C246 - 250

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 246: Trò chuyện với tôi một lát

Khúc Uyển Đình đã từng nói, lúc bắt đầu tiệc tối, cô không cần lo lắng, bởi vì tất cả mọi thứ cô làm, toàn bộ tân khách tại bữa tiệc sẽ để ý, cho nên chỉ cần có một cơ hội nhỏ, bọn họ sẽ thử thách phản ứng và năng lực của cô, sau khi bữa tiệc đi qua, nói sai một chút, từ nơi này có thể truyền ra khắp nơi, cho nên nếu cô muốn giữ vững thân phận thư ký Tổng Giám đốc, nhất định phải chú ý đến buổi khiêu vũ, vào lúc đó, sẽ có rất nhiều người tò mò vì thân phận của cô hôm nay hoặc mang theo ý đồ đến gần cô!

Đường Khả Hinh cầm ly rượu, sau khi Tô Thụy Kỳ cùng mình nhảy xong thì đến nơi khác để giữ khách, cô mỉm cười đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn ngắm, cha mẹ Tô vẫn còn ở trong một phòng trang nhã nhìn xuống, lại nhìn về phía Tô Linh, cô đang ngồi ở trên ghế sa lon, giống như công chúa, trò chuyện với một vị thiên kim vừa trở lại Anh quốc lần này, lại vô tình gặp được một danh viện, nghe nói cô ấy sắp kết hôn, gả cho một con trai của một Công tước.

Vị thiên kim kia hơi lộ ra nụ cười kinh ngạc, nói: "Có thật không? Cô ấy chuẩn bị gả cho Gor¬den thật sao?"

"Ừ. Nghe nói Nữ hoàng Anh cũng hết sức thích hôn sự này." Tô Linh mỉm cười nói xong, liền nhìn về phía Đường Khả Hinh đang nâng ly chạm cốc với một vị nam sĩ trước mặt, uống một hớp nhỏ, liền lách mình đi, cô suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu lại nói chuyện phiếm với vị tiểu thư kia.

Đường Khả Hinh đi lướt qua đám khách quý, mới phát hiện bọn họ đều là người có thân phận hiển hách, nghĩ tới mình và bọn họ khẳng định không thích hợp nhau, liền từng bước từng bước đi đến ghế sa lon ngồi xuống, an ổn vượt qua buổi tối gian nan.

"Hi, Đường tiểu thư. . . . . ." Có cô gái xinh đẹp mặc lễ phục xinh đẹp cùng mỉm cười, tay nâng cocktail đi về phía Đường Khả Hinh, vẻ mặt lộ ra hâm mộ, nhỏ giọng gọi cô.

"Chào các chị. . . . ." Đường Khả Hinh lập tức nâng ly, dựa theo lời Khúc Uyển Đình chỉ dạy cho mình, khẽ gật đầu dịu dàng chào hỏi.

"Lúc nảy cô và Cậu chủ Tô nhảy thật sự rất đẹp. . . . . ." Có một tiểu thư mặc lễ phục màu đỏ, thật lòng cười nói.

"Cám ơn các chị" Đường Khả Hinh ngẩng mặt lên cười đến khuôn mặt muốn cứng ngắc, dịu dàng nói: "Tôi cũng chỉ mới học khiêu vũ chưa được mấy ngày. . . . . .".

Ba thiên kim nghe xong liếc nhìn nhau một cái, liền miễn cưỡng cười nói: "Học mấy ngày lại tốt như vậy?"

". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh giương mắt nhìn ba người các cô, lập tức biết mình nói sai, liền mỉm cười nói: "À. . . . . . Ồ. . . . . . Thật ra tôi không biết khiêu vũ, chỉ nhờ cậu chủ Tô hỗ trợ, kéo tôi đi. . . . . ."

Ba thiên kim nhìn nhau một cái, liền nở nụ cười nói: "Xem ra, cậu chủ Tô rất thích cô. . . . . ."

". . . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt của bọn họ, cảm giác họ nghe không hiểu tiếng người sao? Cô cũng không có nói gì, chỉ ồ một tiếng, lại ngượng ngùng mỉm cười.

Ba thiên kim mỉm cười gật đầu đi về phía trước, có một người nói nhẹ nhàng nói: "Thật là phách lối. . . . . ."

"Người ta có cậu chủ Tô thích, phách lối cũng không sao. . . . . ."

Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, cầm ly rượu, mới phát hiện trong xã hội thượng lưu, không phải một ngày hai ngày có thể đi vào, hiện tại cô hơi tức giận, căng thẳng, sau lưng cũng đổ mồ hôi lạnh, liền vội vàng xoay người muốn tìm một chỗ trốn, không ngờ xoay người một cái, liền nhìn thấy một người đàn ông ngoại quốc rất đẹp trai, rất phong độ đang nâng ly, dùng ánh mắt đặc biệt mập mờ của người Tây Phương, nhìn về phía Đường Khả Hinh, cảm tính khàn khàn nói nhỏ: "Hi. . . . . ."

Đường Khả Hinh chớp mắt một cái, nhẹ nhàng nhìn xung quanh, phát hiện có thật nhiều thiên kim cũng bởi vì tò mò thân phận của mình mà nhìn mình, cô muốn tránh cũng tránh không kịp, liền hơi nâng ly về phía anh, mỉm cười nói: "Hi. . . . . ."

"Dear miss, you are so beautiful tonight, can I know you?" (tiểu thư xinh đẹp, tối nay cô rất đẹp, chúng ta có thể làm quen không?) Người đàn ông ngoại quốc đẹp trai hết sức hấp dẫn nói.

". . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh hơi chớp mắt, thật ra câu này hết sức đơn giản, nhưng cũng bởi vì cô quá căng thẳng, nghe không hiểu, lại quên mất lời dạy của Khúc Uyển Đình, cô liền bật cười nói: "Yes"

Người đàn ông ngoại quốc đẹp trai vô cùng vinh hạnh nở nụ cười, tiếp tục nhiệt tình nói: "I'm Aaron electroic administrative officer. My name is Phyllis, this year china to work, when I came to this beautiful country, I was shocked (tôi là Tổng Giám đốc điều hành công ty điện tử Jaren, tôi tên là Phyllis, năm nay mới đến Trung Quốc làm việc, khi tôi tới đất nước xinh đẹp này, tôi rất vui mừng. . . . . . )

Đường Khả Hinh nghe một tràng tiếng anh, giống như một bài phát biểu, sau đó cười một tiếng, bày tỏ kinh ngạc nói: "Yes! ?"

Ôi! Cô đã nói đúng rồi! !

"Yes!" Người đàn ông ngoại quốc đẹp trai giống như tìm được tri kỷ, cười lớn.

Mặt của Đường Khả Hinh cũng cười như hoa nở, cười thật rạng rỡ, trong lòng thì khổ sở, đang suy nghĩ, rốt cuộc người này đang nói cái gì?

Tưởng Thiên Lỗi mới vừa đưa Tử Hiền trở về phòng khách quý nghỉ ngơi, sau đó đi xuống lầu, liếc mắt liền nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc váy trắng khêu gợi, tay nâng một ly cocktail màu xanh dương, dường như đang sôi nổi nói chuyện phiếm với người đàn ông ngoại quốc đẹp trai, sau đó người ta hỏi: "Presumptuous excuse me, beautiful lady, may I ask your name?" (tiểu thư xinh đẹp, tôi có vinh hạnh làm quen với cô không?)

Đường Khả Hinh trợn mắt to xinh đẹp, nhìn về phía người đàn ông ngoại quốc đẹp trai, giống như hết sức rõ ràng nói: "What?"

"Ah . . . . ." Người đàn ông ngoại quốc đẹp trai có chút ngạc nhiên nhìn Đường Khả Hinh một cái, vẫn thân sĩ phong độ mỉm cười lặp lại câu nói lúc nảy: "Presumptuous excuse me, beautiful lady, may I ask your name?"

"A. . . . . ." Đường Khả Hinh giống như hiểu, lập tức khẽ che miệng, mỉm cười nói: "Yes!"

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy không nhịn được cười, đi xuống cầu thang, cầm một ly cocktail màu trắng, uống nhẹ một hớp, mới phát hiện cocktail này có mùi hoa hồng, hết sức thích hợp với mình.

Người đàn ông ngoại quốc đẹp trai cảm thấy bối rối, nhìn vẻ mặt hết sức đáng yêu của Đường Khả Hinh, anh lễ phép hỏi lại: "Feel shy, miss, can you understand what I said?" (tiểu thư, xin hỏi cô có thể nghe hiểu lời của tôi nói không?)

"Yes!" Đường Khả Hinh lại rất phong tình mỉm cười nói.

