C81 - 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 81: Kết quả tra hỏi

Tào Anh Kiệt vẫn nhìn cô, nói: "Cô không cần như vậy. . . . . ."

"Dù sao cũng sẽ không có chuyện gì, tại sao tôi phải lo lắng? Sau này tôi đi, các cô gái ở nhà hàng này đều là của anh rồi ! Nhưng anh không cần quá đắc ý, mọi người đều lén nói không thích anh! ! Bởi vì dáng dấp của anh rất giống phụ nữ! !" Trần Mạn Hồng nhắc túi xách màu trắng đeo trên vai, thẳng thừng nói.

"Này! Không nên như vậy!" Tào Anh Kiệt nhìn Trần Mạn Hồng cũng có chút buồn bực nói: " Không biết hôm nay tôi có kết quả sẽ như thế nào?"

"Anh thì có kết quả gì? Anh sẽ không có kết quả gì cả! ! Kết quả lớn nhất của anh chính là trở lại chỗ ông chủ của anh, sau này không cần ở chỗ nơi này chịu đựng cơn tức giận của Tổng Giám đốc! Hơn nữa, anh cũng phải trở về, ngâm mình ở nơi này, không thể không làm cho người ta lo lắng a! Cho dù anh xảy ra ra chuyện gì, anh cũng sẽ có tương lai đầy hứa hẹn. . . . . . Không giống như chúng tôi. . . . . ." Trần Mạn Hồng xoay người, nhìn chiếc yêu thích xe trước mặt, cô đã trải qua mối tình đầu cho nên cảm thấy đàn ông không đáng tin, cô dự định cả đời này dựa vào chiếc xe, thế nhưng tháng trước mới mua xe, mỗi tháng tốn gần 8.000 đồng, nếu mình không đi làm, người chưa ăn cơm không cần gấp gáp, chiếc xe yêu quý của mình làm thế nào? Nó phải uống xăng dầu a. . . . . .

Nghĩ tới đây, cô có chút tiếc nuối vươn tay khẽ vuốt ve chiếc xe yêu quý của mình.

"Ồ!" Lúc này, Tào Ngọc Tinh bước ra từ chiếc Mercedes của mình, đóng cửa xe, vẻ mặt nở nụ cười hả hê nhìn bộ dáng tiếc nuối của Trần Mạn Hồng, nói: "Không nên nhìn chiếc xe yêu quý của mình như vậy, không đủ khả năng sao, bán đi."

Gương mặt của Trần Mạn Hồng lạnh lẽo, hôm nay cô không có hơi sức cũng không muốn gây gổ, chỉ xách theo túi xách, bước nhanh đi ra bãi đậu xe, đi lên lối đi dành cho nhân viên, nhìn nhiều loại hoa vô cùng rực rỡ xung quanh, hít thở một chút không khí mới mẻ.

Tào Anh Kiệt vội vàng đi theo có chút lo lắng nhìn cô.

Trần Mạn Hồng nói thẳng: "Cút xa một chút!"

"Ha ha ha!" Tào Ngọc Tinh đi tới, cười nói: "Các người định làm gì? Hay đang chiến tranh nội bộ? Tùy tiện kiếm một người trêu chọc hay tự mình kết thúc?"

Tào Anh Kiệt quay đầu nhìn Tào Ngọc Tinh, không hài lòng nói: "Quản lý Trần của chúng tôi nhiều lắm là tự mình phát tiết. Lúc cô gặp phải chuyện gì, cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa bao giờ bỏ đá xuống giếng."

"Đó là bởi vì cô ấy không có tiến bộ!" Tào Ngọc Tinh càng nói càng buồn cười, cười xong, còn muốn vượt qua Trần Mạn Hồng đi về phía trước, không ngờ đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy Nhã Tuệ và một cô gái nhỏ cũng có chút căng thẳng đi về phía bảng thông báo của nhân viên khách sạn, ở nơi này đã tụ tập không ít nhân viên, chỉ vào bảng thông báo, bàn luận xôn xao.

