Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi sẽ không mặc loại quần áo này." Trần Như Nhụy đỏ mặt, nhìn trên giường bày một bộ quần áo làm bằng chất liệu voan mỏng trong suốt. Nó căn bản không thể gọi là quần áo, cùng lắm chỉ có thể gọi là một mảnh vải trong suốt, cái gì cũng không che được.

Mân Côi nhẫn nại đưa quần áo cho cô."Ngoan! Mau mặc vào, mama mà vào đây, thấy cô không hợp tác, tôi sẽ rất thê thảm đấy."

Cô tức giận vứt mảnh voan mỏng Mân Côi đưa tới, quật cường trách mắng: "Đây mà là quần áo? Có mặc hay không mặc cũng chẳng khác gì nhau."

Mân Côi tức giận, dùng sức tát cô một cái. "Con ranh chết tiệt kia, ở đây đến phiên mày quyết định à? Cho mày ba phần thuốc nhuộm, mày liền mở phường nhuộm ở đây đấy à." Mắt lộ hung quang."Tao hạn cho mày trong vòng 3 phút mặc xong bộ quần áo này, nếu mày không nghe lời, tao và mama sẽ cho mày trần truồng lên "Phòng đấu giá"." Như Nhụy sợ tới mức mặt trắng bệch, nhìn mảnh voan mỏng, trong lòng đấu tranh có nên nhặt lên mặc hay không. Bảo cô mặc loại quần áo cái gì cũng không che được này ra ngoài gặp người, không bằng giết cô đi.

Hai mắt cô trừng lớn, gần như điên cuồng hét lên:"Không! Tôi không muốn mặc loại quần áo này!" Cô điên cuồng chạy về phía cửa.

Vừa mở cửa, liền nhìn thấy mấy tên vệ sĩ trông như hung thần ác sát đang canh giữ ngoài cửa, cô hít một hơi tuyệt vọng, kêu lên thê lương, dùng sức đóng sầm cửa lại, nước mắt cũng rơi xuống.

Mân Côi đắc ý, cười nhạo nói: "Trốn? Mày muốn chạy trốn đi đâu? Bên ngoài có mấy tên vệ sĩ đang trông coi mày, là mama sai bảo, nếu mày không nghe lời, tao sẽ ra bên ngoài bảo mấy gã vệ sĩ đó vào thay quần áo cho mày, tao nghĩ bọn chúng sẽ hết sức vui mừng."

Như Nhụy ôm đầu, điên cuồng kêu lên:"A! Tôi không muốn, tôi không muốn......"

Mân Côi thấy cô đã không còn khống chế được cảm xúc nữa rồi, lại tát thêm cho cô một cái, túm lấy bả vai cô, bắt cô đối mặt với mình. "Mày có quyền nói không ư? Chờ sau khi mày lên đài bán đấu giá, để cho bọn đàn ông háo sắc dưới đài ra giá, mày có muốn thanh cao cũng vô ích, cái gì là tôn nghiêm, cái gì là tự trọng đã sớm bị kẻ dưới đài cướp đoạt đi rồi, có chăng là không thể chịu nổi, là ghê tởm, lại càng không ngừng cầu mong mình có thể vào tay một người đàn ông tử tế, khiến cho đêm đầu tiên của mình có thể dễ chịu một chút."

Cô hất Như Nhụy ra, châm một điếu thuốc. "Tao khuyên mày đừng phản kháng vô ích, dù sao duỗi cổ cũng là một đao, lui cổ cũng là một đao, sao không biết điều một chút, mọi người làm được việc, mày cũng ít bị tra tấn."

Như Nhụy bình tĩnh lại, trên mặt không lộ vẻ gì, nước mắt cũng không rơi xuống nữa, dáng vẻ cô im lặng đến dọa người.

Mân Côi thấy thế, giọng điệu hòa hõan khuyên bảo: "Thật ra cô cũng không cần bi quan như vậy, chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp sẽ không quá khó tiếp nhận. Đến lúc đó cô cứ coi như một tảng đá đè trên người, nhịn một chút là trôi qua ngay."

