Quá khứ - hồi tưởng -thân thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




1.

...giọng Tưởng Ly biến mất bên tai, thay vào đó là tiếng cãi vã, tranh chấp của các vị cổ đông trong Hội đồng quản trị, sắc mặt muôn hình vạn trạng của người nhà họ Lục và cái bóng mơ hồ của một người con gái...

: "Cô đã cho tôi uống thứ gì vậy?".

Tưởng Ly cười gian manh, tiến sát lại gần anh, hỏi ngược: "Vậy anh đã nhìn thấy gì? Hay, anh Lục đã say rồi?".

( Hồi tưởng  _ Lục Đông Thâm ) 

2.

Cô đã từng đi qua rất nhiều phồn hoa rực rỡ, chập tối có nghĩa là đoàn tụ gia đình. Nhưng nhà của cô ở đâu đây?

Thế nên cô nói với người đó, có lẽ hoàng hôn rất đẹp, nhưng anh có ngửi thấy mùi cô đơn trong không khí không? Đó là thứ mùi lẻ loi còn sót lại sau khi bao náo nhiệt lùi xa, nó có thể giết chết người ta đấy.

Người đó bèn nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, tựa cằm lên đỉnh đầu cô và nói: Em không cô đơn, em vẫn còn có anh.

...

Bây giờ, lời hứa đã không còn mà nỗi cô quạnh của cô cũng đã chẳng biết tỏ cùng ai.

( - hồi ức- TL)

3.

Ánh trăng thanh lạnh, hắt xuống bức ảnh chụp chung khắc trên chiếc hộp kim loại đã bật mở. Cô gái trong ảnh tóc dài tung bay, nụ cười tươi như hoa, người đàn ông mỉm cười tuấn tú, hiên ngang phi phàm. Hai người đứng tựa vào nhau, khóe miệng ánh mắt đều đong đầy ngọt ngào.

Tả Thời...

Anh dạy em cách đối mặt với cô đơn, nhưng bây giờ, cuối cùng em vẫn chỉ có một mình, vẫn chỉ biết bầu bạn với cô đơn.

Tưởng Ly vùi mặt vào đầu gối.

Bàn tay cầm thuốc vẫn đang run lên bần bật, con mắt xanh trên cổ tay cùng với những vòng khói quẩn quanh dường như cũng u ám đi không ít.

Có lẽ Tả Thời vĩnh viễn không biết được, sau anh, cô cũng bắt đầu sợ hãi đối mặt với những cơn ác mộng và những đêm dài tỉnh lại sau giấc mơ.

4.

"Cô thấy rượu ở đây thế nào?"

"Một loại cocktail rất chân thực."

"Chân thực?".

"Phải, dùng một nguyên liệu chân thực, độ cồn chân thực, mà cơn say mà người ta nhận lại cũng không thể hàm hồ.(...)Nhưng đổi lại là tôi, tôi sẽ dùng hoa cam thay cho anh đào. Tuy rằng mùi hương của anh đào thiên về lạnh, nhưng mùi hương của trái cây sẽ có thêm vị ngọt trong vị lạnh. Nếu muốn sáng chế ra một loại cocktail thích hợp với một người đẹp vừa cao ngạo vừa lạnh lùng thì vị lạnh tới cực điểm của hoa cam là thích hợp nhất".

"Cô rất nhạy cảm với mùi hương".

"Người pha chế thuốc lá cho anh Lục mới xứng đáng được gọi là nghệ nhân".


"Loại thuốc này có gì khác biệt?" "Sao vậy?".

"Trong lòng anh Lục cất giấu một người phải không? Hoặc là... có người muốn được len lỏi vào trái tim anh Lục".

"Cô Tưởng có thể đọc ra được nhiều chuyện như vậy chỉ bằng một điếu thuốc ư?".

"Thứ tiết lộ bí mật không phải là thuốc. Mà là người đã dồn toàn bộ tình yêu và nỗi nhớ dành cho anh Lục vào điếu thuốc này".

Cô lại tiện tay với lấy một ly rượu, uống một hớp rồi mỉm cười bổ sung hai chữ: "Con gái".

Lục Đông Thâm nhả ra một làn khói, đồng thời dập tắt đầu lọc vào trong gạt tàn, khẽ nói: "Chỉ là một điếu thuốc thôi mà".

Câu nói ra ý tứ sâu xa, câu chưa nói lại gợi nhiều suy đoán. Tưởng Ly cảm thấy biết đâu mình đã cắt nghĩa sai, có thể anh đã biểu đạt hết mọi suy nghĩ của mình rồi.

Chẳng qua chỉ là một điếu thuốc thôi mà, hoặc là nó vốn không quan trọng, có thể thoáng qua như gió nhẹ mây bay, hoặc là nó vốn quá quan trọng nên mới né tránh.

( Cocktail và thuốc lá? TL-LĐT ) 

5.

Cô tối nay quả thực khiến anh ngỡ ngàng, ngoài mái tóc dài đó ra trên người cô còn có một mùi hương kín đáo thoáng ẩn hiện, rất nhẹ nhàng. Nếu cố tình ngửi sẽ không ngửi thấy, nhưng vô tình nó lại lấp đầy lồng ngực.

Mùi hương này, anh rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã ngửi thấy ở đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net