Chương 3: Đâu đơn giản chỉ là một tiểu thư quyền quý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Tử Di á?! Cái con người này thật ra tâm trạng hồi phục rất nhanh. Sau 3 ngày nghỉ ngơi, cuối cùng cũng chịu ló đầu ra ngoài, phạt cả 3 người là Tử Diệu, Hiên Ngạo, Bạch Nghiên đi lao động công ích. Còn nữa,nghe nói khi tìm thấy Bạch Nghiên là lúc anh ta đang nằm gục ở nhà hàng Freedom,trong miệng còn đầy bánh bông lan kem.

Hiên Ngạo cười chế giễu:" Bạch Nghiên, hay rồi, âm thầm lập công chuộc tội, cuối cùng vẫn không làm được gì! Háhá, sao lúc đó anh không bị nghẹn chết luôn nhỉ? Háháhá.."

Bạch Nghiên hơi xấu hổ, cũng vì cái nhà hàng chết tiệt đó! Muốn có được thẻ ăn miễn phí 3 tháng phải ăn hết 200 cái bánh bông lan kem trong 1 giờ, ăn liên tục, không uống nước. Cuối cùng, vẫn là anh ăn được tới cái bánh 98 thì thiếu dưỡng khí mà gục rồi! Thật mất mặt mà! Anh tự hỏi lúc đó, tiểu thư bằng cách nào nhét 200 cái bánh vào bụng trong 1 giờ? Cô là qủy hay là heo?

Tử Diệu nãy giờ vẫn lao động hăng say, bỗng ngước đầu hỏi:
"Uh... em tự hỏi... hôm đó làm thế nào mà chị ấy có thể đoán trúng lá bài? Không thể vi diệu như vậy..."

" Đương nhiên, chị ta có thủ thuật chơi riêng"- Hiên Ngạo cười như không cười

" Có á? Nhưng trong thời gian ngắn như thế...?"

" Diệu Diệu, hôm đó Di Di tiểu thư gian lận mới thắng"- Bạch Nghiên vạch trần.

" Vậy luôn á?" - Hiên Ngạo cùng Tử Diệu đồng thanh.

" Hiên Ngạo, hôm đó cậu không để ý tiểu thư cắm dao xuống sòng bạc sao?"

" Tôi đương nhiên để ý! Xém nữa chị ta dùng con dao đó chặt ngón tay xinh xinh của chúng ta"

Tử Diệu: ọe... ngón tay xinh xinh...

" Là tiểu thư cố ý cắm dao xuống giữa sòng bạc với góc 45 độ, như thế, khi tên quản lí lật úp quân bài, tất cả kết quả đều hiện lên trên mặt dao"

Hiên Ngạo sửng người 1 lúc mới giác ngộ:" Mẹ ơi! Chị ta tính toán kĩ đến từng góc độ có thể nhìn thấy quân bài! Bạch Nghiên, làm sao anh biết? "

" Tôi có quay lại tìm hiểu 1 chút, sau đó mới biết ý nghĩa của việc tiểu thư cắm dao giữa sòng bạc. Khâm phục! "- Bạch Nghiên nở nụ cười

Hiên Ngạo cũng cười:" Chị ta ngồi lên được vị trí ngày hôm nay, đương nhiên, không đơn giản! "

"Hiên Ngạo, giữ mồm giữ miệng! "- Bạch Nghiên mở miệng.

Hiên Ngạo liếc xéo:" Xììì" sau đó anh nhìn sang Tử Diệu:" Diệu Diệu? Em sao thế?"

Tử Diệu đang đơ người bỗng giật mình: "A, dạ?"

" Em làm sao vậy? " Bạch Nghiên khó hiểu nhìn.

Tử Diệu buồn bả:" Di Di... chị ấy quá xuất sắc, em còn chưa bằng 1/10 chị ấy."

"..."

"..."

" Anh không nghĩ vậy! " -Hiên Ngạo hồi lâu lên tiếng.