Toàn thân Như Nhụy cứng ngắc, lưng thẳng đứng, mắt nhìn chằm chằm vào bộ quần áo.

Mân Côi tiếp tục nói: "Đừng chống cự nữa, lấy quần áo mặc vào, để mama đến kiểm tra. Nếu đêm nay cô biểu hiện tốt, bán được giá cao, tiếng tăm bay xa, bọn đàn ông có tiền, có địa vị tất cả sẽ quỳ gối dưới váy cô. Đến lúc đó cô hô mưa gọi gió, ngay cả mama cũng phải nhường cô ba phần. Mau mặc quần áo vào đi!"

Nước mắt Như Nhụy gần như lại tràn mi. Cô không cam lòng! Chưa đến thời điểm mấu chốt, cô tuyệt đối không chịu thua số phận, hiện tại chỉ có đến nơi đấu giá mới có thể rời khỏi căn phòng tối tăm này, cũng chỉ có rời khỏi đây mới có cơ hội thoát đi.

Thầm hít một hơi trong lòng, cô thong thả nhặt quần áo lên, sắc mặt còn nhợt nhạt hơn ma quỷ.

Mân Côi tươi cười hài lòng."Cô gái thông minh! Tôi nói chút là hiểu rồi, ngoan ngoãn nghe lời mới có thể giảm bớt đau đớn lên da thịt. Nếu sau này cô may mắn, đừng quên công khuyên nhủ của tôi. Nghe tôi....."

Như Nhụy hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Mân Côi, giống như một cái xác lấy quần áo mặc vào, dùng hết sức lực toàn thân, mới có thể kìm nén xúc động muốn hét chói tai, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm. Cô nhất định phải chạy thoát!

Mân Côi lấy ra một mảnh vải đen bịt mắt cô.

Như Nhụy kinh ngạc với tay bỏ mảnh vải xuống."Cô làm cái gì vậy? Sao lại bịt mắt tôi?" "Đừng nhúc nhích. Đây là quy tắc ở nơi này, để tránh cô chạy trốn."

Như Nhụy thấy không ổn, nếu không nhìn thấy gì thì làm sao chạy được? Bất luận thế nào cũng phải bỏ mảnh vải xuống! "Hiện tại không phải tôi đang ngoan ngoãn nghe lời sao? Tôi van xin cô, không nhìn thấy gì tôi sẽ rất sợ."

"Xin tôi cũng vô ích, đây là mama dặn dò." Mân Côi dắt tay cô. "Nắm tay tôi, đi theo tôi không thì lạc đường, lát nữa bất luận cô gặp cái gì, hoặc nghe được âm thanh gì, nhớ kỹ! Trăm ngàn lần không được kêu lên, phải thật bình tĩnh, không có việc gì đâu, dù sao nhịn một chút là qua thôi." Như Nhụy bị Mân Côi đưa ra khỏi căn phòng nhỏ, bên tai truyền đến rất nhiều tiếng phụ nữ thầm thì, nội dung trong lời nói khiến người ta nghe được đỏ cả tai, thỉnh thoảng còn có người đưa tay chạm vào thân thể của cô.
Cô sợ tới mức hai má từ hồng chuyển sang trắng bệch, lấy tay che trước ngực nơm nớp lo sợ.

Mân Côi bực mình hét lên :"Mấy người các cô đừng có làm loạn nữa! Nếu làm xây xước món hàng quan trọng của mama, xem các cô giải thích thế nào với mama?"

Một người phụ nữ ác ý nói:"Mama tìm thấy cô ta ở nơi nào vậy? Trông cô ta gầy khô gầy khốc, bộ dạng cũng không có gì đặc biệt, đàn ông làm sao mà thích cô ta được? Các cô nhìn bộ ngực lép của cô ta xem, một chút thịt cũng không có."