Cô liền a một tiếng, cười nói: "Xem ra mọi người rất đầy đủ, chờ đợi quyết định sao?"

Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt cùng Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh bốn người nhìn nhau, cũng im lặng không lên tiếng, cùng nhau đi tới bảng thông báo.

Tất cả nhân viên nhìn thấy bọn họ tới, rối rít tránh ra một lối!

Bốn người Trần Mạn Hồng cũng trầm mặt đi lên trước, Tào Ngọc Tinh cũng hả hê tiến lên trước, cùng nhau đứng trước bảng thông báo!

Phía trên giấy trắng mực đen, ghi rõ ràng:

"Quản lý cấp ba Phòng ăn ngự tôn Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt bởi vì hôm qua sơ xuất để cho nhân viên Đường Khả Hinh tự tiện rời khỏi công việc, gây rối loạn trật tự sảnh tiệc, vì vậy phạt trừ tiền lương một tháng, từ chối tham dự cuộc thi thăng cấp quản lý tháng chín! Chờ sau nửa năm quan sát, sẽ tiếp tục làm lại!"

Mọi người sững sờ, Tào Ngọc Tinh tức giận kêu lên: "Nhẹ như vậy?"

Trên mặt của đám người Trần Mạn Hồng kéo ra nụ cười cứng ngắc, tiếp tục nhìn xuống phía dưới. . . . . .

"Trợ lý Phó Giám đốc nhà khách Đại Dương nhà hàng tây Lưu Nhã Tuệ, bởi vì hôm qua ở sảnh tiệc biểu hiện tốt, sau khi phòng giám sát và phòng điều tra theo dõi kết quả biểu hiện ở bữa tiệc, trợ lý Phó Giám đốc Lưu Nhã Tuệ, đối đãi với cấp dưới thân thiết, nghiêm túc, quan tâm, mức độ chuyên nghiệp vượt qua thử thách, phối hợp chặt chẽ với cấp dưới, rất được cấp dưới khen ngợi và yêu thích, vì vậy sớm vượt qua kì kiểm tra quản lý cấp ba, tháng chín năm nay tham gia cuộc thi thăng cấp! Nếu thành công thăng cấp sẽ điều động đi học tập nửa năm tại Học viện khách sạn Hoàng gia Anh, sau khi quay về nhận chức!"

"A . . . . . ." Ba cô gái đám người Trần Mạn Hồng đều khiếp sợ hưng phấn kêu to lên! !

Sắc mặt của Tào Ngọc Tinh tức giận đến xanh mét, nhìn trái nhìn phải, nhìn trước nhìn sau, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, từ trước tới nay đây là hình phạt nhẹ nhất khi xảy ra sự cố nghiêm trọng tại Khách sạn Á Châu ! ! Tại sao như vậy?

Khả Hinh buông lỏng tâm tình, xoay người nhìn vẻ mặt kích động của Nhã Tuệ, vui vẻ nghẹn ngào nói: "Nhã Tuệ! Yên tâm đi! Không có sao."

"Làm tôi sợ muốn chết! Tôi cho rằng tôi chết chắc!" Nhã Tuệ đột nhiên đi lên trước, đưa hai tay ôm bạn thân, vui vẻ đến nước mắt chảy xuống. . . . . ."Thật ra tối hôm qua tôi rất hồi hộp! Tôi sợ tôi mất công việc, tôi cũng sợ nếu tôi không có ở đây, cô làm sao đi làm?"

Đường Khả Hinh cũng kích động đưa hai tay bạn thân, vui vẻ nói: "Hiện tại không sao. Cô phải cố gắng lên. Tranh thủ vượt qua cuộc thi kiểm tra."

Nhã Tuệ nghe vậy vội vàng gật đầu, hưng phấn cười nói: "Tôi biết rồi. Tôi biết rồi! Cô cũng phải cố gắng lên! Rốt cuộc sau này chúng ta có thể cùng đi làm rồi. Mỗi ngày chúng ta cùng nhau đi làm! !"

