Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Tương Tri làm thành chủ của thành Ứng Thiên, tuy rằng không tới nỗi mỗi ngày đều bận tối tăm mặt mũi, nhưng cũng không được xem là người rảnh rỗi. Mỗi ngày làm công bốn canh giờ, suốt một tuần không nghỉ, một tháng được tự do hai ngày, không tính lễ Tết.

Cha Rồng làm thành chủ gần một vạn năm đã chán, nhân lúc Trần Tương Tri đạt đỉnh của cấp Hóa Thần, ông dứt khoát giao thành Ứng Thiên vào tay con trai, bản thân mình ôm vợ ngao du sơn thủy nhàn nhã vô cùng. Trần Tương Tri lúc ấy cũng không từ chối. Hắn vốn bị kẹt tại cấp Hóa Thần, lâm vào giai đoạn cần lăn xả khói lửa trần gian hòng cảm ngộ tình thương dạt dào của mẹ Diên Niên. Hắn cho rằng quản lý Ứng Thiên, tiếp xúc chuyện lớn bé của cư dân trong thành cũng là một cách hay.

Nhưng mà hắn sai rồi. Hắn vẫn còn quá non nớt mà.

Bị chôn vùi trong mớ công văn chất cao quá đầu, Trần Tương Tri thở dài lần thứ ba mươi tư trong buổi sáng hôm nay. Thành Ứng Thiên đất đai rộng lớn, cư dân đông đúc bao gồm nhiều chủng tộc, việc lớn việc bé có bao nhiêu gom lại bấy nhiêu đổ dồn hết vào phủ thành chủ. Tuy rằng Quan Thư Ký đã lọc đi một số việc cỏn con, nhưng số lượng cần Trần Tương Tri phê duyệt vẫn lớn vô cùng.

Giải quyết mỗi công văn cũng không có gì khó khăn, nhưng mà hễ nghĩ đến lời hắn đã hứa với Thu Thu, Trần Tương Tri tiếp tục thở dài lần thứ ba mươi lăm.

Chiều hôm qua Thu Thu khóc đến tắt cả tiếng, khiến lòng hắn đau như cắt. Dỗ thế nào cũng không nín, chỉ đến khi hắn hướng về Diên Niên thề độc, rằng mình sẽ nghĩ ra một cái tên thật đẹp cho bé con trước ngày trứng chào đời, nàng mới ngừng nghỉ.

Trần Tương Tri nhìn vào tờ giấy bên dưới xấp công văn, nơi hắn ghi chú lại những cái tên mỗi khi bóng đèn văn nghệ lóe sáng, trầm ngâm.

Bày Vân? Bố Vũ? Dời Sông? Tát Bể? Khuyến Sinh? Nông Tang? Miễn Thuế?

Trần Tương Tri vò nát tờ ghi chú hòng phi tang nó, tiếp tục thở dài lần thứ ba mươi sáu. Thu Thu mà nghe thấy những cái tên này, nàng nhất định sẽ cào rách mặt hắn.