Người phụ nữ kia dùng sức nhéo vào cánh tay Như Nhụy, khiến cô đau đớn kêu lên. "Này! Cô làm cái gì vậy?" Mân Côi lớn tiếng trách mắng."Tiểu Hồng, cô cẩn thận đấy, đừng tưởng cô hiện tại may mắn nhất mà được thế làm càn, đợi cuộc đấu giá xong xuôi, cô tốt nhất nhìn lại xem chỗ đứng của mình còn vững chắc như trước không? Tôi xem cô có thể kiêu ngạo được bao lâu?"
"Những lời này của cô là có ý gì?" Tiểu Hồng không chịu yếu thế, chỉ vào mũi cô gào lên.
"Ý tôi là cô mau mau mà hưởng thụ nốt đi, đừng tưởng rằng dùng chút trò giả dối có thể đắc ý được bao lâu." Cô ác độc liếc mắt nhìn bộ ngực của Tiểu Hồng một cái.

Tiểu Hồng tức giận đỏ cả má."Con đàn bà chết tiệt này, xem hôm nay tôi không xé nát cái mồm cô mới là lạ!"

Cô nhào cả người tới ra sức đánh cho Mân Côi một trận, Mân Côi cũng vận sức chờ phản kích lại.

Tiếng reo hò cổ vũ xung quanh càng lúc càng lớn, tình thế vô cùng hỗn loạn.

Như Nhụy cảm thấy cảm xúc những người xung quanh dâng lên, căn bản không có người chú ý tới cô, bây giờ mà không trốn còn đợi đến khi nào đây? Cô chậm rãi lùi ra phía sau, sau đó kéo áo xoay người bỏ chạy.

Mới chạy chưa được vài bước đã bị một cánh tay cứng như thép bắt lại, cô đau đến chảy nước mắt."Buông ra......"
"Nhẹ một chút, đừng làm thương cô ta."Một giọng nói phụ nữ ngập tràn uy hiếp vang lên.

Như Nhụy đau đến lùi cả người về một chỗ, nhìn ánh mắt sắc bén lợi hại trước mắt, cô hẳn là mama trong lời của Mân Côi! Nhìn ra được, lúc còn trẻ cô nhất định rất xinh đẹp.
"Một lũ đàn bà ngu ngốc, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi mà còn ở đây ầm ĩ cái gì? Đêm nay không cần làm ăn nữa phải không? Các cô có thời gian ở đây cãi nhau, không bằng dùng đầu óc mà suy nghĩ làm cách nào để khách hàng yêu thích." Mama vừa mở miệng, chung quanh ngay lập tức lặng ngắt như tờ.
Mân Côi cắn môi dưới."Mama, đều là Tiểu Hồng gây sự trước, cô ta......"

"Đủ rồi! Tôi không muốn nghe tiếp nữa. Mặc kệ các người ân oán cái gì, còn muốn ở "Tuyệt Đại Tao Nhã" này thì phải nghe lời tôi, nếu không tôi đuổi hết cả nhóm các cô, một người cũng không cần!"
Hai má Tiểu Hồng và Mân Côi đều trắng bệch, không dám nói thêm nửa câu.

Mama liếc nhìn từng người một cái."Tiểu Hồng, hôm nay cô lên đài đầu tiên."

"Sao? Sao tôi lại là người đầu tiên? Lần trước tôi có phải xếp thứ hạng đâu? Ở đây tôi là người tốt nhất, may mắn nhất, muốn tôi lên sân khấu đầu tiên tôi không làm." Tiểu Hồng phẫn nộ kêu lên.

Mama cười lạnh hai tiếng."Tốt! Cô không cần lên sân khấu đầu tiên, về sau cũng không cần nữa ."

Tiểu Hồng tức giận giậm giậm chân, lại không thể không khuất phục dưới sự uy hiếp của mama."Tôi biết rồi, tôi sẽ là người đầu tiên lên sân khấu."

Mama không lộ vẻ gì quay sang Như Nhụy nói:"Bịt mắt cô ta lại, đưa vào phòng nghỉ đi."