Người đàn ông ngoại quốc đẹp trai nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh, hơi kinh ngạc, lại nâng ly dùng ngôn ngữ khác cô nhất định có thể hiểu, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu thư, thật ra cô có thể nghe hiểu lời của tôi không? Nếu như nghe không hiểu, tôi có thể nói tiếng trung. . . . . ."

"What? Ah! yes!" Đường Khả Hinh thuận miệng nói!

Phốc! Tưởng Thiên Lỗi mới vừa uống vào một ngụm cocktail, nghe những lời này, vẫn không nhịn được phun ra ngoài một chút, anh nhướng mày, vội vàng lấy khăn tay trắng, thất lễ lau nhẹ!

Đường Khả Hinh nghe được âm thanh này, liền xoay người trừng mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi đứng ở gần mình, cô kiêu ngạo xoay người, nhìn về phía người đàn ông đẹp trai, mỉm cười nói một câu: "Excuse me!"

Cô xinh đẹp phong tình đi mất.

Người đàn ông nước ngoài đẹp trai vẫn còn đang cầm ly rượu trắng, nhìn về phía cô gái trước mặt, đi về phía bên kia, phong tình vạn chủng, xinh đẹp mộng ảo, nhưng cô nói cái gì nghe không hiểu. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nhịn cười, đổi lại một cái ly, liếc mắt nhìn bóng lưng của cô.

Đường Khả Hinh đang cầm cocktail, vừa đi về phía trước, trong lòng vừa âm thầm thề, tôi tuyệt không mở miệng nói chuyện, tôi giả như mình bị câm.

"Hi. . . . . . Đường tiểu thư. . . . . ." Có một thiên kim xinh đẹp, là bạn thân của Tô Linh, nâng ly về phía cô.

"Hi. . . . . . Chào cô. . . . . ." Đường Khả Hinh lại nâng ly, dịu dàng cụng ly với cô.

"Tối nay cô rất đẹp. . . . . ." Tiêu Tiêu nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói.

"Cô quá khen. Cô mới là xinh đẹp nhất. . . . . . ôi, tôi rất thích chiếc váy của cô, thật đẹp nha. . . . . ." Đường Khả Hinh cười ngọt ngào nhìn về phía vị tiểu thư mặc chiếc váy dài kiểu nữ thần lộ vai, rất thật lòng cười nói.

"Có thật không?" Tiêu Tiêu cũng thật sự vui vẻ mỉm cười nói: "Chiếc váy của tôi là thời trang Paris mùa thu mới nhất năm nay, toàn thế giới chỉ có hai chiếc, một chiếc ở chỗ của công chúa Bhutan. . . . . ."

"Trời ạ, thật làm cho người ta hâm mộ. . . . . . rất đẹp nha. . . . . . Váy đẹp, người càng đẹp hơn, cuối cùng tôi cảm giác như công chúa Bhutan mặc nhất định nhìn cũng không có xinh như cô!" Đường Khả Hinh hết sức có lễ phép nhìn chiếc váy, lộ ra vẻ hâm mộ.

Tiêu Tiêu nghe vậy càng thêm vui vẻ, lập tức nắm nhẹ cổ tay của cô, hết sức thân mật nói: "Lần sau, tuần lễ thời trang Paris, chúng ta cùng đi chứ. Nếu như thấy thích, chúng ta trao đổi với nhau một chút. . . . . ."

"Tốt!" Đường Khả Hinh nhiệt tình đồng ý, thật vui vẻ nói: "Có thể học tập với cô, tôi rất vui."

"Không nên quá khách sáo, mời cô tùy ý. . . . . ." Tiêu Tiêu nói xong, liền nâng ly đi khỏi.

Đường Khả Hinh giống như như quả bóng cao xu xì hơi, thật không muốn cười nữa, cảm giác mặt của mình sắp cứng ngắc rồi, cô thở dài một hơi, mới vừa muốn cất bước, lại nhìn thấy người đàn ông nước ngoài đẹp trai nâng ly đi về phía mình, cô hoảng sợ, lập tức xoay người, lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đang nâng ly mỉm cười nói chuyện với một vị thiếu gia, cô không chịu nổi yes và what, không nói hai lời, không đề cập đến ân oán trước kia, liền kéo váy dài, lúc người nước ngoài sắp đuổi tới mình thì cô nâng ly giống như rất vui mừng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Tổng Giám đốc Tưởng! Đã lâu không gặp!"