"Cái quái gì thế này!" Tào Ngọc Tinh không hiểu ra sao, nhất định lần này Tổng Giám đốc bao che cho bọn người Trần Mạn Hồng! Xem như có thể không truy cứu tội của Đường Khả Hinh nhưng rõ ràng bọn họ rõ ràng không đếm xỉa đến quy định chế độ quản lý của khách sạn, lén lút tiếp nhận nhân viên, đây chính là một chuyện lớn mà?.

Trần Mạn Hồng có chút đắc ý xoay người, thoáng chốc trên mặt khôi phục lại dáng vẻ hăm hở của mình, nhìn Tào Ngọc Tinh nói: "Thế nào? Không hiểu nổi à? Cái này chứng minh một chuyện!"

Trần Mạn Hồng chỉ vào bảng thông báo, đắc ý nhìn Tào Ngọc Tinh cười nói: "Ánh mắt Tổng Giám đốc rất sáng! ! Biết chúng tôi đều là nhân tài, sẽ không vì một hai chuyện nhỏ mà gạt bỏ công lao trước đây. Ông trời ở nơi xa cũng có thể cảm nhận được năng lực và chân thành của chúng tôi, không giống như vài người, làm đồng nghiệp nhiều năm như vậy cũng chỉ có lòng dạ nhỏ nhen! Hừ! Vận số của chị đây chưa hết, Quản lý Tào phải cẩn thận a! Đừng để cho tôi đắc thế một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ nhớ rõ cô xúc phạm tôi ngày hôm nay!"

Tào Ngọc Tinh tức giận muốn nổ phổi nhìn Trần Mạn Hồng, vừa muốn tiến lên một bước tranh cãi với cô, không ngờ sau lưng có tiếng nói ngọt ngào vang lên: "Tôi chờ cô đã lâu. . . . . ."

Mấy người đồng thời xoay người nhìn thấy Đông Anh mặc đồng phục phòng thư kí khách sạn màu trắng, đeo bảng tên màu vàng của khách sạn, chải mái tóc thanh nhã, hơi mỉm cười cùng với ba người phụ tá đi tới trước bảng thông báo, cử chỉ nhanh nhẹn.

Mọi người nhìn thấy thư ký của Tổng Giám đốc đi tới, rối rít tránh ra một lối, bọn người Trần Mạn Hồng cũng có chút ngạc nhiên nhìn Đông Anh. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn thấy Đông Anh, có chút kinh ngạc cười nói: "Làm sao cô biết tôi sẽ tới đây trước. . . . . ."

Đông Anh mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, khéo léo nói: "Một người quan tâm bạn bè và có tình nghĩa sâu nặng, làm sao có thể không cùng cô ấy vượt qua lúc như vậy? Đã từng một lần ở trong cơn mưa, cô ấy cũng không từ bỏ cô."

Khả Hinh và Nhã Tuệ cùng nhìn nhau một cái, cảm động cười một tiếng.

Đông Anh nhìn Đường Khả Hinh cười nói: "Đi thôi. Tôi dẫn cô đi làm thủ tục nhận việc."

Trần Mạn Hồng có chút giật mình nhìn Đông Anh nói: "Thư kí Lưu. . . . . . Cô tự mình đưa cô ấy đi làm thủ tục?"

Đông Anh mỉm cười nói: "Đúng vậy! Tôi tự mình đưa cô ấy đến bộ phận nhân sự ký hợp đồng, sau đó đến phòng đồng phục may đo đồng phục theo yêu cầu, làm bảng tên, rồi đến bộ phận rượu tiếp nhận công việc mới!"

"Công việc mới?" Mọi người dùng cùng nhau ngạc nhiên kêu lên.

Đường Khả Hinh cũng có chút tò mò nhìn Đông Anh, hỏi: "Cô nói công việc mới của tôi là . . . . ."

Đông Anh nhìn Trần Mạn Hồng cười tiếp tục giải thích: "Bắt đầu từ hôm nay, cô phụ trách tất cả công việc khu vực rượu đỏ phòng ăn ngự tôn!"