** ** **

Lâm Chính Tuyên mang theo Tưởng Quý Đào đi vào một nơi thoạt nhìn như một pub bình thường, đi qua một hành lang dài, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào một căn phòng nhỏ. Bọn họ đi vào, người nhân viên liền đóng cửa lại.
Quý Đào nhíu mày lại, nhìn quanh bốn phía, trước mắt là một đám người đang tụ tập ở dưới đài, châu đầu ghé tai vào nhau, phía trước có một sân khấu không lớn lắm. Thoáng chốc, trong lòng anh đã hiểu được nơi này là chỗ nào.

"Muốn gạt tôi đến xem vũ nữ thoát y cũng không cần dùng cách này." Giọng anh lạnh như băng, vẻ mặt lạnh lùng.

Lý Tử Hạo vội vàng nói:"Vũ nữ thóat y thì ra cái gì , nơi này so với vũ nữ thóat y còn đặc sắc gấp trăm lần."

"Bất luận là cái gì tôi đều không có hứng thú, muốn xem các cậu cứ ở lại, tôi đi trước." Quý Đào đứng lên chuẩn bị rời đi.

Chính Tuyên vội vàng ngăn cản anh."Đã đến đây rồi, cần gì phải vội vã đi đâu? Lừa cậu là chúng tôi không đúng, nhưng chúng tôi cũng có ý tốt. Nơi này không phải nơi xem vũ nữ thóat y, mà là một "Phòng đấu giá"."

"Phòng đấu giá?"

"Cái gọi là "Phòng đấu giá", chính là ra giá cao nhất để có được người phụ nữ cậu vừa lòng, sau đó có thể cùng ở với họ trong vòng 24 giờ." Chính Tuyên tiếp tục nói:"Tôi và Tử Hạo đã sớm quyết định, đêm nay chỉ cần cậu vừa ý cô nào, chúng tôi sẽ ra giá mua cô xuống, tặng cho cậu làm quà sinh nhật. Cậu cũng đừng phụ lòng tốt của chúng tôi ."

Quý Đào bất đắc dĩ lắc đầu, biết bọn họ có ý tốt, cũng không tức giận nữa."Quên đi! Tôi không có hứng thú với mấy người phụ nữ trên đài, với các cậu thì có thể, muốn mua xuống dưới tặng cho tôi làm quà tặng thì không cần."
Chính Tuyên thở dài một hơi nhẹ nhõm."Đừng mạnh miệng như vậy, chờ sau khi xem xong hãy kết luận."

Bọn họ ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức những người phụ nữ biểu diễn trên đài.

Quý Đào nhìn động tác của người phụ nữ đứng đầu hàng, cử chỉ khoa trương khiến người ta chán ghét, cứ một lát anh lại liếc nhìn đồng hồ, thỉnh thoảng ngáp dài, trên mặt lộ rõ vẻ buồn chán.

Chính Tuyên lấy khuỷu tay huých vào anh."Kiên nhẫn một chút, màn diễn chủ đạo sắp bắt đầu rồi."

"Tôi thật sự nhìn không ra mấy người phụ nữ trên đài này có gì đặc biệt? Nếu qua mười hai giờ mà vẫn vậy, tôi sẽ đi trước."

Chính Tuyên miễn cưỡng gật đầu, rời mắt nhìn lên đài.
Sau một lúc lâu, Quý Đào lại liếc nhìn đồng hồ một cái, đã đến mười hai giờ, anh vỗ vỗ vai Chính Tuyên, Tử Hạo."Xem ra sẽ có thứ đặc biệt, tôi muốn đi trước."

Anh đứng lên, khi đang chuẩn bị ra ngoài, trên đài xuất hiện mama giả dạng một người phụ nữ Ai Cập vô cùng xin đẹp, cô dùng giọng nói trong trẻo dễ nghe: "Cám ơn các vị khách đã hạ cố đến với "Tuyệt đại tao nhã", vừa rồi chỉ là màn hâm nóng không khí. Có lẽ có rất nhiều người đang chờ những tiết mục phía sau, và bây giờ đến chương trình đặc sắc nhất của đêm nay."
*******

Mama vung tay lên, mành che rủ xuống, bốn phía lặng ngắt như tờ.