Tưởng Thiên Lỗi nâng ly, trầm ngâm nhìn về phía cô.

Thiếu gia này, cha là ủy viên chính trị, cũng nâng ly nhìn về phía bọn họ, chỉ mỉm cười, không nói lời nào.

"Xin chào. . . . . ." Đường Khả Hinh làm theo lời Uyển Đình dạy mình, gật đầu mỉm cười nâng ly với vị thiếu gia này.

"Xin chào. . . . . ." Thiếu gia này cũng mập mờ nhìn khuôn mặt xinh đẹp cùng vóc người hấp dẫn của Đường Khả Hinh.

"Đường tiểu thư. . . . . . Chúng ta đã lâu không gặp sao?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cầu xin của Đường Khả Hinh, lại nhìn về phía người đàn ông nước ngoài đẹp trai sau lưng cô, trợn trợn mắt nhìn cô, liền nhịn cười nói: "Chúng ta không phải mới vừa ăn cơm xong?"

"Ăn cơm xong thì không thể đã lâu không gặp sao? Tôi một ngày không gặp như cách ba thu?" Đường Khả Hinh mím môi, nghiến răng nói những lời này, nghĩ tới người đàn ông này, thật sự rất được a ! !

Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được bật cười, nhìn thiếu gia này lễ phép nâng ly đi khỏi, anh cũng nâng ly về phía anh ta.

"Trò chuyện với tôi một lát!" Đường Khả Hinh vội vàng nói!

"Tôi không có thời gian!" Tưởng Thiên Lỗi không nói hai lời, liền xoay người, không ngờ tây trang bị người lôi kéo, anh đột nhiên mỉm cười.

Đường Khả Hinh tội nghiệp nhìn về phía anh, tay kéo một góc tây trang của anh.

Chương 247: Bóng đen

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên quay người lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhìn về phía cô nói: "Lá gan cô rất lớn, lại dám kéo tây trang của tôi!"

Đường Khả Hinh chớp mắt một cái, nhìn anh, ngón tay không khỏi nới lỏng, chậm rãi buông góc tây trang của anh ra. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nắm bàn tay nhỏ bé của cô, để ly rượu xuống, liền nhìn cô nói: "Nhảy một bản đi. . . . . ."

"À?" Đường Khả Hinh cho rằng mình nghe lầm, nhìn anh.

"Tôi nói. . . . . . Nhảy một bản đi, nếu không, người của toàn thế giới, nhất định cũng sẽ theo phong trào đến tìm cô." Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, lạnh nhạt nói.

Đường Khả Hinh nghe vậy, vẫn đứng ở trong đám người, nhìn anh, đột nhiên cảm thấy lúc nảy mình tới tìm anh, thật mất hết mặt mũi, trong lòng của cô căng thẳng, liền muốn xoay người đi khỏi, Tưởng Thiên Lỗi lại nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nhanh chóng kéo mạnh, ôm cô vào trong ngực. . . . . .

"A!" Cả người Đường Khả Hinh nhào tới trong ngực của anh, khẽ kêu một tiếng, cảm thấy lòng bàn tay trần của Tưởng Thiên Lỗi đặt trên lưng mình, nhẹ nhàng vuốt, thậm chí đầu ngón tay đụng phải sống lưng của mình, lòng của cô mềm nhũn, không tự chủ dựa trong ngực của anh, ngẩng đầu lên, mê ly nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng cúi xuống, vừa nhìn cô, vừa kéo cô nhích lại gần mình hơn, chậm rãi xoay tròn ra sàn nhảy, đi tới trước đài phun nước hoa, mượn ánh đèn màu hồng, nhìn cặp mắt to của cô lộ ra xấu hổ, mong đợi, còn có chút cảm động, anh nhìn chằm chằm đôi mắt này, tối nay lông mi thật dài nổi bật càng mê người, tay của anh từ bên vòng eo khêu gợi của cô, nhẹ nhàng lướt phía sau lưng của cô, ngón tay xẹt qua ngọn lửa màu đỏ thẫm, trầm thấp cảm tính nhìn cô, hỏi: "Thích bữa tiệc tối nay không?"

"Thích. . . . . ." Chỉ cần Đường Khả Hinh đi trong âm nhạc chập chờn, trong không khí mờ ảo, sẽ rơi vào trong thế giới của anh, không cách nào tự làm chủ.