"À?" Đường Khả Hinh cùng tất cả mọi người có chút giật mình nhìn Đông Anh.

"Thư kí Lưu. . . . . ." Trần Mạn Hồng có chút không hiểu cười nói: "Ý của cô là bắt đầu từ hôm nay, Khả Hinh phụ trách khu mua rượu, chọn món và nhiệm vụ kiểm kê?"

"Đúng vậy! Hi vọng. . . . . ." Đông Anh nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, nói: "Hi vọng tương lai. . . . . . Cô có thể cùng rượu đỏ chung đụng vui vẻ. . . . . ."

Đường Khả Hinh đột nhiên trở nên kích động nhìn Đông Anh. . . . . .

"Đi thôi! Đi theo tôi . . . . . Tôi tự mình dẫn cô đi làm thủ tục. . . . . ." Đông Anh dẫn Đường Khả Hinh bước đi.

Đường Khả Hinh có chút căng thẳng xoay người nhìn Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ khẽ mỉm cười nhìn cô, gật gật đầu nói: "Đi đi."

Đường Khả Hinh nhìn về phía bạn thân kích động biết ơn nở nụ cười, sau đó bước nhanh theo sát Đông Anh.

Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt, thậm chí là Tào Ngọc Tinh cũng rối rít tò mò nhìn theo Đường Khả Hinh, một cô gái gầy yếu như vậy đi theo Đông Anh ở phía trước có vẻ nhỏ bé như vậy, tại sao đường đường một thư ký của Tổng Giám đốc, bình thường cũng là một người ngày kiếm tỷ bạc, hôm nay tự mình đưa một nhân viên nho nhỏ của hầm rượu đi làm thủ tục nhận việc?

Tào Ngọc Tinh có chút nghi ngờ nhìn về phía Nhã Tuệ, suy nghĩ con bé đáng chết này không đơn giản a! Cô là Phó Giám đốc dự bị của bộ phận sảnh tiệc, bởi vì nhà khách Đại Dương tạm thời thiếu người mới đem cô qua, cô thăng cấp như vậy, không phải sẽ uy hiếp đến mình sao? Ánh mắt của Tào Ngọc Tinh chợt lóe lên lạnh lẽo!

Lúc này Nhã Tuệ không có chú ý đến Tào Ngọc Tinh, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Khả Hinh, cô cười vui vẻ.

Tòa nhà Hành chánh.

Bộ phận nhân sự lầu hai.

Đông Anh dẫn Đường Khả Hinh vừa mới đi vào cửa chính bộ phận nhân sự, liền nhìn thấy Phó Giám đốc nhân sự tạm thay chức vị quản lý nhanh chóng đi ra đón thư ký trong ánh mắt kinh ngạc đồng nghiệp, hết sức cung kính dẫn Đông Anh cùng Đường Khả Hinh đi vào phòng làm việc, đem hợp đồng chuẩn bị xong đưa tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nói: "Cô ngồi xuống, từ từ xem bản hợp đồng, nhìn có chỗ nào cô không hài lòng hay không, chúng tôi sẽ giải thích."

"Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh có chút căng thẳng vươn tay, cẩn thận nhận lấy bản hợp đồng, nhìn thấy kí hiệu của Khách sạn Á Châu giống như hai cánh buồm màu xanh nhạt, cô trở nên kích động, ánh mắt nhanh chóng nhìn chức vị công việc là phó trưởng kíp, bên trong nói rõ các công việc chủ yếu có liên quan đến chức vụ phó trưởng kíp ở khu vực hầm rượu, giờ làm việc, tình hình thưởng phạt, còn có mỗi tháng lương tạm thời là 4.000 đồng, phụ cấp tiền ăn mỗi tháng 2.000 đồng, trợ cấp ca đêm 1.000 đồng, trợ cấp tiền chỗ ở 1.000 đồng. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn tiền lương, cô có chút không dám tin tưởng ngẩng đầu lên nhìn Phó Giám đốc, thật sự kích động ngây ngốc nói: "Nhiều như vậy à?"