Nhất định.

~~~

Khi Nguyễn Kinh Thu thức dậy, Trần Tương Tri đã rời nhà đi làm được một lúc lâu. Nơi hắn làm công không xa, cũng ở ngay tại trong phủ thành chủ. Nếu đi bằng tốc độ bình thường của hai chân thì nửa ngày là tới.

Nguyễn Kinh Thu ngồi ngơ ngác ở trên giường, âm thầm kiểm điểm lại bản thân vào ngày hôm qua. Trần Tương Tri đã đủ bận rộn, chính mình không nên gây thêm phiền cho anh ấy. Cho nên hôm nay, nàng quyết định sẽ tự mình nghĩ ra tên cho bé con.

Các tì nữ rất săn sóc để lại cho Nguyễn Kinh Thu mười lăm phút thả bay suy nghĩ. Sau đó chuyện cần làm đều làm, không cần làm cũng làm. Chẳng mấy chốc, phu nhân của thành chủ đã ăn mặc đường hoàng, an nhàn thưởng thức bữa sáng.

Ngày xưa lúc còn học phổ thông, tủ quần áo của nữ sinh Thu rất đơn giản, chỉ có hai màu trắng đen, đôi khi lọt vào vài cái xám hiếm hoi. Hiện tại thì Thu - phụ nữ có một chồng một trứng - không còn thích trắng đen nữa. Nàng đổi gu thời trang sang váy hoa cùng màu hồng phấn, ngọt ngào mà lại trẻ trung.

Hôm nay Nguyễn Kinh Thu khoác trên người một chiếc áo ngoài phết đất màu trắng ngả hồng, che đi mấy nụ hoa lựu đỏ e ấp của váy trong, kiều diễm lại bừng bừng sức sống, tựa như hạt lựu chua ngọt mọng nước của ngày hè.

Nàng nhàn nhã thưởng thức bữa sáng, đôi lúc lại cúi đầu viết đôi ba dòng lên tờ ghi chú bên cạnh. Sương Sương tò mò nhìn phớt qua một chút.

[Bánh Bao, Bào Ngư, Cháo Trắng, Cải Xanh, Giá Xào,...]

"?" Đây là có ý gì? Tiểu thư muốn ăn mấy món này sao? Hay là có món nào có vấn đề? Không ngon không muốn gặp lại? Quá ngon nên muốn ăn nữa?

"Tiểu thư?", nàng nhẹ giọng gọi thử.

"Sao thế Sương Sương?", bị đánh gãy suy nghĩ, Nguyễn Kinh Thu cũng không giận, ngẩng đầu dò hỏi.

"Tiểu thư, ngài, mấy món này", Sương Sương chỉ vào tờ ghi chú, "ngài không hài lòng đối với bữa sáng hôm nay sao?"

"Hả? À không, không có. Bữa sáng rất ngon! Cái này" Nguyễn Kinh Thu đưa tờ giấy cho Sương Sương xem thử, vui vẻ dò hỏi, "tiểu thư của em đang suy nghĩ tên cho bé con đó! Thế nào? Em thấy sao? Có hay hay không?"

Sương Sương cầm tờ giấy trong tay đọc nhanh những chữ còn lại, mắc kẹt. Nàng ta liếc nhìn Nguyễn Kinh Thu. Tiểu thư của nàng hôm nay may mắn không sầu thảm mưa rào. Nhìn nụ cười hồn nhiên tươi rói của thiếu nữ, nàng tì nữ cảm thấy phá bĩnh nó là một tội ác.

"Tiểu thư ngài cứ việc suy nghĩ. Nghĩ ra được tên nào thì ghi chú tên đó lên, sau lại cùng thành chủ chọn lựa lại một lần nữa. Dù sao thì trứng còn chưa ra đời đâu, chúng ta còn rất nhiều thời gian mà", thành chủ, ngài cố chống đỡ, Sương Sương tin ngài.

"Ừm!", Nguyễn Kinh Thu bị Sương Sương thuyết phục, bắt đầu ra sức ghi lại mọi cái tên mà mình có thể nghĩ tới.

[Bắp Luộc, Chuối Chiên, Trứng Nướng, Đá Me, Bún Đậu,...]

Càng ngày càng nhiều cái tên kỳ quái xuất hiện trên giấy. Bé Bé im lặng theo dõi toàn bộ quá trình, đồng thời lén lút đăng nhập mạng tri thức dành riêng cho hệ thống lách cách gõ mấy cái từ khóa:

[Tên hay cho bé trai]

Emmm, nó cũng muốn tham gia đặt tên cho vai ác. Nghĩ đến trong tương lai vai ác phải mang theo cái tên do nó đặt suốt cả đời, Bé Bé hừng hực hưng phấn như được tăng lương. Nó dùng hết hai trăm phần trăm sức mạnh lướt mạng một cách tràn ngập khí thế.

Không lâu sau, một chồng danh sách tên hay dành cho bé trai xuất hiện trên thế giới Diên Niên, mở ra một cánh cổng hoàn toàn mới lạ cho các bậc cha mẹ cấp tân thủ của thế giới này.

~~~

Lốc xoáy đặt tên kéo dài suốt ba ngày - khiến cho đôi vợ chồng trẻ Nguyễn Kinh Thu cùng Trần Tương Tri vì bất đồng ý kiến mà đâu lưng ngủ nửa canh giờ, Bé Bé giận dỗi tắt công tắc offline một đêm - rốt cuộc bị một lá thư đánh tan.

Lá thư là do cha chồng của Nguyễn Kinh Thu gửi đến. Nàng vẫn còn nhớ mãi cảnh tượng lúc đó, Trần Tương Tri vất lá thư ra xa ba mét, sau đó một cái đầu rồng khổng lồ được đúc từ vàng ròng hiện lên và nói:

[Tên của bé do ta đặt. Hai vợ chồng nhà mi chờ đặt tên cho cháu nội đi!]

Nói xong thì đầu rồng vàng chóe biến mất, để lại sáu chữ lung linh lấp lánh giữa không trung.

[Đó là truyền thống gia đình]

Ngày hôm đó, Nguyễn Kinh Thu vì hốt bốn bồn bụi vàng mà buồn đến độ khóc ha hả cả đêm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net