Tưởng Thiên Lỗi nhẹ bước, hưởng thụ ăn ý bước chân cô, thậm chí cảm nhận thân thể mềm mại của cô, nhẹ nhàng tựa vào trên người của mình, khơi gợi ham muốn mãnh liệt của đàn ông, hai mắt của anh thoáng qua nụ cười, nhìn cô nói: "Tôi không biết cô sẽ đến. . . . . . Còn dùng phương thức này . . . . . ."

Đường Khả Hinh nhẹ hắng giọng, trong lòng hơi động nhìn về phía anh, nói: "Tôi thế nào?"

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, sâu kín nói: "Việc xã giao trong xã hội thượng lưu, thái độ nói chuyện không phải như thế. . . . . ."

Đường Khả Hinh không hiểu nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt mỉm cười, nói: "Khi một người đàn ông nói với cô, tôi không biết cô sẽ đến, còn lấy loại phương thức này, cô nên hiểu, anh ấy đang kinh ngạc vui vẻ. . . . . . Cô nên trả lời cám ơn. . . . . ."

Trong lòng của Đường Khả Hinh chấn động, hơi khoa trương nhìn anh, không nhịn được hỏi: "Anh. . . . . . Anh vừa mới cố ý hỏi tôi, hay. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nhìn mắt to ngây thơ trong sáng của Đường Khả Hinh, cười khẽ một tiếng, nói: "Cố ý."

Lòng của Đường Khả Hinh căng thẳng, ánh mắt mờ đi, bước chân liền rối loạn, không cẩn thận đạp chân của anh một cái.

Tưởng Thiên Lỗi cau mày.

"Thật xin lỗi. . . . . ." Đường Khả Hinh muốn buông tay của anh ra.

Tưởng Thiên Lỗi lại ôm chặt thân thể của cô, để cho cô nhích lại gần trước mặt của mình hơn, rồi dắt cô xoay tròn giữa sàn nhảy, vừa xoay tròn vừa cúi đầu nhìn lông mi thật dài của cô, lỗ mũi cao thẳng, bờ môi khêu gợi, cô nhẹ nhàng bĩu môi một cái, anh mỉm cười nói: "Tức giận?"

"Không có." Đường Khả Hinh lạnh nhạt đáp lời.

Tưởng Thiên Lỗi lại hơi nghiêng mặt nhìn chừng mắt cô, quả thật có chút không vui, anh im lặng mỉm cười, cảm tính nói: "Ở trong vòng này, nếu như cô không vui vẻ, cũng không nên biểu lộ ra ngoài mà nên ngẩng đầu lên, nhìn về phía nam sĩ, mỉm cười với anh ta. . . . . ."

"Tôi không hiểu. . . . . ." Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hết sức khêu gợi hấp dẫn, nói: "Chẳng lẽ trong vòng này, không có cảm xúc khác, cần phải cười với người ta, cười đến cứng mặt."

"Cô từ chối cái vòng này."

"Tôi từ chối."

"Cô lựa chọn con đường xa hoa, bước lên thảm đỏ, đi tới nơi này, không phải dự đoán được mọi chuyện hôm nay sao?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô nói.

"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, nhìn anh.

"Cô đừng nói với tôi, cô không hưởng thụ ánh đèn nơi này, thức ăn ngon, còn có cậu chủ Tô say đắm khiêu vũ với cô. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, lại dịu dàng nói.

"Chúng tôi chỉ bạn thân"

"Nhưng anh ấy không xem cô là bạn thân." Tưởng Thiên Lỗi nhắc nhở cô, nói: "Tối nay cô biểu hiện tốt như vậy, anh ấy bị chìm đắm vào trong thế giới của cô, cô làm sao từ chối anh ấy?"

Ánh mắt Đường Khả Hinh thoáng qua một chút lạnh lùng nói: "Tổng Giám đốc Tưởng, ở trong thế giới của anh, tôi không xứng đáng có bạn bè, không xứng đáng có hoa tươi, không xứng đáng có váy xinh đẹp? Chỉ cần tôi thể hiện, tôi sẽ có lỗi với bất ai?"

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt cứng lại, chậm rãi cười một tiếng hỏi: "Ở trong thế giới của anh, có phải người yêu của anh chỉ có thể tiếp nhận hoa tươi của anh, váy của anh, thảm đỏ rất đẹp rất đẹp của anh hay không?"

Tưởng Thiên Lỗi dừng lại động tác, hung hăng nhìn cô.