" Sao cơ? "

" Anh không nghĩ bà chị Di Di quá xuất xắc, chị ta có khuyết điểm, có nhiều là đằng khác! "- Hiên Ngạo khẳng định:" Vì thế, Diệu Diệu... em không cần phải tự ti về bản thân! "

Tử Diệu cười khổ:" Hiên Ngạo... thật ra anh cũng cảm thấy tự ti đúng chứ?"

Bạch Nghiên nghe xong bật cười thật lớn.

Vì, Hiên Ngạo bị nói trúng tim đen. Đúng vậy, anh cảm thấy mình còn rất kém so với Tử Di.

" Bạch Nghiên, câm miệng! "

"Hahaha"

" Câm miệng lại! "

" Hahaha"- này, thì vừa nãy cũng có người mới cười anh thôi.

Sau đó, xảy ra ẩu đả giữa 2 người. Tử Diệu được khoan hồng về sớm, riêng Hiên Ngạo và Bạch Nghiên bị phạt lao động thêm 1 tuần.
...
2 tháng trôi qua.

" Chris, cưng muốn về với Diana không nào? "

" ẳng ẳng! " (muốn muốn! )

" Được rồi." - Tử Di bắt đầu dọn hành lí " Chị cũng muốn về thăm mệ 1 chút"

" Reng reng"- tiếng di động vang lên,Tử Di bắt máy luôn:" Alo?"

" Di Di à, đến New York chơi với tớ đi! "

" Hừm... tớ không rảnh, cậu đi với chồng cậu á"

" Chỗ này nhiều trai đẹp, còn có gà..."

Tử Di khựng lại, giọng nói thay đổi: " A~ đúng lúc ghê, tớ cũng tiện đường, tớ đưa Chris về Chicago sẽ sang New York chơi với cậu! "

" Di Di, không cần gấp, hẹn cậu tối mai!"

" Được~ bye bye"

" Bye cậu"

Người ở đầu dây bên kia cúp máy, Tử Di ôm điện thoại ngã xuống chiếc giường suy nghĩ 1 chút, cô phát hiện, mình lại bị gài bẫy!!!

Không thể trách cô, bị trai đẹp cám dỗ là điều không thể trách, bị đồ ăn cám dỗ càng là điều không thể trách!

Phiền muộn, dù gì cũng đã hứa, không muốn đi cũng phải đi, thư giãn một chút cũng được
...
USA, Chicago- thành phố lộng gió.

Chicago- thành phố sầm uất.

Chicago- thành phố toàn cầu.

Chicago- lãnh địa của gia tộc William.

Trên thành phố Chicago- Illinois, 1 ngôi biệt thự cực kì đồ sộ với diện tích lên đến 450 m2, đây là ngôi biệt thự lớn nhất Chicago và là 1 trong 3 ngôi biệt thự lớn nhất thế giới với giá tỷ USD.

Một chiếc xe mui trần hiệu Ferrari đang chạy vào ngôi biệt thự. Trên xe là 1 cô gái trẻ cùng 1 con chó mập mạp đang ngắm cảnh, Tử Di cười Chris:" Sắp gặp vợ của cưng rồi đấy! 1 phút nữa sẽ đến cửa nhà!" - Phải rồi, chạy xe từ cổng chính vào nhà cũng mất hơn 5 phút với tốc độ "hóng mát"

" Két!!!" - cô phanh xe gấp, chú chó Chris theo quán tính ngã xuống sàn xe.

" ẳng, ẳng ẳng!" ( đau, đau quá!)

"Chris, vợ cưng ở bên kia!", Chris nhìn theo hướng cô chỉ, quả nhiên thấy 1 con chó khác đang chơi đùa 1 mình, người hầu đứng giám sát xung quanh. Chris nhảy xuống xe, chạy về phía Diana.

... Cả 1 con chó cũng đã có vợ, còn mỗi mình cô làm bạn với cô đơn.

Đỗ xe ngay trước cửa biệt thự, người làm xếp hàng ngay ngắn đứng 2 bên:" Mừng William tiểu thư trở về"

" Lui"- Hôm nay cô khoác trên mình 1 bộ Scotland truyền thống của Chicago, cũng là đồ truyền thống của gia tộc William. Cô xỏa mái tóc dài, gương mặt không trang điểm trông cực kì diễm lệ, thanh thoát.