Như Nhụy vểnh tai, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tùy thời có thể bật ra, cô thấy mình bị một người thô lỗ kéo lên trên đài, sau đó cởi mảnh vải che mắt xuống.

Làm cô bị những đôi mắt háo sắc tham lam dưới đài nhìn thấy, dường như muốn hét ra thật chói tai, cô xoay người muốn lao xuống đài bỏ chạy. Lại bị mama bắt lấy, ngăn hành động của cô lại.

"Mặt mũi tươi cười lên, không cần nghĩ cách chạy trốn đâu, bốn phía đều có bảo tiêu đang bảo vệ." Khóe miệng mama mang theo ý cười, đôi mắt nhìn thẳng phía trước, giọng nói lạnh như băng. Như Nhụy đau đến muốn thét chói tai, đành phải cố làm ra vẻ tươi cười.

"Các vị khách, Bách Hợp là màn diễn chủ đạo của chúng tôi đêm nay, ai có thể ra giá cao nhất, có thể có được đêm đầu tiên của Bách Hợp. Gía khởi điểm là 100.000 $."

"Tôi ra giá 100.000 $." Dưới đài bắt đầu có người ra giá.
Như Nhụy nhìn người ra giá, vẻ mặt dữ tợn, nhe răng trợn mắt cười, bụng to như thùng nước, cô hít vội một hơi. Nếu mình rơi vào tay người như vậy, cô thà cắn lưỡi tự sát cũng không cho hắn chạm vào một sợi lông tơ trên người.
Quý Đào bị vẻ đẹp hấp dẫn mà thê lương của cô làm dừng bước, khí chất cô đặc biệt, ánh mắt giống một con vật nhỏ đáng thương làm xúc động trái tim anh, ánh mắt anh không tự chủ được chăm chú nhìn khuôn mặt cô.

"Quý Đào, cô gái này không tồi! Tôi đã sớm bảo cậu, trò hay ở phía sau mà. Ngay bây giờ, chúng tôi mua xuống tặng cho cậu, xem như quà sinh nhật đi." Chính Tuyên vội vàng chớp lấy cơ hội, giơ tay.

"200.000."

Mama càng ngày càng vui vẻ."200.000, hiện tại có người ra giá 200.000."

"400.000."

"500.000."

Tình hình tranh đấu dưới đài trở nên vô cùng sôi nổi, Như Nhụy co rúm người lại, trong lòng mỗi lần nghe thấy tiếng kêu dưới đài, lại nhảy lên dữ dội, ánh mắt cũng đảo quanh những người dưới đài. Cuối cùng, cô nhắm mắt lại, giống như đem trái tim mình đóng lại, không để ý tới vận mệnh của mình sẽ đi về đâu.

Ánh mắt Quý Đào thủy chung nhìn chằm chằm cô, tất cả sự thay đổi trên vẻ mặt cô, đều chiếu vào trong đáy mắt anh. Anh không khỏi buồn bực nghĩ: Cô thật sự là một thân xử nữ? Hay đây là tài diễn xuất cao siêu của một gái điếm?

Mặc dù dáng điệu cô điềm đạm đáng yêu, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ kiên nghị, làm cho người ta không thể kháng cự lại vẻ trầm mặc mà bỏ qua cô, thoạt nhìn cô giống như một câu đố chưa có đáp án, khiến tim Qúy Đào bất giác đập thình thịch, không cách nào kìm nén được quyết tâm quay đầu đi.

Gã to béo lúc đầu lại nhấc tay lần nữa, hô: "800.000."

Lúc này miệng mama đã cười không khép lại được , mà lòng Như Nhụy càng thắt lại.
"2.000.000."

Toàn hội trường truyền đến một trận tiếng kinh sợ, toàn bộ những ánh mắt đều tập trung trên người Tưởng Qúy Đào, ngay đến Như Nhụy đang nhắm mắt lại cũng nhịn không được mở mắt ra xem.