Đường Khả Hinh suy nghĩ trong chốc lát, mới mỉm cười nói: "Mà tôi không phải, tôi đi, đơn giản là vì tôi là thư ký của Hoàn Cầu, tôi là bạn thân của Tô Thụy Kỳ, tôi muốn vì thân phận của tôi, tấm lòng của tôi thể hiện vẻ đẹp của tôi, nhưng tôi cảm thấy anh nhất định không cho phép người yêu của mình, biểu diễn tất cả."

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua một chút sững sờ, lại đông lạnh nhìn cô.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười nói: "Anh là hạng người như vậy sao? Tưởng Thiên Lỗi."

Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nói: "Tôi không phải là người như thế, không cần cô nhiều lời."

"Tôi cũng không muốn nhiều lời." Đường Khả Hinh nhẹ nhàng buông lồng ngực của anh ra, thật lòng nhìn về phía anh, mỉm cười nói: "Chẳng qua ở chỗ này, tôi học được một thứ là. . . . . . thứ muốn biểu đạt, lại không thể biểu đạt, muốn mập mờ thì rất mập mờ. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô.

Đường Khả Hinh cau mày nghĩ nghĩ, không nhịn được bật cười, nói: "Thì ra . . . . . . tất cả mọi thứ đều không phải là lỗi của anh, lỗi là ánh đèn, âm nhạc, còn có đài phun nước xinh đẹp, nói cách khác. . . . . . lỗi của hoàn cảnh!"

Sắc mặt của cô cứng rắn, không nói chuyện nữa, mà nhẹ nhàng nắm đuôi váy, đi qua bên cạnh anh đi về phía trước, cổ tay bị người nhẹ nhàng nắm lại, cô quay đầu nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ nắm cổ tay của cô, hai mắt ở trong không gian mờ ảo, lóe lên một cái.

Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt anh xốc xếch lóe lên, lòng của cô thầm đau xót, nhưng vẫn di chuyển bước chân, đi về phía trước, người nước ngoài kia lại đi tới, cô mới vừa muốn mỉm cười nghênh đón, lại cảm giác bên hông bị người kéo, cô cũng đã nhào vào trong ngực của anh, ngẩng đầu lên, vội vàng nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn Khả Hinh, hai mắt cô bi thương và mong đợi, hai mắt anh lóe lên chút dịu dàng, ôm nhẹ thân thể của cô, dịu dàng nói: "Âm nhạc còn chưa kết thúc, tôi và cô nhảy xong điệu này. . . . . ."

Hai mắt Đường Khả Hinh tràn qua nước mắt, trong lòng chợt chua xót, buồn bã nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi không nói chuyện nữa, chỉ là ôm nhẹ thân thể của cô, tiếp tục nhẹ nhàng bước theo điệu nhảy, nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng phối hợp theo bước chân anh, buồn bã và đau lòng nhìn anh.

Ánh đèn sàn nhảy từ màu hồng chuyển sang màu xanh, lại chuyển sang màu tím u buồn mê ly mờ ảo.

Sau đó, trên sàn nhảy mờ ảo chỉ có hai người.

Chỉ mong. . . . . . âm nhạc mãi mãi không kết thúc. . . . . . Đường Khả Hinh giống như nghe được tiếng lòng của mình, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nhớ tới ba năm trước đây, hai người gặp nhau thì mình là cô gái ngây thơ, đã từng hướng về phía người đàn ông hoàn mỹ lộ nụ cười của mình, cô đột nhiên bật cười, khóe mắt rơi xuống nước mắt. . . . .

Anh nhìn giọt nước của cô, ánh mắt lại lộ ra một chút dịu dàng, muốn vươn tay lau giọt nước mắt cho cô. . . . . .

Khả Hinh vội vàng nhìn anh.

Lúc này Đông Anh nhanh chóng đi tới, nói với Tưởng Thiên Lỗi: "Tổng Giám đốc, trái tim Như Mạt tiểu thư đột nhiên không khỏe, đã đưa đến phòng VIP, mời bác sĩ theo dõi!"

Tưởng Thiên Lỗi chợt buông Khả Hinh ra, khiếp sợ nhìn về phía Đông Anh!

Đường Khả Hinh cũng đột nhiên không tin nổi nhìn về phía Đông Anh, lại nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên một cái, cũng không quay đầu lại, bước nhanh về phía trước!

Khả Hinh nhìn về phía bóng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net