Quản gia lâu năm đi ra từ phòng khách cẩn trọng cúi đầu:" Đại tiểu thư, cô đã về"

" Mệ đâu rồi? "

"Thưa tiểu thư,  mệ Enroi đang ở trong phòng sưởi nắng"

" Được"

Cô phất tay, ý bảo không được vào phòng làm phiền, người quản gia hiểu ý bèn lui ra ngoài.

Vừa vào phòng, cô liền chạy đến ôm chầm mệ Enroi:

" Mệ nha~ cháu nhớ mệ lắm nha~ "

" Ana, nghiêm chỉnh đi, đây mà là phong thái của một tiểu thư quyền qúy sao?"_ 1 giọng nói già nua nhưng rất nghiêm túc vang lên.

" Mệ, chỉ có cháu với mệ thôi mà!"

"Như vậy cũng không được!"

Cô bĩu môi đứng dậy ủ rủ:" Rồi đó, mệ hài lòng chưa? " nói xong còn đứng tỏ vẻ e thẹn như công chúa.

Mệ Enroi liếc:" Nhìn cháu kìa, như thế đến khi nào ta mới có 1 đứa cháu rể đây? "

" Mệ, đến khi cháu đúng 27 tuổi mà vẫn chưa kiếm được rể cho mệ, đến lúc đó, tùy mệ chọn lựa! "- cô cười nhẹ, ừm... cứ đợi lúc 27 tuổi rồi đối phó với mệ, huống hồ cô đã tự lập danh sách độc thân tuổi 30.

" Được rồi, cháu đến đây làm gì?"

" Hề hề, đương nhiên là thăm mệ"

" Thu lại giọng cười của cháu" - giọng nói mệ Enroi nghiêm túc trở lại:" 1 tiểu thư quyền qúy lại có giọng cười biến thái như vậy?"

"..."

" Cháu muốn học lại khóa cười?"

" Thôi,  cho cháu xin!" -làm ơn đi,  có trời mới biết cô không muốn học mấy cái khóa dành cho tiểu thư này nọ.

Cô đứng nghiêm chỉnh, mở miệng:" Mệ à, cháu gửi Chris ở đây 1 thời gian, gần đây công việc khá bận rộn"

" ... cũng được"

" Mệ phải chăm sóc Chris cẩn thận,  chân Chris không được khỏe"

" Được" -chỉ cần nó không rụng lông

" Mệ không được bỏ đói Chris"

" Được"- chỉ cần nó không rụng lông

" Không được đánh Chris"

" Được" - chỉ cần nó không rụng lông.

" Mệ phải chơi với Chris hằng ngày"

"..."

" Mệ phải cho Chris uống thuốc đầy đủ"

"..."

" Tuyệt đối không bỏ rơi Chris!"

" Được rồi được rồi,  ta hiểu rồi! "- có trời mới biết bà ghét lông chó thế nào.

Cô lén mỉm cười xấu xa:" Cháu yêu mệ!"

" Được rồi, cháu đi đi, đi làm việc của cháu đi! "

" Nha~ là mệ đuổi cháu đấy,  cháu đi đây!"- nói rồi vẫy tay rời đi. Hề hề, có cô mới biết người mệ này của cô ghét nghe lảm nhảm đến chừng nào, là cô cố ý lảm nhảm cho mệ nghe hoy.

Tử Di nhanh chóng lái chiếc xe Ferrari rời đi, người mệ đứng nhìn từ trên cao, bà đang phân vân suy nghĩ... thật sự có nên cho con nhóc này học lại khóa làm tiểu thư không đây?

Người quản gia lâu năm đứng kề bên bỗng nói:" Anstasia tiểu thư thật có sức sống, tôi chưa thấy ai như cô ấy cả!"

" Phải, con bé luôn tràn đầy sức sống"

" Vâng, mệ Enroi... mệ thử nói xem, sao mệ Albat lại có thể nhẫn tâm như vậy? "

" Câm miệng đi! "- Enroi cau mày :"... đó vốn dĩ là bổn phận rồi "

"..."

"..."

Căn phòng thoáng chốc trở nên im lặng, trầm tĩnh hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net