Người đàn ông ra giá cao kia có một đôi mắt thần khí sáng ngời dưới hai hàng lông mày đen rậm, khiến khuôn mặt anh toát vẻ lạnh lùng nhưng vẫn không mất phần hấp dẫn. Khi ánh mắt anh và Như Nhụy chạm nhau, đáy lòng cô không khỏi hơi run run. Cô nhìn thẳng vào người đàn ông độc đáo này, sóng mắt di chuyển từ gương mặt rồi xuống vòm ngực cường tráng rộng lớn và đến cánh tay rắn chắc của anh. Dường như cô có thể cảm nhận được trong cơ thể của anh ẩn chứa một sức mạnh vô tận.

Rơi vào tay anh, dù sao cũng còn tốt hơn rơi vào tay tên bụng phệ kia, may ra đến lúc đó có thể có cơ hội cầu cứu. Cô không khỏi yên lặng cầu nguyện trong lòng , hy vọng đêm nay có thể kết thúc như vậy, không có người cùng anh đấu giá nữa .

Chính Tuyên nhìn Quý Đào liếc mắt một cái, kinh sợ: "2.000.000, cậu điên rồi à?"

Tử Hạo kêu lớn."Cô ấy cũng có chút xinh đẹp, nhưng cùng lắm cũng chỉ là thân phận gái điếm, 2.000.000 để mua một đêm thực sự quá đắt!"

"3.000.000." vẻ mặt Qúy Đào nghiêm túc, ánh mắt nhìn chằm chằm Như Nhụy, chưa từng rời mắt.

Cả hội trường một trận kinh sợ, những tiếng nói khe khẽ bắt đầu nổi lên, trên đài miệng mama cười đến không khép lại được.

Tử Hạo cực kỳ hối hận! Sớm biết Qúy Đào có thể ra giá bừa bãi như vậy, lúc trước anh đã không đáp ứng đề nghị hoang đường của Chính Tuyên, hại anh thiệt hại nặng nề. Anh tức giận trừng mắt nhìn Chính Tuyên, chỉ thấy vẻ mặt Chính Tuyên cũng đầy vẻ lo lắng, nói vậy anh nhất định cũng có cảm nhận giống mình.

Vì thế Tử Hạo xoay người về phía Quý Đào nói:"Cậu bị điên hả Qúy Đào, cô gái kia chắc canh không đáng giá 3.000.000, cậu đừng bị dáng vẻ thanh khiết của cô ta lừa, nói không chừng cô ta là một kẻ lão luyện, căn bản không đáng một đồng, cậu ra giá bừa bãi như vậy chúng tôi sẽ không trả tiền đâu."

"Chỉ cần cô ấy có thể lấy lòng tôi, số tiền này cũng đáng ."
Tử Hạo bất đắc dĩ lắc đầu. "Quên đi! Dù sao chuyện cậu đã quyết định, không ai có thể thay đổi. Chẳng qua tiền là chúng tôi trả, cậu đương nhiên không có cảm giác gì."

"Yên tâm đi, các cậu chỉ cần trả 200.000, còn lại tôi lo."

Mặt Tử Hạo và Chính Tuyên lập tức đỏ bừng, Tử Hạo nói: Nói mà không biết ngượng, chúng tôi đã nói là tổ chức sinh nhật cho cậu, sao có thể để cậu bỏ tiền được?"

"Lúc trước tôi cũng không đáp ứng các cậu, cho nên các cậu đừng để trong lòng."

Mama ở trên đài đếm ba tiếng, không ai đấu giá lại, vì thế cô tuyên bố nói:"Chúc mừng vị khách mặc áo sơmi đen ở dưới đài, Bách Hợp là của ngài ."

Dưới đài một trận ồn ào, buổi đấu giá cũng kết thúc, từng người đàn ông dẫn người phụ nữ mình đấu giá được tới nơi kín đáo phong lưu khoái hoạt.
Mama kéo Như Nhụy đến trước mặt Qúy Đào, cô tươi cười nói:"Tiên sinh ngài họ gì? Sao từ trước tới giờ chưa bao giờ gặp ngài ở đây?"