Chương 82: Người tri âm

Lời này vừa nói ra, Phó Giám đốc và Đông Anh cùng không nhịn được cười, nói: "Cô ngại nhiều sao?"

Đường Khả Hinh lại kích động hưng phấn cúi đầu, nhìn tiền lương của mình có khoảng 8.000 đồng! Hai mắt của cô đỏ lên, hoàn toàn không dám tin tưởng, cả người nhẹ tênh, cảm giác giống như đang nằm mộng.

Đông Anh nhìn Đường Khả Hinh im lặng cúi đầu, bộ dáng nghẹn ngào như vậy, cô cũng xúc động nghĩ đến ba năm trước đây, cô không thể tham gia cuộc thi tuyển chuyên gia rượu đỏ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra để cho mặt của mình bị hủy như thế, bị mất tương lai? Cô nghĩ tới đây, không khỏi nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, sâu kín nói: "Cô còn có vấn đề nào khác không?"

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Đông Anh, vội vàng lắc đầu mỉm cười nói: "Không có. Cám ơn cô."

Đông Anh mỉm cười gật đầu, ngẩng đầu nhìn Phó Giám đốc nhân sự.

Phó Giám đốc hiểu ý liền lấy ra bút máy đưa tới trước mặt của Đường Khả Hinh, rồi nói: "Nếu như cô cảm thấy điều kiện không có vấn đề gì, vậy cô ký tên ở phía dưới hợp đồng, như vậy đã làm xong tất cả thủ tục nhận việc của khách sạn."

Đường Khả Hinh kích động gật đầu, đầu ngón tay run rẩy nhận lấy bút máy màu đen, mở ra hợp đồng, viết tên của mình trên giấy: Đường Khả Hinh

Có một chút chua xót, một chút cảm động dâng lên trái tim.

Cặp mắt cô đỏ bừng nhìn tên mình trong hợp đồng, nước mắt muốn lăn xuống nhưng ngại người ta chê cười, hít mũi một cái, cố nuốt nước mắt trở vào, rốt cuộc cười vui vẻ, giống như mơ ước mất đi lại có thể vươn tay vén áng mây mù. . . . . .

"Tốt. Bắt đầu từ bây giờ, cô chính thức trở thành một thành viên của Khách sạn Á Châu chúng ta. Hi vọng cô có thể ở khách sạn phát huy sở trường, tương lai có chỗ mở rộng! Sau khi chính thức nhận việc, phải vừa làm việc, vừa tiến hành học bổ túc công việc trong một tháng, tiếp nhận chương trình huấn luyện của khách sạn đã sắp xếp cho cô, mỗi tháng đều phải trải qua chín lần kiểm ta mới có thể tiếp tục làm việc tại khách sạn! Mặt khác, nếu cô có chí hướng, có thể lúc tan việc đề nghị quản lý cho học bổ túc tiếng nhật, tiếng anh, tiếng pháp! Nếu không đủ người, bộ phận huấn luyện sẽ sắp xếp!" Phó Giám đốc mỉm cười nói với Đường Khả Hinh.

"Cám ơn cô! Tôi sẽ cố gắng!" Đường Khả Hinh lập tức đứng lên, cung kính nhìn Phó Giám đốc, cong người xuống, kích động nói.

Đông Anh mỉm cười nói với Đường Khả Hinh: "Giao ra giấy chứng nhận thân phận của cô để bộ phận nhân sự làm thủ tục cho cô, xong rồi đi theo tôi"

"Vâng" Đường Khả Hinh lập tức mở túi xách lấy ra chứng nhận thân phận của mình đưa cho Phó Giám đốc nhân sự.

Đông Anh đi gặp bộ phận nhân sự đã xong liền dẫn Khả Hinh đi ra phòng hành chánh, đi tới phòng may đồng phục cho nhân viên tại lầu ba, để cho quản lý bộ phận may đo, tự mình đo cho cô áo sơ mi trắng, com lê màu đen và váy ngắn chữ A dài đến gối bó sát người, sau khi đo xong, đưa cho cô một túi lớn màu xanh lá cây bảo vệ môi trường, nói: "Bên trong có tất chân nhân viên phải mang, lược, son môi, bộ đàm, kẹp tóc, tai nghe, bởi vì cô là nhân viên nhà hàng tây cho nên công việc cô cần phải có dao mở nút chai rượu, máy bấm giờ. Cô kiểm lại một chút, nếu không thiếu món gì thì ký tên, ba ngày sau tới nhận đồng phục và giày cao gót."

