "thâm tình" cùng Mân Doãn Khởi, Kim Tại Hưởng mang khuôn mặt bi thảm ngồi trong góc vẽ vòng tròn, giương đôi mắt đáng thương nhìn Tuấn Chung Quốc cầu an ủi.

Tuấn Chung Quốc mềm lòng, nhìn trời cũng sắp tối, cậu liền cầm ba lô đứng dậy. Phác Chí Mẫn thấy cậu muốn về liền quấn lấy ì èo không cho đi. Nhưng cho dù làm nũng thế nào, Tuấn Chung Quốc cũng không xao động, vì cậu bị biểu cảm vui vẻ của Kim Tại Hưởng làm cho mất phương hướng rồi. Đây quả thật chính là một tên thấy sắc quên bạn điển hình!

Kim Tại Hưởng trong ánh nhìn hình viên đạn của Phác Chí Mẫn, hớn hở theo sau Tuấn Chung Quốc, Mân Doãn Khởi thì lại vùi đầu vào máy tính nên không để ý đến họ. Cả hai đến một quán mì tương đen gần đấy giải quyết cho xong bữa tối. Đến khi thật sự đi về, trăng cũng đã lên cao.

Studio của Mân Doãn Khởi thuộc một căn nhà lớn ở rìa nội thành, xung quanh rất yên tĩnh cũng rất trong lành. Bởi vì mục đích sử dụng đều dành cho những người cần sự tĩnh lặng nên tòa nhà được xây dựng ở cuối khu, đối diện còn có một công viên nhỏ. Lúc tìm được nơi này Mân Doãn Khởi rất vừa lòng, ngay lập tức liền giao tiền mua một phòng không chút do dự. Mặc dù xung quanh đều có hàng quán tiện lợi nhưng trạm xe buýt lại cách khá xa, mà Kim Tại Hưởng lại không lái xe đến nên anh và Tuấn Chung Quốc chỉ đành cuốc bộ đến trạm xe buýt.

Tuấn Chung Quốc đi được vài bước thì đột ngột dừng lại, cậu cầm tay Kim Tại Hưởng kéo anh đi vào công viên:

"Đi qua công viên nhanh hơn nhiều, mình xuyên qua đây cho đỡ tốn thời gian." Vừa đi vừa giải thích, nhất thời cũng quên bỏ tay Kim Tại Hưởng ra, cậu cứ thế kéo anh đi về phía trước.

Buổi tối mùa hạ có hơi oi bức, khí nóng bốc hơi từ mặt đường khiến người ta không thể dễ chịu được. Hai người đi xuyên qua công viên, vừa hay có rất nhiều cây xanh giảm bớt chút nhiệt, còn có tiếng côn trùng kêu rả rích khá vui tai. Kim Tại Hưởng bước theo sau Tuấn Chung Quốc, ngẩng đầu nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao, lại nhìn xung quanh không người, Kim Tại Hưởng cảm thấy dường như chỉ còn lại anh với cậu. Cảm giác ấm áp ở lòng bàn tay truyền lên đại não, nhịp tim Kim Tại Hưởng bỗng nhiên trở nên dồn dập. Anh không rõ là do cảnh vật hay do người đang nắm tay mình, hoặc cũng có thể là cả hai khiến anh giống như một tên nhóc lần đầu hẹn hò thế này. Tất nhiên trước đây Kim Tại Hưởng có nói chuyện yêu đương nhưng đều là chóng vánh cả, chỉ là bị thu hút bên ngoài nên hẹn hò, được mấy tháng lại chia tay vì không hợp. Dù có hẹn bao nhiêu lần, cảm giác với Tuấn Chung Quốc vẫn là đặc biệt nhất, ở bên cậu rất yên bình và thỏa mái. Kim Tại Hưởng chẳng cần che giấu chút gì, vì dù anh có khó hiểu đến đâu, Tuấn Chung Quốc đều chấp nhận tất cả. Cậu nhìn thì có vẻ vô tâm nhưng thực ra lại rất tỉ mỉ, luôn chú ý đến những điều nhỏ nhất, điểm này khá giống với Kim Tại Hưởng.

Càng nghĩ càng thấy Tuấn Chung Quốc tốt không để đâu cho hết, đẹp trai, body chuẩn, đáng yêu, vui vẻ, tốt tính, để Kim Tại Hưởng kể ra có mà đến sáng mai ấy chứ!

Chưa đến năm phút đã ra khỏi công viên, vốn dĩ cũng không nhanh đến vậy cơ mà tốc độ bước đi của hai người khá nhanh, chân lại dài nên nhoáng cái là đã đến trạm xe buýt rồi. Đến nơi đông người, Tuấn Chung Quốc nhớ ra mình vẫn còn cầm tay Kim Tại Hưởng liền buông lỏng. Kim Tại Hưởng nhìn bàn tay trống không của mình mà tiếc hận.

Tắt cái gì chứ, đi một chút đã đến nơi, biết thế thà đi đường bình thường cho rồi!

Hiển nhiên Kim Tại Hưởng không nghĩ đến việc nếu đi đường bình thường thì Tuấn Chung Quốc sẽ tự nhiên cầm tay anh chắc? Vậy mới nói, tham lam quá là không tốt đâu nha. Muốn nắm tay lâu phải do anh tự túc, chứ nhờ vào đường dài hay ngắn thì sao mà thực hiện được!

Tuyến xe buýt về nhà Tuấn Chung Quốc và Kim Tại Hưởng khác nhau nên hai người đành tạm biệt tại trạm chờ. Thực ra cũng chỉ có Tuấn Chung Quốc đi thôi, Kim Tại Hưởng đã gọi điện cho quản lý đến đón rồi, chứ để anh ta biết anh đón xe buýt về chắc lại được một trận ong đầu mất.

Aizz, nổi tiếng quá cũng khổ!

Xe buýt tiến gần đến trạm, Tuấn Chung Quốc đứng lên, cậu híp mắt cười với Kim Tại Hưởng nói tạm biệt, khi chuẩn bị bước ra gần lề đường, cổ tay bị giữ lại. Tuấn Chung Quốc quay đầu nhìn, mở to mắt đợi Kim Tại Hưởng nói.

"Chung Quốc, chúc ngủ ngon." Kim Tại Hưởng mỉm cười dịu dàng. Anh từng đọc ở đâu đó một câu nói, mỗi tiếng "chúc ngủ ngon" đều ẩn chứa hàm ý "tôi yêu bạn". Vậy nên anh chỉ muốn nói "chúc ngủ ngon" với Tuấn Chung Quốc thật nhiều thật nhiều, coi như lời tỏ tình kín đáo của anh dành cho cậu vậy.

"Vâng, anh Tại Hưởng chúc ngủ ngon!" Tuấn Chung Quốc khoe răng thỏ đáp lại sau đó bước lên xe buýt, ngồi vào ghế còn không quên vẫy tay với Kim Tại Hưởng qua cửa kính, cả người sức sống bừng bừng.

Kim Tại Hưởng được đáp lại vui vẻ đến híp mắt, dù biết Chung Quốc chỉ là chúc ngủ ngon đơn thuần nhưng anh vẫn không ngăn được mình rung động.

Aizz, cái cảm giác ngọt ngào này!

Kim Tại Hưởng cả người lâng lâng đứng chờ quản lý đón, ở bên kia, Tuấn Chung Quốc đang ôm điện thoại xem tư liệu, dòng tiêu đề to tướng trên màn hình:

Những câu tỏ tình ẩn ý khi đang yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net