Lần này Quý đào càng cẩn thận nhìn rõ khuôn mặt Như Nhụy, dưới ngọn đèn mờ nhạt, sắc mặt cô tái nhợt đến đáng sợ, vẻ mặt có chút tiều tụy, đôi mắt mơ hồ lộ ra sợ hãi hoang mang, thứ lụa trắng mỏng manh khiến thân thể mảnh khảnh của cô hiện ra không sót chút gì.

Đột nhiên, trong lòng anh có một cảm giác thôi thúc, muốn dùng quần áo che kín thân thể của cô, không muốn người đàn ông khác nhìn thấy cô.
Anh vô cùng kinh ngạc chính mình mới lần đầu gặp mặt liền muốn tham lam giữ lấy người con gái này, huống chi đối phương chỉ là một gái điếm.
Vừa nghĩ đến vậy, vẻ mặt của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng."Tôi muốn đưa cô ấy tới chỗ tôi, hiện tại có thể đi rồi chứ?"

"Có thể, đương nhiên có thể! Chỉ có điều Bách Hợp cũng không thể như vậy mà đi ngay được, tôi đưa cô ấy về phòng mặc thêm quần áo, rồi lập tức ra ngay."

"Tôi cho các cô 10 phút."

"Làm gì gấp gáp vậy?" Cô nháy mắt mập mờ nói."Dù sao hai người có những 24 giờ......"
Quý Đào cứng rắn cắt ngang lời của cô."10 phút."

Mama thấy thế cũng không nói thêm gì nữa, kéo Như Nhụy trở lại phòng. Cửa vừa đóng cô lập tức hiện ra vẻ mặt hung ác."Cô đừng tưởng cùng khách hàng ra ngoài là có thể lợi dụng cơ hội bỏ trốn, ta khuyên cô tốt nhất bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu đi, bởi vì sẽ có ba gã bảo tiêu đi theo bên hai người, đến đúng giờ sẽ đem cô quay về." Cô hung tợn nói."Nếu cô dám nói linh tinh cái gì với khách hàng, trở về tôi sẽ cắt cái lưỡi của cô, cho cô từ nay về sau khỏi phải nói nữa." Cô mở ngăn kéo, lấy ra một lọ thuốc.

Như Nhụy lùi về phía sau."Cô muốn làm gì?"

Ma ma lộ ra nụ cười gian xảo."Cô là xử nữ, lần đầu tiên nhất định rất đau. Để tốt cho cô, uống thuốc này đi, đảm bảo đến lúc đó cô sẽ vui vẻ sung sướng như thần tiên."
"Không cần! Tôi không cần uống thuốc gì cả, cô bỏ ra." Như Nhụy đưa tay phá hủy thuốc trong tay cô.

Vẻ mặt mama lập tức thay đổi."Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt." Cô tức giận túm lấy tóc Như Nhụy, bắt cô nuốt thuốc xuống.
Như Nhụy thống khổ nuốt thuốc xuống họng ."Cô cho tôi uống cái gì vậy?" Cô cực kỳ sợ hãi, không biết sao, cô cảm thấy thân mình nóng lên, đầu óc mờ mịt. Có chút muốn đi ngủ, lại có chút khát nước, toàn thân có cái gì đó không đúng.

Mama hài lòng nhìn dáng vẻ của cô, sau đó lấy áo khoác từ trong tủ, mặc cho cô, rồi dẫn cô ra ngoài gặp Tưởng Qúy Đào.

Quý Đào trong lúc chờ đợi, trong lòng không hiểu sao cảm thấy bất an, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh như ngày thường. Anh càng không ngừng hỏi chính mình vì sao lại muốn mua cô gái kia? Nhưng anh không tìm được đáp án, trong đầu lại hiện ra đôi mắt trong suốt lại có vẻ kinh sợ quá mức đến động lòng người của cô.

Thấy mama đưa Như Nhụy đi ra, không hiểu sao nỗi bất an trong lòng Qúy Đào càng tăng lên, anh cảm giác ánh mắt của cô không giống với lúc trước, nhưng lại không nói ra được có chỗ nào không thích hợp.
"Tôi giao Bách

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net