Trên mặt Đường Khả Hinh nở nụ cười, vươn tay cầm lấy chiếc túi lớn quản lý đưa tới ôm vào trong ngực, cảm thấy mình thật sự là một thành viên của Khách sạn Á Châu.

Đông Anh nhìn thấy Đường Khả Hinh vui vẻ như vậy liền nói với cô: "Tất cả thủ tục cũng hoàn thành. Ba ngày sau đi làm lại. Cũng thừa dịp này nghỉ ngơi cho thật khỏe."

Đường Khả Hinh gật đầu một cái, thấy Đông Anh vượt lên đầu đi ra khỏi bộ phận đo may đồng phục, chuẩn bị đi thang máy xuống lầu, cô cũng vội vàng xách theo cái túi đi ra ngoài, đi theo phía sau Đông Anh, có chút nghi ngờ hỏi: "Thư kí Lưu, tôi có chuyện thật tò mò muốn hỏi cô. . . . . ."

Đông Anh đứng ở bên cạnh thang máy, mỉm cười nhìn cô hỏi: "Cái gì?"

Đường Khả Hinh nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi, thật sự có chút không tin hỏi: "Tại sao Tổng Giám đốc phải giúp tôi? Hình dáng này của tôi . . . . ."

Đông Anh nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Hình dáng này của cô có gì không ổn?"

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn Đông Anh.

Đông Anh không nói gì, thấy cửa thang máy mở ra, một mình cô đi vào, xoay người nhìn Đường Khả Hinh nói: "Công việc của tôi đã hoàn thành rồi, hi vọng cô có thể ở khách sạn làm việc vui vẻ. Cố gắng lên."

Đường Khả Hinh vẫn giống như nằm mộng nhìn Đông Anh bấm cửa thang máy đi khỏi, cô kích động cười một tiếng, vừa muốn đi khỏi, một cửa thang máy khác mở ra, Nhã Tuệ đã mặc xong đồng phục, búi tóc cao, vô cùng lo lắng đi ra nhìn thấy Khả Hinh, căng thẳng hỏi: "Như thế nào? Vẫn thuận lợi chứ?"

Đường Khả Hinh thật sự rất vui vẻ ôm cái túi bảo vệ môi trường, mắt nheo lại giống như vầng trăng non nhìn Nhã Tuệ khẽ nói: "Tôi làm xong thủ tục. A! Tiền lương của mọi người ở khách sạn cao như vậy à?"

"Bao nhiêu?" Nhã Tuệ cũng hưng phấn hỏi.

Đường Khả Hinh lập tức tiến tới, thật vui vẻ nói với Nhã Tuệ: "Lương tạm 4000, phụ cấp tiền ăn mỗi tháng 2.000 đồng, trợ cấp ca đêm 1.000 đồng, trợ cấp tiền chỗ ở 1.000 đồng. . . . . ."

Nhã Tuệ nghe vậy cũng sững sờ, giật mình nói: "Cao như vậy à?"

"Hả? Không phải mỗi người cũng cao như vậy sao?" Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, ngạc nhiên hỏi.

Nhã Tuệ lập tức trợn mắt nhìn Đường Khả Hinh một cái mới nói: "Có phải cô vừa mới ký hợp đồng phó trưởng kíp hay không? Hay là chức vị tại hầm rượu?"

"Đúng a!" Khả Hinh lập tức nói.

Nhã Tuệ nhịn không được cười một tiếng nói: "Cô biết không, tiền lương này của cô thật ra còn cao 1.000 đồng so với tiền lương của phó trưởng kíp, so với bọn Tiểu Nhu có kinh nghiệm làm việc hai năm còn cao hơn 2.000 đồng, quan trọng là chức vị cấp phó trưởng kíp, một năm là nhận tiền lương mười chín tháng!"

Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi nhìn Nhã Tuệ, không nhịn được kêu lên: "Có thật không?"

"Ừm!" Nhã Tuệ không nhịn được nở nụ cười nói: "Đương nhiên là thật! Cho nên...hôm qua ở trong phòng làm việc của Tổng giám đốc cô đã làm chuyện gì?"

Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, sửng sốt nói: "Đã làm chuyện gì?"

Nhã Tuệ nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, nói: "Không có làm chuyện gì, tại sao anh ấy cho cô tiền lương cao như vậy? Cô cho rằng mức tiền lương này quản lý dám cho sao? Hơn nữa, bình thường, quyết định tiền lương của cô cũng không phải là người khác mà là Mạn Hồng. Bây giờ cô ấy thật đáng thương đến nỗi cũng không biết chuyện gì!"

Phòng ăn ngự tôn!!

Trần Mạn Hồng nắm máy bấm giờ trong tay chuẩn bị kiểm tra thời gian nhân viên mang món ăn đến phòng ăn lại nghe Đường Khả Hinh nói đến tiền lương của mình, cô lập tức quay đầu lại, ánh mắt nóng lên nhìn Đường Khả Hinh, tức giận hỏi: "Cô nói tiền lương của cô bao nhiêu?"

Đường Khả Hinh nhìn Trần Mạn Hồng, nghĩ tới lời của Nhã Tuệ liền nhẹ nhàng nói: "Tám....tám...8000 đồng...."

Trần Mạn Hồng cười 'hắc' một tiếng, quả thật không thể tin nổi cầm hợp đồng trong tay Đường Khả Hinh, con ngươi sáng lên, quả thật nhìn thấy cô ký hợp đồng phó trưởng kíp tiền lương 8000 đồng, thậm chí còn tránh được thời gian thử việc, kỳ hạn kiểm tra, trở thành nhân viên chính thức của khách sạn Á Châu! Hơn nữa hợp đồng có hiệu lực ba năm, các khoản phúc lợi vô cùng đầy đủ, thậm chí còn hỗ trợ tiền nhà trọ là 1000 đồng!! Cô cho rằng mình hoa mắt, nhìn lại lần nữa, sau đó không nhịn được lẩm bẩm một câu: "Gặp quỷ sao... Nếu như là cấp dưới của tôi, đám người Tiểu Nhu phải tốn thời gian bao lâu mới có thể cầm được hợp đồng như vây?"

Cô nói xong có chút tò mò liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, ngay cả cô cũng hơi nghi ngờ, ngày hôm qua, rốt cuộc cô nàng này đã làm chuyện gì ở trong phòng Tổng giám đốc?

"Tôi cũng không có làm chuyện gì ở trong phòng Tổng giám đốc!" Đường Khả Hinh lập tức lắc đầu một cái, vội nói.

Trần Mạn Hồng bình tĩnh, nghiêm mặt nhìn bộ dáng căng thẳng của Đường Khả Hinh, nghĩ tới vết sẹo bên má trái của cô được che giấu trong mái tóc ngắn đen nhánh, liền không lên tiếng nữa, đưa hợp đồng cho cô, nói: "Cầm lấy! Sau này làm tốt cho tôi! Chúc mừng cô!"

Đường Khả Hinh nở nụ cười nói với Trần Mạn Hồng: "Quản lý, tôi thật sự vô cùng cảm ơn cô đã chăm sóc tôi.... Tôi...."

"Được rồi, bây giờ cô đã là nhân viên chính thực của nhà hàng chúng ta, cầm tiền lương phó trưởng kíp, không nên nói lời kích động nữa!" Trần Mạn Hồng nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh như vậy không muốn nói nữa nhưng nhìn Đường Khả Hinh hôm nay mặc quần áo này khác với thường ngày, mái tóc kia...cô nghiêng mặt nhìn tóc của Khả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net